Sonako Light Novel Wiki
Register
Advertisement



Còn sống là còn đau khổ.

Đó là điều Takaki Toono nghĩ đến khi bật đèn lên. Chỉ có hai thứ đang phủ kín căn phòng của anh : bụi, và nỗi buồn.


Chỉ còn lại một chiếc bàn chải đánh răng. Anh không phải dọn giường để tiếp ai đó đến chơi như trước. Cũng chẳng còn một danh sách dài các tin nhắn và cuộc gọi trong điện thoại của anh nữa.


Anh vừa mới về nhà, cởi cà vạt và treo áo khoác lên. Mizuno còn tổn thương hơn nhiều, anh nghĩ vậy trong khi lấy một lon bia từ tủ lạnh. Anh thực sự rất muốn xin lỗi. Anh không bao giờ có ý định làm cô đau khổ đến thế.




Trời đêm đã lạnh anh còn nốc một ngụm bia lạnh thật lớn như cố tình đuổi hết mọi nhiệt lượng ra ngoài cơ thể.





           


Cuối tháng giêng,


Ngày làm việc cuối cùng của anh vẫn được tiến hành theo một trình tự quen thuộc. Vào văn phòng, tiến đến chiếc ghế đã ngồi suốt năm năm mà bật máy, uống cà phê rồi kiểm tra lịch làm việc trong khi chờ máy khởi động. Dự án đã kết thúc tốt đẹp nhưng anh vẫn muốn tối thiểu hóa số công việc sẽ chuyển giao cho nhóm khác. Hành động ấy khiến anh trở nên thật hào hiệp trong mắt đồng nghiệp. Họ bắt đầu làm thân và tỏ ra tiếc nuối với quyết định nghỉ việc của anh, thậm chí còn tính tổ chức một bữa liên hoan chia tay nhưng anh đã lịch sự từ chối : “Rất cám ơn các anh chị nhưng em sẽ kết thúc ngày hôm nay bình thường như những ngày khác. Sau khi đi rồi chắc là em sẽ có thời gian để tạ lỗi với mọi người.”




Tối hôm đó người trường nhóm cũ đến gặp Takaki. Ông cúi mặt xuống sàn mà nói:


“Tôi xin lỗi về tất cả những bất đồng giữa chúng ta.”


Anh hơi bất ngờ nhưng cũng đáp lại:


“Em cũng xin lỗi.”


Đã một năm kể từ lần cuối họ nói chuyện trước khi người trưởng nhóm cũ bị chuyển công tác. Anh quay lại với màn hình máy tính và tiếp tục công việc…




Mình sẽ không phải quay lại nơi này nữa, nhưng sao lại cảm thấy buồn thế này?




“Em vẫn yêu anh.” Mizuno viết trong tin nhắn cuối cùng gửi cho Takaki.


“Em nghĩ mình sẽ mãi yêu anh như lúc này. Đối với em anh là người tử tế và tuyệt vời nhất mà em luôn ngưỡng mộ mặc dù có đôi chút xa cách.

Khi chúng ta bắt đầu hẹn hò em đã nhận ra trái tim của một người có thể bị người khác lấy đi dễ dàng biết chừng nào. Cứ như ngày nào em cũng bị anh hớp hồn vậy. Từng dòng tin nhắn anh gửi cho em có khi làm em buồn nhưng cũng có lúc khiến em vô cùng hạnh phúc. Em biết anh hay ghen và thường gặp rắc rối đến từ đủ lí do. Xin lỗi anh vì em nghĩ rằng cả hai chúng ta đã quá mệt mỏi rồi…

Nửa năm qua, bằng cách này hay cách khác em muốn nói với anh điều đó, nhưng chẳng lúc nào được như ý mình cả.

Em biết anh cũng yêu em nhiều như những gì anh nói, nhưng có lẽ cách chúng ta yêu nhau đã không thể hợp nhau. Và em cảm thấy hơi đau buồn trước sự khác biệt ấy.”






Lần cuối Takaki từ công ty về nhà trời đã khuya. Một buổi tối đặc biệt lạnh đến nỗi lớp cửa kính trong toa trông như là đã đóng băng. Anh ngắm tòa cao ốc ở đằng xa mà trong lòng không thấy mình thực sự tự do, hay cảm giác gấp rút phải đi tìm việc mới. Anh không chắc mình nên nghĩ về cái gì mà cười nhạt.


Đúng thôi, gần đây mình có chắc được cái quái gì đâu?

Anh ra khỏi nhà ga Shinjuku bằng cửa Tây. Trời rét như cắt da cắt thịt. Áo khoác và khăn choàng hoàn toàn vô dụng trước cái nhiệt độ này. Dãy nhà cao tầng trước mắt anh sừng sững như một pháo đài cổ xưa.


Anh lững thững đi trong bóng đêm…




Mình là một thằng ích kỷ đến thế sao?

Mười năm qua bao nhiêu người đã bị mình làm tổn thương mà không hề có lí do? Bao nhiêu lần mình đã tự biện hộ rằng “chẳng còn cách nào khác” và mình chẳng làm được gì để thôi làm tổn thương những người ấy?

Tại sao mình không thể nghiêm túc hơn trong những mối quan hệ? Tại sao mình không thể dùng những lời lẽ tốt đẹp hơn để nói chuyện với người khác?

Càng bước tiếp nỗi hối hận lại trào lên trong anh …




Anh không thể dừng nó lại.




“Em cảm thấy hơi đau buồn …”, phải chăng chỉ dùng chữ “hơi” để giúp anh bớt dằn vặt?


“Tôi xin lỗi …” Người trưởng nhóm cũ đã nói vậy.


“Thật là lãng phí…” Một giọng nói lại vang lên.


“Chúng ta sẽ kết thúc như thế này sao?” Lời cuối cùng của cô gái trợ giảng.


“Xin anh đừng tử tế với em nữa,” Sumida đã thổn thức vào cái đêm ấy, và “Cám ơn anh vì tất cả” khi từ biệt anh.


Sau cùng anh nhớ lại một lời nấc nghẹn trong điện thoại...




“Tớ xin lỗi!”




Và lời nói quan trọng nhất…




“Mình chắc rằng cậu sẽ ổn thôi, Takaki-kun.”



 Akari ơi!

GIọng nói của họ cùng găm vào thân xác anh như vô số đóa hoa gai mọc lên từ đáy biển. Còn tâm trí anh thì bị lấp đầy những âm thanh điên loạn : tiếng gió rít qua từng căn nhà, tiếng xe đạp, xe tải và vô số phương tiện giao thông khác hòa trong sự hỗn loạn bất ngờ của thành phố.




Nhưng trên hết ở đó có một tiếng khóc, tiếng khóc của anh.




Mười lăm năm trước, từ cái đêm trên chuyến xe đến Iwafune trễ hơn bốn tiếng anh đã không biết khóc. Nhưng giờ đây anh không kiềm được rồi. Anh khóc uất lên như một tảng băng lớn trong lòng vừa bị tan chảy. Chẳng còn làm gì được nữa!


Nếu không làm cho người khác được hạnh phúc, hay ít nhất là gần với hạnh phúc thì tốt nhất anh nên tồn tại mãi như thế này không phải sao?




Ánh đèn đỏ từ nóc tòa nhà cao hơn hai trăm mét chợt lóe sáng khiến Takaki ngẩng đầu lên. Anh chờ mong một sự cứu rỗi...

Theo dõi & Thanh chuyển trang


Advertisement