Sonako Light Novel Wiki
Register
Advertisement

Sau khi tốt nghiệp cao trung ở Tanegashima, Takaki Toono trúng tuyển vào đại học Tokyo và anh cũng chuyển về lại thành phố. Để tiện việc đi lại anh đã thuê một căn hộ nhỏ cách nhà ga Ikebukuro khoảng ba mươi phút đi bộ. Trừ quận Setagaya, nơi anh đã sống năm năm thì anh không có một chút kí ức gì về Tokyo, nói cách khác anh hoàn toàn xa lạ với mọi vùng đất “ngoài-Setagaya” của thành phố vừa lớn vừa đông dân cư này. Những con người “Tokyo mới” đối với anh – là quá thô lỗ và bất văn mình. Họ vô tư chửi tục và hút thuốc nơi công cộng, khạc nhổ rồi xả chai lọ, sách báo, hộp cơm cùng vô số loại rác lớn nhỏ khác nhau như cái mặt đường sinh ra để làm vậy.


Mọi thứ đã thay đổi...


Trong kí ức của anh Tokyo đã từng là một nơi sạch sẽ và thơ mộng lắm.


Chịu thôi!

Dù gì thì cũng đến đây rồi, anh nghĩ vậy. Hai lần chuyển chỗ ở trước đã giúp anh thích nghi nhanh chóng với môi trường mới. Vả lại anh đâu còn là một đứa bé nhút nhát từng níu chặt lấy ba mẹ khi tàu băng qua những ngọn núi trên tuyến Oomiya mà đến nhà ga Shinjuku? Cậu đã nghĩ mình không đời nào sống được ở đây. Thế mà vài năm sau khi rời Tokyo để đến hòn đảo Tanegashima[1] xa xôi lại là một lần nữa cảm giác bị thế giới ruồng bỏ ập lên cậu. Mỗi chiếc máy bay hạ cánh xuống sân bay của đảo, mỗi khi xe của ba lao vút trên con đường nhựa, những bãi cỏ trong lòng một khoảng trời xanh thẳm – tất cả mọi thứ đều quá đỗi bao la đã khiến cậu bé nhớ về một Tokyo chật chội mà ấm áp da diết đến chừng nào!




Đi đâu cũng vậy, ít nhất lần này là mình tự muốn đến đây. Anh nghĩ vậy khi tầm mắt vừa đảo quanh đống thùng các-tông chất đầy phòng rồi phóng ra khung cảnh bên ngoài.




Không có nhiều thứ để nói trong bốn năm đại học của Takaki. Bên cạnh phần lớn thời gian được dành cho việc học anh thường tranh thủ đi làm thêm. Nếu rảnh rỗi anh sẽ đi xem phim, mua sắm và thậm chí, nếu chán, anh còn cúp tiết mà bắt xe đến công viên đối diện nhà ga Ikebukuro nơi anh thường ngồi đọc sách đến tối. Ban đâu sự ồn ào của công viên làm anh khó chịu nhưng chỉ vài bữa là quen. Cũng như hồi đi học anh cũng có vài người bạn ở trường và cả chỗ làm thêm nhưng theo thời gian có người đến thì cũng có người đi. Khác với hồi đó họa chăng là anh đã có được hai ba người bạn đã thành thân thiết. Rảnh rỗi cả bọn lại tụ về nhà một đứa, uống bia, hút thuốc và bàn tán về đủ thứ trên đời đến tận sáng.


Thời gian trôi qua thường làm phai mờ nhiều giá trị, nhưng cũng có những giá trị lại nhờ thời gian mà vững bền hơn trước.







Mùa thu năm thứ nhất đại học anh quen người con gái đầu tiên.


Cô gái đến từ Yokohama bằng tuổi và làm cùng nơi với anh. Lúc đó công việc của họ là bán cơm hộp trong căn tin của trường vào giớ nghỉ trưa. Ban đầu anh không có ý định làm thêm trong trường nhưng một phần vì việc học quá bận, phần khác là vì mức thù lao khá ổn đổi lấy vài giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi. Cứ hết tiết hai lúc mười hai giờ mười phút là anh chạy thẳng đến căn tin mà đẩy xe đi bán cơm hộp. “Cô gái Yokohama” chính là người bán chung với anh, và mười lăm phút trước khi vào tiết ba là khoảng thời gian để họ hộc tốc giải quyết bữa trưa của mình. Anh làm việc với cô được ba tháng.




Mối tình đầu đã dạy anh nhiều thứ, ở bên cô anh được nếm trải cả niềm vui lẫn nỗi đau đớn trong thứ được gọi là “tình yêu”. Thậm chí họ đã ngủ với nhau. Bên cô anh mới nhận ra con người có rất nhiều xúc cảm, và số lượng khổng lồ những xúc cảm ấy lại được xếp vào hai loại : điều khiển và không điều khiển được. Ghen và yêu chắc là thuộc loại hai bời chúng chưa bao giờ phụ thuộc vào ý chí của anh cả.


Quan hệ với cô gái tiếp tục được thêm sáu tháng nữa, kết thúc bằng việc cô chấp nhận làm quen với một chàng trai anh chưa từng gặp mặt.




“Em rất yêu Toono-kun nhưng em biết Toono-kun không yêu em nhiều như vậy, em không thể chịu được nữa…”




Lời cuối cùng được thốt lên trong làn nước mắt khi cô ôm anh lần cuối cùng.


Anh đã không nói được lời nào. Anh tự trách mình thật sai lầm khi để cô nghĩ như vậy, và thế là anh từ bỏ. Chỉ đến khi thật sự mất cô anh mới hiểu được nỗi đau ấy – một nỗi đau khó tả đã giày xéo từ tâm can cho đến toàn thân thể. Anh vẫn nhớ những bữa trưa vội vã của hai người khi những hộp cơm đã được bán hết. Đồ ăn của anh xoay đi xoay lại toàn mấy món ăn trong cửa hàng tiện lợi, còn cô thì mang theo cơm nhà. Cô luôn ăn khi vẫn mang tạp dề và mặc dù hộp cơm của cô chỉ bằng nửa của anh nhưng anh luôn là người ăn xong trước. Còn nhớ khi anh chọc cô vì cái tính ăn uống chậm chạp cô đã phản pháo lại : “Tại anh ăn nhanh quá thôi Takaki-kun à. Thật là phí phạm!”




Mãi lâu sau anh mới hiểu rằng cô không muốn khoảng thời gian hai người ăn chung với nhau trôi đi nhanh quá.







Người con gái thứ hai đến với anh cũng là nhờ việc làm thêm. Vào năm ba đại học anh làm trợ giảng trong một trường bồi dưỡng văn hóa. Bốn ngày một tuần sau giờ học anh chạy đến nhà ga Ikebukuro, đi tuyến Yamanote đến Takadanobaba sau đó chuyển sang tuyến Tousai để tới trường Kamiraku Hills. Cả trường chỉ có hai giảng viên một Toán một Tiếng Anh cùng năm trợ lý tính luôn cả anh.


 Giảng viên dạy toán là người nổi tiếng nhất trường, sự nghiêm túc trong công việc cùng vẻ ngoài cuốn hút của một người đàn ông vừa bước sang tuổi ba mươi và yên bề gia thất thường để lại ấn tượng sâu sắc với bất cứ ai từng tiếp xúc với thầy. Thầy luôn chú trọng đến nội dung ôn thi nhưng lại thể hiện nó một cách khéo léo bằng nhiều hình thức khiến cho phần lớn học sinh theo học vốn rất ghét môn Toán đã bắt đầu chịu học. Làm trợ giảng cho thầy tạo điều kiện cho Takaki vận dụng khá nhiều hiểu biết có được ở trường vào thực tế, và đối lại có vẻ như thầy cũng đánh giá cao khi giao cho anh tự chuẩn bị đề kiểm tra định kì cho lớp. Dĩ nhiên với một khả năng làm việc hiệu quả anh luôn làm hài lòng mọi sự kì vọng, tiền lương cũng vì thế mà được nâng lên.


Trong số các trợ giảng còn lại có một nữ sinh viên đến từ Waseda. Cô ấy rất đẹp, đẹp hơn bất cứ người con gái nào anh từng gặp. Mái tóc dài cùng đôi mắt to đáng ngạc nhiên, dáng người mảnh khảnh và chiều cao vừa phải đã tạo nên một hình mẫu tuyệt vời. Trong mắt anh cô đẹp một cách hoang dã, như một chú nai không biết sợ hay một chú chim đang thỏa sức bay trên trời cao.


Lẽ dĩ nhiên cô nhanh chóng trở thành tâm điểm của sự chú ý, từ cả thầy lẫn trò. Trong khi người ta cố gắng kiếm cơ hội nói chuyện với cô thì Takaki lại chủ động tránh né. Anh không hiểu và không biết diễn tả như thế nào, chỉ đơn giản nghĩ dạng người quá xinh đẹp như cô thì khó mà trò chuyện tự nhiên ở ngoài đời.







Nhưng dù là ai khi đã bắt chuyện với cô thì đều nhận được một nụ cười rất tươi đầy mê hoặc,. Mặc dù xét về hướng ngược lại, tức là khi không cười ấy, hình như trừ trường hợp cần thiết cô không bao giờ chủ động bắt chuyện với ai cả. Điều trái khoáy là hầu như chẳng ai để ý đến sự thụ động đó và lại còn nghĩ là cô rất hòa đồng.


Anh thấy lạ khi người ta có thế ca tụng những câu như “Cô ấy vừa đẹp lại vừa khiêm tốn nữa, dễ gần lắm!” nhưng không hề có ý định chỉ ra họ đã sai lầm nghiêm trọng đến thế nào.


Nếu cô ấy thực sự không muốn giao tiếp với người khác thì cô ấy nên dừng lại. Mỗi một người trong thế giới này đếu có giới hạn cho riêng mình và chính điều đó làm họ khác nhau.

Dĩ nhiên anh sẽ không nói ra những điều có thể khiến anh gặp rắc rối.







Ngay trước lễ Giáng Sinh là một ngày mùa Đông cực kì lạnh. Hôm đó thầy có việc đột xuất phải về trước nên giao lại việc soạn đề thi cho Takaki và cô gái kia làm nốt. Một tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc bắt đầu làm anh cảm thấy có điều gì bất thường. Một cảm giác bất an bao trùm lấy cơ thể khiến anh không thể không ngẩng đầu lên. Đối diện anh bấy giờ là một gương mặt nhợt nhạt gác trân bàn tay nhỏ đang khẽ run lên. Đôi mắt cô vẫn nhìn vào xấp giấy trắng nhưng chắc chắn rằng tâm trí không hề để vào đó.


Trán cô ướt đẫm mồ hôi.


Lo lắng, Takaki gọi tên cô nhưng không thấy trả lới, anh liền đứng dậy và vỗ vai cô .


“Sakaguchi-san, em bị ốm à?”


“… thuốc”


“Cái gì?”


“Em phải uống thuốc, lấy dùm em một ly nước…” cô thều thào. Anh lập tức lao ra khỏi phòng, đến chiếc máy tự động đặt ngoài hành lang và mua một lon trà. Anh trở về phòng và thấy cô đang lấy ra một vỉ thuốc với đôi tay run bần bật.


“Lấy dùm em ba viên …”


Anh lấy ra ba viên thuốc màu vàng rồi cho cô uống. Một sức nóng bừng lên khi tay anh chạm vào bờ môi mềm mại…







Mối tình thứ hai sớm kết thúc sau ba tháng ngắn ngủi, cuộc chia tay đã để lại vết thương lòng mà anh nghĩ sẽ không bao giờ hồi phục lại.


Liệu cô ấy có đau không?


Chưa bao giờ anh quá yêu và quá ghét ai nhanh đến thế. Còn nhớ hai tháng đầu quen nhau cả hai đã cố gắng vun đắp tình cảm cho nhau như thế nào, vậy mà tháng cuối cùng chỉ toàn là những niềm đau. Những khoảng thời gian hạnh phúc ngất ngây đã chấm dứt bằng những ngày họ ném vào nhau những lời lẽ nhẫn tâm, cay độc mà đến tận bây giờ anh còn không dám tin.




Nhưng dù có căm ghét cô đến chừng nào, thì sao anh có thể quên cái ngày hai mươi bốn ấy? Ngắm nhìn khuôn mặt hồng hào có sức sống trở lại của cô khiến tim anh loạn nhịp. Cô như một nụ hoa vừa chớm nở, một điều kì diệu độc nhất trên thế giới mà chỉ có anh mới được chứng kiến.


Và mình đã đánh mất bông hoa đó!



Không lâu sau cô cặp bồ với thầy dạy Toán dù thầy đã có vợ, nhưng anh chẳng còn quan tâm nữa.







Mùa hè năm cuối là lúc Takaki bắt đầu đi kiếm việc chính thức. Cần ba tháng nguôi ngoai anh mới nói chuyện bình thường được với người khác. Một khích lệ không nhỏ giúp anh lên tinh thần là từ người trợ giảng đầy từ tế và nhiệt huyết đã đưa ra những chọn lựa việc làm tốt nhất cho anh. Anh không biết đó có phải là công việc anh muốn làm hay nên làm hay không? Chỉ có cảm giác là anh cần bắt tay làm việc vào ngay mùa thu này. Dù gì anh cũng muốn được thử sức với thế giới bên ngoài thay vì cứ ở ru rú trong trường làm thực tập sinh.


Sau lễ tốt nghiệp anh trở về căn hộ để thu dọn đồ đạc. Nắng vàng tươi phản chiếu từ căn nhà gỗ cũ kĩ gần đó lọt qua cửa sổ làm hằn lên căn bếp những nếp gỗ xiêu vẹo. Từ đây anh có thể thấy những dãy nhà cao tầng san sát nhau của Shinjuku nhỏ bằng cục tẩy. Những tòa cao ốc trên hai trăm mét ở đây dùng tấm thân của nó mà thể hiện rất sinh động sự khác biệt của từng thời điểm trong ngày, mỗi mùa trong năm và cả những biến đổi thời tiết khác. Mỗi sáng, khi mặt trời vừa ló khỏi đỉnh núi là lúc các tòa nhà cao nhất thi nhau tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh hệt như những bờ đá ngấm nước ở biển. Những người khổng lồ lung linh vào buổi sáng ấy lại biến mất đầu tiên trong bầu sương nhợt nhạt của cơn mưa chiều…


Đã bốn năm trời anh nhìn ngắm cảnh sắc của thiên nhiên tồn tại trong từng tòa nhà ấy mà ngổn ngang với những suy tư.







Màn đêm buông xuống và đèn đường cũng vừa được bật lên. Với lấy cái gạt tàn, Takaki đặt nó lên một trong số những thùng các-tông đã chứa đầy mà hút một điếu thuốc. Trong căn phòng bấy giờ đã rộng rãi một cách lạ thường, anh ngồi bệt xuống sàn mà hướng đôi mắt vào cái nền đen của bầu trời vừa lóe lên tia sáng từ một vật thể bay nào đó.





Dù chuyển đi đâu mình sẽ vĩnh viễn sống trong thành phố này, một ý nghĩ từ đâu chợt thoáng qua anh.

Theo dõi & Thanh chuyển trang


Advertisement