Sonako Light Novel Wiki
Advertisement

Một pháp sư được yêu mến bởi Thần Bí ghé đến chơi với gia đình họ------


----Tóc, tóc, tóc.

----Những giọt nước chảy ra từ bình tưới nước.


Trọng lượng của vật mà tôi đang cầm mau chóng giảm đi.

Nước thấm vào đất, đi tới mạng lưới rễ cây dày đặc của Garden xanh tươi.


Khi dõi theo đôi tay và mặt đất, Ayaka Sajyou thở ra một chút. Hơi thở của em có màu trắng. Tuy mặt trời đã lên đến đỉnh đầu rồi, nhưng không khí vẫn lạnh. Dù có ánh nắng chiếu vào qua những bức tường bằng kính gần đó, em cũng không cảm thấy ấm áp.


Như thường lệ, việc tưới cây được thực hiện sau những công việc buổi sáng của tôi.

Thời gian hôm nay trôi qua hơi chậm.

Tôi hôm nay cũng bị chậm trễ.


"Bài vở của mình…"


Những bài tập ma thuật của tôi. Tôi nên hoàn thành chúng.


Phải, tôi thoáng nghĩ.


Cho dù tôi cố suy nghĩ về nó, câu trả lời vẫn không chịu đến với tôi.

Có những việc mà tôi lẽ ra phải làm, dù là cái nào thì cũng là học. Bài tập ma thuật của mình, hay bài tập ở trường của mình?


Cha của Ayaka luôn nói rằng cả hai việc đều quan trọng, nên Ayaka hiểu đại khái rằng "Có lẽ mình nên làm việc đó."


Hiển nhiên, mình phải học ma thuật vì đó là ma thuật gia truyền của nhà mình.

Hiển nhiên, mình phải học ở trường vì mình là người trong thời hiện đại.


Cả hai việc đều cần làm.

Cả hai việc cũng đều là việc học.


Ngay cả khi mình không có người dạy------


"………."


Tôi ngẩng lên, liếc nhìn xung quanh.


Có vài con chim bồ câu đang quanh quẩn ở gần chân tôi. Khi tiếng líu lo với nhau, chúng tạo nên những âm thanh gù gù phát ra từ cổ họng của mình, chúng đang len lén nhìn vẻ ngoài của tôi.

Sự hiện diện của mình. Bị lén nhìn. Thật sao?

Có thể chỉ là tưởng tượng, nhưng tôi có linh cảm rằng những con chim bồ câu này đang tiên đoán về điều gì đó qua lời nói và hành động của tôi.


"Không tốt đâu,"


Tôi khẽ lầm bầm.


"Tôi đã cho các bạn ăn rồi."


Câu nói của tôi được đáp lại bằng những tiếng gù và những động tác.

Như thể chúng muốn nói rằng "Tôi mặc kệ" hoặc "Tôi thậm chí còn chẳng kiếm được miếng nào", chúng nghiêng đầu.

“Phù.” Tôi thở ra. Mặc dù đã phá luật và nói chuyện với chúng, tôi không hề nghĩ rằng câu hồi đáp dành cho tôi lại có chút ngớ ngẩn như vậy. Chắc tôi nên mừng là mình không cần phải nói chuyện với chúng.


"May thật."


Tôi buông một tiếng dài, không phải đối với những con chim bồ câu, mà là đối với bản thân mình.

Tôi mang đi cái bình tưới nước một cách thận trọng bằng cả hai tay dù bây giờ nó đã đủ nhẹ để giữ bằng một tay.

Tôi sẽ không phạm phải sai lầm đó một lần nữa.


Hôm qua, khi tôi đang tưới nước cho những bông hoa và cây xanh mọc chen chúc trong Garden, tôi đã lơ đãng mang đi bình tưới đã nhẹ đi nhưng vẫn còn một chút nước bên trong, mà không nhận thấy sự cân bằng trọng lượng thay đổi mỗi lần như vậy, bàn tay của tôi đã bất cẩn buông nó ra, và……. Cả người tôi bị ướt sũng trong nước lạnh.

Hơn nữa, không một lần, mà những ba lần.


Linh cảm của tôi, một cảm giác nói rằng có lẽ, hoặc đúng là... không có điểm tốt nào của tôi được phát huy.


Quả thật, bản thân tôi rất vụng về.

Nếu tôi không như vậy, thì ngày hôm qua sẽ qua đi một cách bình thường đến không ngờ.


Đó là lý do tại sao hôm nay tôi sẽ không tái phạm sai lầm đó nữa.

Dù vụng về hay bất cẩn thì tôi phải học hỏi được từ những sai lầm của mình. Tôi thường nghe cha tôi nói vậy. Tôi phải nhận thức được rằng những sai lầm của tôi là một cơ hội tốt để trưởng thành. Hình như tôi đã được bảo như thế rất nhiều lần rồi. "Phải, rất nhiều lần." Tôi gật đầu.

Tôi sẽ không lơ đãng nữa. Tôi sẽ mang bình tưới nước bằng cả hai tay và tưới cho đến giọt cuối cùng.


"Đúng."


Gật đầu, tôi trở lại vị trí bơm nước.

Cố ý phớt lờ, những con chim bồ câu quanh đó đã nhầm tưởng là tôi đang làm cho xong việc tưới nước.


Sau khi kê vòi nước vào miệng bình tưới, tôi bật vòi. Một âm thanh vang lên, những âm thanh của dòng nước đang chảy qua ống dẫn nước và đổ vào trong bình tưới nước.

Khi đó, âm thanh này lấp đi tiếng của những con chim bồ câu.


Dù có cách âm hay không, tôi cũng không thể nghe rõ tiếng ồn ở bên ngoài. Đó là tiếng của một chiếc ô tô chạy trên đường chính chăng?

Chỉ là, tôi đang ở giữa một khu rừng…


Tuy không biết một khu rừng thật sự trông ra sao nhưng, Phải, tôi mơ hồ nghĩ.

Bởi vì trong phút chốc, tôi nhận ra rằng "Không có đường ống nước hay nơi cấp nước trong một khu rừng."


"……. Phải chăng họ cũng lại không đến đây hôm nay. ”


Giọng phàn nàn của tôi.

Nó rất khẽ, đủ để tan biến vào trong tiếng nước chảy vào bình tưới nước.


"Cha."


Tôi đã không gặp cha từ lúc sáng.

Cũng giống như hôm qua.


"Chị."


Chị gái Manaka thậm chí còn không xuất hiện trong bữa ăn sáng hôm qua.

Sáng hôm nay cũng vậy.


"Một nghi lễ quan trọng, nó là gì nhỉ?"


Đang diễn ra tại Tokyo này là một nghi lễ ma thuật có quy mô lớn.

Nghe nói nó dẫn đến khát vọng lớn nhất của pháp sư.


Bao gồm cả gia tộc Sajyou, tất cả các pháp sư từ xưa đến nay đều khao khát, ước muốn và vẫn đang hướng tới thứ vĩ đại này. Để đạt được , một nghi lễ phải được tổ chức. Vào nửa đêm của ngày hôm kia, cha của Ayaka đã nói những điều này với em bằng một một giọng nghiêm túc, khi đó em thì đang gà gật với đôi mắt ngái ngủ.


Khi em mơ hồ nhớ lại bài diễn thuyết của cha.

Một nghi lễ quan trọng.


Cha, và cả chị gái, đang tham gia vào nghi lễ đó.


Khi tôi hỏi, "Con cũng sẽ phải làm gì đó ạ?" Cha tôi lắc đầu.

"Con không được tham gia vào nghi lễ này, nhưng hãy tạm nghỉ học ở trường trong một thời gian."

Khi cha nói thế----


"Không biết có phải mình được nghỉ suốt......"


Hôm qua, cả hôm nay nữa.

Tôi đã ngừng đến trường tiểu học trong hai ngày liên tiếp.

Tôi suốt ngày ở trong nhà.


Bởi vì tôi đã được lệnh rằng "Không bao giờ được rời khỏi khu đất này."


Hễ lần nào mà Ayaka đưa ra câu hỏi, chẳng hạn như "Liệu chiến sự có trở nên hỗn loạn hơn được dự tính hay không?" hoặc "Có phải một Master đã ra đi?" hoặc "Chúng ta có cần phải đề phòng Assassin không?" hoặc "Có phải đã có một đầu mối tình nghi từ trang viên của nhà Reiroukan không?" Cha em không bao giờ trả lời thẳng thắn và chỉ tự lẩm bẩm điều gì đó mà em không hiểu nhiều lắm.


Mặc dù Ayaka nghĩ điều này thật kỳ lạ, nhưng em vẫn ngoan ngoãn vâng lời cha với câu đáp "Vâng ạ."

Đây thật ra cũng không phải lần đầu tiên mà em phải nghỉ học ở trường.


Có lần tôi vắng mặt vì bị sốt đến nỗi nằm liệt giường, hoặc khi nhiệm vụ hàng ngày của tôi mất nhiều thời gian hơn, hoặc những lần tôi không thể đến trường khi kết giới được tăng cường mà kỹ năng của chính tôi thì còn kém. Với việc tăng cường đó, tôi nghĩ rằng vì cha đã liên hệ với giáo viên chủ nhiệm của tôi lần trước, nên chắc chắn lần này, tôi cũng sẽ bắt chước theo và liên lạc với cô giáo. Giống như khi nhiệm vụ hàng ngày của tôi kéo dài, tôi có thể làm vậy trong khi che giấu phần liên quan đến ma thuật.


Cha liên lạc với cô giáo bằng cách nào? Tôi hơi tò mò về điều đó.


Khi nghỉ học vì bị cảm sốt thật sự, một số bạn cùng lớp đã đem các bài ghi chép và cùng với những người nào đó đến thăm tôi, nhưng không có ai đến thăm khi tôi vắng mặt vì những bài học ma thuật của tôi. Không những thế, khi tôi đến lớp học vào ngày hôm sau, các bạn lớp tôi sẽ nói gì đó kiểu như "Bạn mới vừa nghỉ học mà, bạn đã khỏe lên chưa?" Những chuyện tương tự cũng diễn ra như khi tôi vắng mặt vì cảm lạnh và sốt.


Có phải cha đã sử dụng ma thuật nào đó chăng?

Không biết cha đã làm điều đó như thế nào nhỉ?


Tôi thực sự không biết. Tôi muốn hỏi cha, nhưng ông không có ở đây.

Cha không xuất hiện trong thời gian tôi thực hiện nhiệm vụ hàng ngày của mình. Hôm qua, cả hôm nay cũng vậy.

Dù vậy, bữa sáng của tôi đã được chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh, một tờ ghi chú viết là "Hãy hâm nóng thức ăn đông lạnh này trong lò vi sóng và dùng cho bữa trưa và bữa tối" được đặt trên bàn ăn. Nó cũng y chang như ngày hôm qua.


Tôi không thích thức ăn đông lạnh cho lắm.

Nhưng, tôi có hơi thích món Gratin[1] đông lạnh.

Nhưng, tôi cũng hơi ghét món đó, khi mà tôi phải ăn nó hết lần này đến lần khác.


"Nếu mình ăn món đó trong bữa trưa......"


Tựa đang nói chuyện với mấy con chim bồ câu dưới chân, tôi tự nói chuyện với chính mình.


"Mình nên làm gì đây, mình có nên xem TV không nhỉ?......"


Chương trình múa rối đang được chiếu trên kênh giáo dục rất thú vị, và tôi cũng thích xem nó mỗi ngày.

Nhưng, tôi nghĩ như vậy thì hơi cô đơn một chút, vì tôi không được gặp các bạn cùng lớp của mình.

Tôi cũng không được gặp cha và chị gái.

Nghỉ học ở trường, cha và chị gái đi vắng vì lý do nào đó, chúng không có nghĩa là tôi chưa từng cô độc cho đến lúc này. Cha đặc biệt thường hay vắng nhà trong vài ngày để làm việc.


Nhưng, hiếm khi nào những chuyện đó xảy ra đồng thời.


Ngừng đi học, ở một mình trong một ngôi nhà mà không còn ai khác.

Tôi luôn luôn tưới cho Garden ngay sau khi làm xong nhiệm vụ hàng ngày của mình, cũng như bây giờ, thế nên cha sẽ không tức giận ngay cả khi tôi dành thời gian chơi cho đến lúc ăn trưa.

Vì tôi ở một mình, không ai có thể nói gì với tôi.


"…… Cuộc Chiến Chén Thánh."


Trong khi ngăn dòng nước đã đầy tràn ra khỏi bình tưới nước, tôi lẩm bẩm cụm từ đó.

"Cuộc Chiến Chén Thánh." Đó là những từ mà tôi nghe được trong bài nói của cha vào tối ngày hôm kia.

Một nghi lễ quan trọng.

Khát vọng lớn nhất của pháp sư.

Cuộc Chiến Chén Thánh.

Tôi không biết chi tiết về nó, và tôi cũng không hiểu về nó.

Nhưng, có điều gì đó mà tôi cảm nhận được, dù chỉ một chút thôi.


Về một vài chuyện…


Ví dụ như Chị tôi.

Chị Manaka.

Chị trở nên rạng rỡ hơn trước, và xinh đẹp hơn trước.


Ví dụ như cha tôi.

Cha.

Ông cũng thay đổi do những thay đổi của chị, ông trở nên có chút sợ chị ấy.


Bài diễn thuyết của cha có gì đó----

Mặc dù tôi chưa hề nghe nói đến nó dù chỉ một lần, cho đến bây giờ…….

***

Cuộc Chiến Chén Thánh.

Đó là một cuộc giết chóc lẫn nhau.


Pháp sư trở thành Master thường sẽ có ý muốn đe dọa cuộc sống của bạn.

Bạn cứ thoải mái sử dụng Thần Bí của mình, và bạn phải là người sống sót cuối cùng bằng cách điều khiển Servant của mình.


Có hai trường hợp có thể được xem là thua trong Cuộc Chiến Chén Thánh.

Trường hợp bạn bị thiệt mạng.

Trường hợp bạn bị mất Servant của mình.


Cho dù bạn bảo vệ được mạng sống của mình, nếu bị mất Servant của mình thì bạn sẽ mất quyền tranh đoạt Chén Thánh.

Nhưng, ngay cả khi bị mất Servant của mình thì bạn cũng đừng mất cảnh giác. Bạn phải tìm đến sự bảo vệ của "Người Giám Sát", là người đã được Giáo Hội Thánh Đường phái đến trực tiếp, vì có khả năng khá cao là bạn sẽ bị những Master khác giết chết.


Bảo vệ mạng sống của chính mình.

Bảo vệ huyết mạch của gia tộc mình.

Bạn không được dừng ma thuật của mình mà phải giữ cho nó không bị gián đoạn.


Bạn phải sử dụng xưởng phép của mình một cách hiệu quả.

Nếu một xưởng phép thể hiện phong cách ma thuật của bạn, thì nó sẽ là phần bảo vệ chắc chắn của bạn ngay cả đối mặt với Servant.


Còn một cách nữa là, bạn có thể giả vờ như đang sống một cuộc sống bình thường và không có gì thay đổi.

Tuy nhiên, nếu bạn là một pháp sư có giao thiệp rộng rãi ở bên ngoài mà lại đột nhiên rút lui vào bên trong xưởng phép của mình, thì cũng có khả năng bạn bị nghi ngờ là một Master tham gia Cuộc Chiến Chén Thánh.


Nhưng, nếu bạn tham gia Cuộc Chiến Chén Thánh một cách nửa vời.

Thì cũng có khả năng là bạn đã bị khống chế từ việc có liên hệ huyết thống với Master khác.


Bạn phải đồng thời nhận thức về việc tấn công và phòng thủ của mình.

Và, bảo vệ huyết thống của bạn.

Con trai của bạn. Con gái của bạn.

Bảo vệ những người sẽ kế tục chính dòng dõi của bạn, kế thừa các mạch ma thuật của bạn và kế thừa những nghiên cứu ma thuật của bạn.


Nếu bạn cảm thấy cần thiết ―――――

Thì đừng đắn đo mà hãy sử dụng mồi nhử.


(Trích từ trong một cuốn sổ cũ)

***



Ghi chú

  1. Gratin là một loại món nướng bỏ lò của Pháp.

Theo dõi & Thanh chuyển trang

Bỏ theo dõilatest?cb=20190220103837&format=originalbộ truyện này
► Xem lại Chương 4♬   Fate/Prototype   ♬► Xem tiếp Chương 6
Advertisement