Sonako Light Novel Wiki
Advertisement

Chương 1: Tà Vương Chân Nhãn biến mất!?[]

Bắt đầu một tuần mới. Như mọi khi, tôi đến căn hộ của Rikka để đón cô ấy. Giao ước là thứ hai, tư, sáu, tôi đến căn hộ của Rikka, trong khi ba, năm, bảy, Rikka đến nhà tôi để đón tôi.

Đã được gần một năm kể từ khi chúng tôi bắt đầu thói quen này – thực sự là, cảm thấy như mới đây.

Đúng vậy.

Nói cách khác, gần một năm đã trôi qua từ khi tôi lần đầu gặp – chính xác hơn, từ khi tôi lần đầu lập giao ước với Rikka. Thật hoài niệm, nhớ lại mọi chuyện bắt đầu như thế nào.

Dù tôi cũng đã có chút để ý cô ấy từ đầu (khi tôi thấy cô ấy hồi đó, điều tôi nghĩ đến là đáng yêu. Tất nhiên, bây giờ vẫn như vậy), không có cách nào tôi có thể tưởng tượng rằng kết cục là tôi sẽ hẹn hò với Rikka, hay tôi có thể mơ rằng hai chúng tôi đã hẹn hò được hơn một năm.

Đúng hơn thì, bây giờ tôi nghĩ lại về chuyện đó, sự kiện đã xúc tác chúng tôi lập giao ước quả là một tiến triển khá phi thực tế… Đó là cách duy nhất diễn tả chuyện đó.

Theo như Rikka, hai chúng tôi đã gặp nhau từ trước khi chúng tôi vào học trường này, nhưng, buồn thay, vì tôi không thể nhớ cuộc gặp này của chúng tôi (có vẻ như cuộc gặp gỡ của chúng tôi thực sự đã xảy ra, vì khi tôi hỏi nhiều người về chuyện này một cách gián tiếp, họ đã trả lời rằng, ‘Nếu tớ nhớ không nhầm, khi kết quả được công bố cậu đã nói một vài lời đáng xấu hổ.’ Thật xấu hổ quá!), đó không phải là điều tôi muốn nói khi nói về tiến triển phi thực tế. Để ai đó có thể giao ước với một cô gái mà họ hộ tống sau khi mắt cô gái đó lên cơn đau, và cho người đó cuối cùng là, cùng nhiều chuyện khác, hẹn hò với cô gái ấy: ngoài tôi ra, không có một ai khác trên thế giới này có thể có trải nghiệm như vậy.

Nhưng, khi tôi nghĩ về chuyện đó, tôi đoán có thể nói đó là định mệnh.

Tôi mừng vì Rikka bị chuunibyou.

Và tôi cũng đã bị - mặc dù vào lúc đó tôi đã tin rằng tôi là một cựu bệnh nhân chuunibyou, có lẽ nhờ việc bị mắc chuunibyou mà tôi đã có thể đồng cảm với Rikka.

Đó là điều tôi thực sự nghĩ.

Trong khi tôi, vì lý do này hoặc kia, đang hồi tưởng lại quá khứ theo cách phù hợp với sự hoài niệm của việc giao ước với Rikka được gần một năm, tôi đã đến trước cửa căn hộ của Rikka.

Lần đầu tiên tôi đến căn hộ của Rikka, căn hộ đó chưa có thiết bị liên lạc trong-ngoài nhà. Tuy nhiên, vì an ninh của căn hộ đã được nâng cấp, nhà của cô ấy đã được trang bị thiết bị liên lạc.

Có một cơ số lý do vì sao nó lại được trang bị, nhưng ngay bây giờ, không có lý do gì để truy vấn điều đó.

Tôi đã đến đúng giờ, như tôi đã nói.

Khi tôi đang đứng trước cửa, chưa kịp ấn nút liên lạc – cánh cửa của căn hộ Rikka tự động mở ra.

Điều tương tự xảy ra lần đầu tiên tôi đến – khi tôi đang hồi tưởng về quá khứ đẹp đẽ.

“C-chào buổi sáng, Yuuta.”

Rikka nói vậy khi bước ra.

“……?”

Có điều gì đó khác lạ. Dù đó là một câu nói tôi đã sử dụng rất nhiều trước đây, chính bởi vì tôi đã sử dụng quá mức câu đó nên lần sử dụng này nhấn mạnh mọi thứ khác lạ đến mức nào.

Đó không phải ở mức độ mà có thứ gì đó khang khác.

Đầu tiên, đồng phục của cô ấy bình thường. Diềm xếp được cô ấy thêm vào váy đã biến mất. Cơ số những phụ kiện mà cô ấy đeo cũng không còn. Trái ngược với mọi khi, cô ấy có băng bó quanh cánh tay phải, nhưng đó chắc chỉ để che đi những hình vẽ của Yumeha từ hôm trước. Nhưng quan trọng nhất, băng mắt của Rikka đã không còn – trong khi chỉ chuyện đó không phải là vấn đề, vì thi thoảng có những ngày ‘giai đoạn giải phóng’ mà cô ấy không đeo băng mắt, thì thứ đằng sau băng mắt của cô ấy, con mắt của Rikka, không phải màu vàng kim.

Nói cách khác.

Đó không phải là Tà Vương Chân Nhãn.

“C-chào buổi sáng. …Ừm, có chuyện gì đã xảy ra thế?”

Tôi thử đưa cho cô ấy một câu hỏi đi thẳng vào trọng tâm.

“Ahaha. Chà. Đừng ngạc nhiên, được chứ…?”

Dù cho tông giọng, các từ được chọn, và cách cư xử của Rikka có cảm giác cực kỳ khác biệt.

“O-okay.”

Tôi bằng cách nào đó có thể gật đầu đồng ý.

“Khi tớ thức dậy sáng này, Tà Vương Chân Nhãn đã biến mất…”

“!?”

Thật động trời – nói cách khác, đó là điều nằm ngoài khả năng thấu hiểu của tôi.

“Vậy nên là, hôm nay tớ bình thường.”

“Với lại, kể cả cách cậu nói cũng đã thay đổi à?”

“Có lẽ cách tớ nói chuyện trước đây cũng là một trong những năng lực…”

“Tất nhiên đó là một trong những năng lực của Tà Vương Chân Nhãn!!! Khoan đã, hả!? Cậu có ổn không!?”

“P-phải! Tớ cảm giác như tớ tràn đầy nguyên khí?”

Sau khi nói thế, Rikka làm tư thế đưa hai tay lên trời.

… Chuẩn bị hình thành một quả bom khinh khi[1]: hẳn rồi, đó là một bí ẩn liệu đó có phải là tư thế đúng để thể hiện mình có bao nhiêu năng lượng hay không.

“T, tớ hiểu… Trong lúc này thì, thật yên tâm khi nghe thấy điều đó… Ít nhất là lúc này…”

Tôi cũng không rõ liệu tôi có nên cảm thấy yên tâm bởi sự đầy ‘nguyên khí’ của cô ấy, nhưng chà, tốt hơn là nên năng động và khỏe mạnh nhỉ. Có vẻ như không là phải cô ấy bị mất Tà Vương Chân Nhãn do bị sốt cao hay thế nào đó.

“Ừm, cậu có thể nghĩ ra tại sao Tà Vương Chân Nhãn lại biến mất không…?”

“Hưm…? Tớ không rõ nữa… Khi tớ thức dậy sáng nay, tớ đột nhiên cảm thấy rằng nó đã biến mất…”

“Vậy à…?”

“X-xin lỗi?”

“Không không, đó không phải là lỗi của Rikka.”

Ha – tôi hít một hơi sâu.

Trước đây, tôi đã từng ngạc nhiên vì những suy nghĩ của tôi không theo kịp với tinh hình. Tuy nhiên bây giờ, tôi cuối cùng đã có thể bình tĩnh lại.

Giờ đây, khi nói đến Tà Vương Chân Nhãn, tôi có cảm giác rằng đó là một năng lực thật sự của Rikka, nhưng khi tôi bình tĩnh nghĩ về chuyện đó – đó là sản phẩm của bệnh chuunibyou của cô ấy… Tà Vương Chân Nhãn.

Ể, vậy, liệu đây có phải là một trò đùa máy quay bí mật!?

Mặc dù có hơi thô lỗ khi làm vậy mà không nói gì, nhưng tôi vẫn kiểm tra xung quanh mình: không có ai cả. Tôi đang mong đợi Dekomori nhảy ra từ đâu đó và nói, “Te-tete-te-death! Ngươi đã bị lừa, Chủ Nhân Ngốc Hỏa!”, nhưng có vẻ như sẽ không có chuyện như vậy.

Và từ vẻ ngoài của Rikka nữa: không có vẻ gì là cô ấy đã chuẩn bị một trò đùa máy quay bí mật.

Trong trường hợp đó, sẽ tự nhiên hơn khi cho rằng Tà Vương Chân Nhãn của Rikka đã biến mất bởi vì có điều gì đó đã xảy ra với cô ấy.

Còn điều đó là điều gì – tôi không có chút ý tưởng nào.

Nguyên nhân, hả…

“Hôm qua cậu đã ăn gì?”

“Ờ, ừm, hôm qua tớ ăn trứng chiên! Trứng chiên đặc biệt của Yuuta! Ngon lắm!”

Có vẻ như cô ấy không ăn món gì dở.

Dù gì thì đó cũng là ý tưởng quá đơn giản, khi nghĩ thức ăn là nguyên nhân.

“Có điều gì bất thường xảy ra không?”

“Hừm… tớ không nghĩ ra điều gì cả…? À, Yuuta đã xuất hiện trong giấc mơ của tớ chưa?”

“Hả, tớ hiện ra mỗi đêm à!?”

“Phải! Cậu gần như luôn xuất hiện! Yuuta của hôm trước mới dạy tớ cách giặt giũ sạch sẽ. Khá là vui khi nhớ lại, hehe.”

“Tớ trong giấc mơ đó, là mẹ của Rikka hay gì thế!?”

Bỏ qua nội dung của giấc mơ, không có vẻ gì là có điều gì bất thường xảy ra cả.

Được rồi, hãy tìm một cách tiếp cận khác.

“Ưm, năng lực ngày hôm trước – liệu chúng ta có thể đến trường nhanh hơn với Tà Cửu Dạ không?”

“A-a. Ơ, ờ, ừm, tớ xin lỗi. Ngay bây giờ, tớ không thể sử dụng bất kỳ năng lực nào. Tớ xin lỗi…”

Tôi đã được xin lỗi. Vì một điều vô lý.

Có cảm giác tôi đã làm gì đó mà tôi cần xin lỗi rất nhiều.

“K-không. Tớ là người phải xin lỗi. Tớ chỉ nghĩ rằng có thể có một chút sức mạnh còn lưu lại hay gì đó…”

“T, tớ hiểu, điều đó có lý! N-nhưng, tớ xin lỗi, không có vẻ như là…”

“Không không. Rikka, không phải là lỗi của cậu đâu, nên không sao đâu, thư giãn nào.”

Không không. Đây không phải là điều mà tôi nên làm.

Đúng vậy. Sự mất mát năng lực của cô ấy: người mà bất an nhất về chuyện đó là Rikka. Trước khi tìm ra nguyên nhân của chuyện đó, trước tiên tôi nên tìm hỏi Rikka xem cô ấy cảm thấy như thế nào về chuyện này.

“Ừm, cậu có bối rối với việc không có năng lực không?”

“Hử? Ừm, không hẳn? Tớ không cảm thấy tớ có sức mạnh nữa, nhưng ngoài chuyện đó ra thì tớ ổn, chắc vậy.”

“Tớ hiểu. Nếu cậu cảm thấy có vấn đề gì, cứ nói cho tớ nhé?”

“Yeah! Cảm ơn, Yuuta. Cậu thật tốt bụng, phải không Yuuta?”

“Không không, hiển nhiên là tớ phải làm như thế. Vì tớ là người giao ước với cậu, và là bạn trai cậu.”

“…Này, ừm.”

Dừng lời lại ở đó, Rikka nhìn tôi lo lắng.

Rồi, sau khi ngừng một chút, cô ấy tiếp tục.

“Tớ ngày hôm nay… không được à?”

Tôi ngay lập tức trả lời.

“Quá mức đáng yêu luôn!”

Nói thật thì, có lẽ bởi vì tôi chưa bao giờ thấy Rikka như thế này nên tôi mới cảm thấy vậy, nhưng dù là bởi vì Rikka này bất ngờ như thế nào hay sự khác biệt giữa Rikka này và Rikka mọi khi, mà tôi thấy Rikka này thực sự đáng yêu tuyệt đối.

Cô ấy đáng yêu đến mức tôi muốn ôm chầm lấy cô ấy ngay tại đây ngay lúc này. Nhưng tôi sẽ kiềm chế bản thân mình.

“Ể, vậy sao?”

“……”

Sinh vật dễ thương gì thế này!

Rikka xấu hổ nhưng tỏ vẻ hạnh phúc này cũng là đáng yêu tuyệt đối!

Rikka mới lạ vừa tươi tắn này đáng yêu đến nỗi cuộc trò chuyện thành ra chỉ tôi khoe khoang vẻ đáng yêu của cô ấy.

Không phải như là tôi đang tán tỉnh cô ấy đâu.

Nếu tôi tiếp tục khen cô ấy đáng yêu liên tục như thế này (mặc dù tôi đã khen cô ấy đáng yêu vô cùng nhiều lần rồi) tôi sẽ giống như là một tên ngốc vậy (tôi cảm thấy rằng tôi đã mang vẻ như thế rồi).

Vậy nên, để kết thúc câu chuyện,

“Dù sao thì, lúc này mình đến trường thôi.”

Tôi giục chúng tôi đến trường.

“Yeah. Mình phải nhanh lên, không thì muộn mất!”

Sau khi nói vậy, Rikka bắt đầu chạy. Tư thế chạy đi của cô ấy nữa: vì lý do gì đó có vẻ khác với mọi khi. Cực kỳ đáng yêu.

Vì cô ấy đã đáng yêu như vậy, tôi đoán cô ấy như thế này cũng được.

  1. Vâng, đó là quả bom của Songoku trong Dragonball. Ở câu trước Rikka nói là đầy nguyên khí thì chữ nguyên khí cũng là chữ được dùng cho tên của bom khinh khi.


Theo dõi & Thanh chuyển trang

Bỏ theo dõilatest?cb=20190220103837&format=originalbộ truyện này
► Xem lại Tập 4 - Giao đoạn 2♬   Chuunibyou Demo Koi ga Shitai!   ♬► Xem tiếp Tập 4 - Chương 2
Advertisement