Sonako Light Novel Wiki
Register
Advertisement

-271:33:52[]

Sức mạnh ý chí của Matou Kariya, rốt cuộc, đã chịu đựng được sự đau đớn ấy, nhưng thân xác hắn đã chịu đến giới hạn.


Chỉ trong vòng ba tháng, mái tóc hắn đã bạc trắng. Những vết thương nổi lên rải rác trên da hắn, biến thành những vùng hoại tử mất hẳn màu đỏ hồng của thịt sống, thay vào đó là màu xám đất tang tóc của người chết. Chất độc mang tên ma lực chạy khắp người hắn, có thể nhìn thấy bên dưới làn da giờ đã một phần trong suốt, khiến thân hình hắn như thể đang chứa một đống vết nứt lúc nhúc màu mực đen.


Tương tự như thế, cơ thể hắn suy sụp nhanh đến độ hắn không thể tưởng tượng nổi. Ảnh hưởng này đặc biệt nặng nề đối với nửa trái hệ thần kinh và thân người hắn, đến nỗi có lúc cả cổ tay và mắt cá chân của hắn đều liệt hẳn. Giờ thì chúng đã hoạt động trở lại nhờ một liệu pháp phục hồi nhất thời, nhưng cánh tay trái vẫn phản ứng chậm hơn tay phải, và một bước dài vội vã khiến hắn phải lê cả chân trái.


Tim hắn đã quen với nhịp đập rối loạn bất thường. Thức ăn thông thường cũng không thể tiêu thụ, thay vào đó là chất đường glucoza được tiêm vào tĩnh mạch.


Theo như lý thuyết của y học hiện đại, một sinh vật trong tình trạng như hắn vẫn còn sống và hoạt động quả là điều đáng kinh ngạc. Dù Kariya vẫn có thể đứng và đi lại, điều này, có phần mỉa mai, lại là món quà mà thứ gọi là ma lực mang đến cho hắn, một pháp sư, đã bán cả tính mạng mình để có được.


Những con trùng đầu mào đang xâm chiếm cơ thể Kariya giờ đã phát triển thành dạng có thể mô phỏng chức năng của mạch ma thuật. Hiện tại chúng đang ra sức thực hiện nhiệm vụ để duy trì mạng sống của vật chủ đang mục rỗng của mình.


Nếu chỉ đơn giản là vấn đề về số lượng mạch ma thuật, thì Kariya đã có thừa lượng ma lực chứng minh hắn đủ tư cách làm pháp sư. Có thể thấy thành quả của hắn vượt cả mong đợi của Matou Zouken. Cuối cùng thì ba dấu hiệu của Lệnh Chú đã hiện rõ trên tay phải Kariya. Chén Thánh dường như cũng chấp nhận hắn là đại diện cho nhà Matou.


Theo ước tính của Zouken, Kariya còn sống được khoảng một tháng nữa. Đối với hắn, khoảng thời gian này là đủ.


Heaven’s Feel đã đến thời khắc đếm ngược từng ngày. Nếu toàn bộ Servant được triệu tập, trận chiến có thể xảy ra ngay ngày mai. Thời lượng của nó, theo như kinh nghiệm quá khứ, vào khoảng hai tuần lễ. Một lúc nào đó trước khi hắn phải chết.


Tuy nhiên, nếu Kariya kích hoạt số mạch ma thuật trong người, thì đồng thời hắn cũng kích động bọn trùng ký sinh. Như thế gánh nặng đặt lên người hắn sẽ lớn hơn những pháp sư khác rất nhiều.


Viễn cảnh xấu nhất có thể xảy ra, đó là những con sâu sẽ phá huỷ vật chủ của chúng trước khi cuộc chiến chấm dứt.


Kariya không chỉ phải chiến đấu chống lại sáu Master còn lại. Có thể nói kẻ thù lớn nhất hắn phải đương đầu là chính những sinh vật nằm trong người hắn.

X X

Đêm đó, khi Kariya đến tầng hầm nhà Matou để đối mặt với thử thách cuối cùng, hắn tình cờ gặp Sakura nơi hành lang.

“…”

Biểu hiện hoảng sợ trên mặt Sakura khi cô lần đầu thấy hắn như thế khiến con tim hắn đau nhói.


Vào lúc này, mặc dù không thể làm gì khác, Kariya vẫn đau đớn khi biết hắn là kẻ làm cho Sakura sợ.


“Oh, Sakura-chan – ta làm cháu sợ à?”


“..um. Gương mặt chú…Chuyện gì xảy ra vậy?”


“À. Chỉ là vấn đề nhỏ ấy mà.”


Từ hôm qua, thị lực mắt trái của hắn đã mất hoàn toàn. Cùng cảnh ngộ với cái nhãn cầu mờ đục đã thối hoại, những cơ gân bên cạnh giờ cũng trở nên tê liệt. Cả mí mắt và lông mày hắn cũng không thể cử động được; có lẽ nửa bên trái mặt hắn đã hiện rõ dấu hiệu của cái chết, trở nên cứng nhắc như một cái mặt nạ da người. Hình ảnh phản chiếu của hắn trong gương thậm chí còn khiến hắn kinh hoàng, nói gì đến Sakura.


“Chỉ một chút nữa thôi là ta đã bị bọn ‘sâu’ đánh bại. Chú Kariya không giỏi chịu đựng như Sakura-chan đâu.”


Hắn định nở một nụ cười chua xót, nhưng giờ trông nó như một cử chỉ đáng sợ. Sakura càng hoảng sợ hơn, thậm chí phải thu mình lại.


“– Chú Kariya, bây giờ chú trông như một người khác vậy.”


“Ha ha, có thể là do vậy đấy.”


Một tiếng cười khô khốc, giả vờ như sự việc đã được cho qua một cách lơ đãng.


“– Ta cũng có thể nói như thế với cháu đấy, Sakura.”


Phải, nhận xét của Kariya khiến trái tim hắn càng buồn thêm.


Một cái nhìn tăm tối và trống rỗng như của con búp bê vô hồn. Vô số cảm xúc đằng sau đôi mắt ấy hắn chẳng bao giờ có thể thấy trong suốt một năm nay. Gương mặt ngây thơ của cô bé chạy theo chị Rin và nô giỡn như chú chó nhỏ đã biến mất từ lâu lắm rồi.


Điều này cũng dễ hiểu. Chỉ cần xét đến quá trình huấn luyện ác nghiệt mà Sakura trải qua để trở thành người kế tục sự nghiệp ma thuật nhà Matou là quá đủ.


Thực sự thì cơ thể của Sakura có những tiềm năng phù hợp để trở thành một pháp sư. Về mặt này cô bé còn trội hơn cả hắn và anh trai hắn - Byakuya. Nhưng, cũng hiển nhiên đây là một tiềm năng thích hợp với ma thuật nhà Tohsaka, với những khác biệt cơ bản so với ma thuật nhà Matou.


Do vậy cơ thể Sakura cần phải thích ứng với những khác biệt ấy. Thứ liệu pháp được gọi là "thích nghi hóa" này là những buổi tra tấn trong hầm trùng độc nhà Matou ngày này qua đêm khác dưới danh nghĩa "giáo dục".


Suy nghĩ của trẻ con thật non nớt.


Chúng không có một quyết tâm mạnh mẽ hay sức mạnh để biến nỗi đau thành cơn giận. Đối diện với số phận nghiệt ngã, chúng không được trang bị khả năng lựa chọn một ý chí kiên cường. Hơn nữa, vì chúng chưa hề trải qua và thấu hiểu cuộc sống, những tư tưởng như danh dự và hy vọng chưa hoàn toàn định hình trong chúng.


Do vậy trong những giây phút tuyệt vọng, khác với người lớn, trẻ con có khuynh hướng giấu đi suy nghĩ của mình, tự nhốt cảm xúc mình lại.


Vì chưa từng tận hưởng niềm vui trong cuộc sống, chúng dễ dàng vứt bỏ nó. Vì chưa hiểu được tương lai là gì, chúng ngập sâu vào tuyệt vọng.


Bằng chính mắt mình, Kariya đã phải chứng kiến một cô bé dần khép kín trái tim mình bởi những cực hình cô phải chịu đựng trong suốt một năm trời.


Hắn không những phải hứng chịu cơn đau khủng khiếp từ bọn sâu ký sinh ăn mòn cơ thể mình, mà còn đau đớn trước cảm giác tội lỗi thậm chí làm hắn khốn khổ hơn nhiều lần, nó như muốn xé nát tâm trí hắn.


Không nghi ngờ gì việc hắn là một trong những nguyên do làm Sakura đau khổ. Kariya ghê tởm Matou Zouken, nguyền rủa Tohsaka Tokiomi, đồng thời cũng tự đặt lời nguyền lên chính bản thân mình.


Điều an ủi ở đây là - cô bé Sakura nay đã như con rối nhút nhát lại có thể trở nên vô tư khi ở cùng Kariya, đôi khi còn cất giọng nói trong sáng hồn nhiên của mình. Dẫu cho đó là mối quan hệ giữa những người chịu chung nỗi đau khổ, hay là tình cảm gắn bó khi cô còn mang cái tên Tohsaka Sakura, thì trong mắt cô bé Kariya vẫn khác biệt hơn những kẻ tự xưng là "thầy", Zouken và Byakuya.


“Hôm nay cháu không phải đến kho trùng độc. Ông nội bảo rằng vì sắp có chuyện quan trọng diễn ra ở đó.”


“À, ta biết. Vì thế nên chú Kariya sẽ thay cháu đi đến nơi ấy.”


Sakura nghiêng đầu như thể đang dò xét Kariya khi nghe hắn nói như vậy.


“Chú Kariya, có phải chú sắp đi xa không?”


Với trực giác sắc bén nhờ bản năng của mình, Sakura dường như nhận ra số mệnh của Kariya. Nhưng hắn lại không muốn làm cô bé phải lo lắng.


“Ta sẽ phải bận rộn với vài việc quan trọng, vậy nên không có nhiều thời gian trò chuyện với Sakura-chan như thế này nữa.”


“Nếu vậy thì…”


Sakura rời mắt khỏi Kariya, ngay lập tức trở lại với đôi mắt vô hồn, một cái nhìn chăm chăm vào vật xa xôi nào đó mà chỉ cô bé mới thấy. Đau đớn khi thấy Sakura như vậy, Kariya vội đổi chủ đề.


“Này, Sakura-chan, chúng ta sẽ lại chơi đùa như trước sau khi chú làm xong việc này nhé? Cùng với mẹ và chị cháu.”


Sau một lúc lặng đi, Sakura cất tiếng, bằng khuôn mặt buồn rầu.


“Cháu không có những người mình được gọi tên như thế nữa. Ông nội bảo cháu phải xem như họ chưa hề tồn tại.”


“Ta hiểu rồi…” Một câu trả lời đầy do dự.


Kariya quỳ xuống trước mặt Sakura, và với cánh tay phải còn cử động được của mình, hắn đặt lên vai cô bé thật dịu dàng. Hắn ôm Sakura vào lòng, để cô bé không còn thấy gương mặt mình. Nhờ vậy hắn không phải lo việc cô nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn trên gò má hắn.


"Vậy thì, chúng ta sẽ đưa Aoi và Rin-chan khỏi gia đình Tohsaka, và cùng đi đến một nơi xa thật xa, nơi chỉ có bốn chúng ta thôi; giống như khi trước. Cháu thấy thế nào?"


“…chúng ta có thể gặp lại họ sao?”


Từ vòng tay hắn chợt phát ra một âm thanh yếu ớt. Kariya ôm chặt lấy Sakura và gật đầu.


“Tất nhiên ta có thể gặp lại họ. Ta hứa với cháu.”


Không thể hứa hẹn được điều gì.


Nếu có thể, thì đã có một lời hứa khác. Nếu có thể, Kariya ao ước được nói với Sakura ngay bây giờ rằng cô chỉ còn phải chịu đựng vài hôm nữa, trước khi hắn giải thoát cô khỏi sự kiềm kẹp của Matou Zouken.


Nhưng điều đó không thể xảy ra.


Bằng cách duy nhất để bảo vệ chính mình, Sakura đã cố gắng làm trí óc mình thương tổn dưới sự tuyệt vọng và cam chịu. Để chống lại cơn đau không thể chịu đựng nổi, cô bé bất hạnh chỉ có thể đánh mất đi khả năng tự cảm nhận.


Làm sao bạn có thể nói những câu tàn nhẫn như ‘bạn nên giữ lấy hy vọng’ hay ‘bạn hãy tự chăm sóc bản thân’ với một đứa trẻ như thế? Những lời an ủi nhất thời này chỉ có thể cứu giúp chính cái người thốt ra chúng. Trao cho cô ‘hy vọng’ đồng nghĩa với lấy đi lắ chắn có tên ‘tuyệt vọng’ tận sâu trong tâm hồn cô. Nếu như thế, tinh thần còn non nớt và nhạy cảm của Sakura sẽ suy sụp chỉ trong một đêm.


Do đó –


Mặc dù họ cùng ở trong nhà Matou, Kariya chưa từng khẳng định mình là "vị cứu tinh" của Sakura. Hắn chỉ có thể bảo vệ cô bé bằng cách đứng bên cạnh, làm một kẻ trưởng thành mà cũng bị "ức hiếp" bởi Zouken, cho thấy mình cũng bất lực như Sakura.


“– Thôi chào cháu. Ta phải đi rồi.”


Kariya buông Sakura khỏi tay mình, hy vọng những giọt nước mắt đã khô hẳn. Sakura ủ rũ nhìn lên phần mục nát trên mặt Kariya.


“…mm, tạm biệt, chú Kariya.”


Những lời lẽ chia ly có vẻ thích hợp với hoàn cảnh này. Cô hiểu rõ chuyện này dẫu chỉ là một đứa bé.


Trong thâm tâm, Kariya thành kính nguyện cầu trong lúc dõi theo hình bóng bé nhỏ của Sakura mờ dần – xin đừng để mọi chuyện quá trễ.


Kariya không còn quan tâm bất cứ thứ gì liên can đến mình. Cuộc đời hắn đã được trao cho Aoi và Sakura, người mẹ và đứa con gái. Nếu hắn nghĩ đến riêng mình thì mọi việc có thể ‘quá trễ’, đó là khả năng hắn sẽ chết trước khi chạm được đến Chén Thánh.


Giờ đây trở ngại hắn thực sự lo đến chính là Sakura. Nếu Kariya có thể đạt được Chén Thánh và trả Sakura trở lại với mẹ mình, thì cô bé đã đóng kín bản thân bằng tuyệt vọng liệu sẽ phá vỡ lớp vỏ ấy và lại một lần nữa quay lại với thế giới bên ngoài?


Nỗi đau khổ mà Sakura phải gánh chịu chắc chắn sẽ theo cô bé suốt đời, tuy vậy hắn vẫn hy vọng rằng nó sẽ dần được hàn gắn khi thời gian trôi đi. Hắn ước mong trái tim bé nhỏ ấy không phải chịu nỗi dằn vặt tương tự như một nhát dao chí mạng.


Tất cả những gì hắn làm được là cầu nguyện. Người có thể chữa vết thương trong lòng cô bé không phải là Kariya. Hắn không còn đủ thời gian để lãnh nhận việc đó.


Đó là công việc của những người, trong tương lai, có thể bảo đảm tính mạng của mình.


Kariya quay lưng và cất bước một cách chậm chạp, nhưng kiên quyết, xuống bậc thang dẫn đến hầm chứa trùng độc dưới lòng đất.



Theo dõi & Thanh chuyển trang

Bỏ theo dõilatest?cb=20190220103837&format=originalbộ truyện này
► Xem lại Tập 1 Act 1/ Part 3♬   Fate/Zero   ♬► Xem tiếp Tập 1 Act 1/ Part 5
Advertisement