Sonako Light Novel Wiki
Register
Advertisement

-36:44:26[]

Từ một cao ốc đằng xa, ba cặp mắt đang dõi theo Bảo Khí bay của Rider trên bầu trời thành phố Shinto và người đuổi theo nó, Saber.

Mắt một người lộ rõ sự thoả mãn. Một cặp mắt khác chứa đựng sự mệt mỏi cùng cực. Và một người nữa––– lẽ nào đôi mắt chỉ toát lên sự cuồng bạo ấy, vẫn được coi là thuộc về con người?

"Không ngờ Rider thật lại xuất hiện... Đúng là một màn kịch đáng xem. Matou Kariya, cậu thường đem tới may mắn cho đồng minh của mình đấy."

Kotomine Kirei cười bóng gió đầy mỉa mai. Cùng lúc, y vỗ vai Kariya tỏ ý khen ngợi. Con mắt phải còn tốt của Kariya nhìn y đầy nghi ngờ.

"Thưa Cha... Liệu chuyện cỏn con này có đáng để phí tới hai Lệnh Chú không?"

Kariya nhìn vào bàn tay phải đã mất hai Lệnh Chú của mình, ít nhiều bất mãn. Kirei mỉm cười nói.

"Đừng lo. Kariya, miễn là cậu nguyện ý giúp ta, cậu không cần băn khoăn về chuyện lãng phí Lệnh Chú nữa––– nào, dang tay ra."

Kirei nắm lấy bàn tay phải khô quắt những gân của Kariya và thì thầm một đoạn Kinh Thánh trong khi kích hoạt Lệnh Chú của chính mình. Dưới sự trợ giúp của y, những Lệnh Chú u ám trên tay Kariya lập tức bừng sáng và trở lại hình dáng ba dấu hiệu ban đầu.

"Cha... thực sự–––"

"Chẳng lẽ ta chưa nói với cậu? Ta đã nhận trách nhiệm của Người Giám Sát, cho nên ta có quyền tuỳ ý phân phối các Lệnh Chú mà Giáo Hội gìn giữ."

"..."

Kariya không giỏi đoán ý người khác, hắn chăm chú nhìn Kirei, rồi thở dài quay qua Servant của mình.

Thân hình to lớn đứng đằng sau hắn là Rider, Vua Chinh Phục, Alexander. Dù là chiến bào đỏ thẫm hay bộ tóc quăn màu đỏ, hay vóc dáng vạm vỡ––– tất cả đều giống hệt người đang lái cỗ chiến xa vụt ra khỏi thành phố Fuyuki với Saber. Sự khác biệt duy nhất chính là đôi mắt bí hiểm màu đỏ máu toát ra sự oán hận... Hiển nhiên, đây chính là đặc điểm nổi bật của một Servant Cuồng Hoá.

Trên cánh tay vạm vỡ đó là cơ thể mảnh mai của Irisviel, đang hôn mê bất tỉnh. ‘Rider’ này chính là thủ phạm thật sự đã bắt cóc ‘Người canh giữ Chén Thánh’ từ nhà kho ngầm do Maiya bảo vệ và dẫn dụ Saber truy đuổi về hướng Shinto.

"... Đủ rồi, Berserker."

Kariya gật đầu. Cơ thể to lớn của Vua Chinh Phục hoá thành một màn sương đen nhánh như thể bị thiêu rụi, và rồi trở lại thành thân hình bọc giáp sắt với một luồng khí đáng sợ. Năng lượng hắc ám bắt chước ngoại hình của Rider giờ cuộn xung quanh tay chân hắn, che phủ những phần nhỏ của bộ giáp đen.

Nhìn thấy Berserker trở về nguyên hình, Kirei cất giọng than thở.

"Khả năng biến hình này... Là Bảo Khí của cấp Berserker thì lãng phí quá."

"Ban đầu hắn có khả năng biến thành nhiều Anh Linh khác, những người lập được chiến công. Do thuộc tính Cuồng Hoá, kỹ năng này suy giảm, chỉ còn là ‘bắt chước’.”

Làn sương màu đen cuốn quanh cơ thể Berserker vốn là một Bảo Khí không chỉ nhằm che giấu tung tích, mà còn có thể giả mạo bất cứ ai để đánh lừa tai mắt kẻ địch. Từ khi Berserker mất đi lí trí, khả năng này không thể phát huy. Kariya đã buộc nó bộc lộ thông qua sức mạnh của Lệnh Chú, khiến Berserker có thể cải trang thành Rider. Nhưng chỉ dùng được một lần.

"A... ư..."

Berserker chằm chằm dõi theo ánh đèn pha xe mô-tô của Saber xa dần về phía đông, ánh mắt tràn ngập hận thù. Nỗi hận thấu xương này làm vai hắn rung lên không ngừng, bộ áo giáp bị cọ xát phát ra những âm thanh ken két, nhưng hắn không làm gì bất thường. Đó là vì sự kìm giữ của mệnh lệnh tuyệt đối mà Kariya đưa ra––– "bắt giữ Irisviel, và mặc Saber chạy thoát."

Để khiến Berserker, kẻ ngoan cố khác thường khi gặp Saber, nghe lệnh, cần sử dụng một mệnh lệnh gắt gao để kiềm chế hắn.

Với Berserker, có vẻ những trói buộc đó gần như quá sức chịu đựng. Mặc dù nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, hắc hiệp sĩ như một thứ máy móc bị hỏng, tay chân hắn co giật liên tục, kiên quyết chống đối.

Chứng kiến sự ngoan cố của Berserker, Kariya chợt thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Khi Berserker rơi vào trạng thái mất kiểm soát, Kariya liền ngắt kết nối ma lực với hắn ta. Mất đi ma lực duy trì hình dạng trong thế giới này, Servant ngay lập tức trở về dạng linh hồn, và cơ thể Irisviel, mất điểm tựa, bị ném mạnh xuống nền sân thượng. Lúc va đập, homunculus đang ngủ say phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, nhưng vẫn không mở mắt. Kể từ khi bị lôi một cách thô bạo ra khỏi ma pháp trận dưỡng sức, khả năng nhận thức của Irisviel đang yếu dần đi.

"Người này có thực sự là ‘Vỏ bọc Chén Thánh’?"

"Nói đúng hơn, homuculus này. Nếu một hoặc hai Servant nữa biến mất thì nó sẽ bộc lộ hình dạng thật... Ta sẽ chuẩn bị các nghi lễ đón Chén Thánh hạ phàm. Cho đến lúc đó, hãy tạm để cô ta dưới sự bảo vệ của ta."

Người đàn ông mặc áo thụng nhấc cơ thể yếu ớt của Irisviel lên. Kariya lặng lẽ nhìn y một cách nghi ngờ.

Kirei nhận ra cái nhìn đó và trả lời như trước với một nụ cười ung dung và tự mãn.

"Đừng lo. Ta sẽ cho cậu Chén Thánh như đã thoả thuận. Ta không cần theo đuổi cỗ máy ban phát điều ước."

"Trước đó, có vẻ như ngài còn hứa với tôi một việc khác, thưa Cha."

"À, chuyện ấy sao... Tất nhiên là không vấn đề gì. Chỉ cần đến nhà thờ lúc nửa đêm nay. Ta sẽ sắp xếp cho cậu gặp Tohsaka Tokiomi."

"..."

Thực sự vị linh mục này đang suy tính chuyện gì?––– Luôn không thể đoán được mục đích của y khiến Kariya vô cùng lo lắng.

Mặc dù Kirei từng là đệ tử của Tohsaka Tokiomi, vì tham gia Heaven's Feel, ông ta đã tách ra và trở thành một Master - một tên đạo đức giả. Nhưng dưới góc nhìn của nhà Matou đã tham gia Heaven's Feel trước, sự thông đồng giữa nhà Tohsaka và Giáo Hội đã phơi bày từ lâu. Lần này, chẳng cần nói cũng biết đứa con trai này của Người Giám Sát, đồng thời là Đại Hành Giả của Giáo Hội, đã triệu hồi Assassin làm tay sai cho Tokiomi.

Trưa hôm ấy, Kirei đã bất ngờ chạy đến gõ cửa nhà Matou, nói rằng muốn bàn về việc thành lập một liên minh. Theo y, Tohsaka phải chịu trách nhiệm về cái chết của Người Giám Sát Kotomine Risei. Là một người con, y cần trả thù cho cha, nên muốn mượn tay nhà Matou giết Tohsaka.

Mặc dù Kariya biết rằng ý định này rất đáng ngờ, những điều kiện đặt ra quá đỗi hấp dẫn.

Người này không chỉ đề ra kế sách bẫy Tokiomi mà còn điều tra được nơi Einsbern, người bảo vệ ‘Vỏ bọc Chén Thánh’, ẩn náu và bí mật chiếm quyền cất giữ các Lệnh Chú với vai trò Người Giám Sát, có thể nói rằng y đang nắm giữ con át chủ bài ở nửa sau Heaven's Feel.

Với Kariya, đang giữ quả một quả bom hẹn giờ tên gọi Berserker, bị cô lập và thậm chí còn không tin tưởng gia tộc mình, sự trợ giúp của Kirei còn hơn đội quân ngàn người, hắn lập tức bị thuyết phục. Nhưng điều kiện đặt ra là Kariya phải tin tưởng mọi lời Kotomine Kirei nói.

Kotomine Kirei có thể đảm bảo rằng homuculus của nhà Einsbern đã nằm trong tay. Y còn hào phóng khôi phục Lệnh Chú đã mất cho Kariya... Dù vậy, Kariya không thể hoàn toàn tin tưởng vị linh mục có nụ cười bề ngoài đầy vẻ ung dung tự mãn đó.

Thái độ của người này thực sự quá thoải mái. Có lẽ bởi sự tự tin nhờ bí mật y nắm giữ, đó chính là yếu tố tiên quyết. Nhưng nếu Kirei hành xử theo cách ấy chỉ để xem cho vui như thế này––– nghĩa là y không hề cảm thấy nguy hiểm khi đối mặt với chiến trận, hay cảm giác lo lắng khi cân nhắc chiến thuật.

Nếu cần mô tả thật chính xác, cái cười đó gần với nụ cười của một đứa trẻ đang hứng thú với trò chơi hơn. Trên danh nghĩa phản bội ân nhân để báo thù cho cha, người này đã liên minh với hắn. Nhưng rõ ràng y rất vui sướng trong tình hình hiện nay…

"Việc hai ta xuất hiện cùng lúc sẽ rất đáng ngờ. Kariya, sao cậu không quay về trước đi?"

"... Còn Cha?"

"Ta vẫn còn vài việc vặt... Đừng quên, Kariya. Tối nay, lúc nửa đêm, tâm nguyện của cậu sẽ được hoàn thành tại đó."

Vị linh mục nhắc nhở hắn một cách hào hứng. Dường như y quan tâm đến chuyện này còn nhiều hơn cả Kariya.

Một lần nữa, Kariya lại nhìn nụ cười đó với vẻ nghi ngờ, rồi chậm chạp vòng về phía cầu thang.

Không chút sơ hở, Kirei cẩn thận lắng nghe từng bước chân xa dần. Sau khi chắc chắn tiếng bước chân đã hoàn toàn biến mất––– y bước đến một góc sân thượng và hướng ánh mắt vào đống phế liệu phủ những tấm vật liệu chống nước.

"... Ta đã đuổi hắn đi rồi. Ta không biết ông là ai, nhưng chẳng phải đến lúc ra mặt rồi sao?"

Giọng nói tỏ rõ một mệnh lệnh không cho phép thoả hiệp. Sau một thoáng yên lặng, một tiếng cười nghèn nghẹt rợn tóc gáy vang lên, thấm vào màn đêm lạnh giá.

"Ồ, nhận ra rồi à? Không hổ danh là Đại Hành Giả lão luyện trên chiến trường. Nhạy cảm hơn thằng nhãi Kariya nhiều."

Từ trong bóng tối, xuất hiện một hình dáng mờ mờ. Thoạt nhìn, Kirei nghĩ đó là một đống sâu bọ kinh tởm sẽ khiến bất kỳ ai cũng phải rùng mình––– nhưng ánh trăng sáng lập tức xua tan ảo ảnh. Đó chỉ là một lão già hom hem đang lặng lẽ bước ra.

"Đại Hành Giả, đừng lo. Ta không phải kẻ thù. Ta là họ hàng của thằng nhãi đang hợp tác với ngươi."

Nghe lão xưng danh như vậy, trong lòng Kirei lập tức nghĩ đến một người phù hợp.

"Matou Zouken... phải không?"

"Phải. Ngươi thậm chí còn biết tên ta. Có vẻ Tohsaka dạy dỗ đệ tử của hắn khá tốt."

Lão pháp sư nhấc khoé môi ẩn sâu dưới những nếp nhăn, vẽ nên một nụ cười độc địa.

X X

Bóng đêm bao trùm con đường núi đã không còn mang dáng vẻ gì của một buổi tối. Dường như giờ là đêm khuya.

Trong đêm đen như mực, xoè tay không rõ năm ngón, ánh đèn pha chói loà xé toạc màn đêm. Saber vẫn đang cưỡi con quái vật thép của mình như thể mạng sống của cô phụ thuộc vào nó.

Cô đã từng đi trên con đường này khi hộ tống Irisviel ra khỏi thành phố. Khi họ rời đi, người cầm lái là Irisviel, lúc trở lại, là Saber nắm chặt tay lái chiếc Mercedes-Benz, nắm rõ lộ trình trong lòng bàn tay. Tuy chỉ hai lần đến và đi, nhưng thế là đủ cho Saber. Trí nhớ của cô tốt hơn mức bình thường rất nhiều. Dù là chiều rộng, góc nghiêng của mặt đường, ngay cả việc vào khúc cua ở đâu, cô đều có thể hồi tưởng rất rõ.

Saber thấy Thần Uy Xa Luân(G o r d i u s W h e e l) của Rider vừa hạ thấp độ cao và đáp xuống ở phía xa. Không rõ vì sao, vị Vua Chinh Phục không tiếp tục bỏ trốn mà hạ cánh xuống đất, có vẻ như muốn đáp lại lời khiêu chiến trên mặt đất của Saber.

Chí khí anh hùng của Rider chắc hẳn không phù hợp với chiến thuật hèn nhát như bắt cóc Irisviel, nhưng đây có lẽ chính là sự xung khắc giữa ông ta và Master. Những hành động của Servant bị khống chế bởi giao ước thường đem lại kết quả trái ngược, chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Đó là những kinh nghiệm Saber có được, xuất phát từ mâu thuẫn giữa mình và Emiya Kiritsugu.

Saber vô cùng vui mừng rằng Rider có thể tự mình quyết định chiến trường cuối cùng. Kiritsugu không thể xen vào giữa hai kỵ sĩ thần tốc này cho dù ông ta mong muốn đến mấy. Đó là điều cô vô cùng khao khát.

Mấu chốt của vấn đề nằm ở chỗ khác––– sự rung chấn của tay lái cô đang giữ chặt đã truyền đến tín hiệu nguy hiểm.

Là một cỗ máy nhân tạo, chiếc V-MAX đã triển khai hết mọi khả năng. Đáng buồn thay, Bảo Khí trước mặt lại di chuyển nhanh phi thường. Dù V-MAX được gia tốc bởi ma lực nội thân của người điều khiển là Saber, sức mạnh kết cấu vật chất của nó rõ ràng bị giới hạn.

Động cơ và hệ thống gia tốc, được sử dụng tối đa không ngừng nghỉ kể từ lúc còn ở trong thành phố tới đây, giờ đã xuất hiện dấu hiệu đình trệ. Kĩ năng điều khiển tuyệt vời của Saber cho phép cô nhận biết tình trạng của phương tiện như một phần cơ thể chính mình. Cô có thể nghe thấy rõ tiếng nó rền rĩ vì sắp đạt đến giới hạn.

"Cứ thế này thì tệ thật…"

Chẳng có gì phải bàn nếu Saber cân nhắc tới áp lực chiếc xe đang phải gánh và giảm tốc, nhưng giả như cần tiếp tục duy trì tốc độ cao thì nó chắc chắn sẽ rã ra từng mảnh trong ít phút nữa. Nếu không dùng cách gì để tăng cường khả năng ban đầu của nó…

Saber cảm thấy khó khăn khi xem xét tính khả thi của kế hoạch vừa loé lên trong đầu, nhưng không thể do dự thêm nữa. Cô hạ quyết tâm và đặt niềm tin vào mọi khả năng mình được ban cho với tư cách một Servant.

Bộ giáp bạch kim toàn thân mặc khi chiến đấu - giờ cô dự định không trang bị trên người mà hợp nhất nó với chiếc V-MAX nhờ niệm lực mạnh mẽ. Cơ bản cũng giống như mặc giáp cho chiến mã thân yêu khi ra trận. Lấy ý niệm về tính đồng nhất làm căn bản, lúc này cô phải hoàn toàn biến con quái vật thép câm lặng này thành một phần cơ thể…

Ma lực của cô liên tục phát ra, các bộ phận quan trọng của V-MAX giúp nó di chuyển với vận tốc tối đa được ma lực bao phủ hoàn toàn bảo vệ, độ linh hoạt và sức mạnh của áo giáp đã làm tăng khả năng của chiếc xe.

"–––Tuyệt lắm!"

Dù cách này chỉ là bất đắc dĩ, kỹ năng siêu việt của Saber đã hoàn thành tốt công việc khó khăn. Toàn bộ cấu trúc của chiếc V-MAX được bao bọc trong bộ giáp bạc sáng loáng uy phong lộng lẫy. Kết cấu khủng này không hề kém cạnh sức mạnh dị thường của nó, lúc này, con sư tứ máy đã biến thành một ma thú thực sự. Ống xả gầm vang.

Saber giải phóng Phong Vương Kết Giới như một mũi tên ra phía trước, bao phủ hoàn toàn thân xe. Nhờ lớp khí nén của khiên gió triệt tiêu lực cản không khí, chiếc V-MAX được giải phóng hoàn toàn khỏi khí áp.

Kim chỉ trên tốc kế của xe đã hỏng. Ma lực của Saber khiến chiếc xe siêu tốc vượt qua mọi định luật vật lí, lúc này vận tốc đã là hơn 400km/h. Áp lực do ma thuật giải phóng ra đè mạnh bánh sau xuống nền xi măng, ngay cả khi rẽ, Saber cũng buộc cả thân xe quay ngang chứ không hề giảm tốc.

Như thế có lẽ khả thi hơn––– Saber vô cùng phấn khích vì đã nắm bắt được cơ hội chiến thắng mong manh này sau rất nhiều nỗ lực.

Khoảng cách tới Thần Uy Xa Luân(G o r d i u s W h e e l) phía trước rút ngắn dần. Ban đầu chỉ là một đốm sáng, song giờ đã có thể trông rõ hình dạng chiếc xe đang lao tới, toé lửa và ngoặt cua với tốc độ kinh người.

Ở bên kia, Waver, ngồi trên ghế lái của chiếc chiến xa, đang chăm chú quan sát mọi động tĩnh phía sau kể từ lúc đáp xuống. Nhìn thấy ánh đèn pha chói loà đột ngột phóng đến, cậu không khỏi hoảng hốt, nín thở giật mạnh áo choàng của Rider.

"Rider, cứ như thế này thì họ sẽ đuổi kịp mất! Ê, đồ ngốc, nhìn ra phía sau đi chứ!"

Nghe thấy giọng nói kinh hoảng của Waver, Rider khịt mũi. Là một anh hùng từng hiện diện trên thế giới này và đoạt được danh hiệu Rider, thì dù có quay lưng, ông cũng có thể cảm nhận rất rõ Saber đang tiến lại gần.

"Cô nàng đó, Saber. Bằng một vật nhân tạo mà bắt kịp được ta, thật không thể không ca ngợi. Mặt khác…"

Rider gầm lên, khoé môi vặn vẹo làm nụ cười thường lệ dường như thêm phần ranh mãnh.

"Tiếc quá, đây là một chiếc chiến xa. Ta không thể tiếp tục ân cần với cô trong cuộc đua tốc độ này được nữa rồi."

Và Rider liệng cỗ xe khổng lồ áp sát lề đường.

Hai bên hông Thần Uy Xa Luân(G o r d i u s W h e e l), lớn hơn cả một chiếc xe tải thông thường, được trang bị lưỡi liềm khổng lồ sắc lẹm. Một khu rừng rậm rạp bao trùm con đường cao tốc Rider đang phóng tới. Nếu bánh xe chạm đến mép đường nhựa thì lưỡi liềm chắc chắn sẽ phạt ngang rừng cây um tùm–––

"Thế, Saber, đuổi theo ta đi!"

Cặp bánh xe toé lửa của cỗ chiến xa vọt qua khu rừng dễ dàng như thể đang cắt giấy, Rider bắt đầu phá rừng một cách tàn nhẫn.

Mặc dù thân cây rất dày, lưỡi liềm cực sắc lia trong gió với vận tốc 400km/h phạt ngang chúng chẳng mấy khó khăn. Các thân cây đứt rời tức khắc bị cuốn trở lại và ném vào không khí. Trông như vô số lưỡi dao bằng những mảnh gỗ - một cơn ác mộng hùng vĩ.

Nhìn thấy khung cảnh huỷ diệt khủng khiếp này, Saber bất giác nín thở.

"Chết tiệt…!"

Những thân cây bị cuốn lên không trung rơi như mưa nhắm vào mục tiêu của chúng, hiển nhiên là trút xuống đầu Saber đang đuổi theo phía sau. Đừng nói là bị trúng đòn trực diện––– ở tốc độ này, việc cầm lái lẽ ra đã dễ dàng hơn, giờ đây lại trở thành vấn đề sống còn.

Giảm tốc––– không được. Đây không phải loại thử thách có thể tránh né bằng cách rút lui. Cách duy nhất để sống sót là tiếp tục tiến về phía trước.

Saber hạ quyết tâm, sau khi chuẩn bị tinh thần, cô lao vào cơn mưa cây không chút do dự.

Những thân cây ào xuống mặt đất như tuyết lở. Chiếc V-MAX luồn lách về phía trước như một con rắn, xuyên qua khoảng không chật hẹp. Saber cho rằng dùng phanh là vô cùng ngu ngốc, nên cô không những không giảm tốc độ mà còn tăng tốc, lợi dụng động lượng làm cho bánh trước nảy lên khỏi mặt đất, chỉ giữ thăng bằng nhờ bánh sau và trình diễn một màn mạo hiểm tuyệt hảo khi điều khiển mô-tô chỉ bằng ma thuật. Vũ điệu bốc đầu tuyệt đẹp khiến Waver há hốc mồm quên cả sợ hãi, Rider cũng nở một nụ cười hài lòng.

"Hahahahaha! Tuyệt vời! Quả nhiên là Vua hiệp sĩ cao quý! Chỉ có cô xứng đáng được ca tụng là bông hoa trên chiến trường!"

Rider cười lớn, khéo léo tiếp tục liệng cỗ xe từ bên này sang bên kia, tiến sát tế vật tiếp theo.

"Ta tới đây––– Sau mưa cây sẽ là mưa đá!"

Lúc này, con mồi của lưỡi liềm là lớp bê tông rắn chắc trên mặt đường. Đá có cấu trúc đặc và độ rắn hơn hẳn thân cây. Ấy thế mà lưỡi liềm vẫn cắt vụn chúng không thương tiếc, hất chúng bay tung toé như mưa, khoá chặt đường đi của Saber.

Chướng ngại chết người bằng đá này nguy hiểm hơn cơn mưa cây rất nhiều. Nhưng––– Saber nhìn thẳng về phía trước, dũng cảm tiến lên, khoé môi chợt nở nụ cười bất bại.

"Vua Chinh Phục, ông coi thường ta rồi!"

Đá nguy hiểm hơn gỗ chỉ khi ta mặc định rằng chúng nhất định sẽ ‘trúng’. Nếu cô có thể né tránh tất cả thì dù mưa đạn hay hoả tiễn cũng chẳng khác gì. Saber giao phó hy vọng chiến thắng cuối cùng vào chiếc V-MAX cô nhất mực tin tưởng, khéo léo lách qua khoảng trống giữa những tảng bê tông và đá.

Mặt khác, do phải kéo lê những lưỡi liềm lớn trên mặt đường, chiến xa của Rider đã mất khả năng tăng tốc. Bê tông khó cắt hơn thân gỗ rất nhiều và gây cản trở cho hai con bò thần, một yếu tố không thể bỏ qua.

Giác quan thứ sáu mách bảo Saber rằng cơ hội ngàn vàng để giành chiến thắng sắp đến. Kể từ giây phút này, ưu tiên hàng đầu là phải an toàn vượt qua những chướng ngại kế tiếp. Chắc chắn sẽ có cơ hội để lật ngược tình thế––– Một mảng bê tông lớn trồi lên ngáng đường chiếc V-MAX. Phiến đá lớn, kích thước mỗi bề hơn hai mét, hệt như một bức tường sừng sững.

Đối mặt với con đường bị chặn phía trước, ánh mắt của Saber vẫn không hề nao núng. Vừa lái chiếc V-MAX xông lên, cô vừa thi triển Phong Vương Kết Giới trên diện rộng.

"Haaaaa–––"

Fate/Zero-04 143

Cùng với tiếng thét lớn, khối khí áp, có xung lượng đánh bật cả thiên binh vạn mã và được ma lực giải phóng ra hỗ trợ, giáng mạnh xuống đỉnh phiến đá. Khối đá trông nặng ít nhất vài tấn bị đánh văng dễ dàng. Việc một cô gái trẻ thực hiện được kỳ công như vậy quả thật thách thức mọi định luật vật lý, đó là năng lực thần thánh thượng đẳng chỉ Servent có thể sở hữu.

Quay vun vút trong không trung, các tảng đá lao về phía trước theo quỹ đạo parabol chết người, nhằm ngay cỗ chiến xa. Nghe tiếng hét kinh hoàng của Waver, Rider quay đầu lại. Giơ cao thanh gươm, ông trừng mắt nhìn tảng đá đang bay trên đầu mình.

"AAAAAAAAA!"

Như thể muốn nói ‘Đọ về sức mạnh thì chắc chắn ta không thua cô đâu’, Rider chém mạnh thanh gươm đồng vào phiến đá. Phiến đá càng xoay tròn dữ dội hơn và đổi quỹ đạo một lần nữa. Cuối cùng nó rơi xuống như một chiếc boomerang, cắm chặt vào mặt đường phía sau cỗ chiến xa.

Toàn thân Saber như có luồng điện chạy qua bởi thứ cô vừa ‘nhìn thấy’.

Mảng bê tông găm chéo xuống mặt đường rải nhựa––– mặt nhẵn hướng lên trên, tạo với mặt đất một góc xấp xỉ ba mươi độ. Đó hệt như chiếc chìa khoá mở ra cánh cửa chiến thắng.

"Chính lúc này–––"

Bên dưới ngón cái của bàn tay phải đang nắm chặt tay lái bằng thép là một nút bấm mà cô luôn biết rất rõ. Saber lái chiếc V-MAX bằng kỹ năng phi thường, dù không biết ‘chức năng’, cô biết ‘hiệu ứng’ của nó. Đó là bí mật lớn nhất giấu trong con ngựa thép này, và cũng là con át chủ bài mạnh nhất.

Không chút do dự, Saber ấn vào cái nút đỏ. Con mãnh thú hai bánh phát ra một tiếng gầm dữ dội.

Sâu trong động cơ đang quay cực nhanh, bên trong xilanh đã được nạp đầy nhiên liệu hoá hơi, khí N2O giãn nở ra dưới mức nhiệt 300 độ C, áp lực tạo ra vượt quá giới hạn thông thường. Chiếc V-MAX, đột ngột tăng tốc gấp đôi, lao vụt lên trước, chính là ‘siêu tăng tốc’. Saber tốn khá nhiều sức lực để kiểm soát chiếc xe. Mục tiêu của cô là một cái dốc mới hình thành trước mắt.

Bánh trước đã di chuyển lên tấm bê tông, phát ra những tiếng gầm rú chói tai. Rồi thân xe được đẩy lên, bánh sau quay điên cuồng tạo lực đẩy nó lên không. Ngay cả hạn chế do lực hấp dẫn cũng bị phá vỡ khi chiếc xe bay lên cao–––

Về phía Rider, đây ắt hẳn là một cuộc tấn công không thể lường trước. Mãn nguyện lái Bảo Khí của mình trong không trung, ông không thể ngờ rằng đối thủ lại xuất hiện ngay trên đầu.

Lợi dụng lúc cố chiến xa di chuyển chậm lại, nhờ gia tốc cực lớn từ tuabin tăng áp của V-MAX, và tấm đệm nhảy là một con dốc xuất hiện một cách tình cờ, cuối cùng Saber đã tìm ra điểm yếu của Rider.

Và vị trí ngay trên đầu đối phương này là một trong những lợi thế tuyệt đối khi vung kiếm. Đây đúng là ân huệ mà nữ thần chiến thắng ban tặng cho Anh Linh kiếm sĩ. Giờ chính là thời cơ để đoạt lấy chiến thắng tuyệt đối.

"Rider, chết đi!"

Phong Vương Kết Giới, đã được vung lên như thể cô đánh cược tất cả trong một đòn duy nhất này––– chậm lại trong một thoáng do dự.

Rider giơ kiếm lên đỡ đòn. Hai lưỡi gươm va vào nhau––– xét về sức mạnh, lẽ ra Saber có lợi thế nhờ vị trí của cô, thế nhưng kết quả lại là một trận hoà. Phong Vương Kết Giới không thể phá vỡ thế phòng thủ của Rider, và bị đánh bật ra.

Không còn cơ hội để hai thanh gươm chạm nhau nữa, không phải giữa Thần Uy Xa Luân(G o r d i u s W h e e l) và chiếc V-MAX đã rơi xuống. Saber tăng tốc nhờ lượng ma lực phát ra tức thời, chật vật duy trì sự cân bằng của chiếc xe trong không trung, khi bánh sau tiếp đất, lực va chạm được lốp cao su và hệ thống giảm xóc triệt tiêu hoàn toàn.

Thế là một cơ hội nắm bắt chiến thắng tuyệt vời đã biến mất trong vô vọng, nhưng lý do khiến Saber khó chịu nằm ở chỗ khác.

"Irisviel không có ở đây?!"

Không thể nhầm lẫn. Trong khoảnh khắc chiếc V-MAX nhảy lên, cô nhìn thấy rõ trên Thần Uy Xa Luân(G o r d i u s W h e e l), bên cạnh người lái là Rider, chỉ có Master của ông ta.

Vậy thì, Irisviel, người bị bắt cóc từ nhà kho ngầm, đã đi đâu?

Saber nhấn phanh bằng tất cả sức lực, kìm chiếc xe nặng hơn 300kg lại. Lốp xe trượt trên mặt đất, hãm chuyển động quay vòng dữ dội của hai bánh. Suốt thời gian qua, cô đã đuổi theo Rider không chút do dự, nhưng lúc này bóng đen ngờ vực đang trỗi dậy trong lòng cô.

Chính xác thì đâu là đích đến của Rider?

Từ con đường trong thành phố, ông ta đã di chuyển về hướng Đông, băng qua quốc lộ... Điểm đến cuối cùng của ông ta là khu rừng của nhà Einsbern.

Rider đã từng đi trên con đường này, vác theo một thùng rượu. Sau khi bắt cóc Irisviel, tại sao ông ta lại mặc nhiên chọn đường tẩu thoát dẫn đến lãnh địa của đối phương?

Cảm thấy một cơn ớn lạnh khiến cô bồn chồn không yên, Saber nghiến răng.

Nếu đây không phải là chạy trốn thì sao?

Và làm sao Master của Rider biết về hầm ngầm ở Miyama––– đúng, về cơ bản, anh ta không thể biết được. Trên thực tế, phe Rider không hề hay rằng nhà Einsbern đã đổi địa điểm. Chắc chắn ông ta nghĩ rằng Saber và những người khác vẫn đang ở toà thành trong rừng, nên mới đêm hôm đánh xe đến đó.

Vậy thì ai đã tấn công Maiya và bắt cóc Irisviel ở kho ngầm?

Sự thật vẫn chưa sáng tỏ, song linh cảm mạnh mẽ rằng mình đã bị lừa nhói lên trong tim Saber. Nó làm cô bất an. Trong khi Saber đuổi theo Rider, ngay lúc này đây thủ phạm giả mạo Rider rất có thể vẫn đang tẩu thoát cùng Irisviel.

Cô không thể ở đây thêm một giây phút nào nữa. Cần trở lại Shinto càng nhanh càng tốt để tìm Irisviel.

Tuy nhiên––– dù cân nhắc như vậy là hoàn toàn chính xác, Saber không rời đi. Một luồng không khí căng thẳng bao trùm cô, như trận cuồng phong cuộn lên báo hiệu cơn bão. Không một hành động thừa thãi, cô chú mục vào mối nguy hiểm trước mắt, thủ thế và chuẩn bị tung hết sức bất cứ lúc nào.

Cách đó khoảng một trăm mét, chiến xa của Rider cũng chậm dần rồi dừng hẳn. Và nó cũng đã đổi hướng, mặt đối mặt với Saber. Suốt thời gian qua, cỗ xe luôn tiến về phía trước và cho Saber hít bụi, nhưng giờ đây nó thật sự đã quay lại, những cặp mắt của hai con bò thần, cũng như chủ nhân Vua Chinh Phục của chúng, tràn ngập niềm vui chiến trận, ông nhìn xuống Saber đầy hứng thú.

Chẳng cần phải đoán già đoán non gì. Ý định của Rider cực kỳ rõ ràng––– ông ta muốn đọ sức.

Trong mắt ông không mảy may vương bóng đen lường gạt hay mưu mô, ông thực sự đã sẵn sàng. Nộ khí trong mắt vị Vua Chinh Phục minh chứng cho sức mạnh của ông và tuyên bố rằng ‘Cô đâm ta thế nào, ta sẽ đáp trả đúng như thế.’

Nếu Rider đi về hướng Đông vì muốn thách thức Saber, vậy thì tình huống của ông rất khác với Saber, người bị đặt bẫy. Ông sẽ không phản đối cuộc đấu này.

Chính vì thế, nếu cô bỏ qua vấn đề với Rider và trở về thành phố Fuyuki, nghĩa là cô rất có thể sẽ bị Rider tấn công từ phía sau mà hoàn toàn không hề phòng bị.

Lúc này cô chỉ có thể lập tức đưa ra một quyết định––– đó là khoảnh khắc không có bất cứ khả năng nào để lựa chọn, mà cô phải chọn lựa thật nhanh.

Đôi tay bé nhỏ nắm chắc chuôi kiếm thình lình xiết chặt.

Waver co cụp lại trên ghế lái của Thần Uy Xa Luân(G o r d i u s W h e e l), cậu có thể cảm thấy tinh thần chiến đấu của Rider đứng cạnh mình đã đạt tới đỉnh điểm.

Đích ngắm của Vua Chinh Phục đang hiện hữu ngay trước mặt ông, cách chừng một trăm mét: Saber, lái chiếc mô-tô lớn, đang nhìn về hướng này với vẻ mặt nghiêm trọng.

Cô ta đã hăng hái đuổi theo Rider từ Shinto tới đây, tại sao đột nhiên bỏ cuộc? Nhưng Rider, khi thấy kẻ săn đuổi dừng lại, không chớp thời cơ thoát đi và gia tăng khoảng cách mà lập tức quay cỗ chiến xa, hãm nó lại, tỏ ý muốn đối đầu trực diện. Cũng là chuyện tất nhiên thôi. Bởi vì quyết đấu với Saber đã là ý định của Rider ngay từ đầu. Nếu một bên từ bỏ cuộc rượt đuổi, vậy thì bên kia cần phải nắm lấy thế chủ động.

Nhưng––– mặc dù Waver chưa chín chắn lắm, cậu vẫn gánh vác gánh nặng của một Master. Cảm thấy bồn chồn khó chịu, cậu không thể làm gì khác ngoài cắn môi.

Khoảng cách này, và vị trí này, tất cả đều bất lợi.

Bảo Khí của Saber đã đoạt mạng Caster ở sông Mion––– từ khi chứng kiến ’Ước Thúc Thắng Lợi Kiếm’(E x c a l i b u r), ‘Thanh kiếm hứa hẹn chiến thắng’, cục diện trận đấu trước mắt cậu hiện ra rõ mồn một. Đây là con đường thẳng không một chướng ngại. Không cần lo người vô tội bị vạ lây. Cả hai phe đều bất động, chăm chú quan sát lẫn nhau––– rõ ràng tình trạng hiện tại là điều kiện đặc biệt ưu thế cho Bảo Khí của Saber.

Những chi tiết nhỏ quan trọng này không qua khỏi mắt kẻ chinh chiến lão luyện như Rider. Ông cũng từng chứng kiến sức mạnh Bảo Khí của Saber ở sông Mion. Dù quyết định của ông thường dựa trên cảm xúc hơn là lý lẽ, nhưng bàn về chiến thuật quân sự, Servant này chắc chắn sẽ không xét đoán lầm.

Nếu vào lúc này khả năng di chuyển của Thần Uy Xa Luân(G o r d i u s W h e e l) được triển khai hết mức, có thể sẽ tránh giao tranh được một thời gian. Nhưng vì một lý do nào đó, Rider đã từ bỏ cơ hội thoát thân và chọn đấu tay đôi với Saber.

“Ê, này, Rider…”

“Ừm. Với cậu, Master của ta, ta cũng phải nói cho ra lẽ.”

Như thể nhìn thấu sự nghi ngờ của Waver, Rider không nén được nụ cười. Tuy nhiên, ông vẫn không rời mắt khỏi Saber trong khi nói với chàng trai đứng bên cạnh.

“Từ giờ trở đi, ta từ bỏ tham vọng đoạt được Chén Thánh. Ta sẽ đánh một canh bạc lớn. Nếu cậu muốn sử dụng Lệnh Chú, nên thực hiện luôn nhỉ?”

Biết rõ tính cách cao ngạo của Rider, cậu có thể hiểu được ý định của ông.

Một Master sáng suốt tất nhiên sẽ dùng sức mạnh của Lệnh Chú để ngăn ông ta lại, bản thân vị Servant cũng rõ điều này, nhưng ông ta vẫn muốn liều mạng. Là vậy sao?

“Ông… Ông sẽ chủ động tấn công thật ư? Từ hướng này? Lao thẳng đến?”

“Thanh quang kiếm chúng ta nhìn thấy bên bờ sông. Khi Saber vào thế và chuẩn bị xuất chiêu, hãy xem Thần Uy Xa Luân(G o r d i u s W h e e l) của ta có thể sử dụng quãng thời gian đó để thu hẹp khoảng cách không. Đó là chuyện duy nhất phải bàn cãi.”

Biểu cảm của Waver biến đổi dữ dội, cậu bắt đầu tính toán lại khoảng cách giữa hai phe.

Có lẽ chỉ vừa kịp. Quá nguy hiểm.

Nhớ lại khoảng thời gian cần có để Saber kích hoạt Bảo Khí và so sánh với khả năng tăng tốc của Bảo Khí Rider sở hữu… Dù nhìn từ góc độ nào, rất khó dự đoán kết quả cuối cùng. Khoảng cách mà hai bên thách thức nhau không thể nói trước được điều gì.

“… Ông chắc thắng không? Rider?”

“À, năm phần.”

Vua Chinh Phục đáp lời với vẻ trang nghiêm, nhưng giọng điệu lại rất nhàn nhã. Đối với một vị vua từng thống lĩnh quân đội, con số đó nghe không được lạc quan cho lắm.

Nếu cơ may chiến thắng là một nửa, khả năng thất bại cũng là một nửa. Nực cười hệt như tung đồng xu để xác định sống chết. Loại chuyện này hoàn toàn không đáng được gọi là ‘chiến thuật’. Nếu buộc phải đặt tên, chỉ có thể gọi nó là ‘trò cờ bạc đánh cược mạng sống’. Chỉ khi lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, người ta mới hành động ngu ngốc như thế.

“Tại sao ông muốn… hành động vô trách nhiệm như vậy?”

“Chính bởi nó là hành động vô trách nhiệm, thế đấy.”

Vị Servant nhẹ nhàng nói, nở nụ cười đầy sát khí, mắt ông tràn ngập niềm tin chiến thắng––– trong khi một mực hướng đến tương lai mờ mịt mà ông chỉ đảm bảo được năm mươi phần trăm.

“Nếu thách đấu với những điều kiện ngang bằng thế này, kẻ thua cuộc sẽ tuyệt đối tâm phục khẩu phục. Chính là ‘đánh bại hoàn toàn’. Thật tình ta không nghĩ rằng thanh kiếm của cô nàng luôn khoe khoang sự thông thái kia có thể hạ bệ ta. Nếu ta đánh bại cô ta theo cách đó, có lẽ lần này cô ta sẽ kinh hãi trước sự yếu kém của mình, và chấp thuận phục tùng ta.”

“…”

Waver nhăn mặt và thở dài. Biết nói gì đây chứ.

Rốt cục, tất cả chỉ có thế. Họ coi trọng những cuộc đấu minh bạch và cởi mở với tư cách là Anh Linh thậm chí còn hơn cả cuộc chiến xoay quanh Chén Thánh.

“… Ông… muốn đánh bại Saber đến mức sẵn lòng làm thế ư?”

“Hừm, quả thật ta rất muốn.”

Rider gật đầu không chút do dự.

“Trên chiến trường, cô ta chính là một vì tinh tú chốn trần gian. Thay vì để mặc cô ta diễn trò hề về việc có thực sự là một vị vua lý tưởng hay không, tốt hơn là ban cho cô ta ánh hào quang thực thụ với tư cách thuộc hạ của ta.”

Vị vua chuyên quyền này đã đánh bại vô số quý tộc và tướng lĩnh. Thờ ơ trước sức mạnh và của cải của họ, ông ta có được ‘linh hồn’.

Chính bởi lý do này, người đời gọi ông là Vua Chinh Phục.

Không giết chết, cũng không khinh thường, ông khuất phục một kẻ thù với đầy đủ năng lực của hắn––– đây chính là điều ông cho là chiến thắng đích thực.

Một kẻ chỉ dựa vào Chén Thánh để kết nối và lập giao ước, thì có quyền gì mà phán xét đúng sai?

“… Thôi bỏ đi, Rider. Nếu ông có thể thắng bằng cách của mình thì cũng không sao cả.”

Waver đã bỏ cuộc, bực bội thở hắt ra, cậu buông một câu.

Không phải là cố liều cho trót. Với Rider, đã hồi phục ma lực sau một ngày nghỉ ngơi, đây là thời cơ ngàn năm có một để thách đấu. Không ai có thể bảo đảm rằng tình trạng thể lực của ông có thể tốt hơn thế này trong lần tiếp theo đọ sức với Saber.

Vậy thì, thay vì tin vào con số phần trăm chiến thắng, cậu nên đặt cược vào tinh thần chiến đấu của Rider.

So với việc cố xoa dịu vị Vua Chinh Phục bằng lý lẽ, tốt hơn là để ông ta tự biên tự diễn trên đất của mình––– chính nhân cách siêu việt không sợ trời không sợ đất này sẽ là thứ tạo nên cơ hội mà người ta có thể đặt lòng tin vào.

Waver tỏ ra rất nghiêm túc, như thể cậu nói ra những lý do này để tự thuyết phục mình. Rider vẫn giữ nụ cười tự tin.

“Hừm hừm, nhóc, cậu có vẻ bắt đầu hiểu ra khái niệm ‘bá chủ’ rồi đấy.”

Sự tự tin của ông không hề hão huyền. Dù ông nói đây là một canh bạc lớn, tự thân Rider vẫn tin tưởng tuyệt đối vào chiến thắng.

"Ánh hào quang ở bên kia thế giới(T o... P h i l o t i m o)––– Chinh phạt! Bá Quyền Giày Xéo Xa Xưa(V i a E x p u g n a t i o)!!"

Khi tên thật được xướng lên, cỗ chiến xa bị đôi bò thần cuốn đi đột ngột bùng ra những tia sấm sét. Tiếng be be đường bệ của đôi bò bị Berserker giẫm đạp lên ở trận chiến đầu tiên không thể so sánh với cảnh tượng này.

“–Gió hãy nổi lên!”

Nhìn thấy đối thủ lao tới, Saber cũng gấp gáp đặt thanh kiếm của mình dưới sự bảo vệ của áp suất không khí.

Khuấy động lên một trận bão lốc, ánh sáng hoàng kim toả chiếu rực rỡ như thể phô trương vương đạo của vị hiệp sĩ, ma lực liên tục cuộn xoáy.

“AAAALaLaLaLaLaie!!”

Hoà cùng tiếng gầm của Rider, đôi bò dằn mạnh một bước xuống nền đường nhựa, và rồi bộ móng chẽ đôi của chúng phóng về phía trước như những cơn sóng thần cuồng nộ. Waver, mặc dù choáng ngợp trước sự dũng mãnh đó, vẫn gắng gượng mở to mắt để không ngất xỉu như lần trước. Trước mặt là Bảo Khí công thành cực mạnh sắp được Saber tung ra, để dành thế chủ động, Rider lao tới như thể mạng sống của ông phụ thuộc vào đó, quyết không bỏ lỡ một cơ hội đánh bại Saber.

Đòn tấn công trực diện của Vua Chinh Phục khiến Saber thoáng rùng mình. Khoảng cách một trăm mét, dưới tốc độ của bò thần, lập tức giảm về không. Trong nháy mắt, sức mạnh của Thần Uy Xa Luân(G o r d i u s W h e e l) hiện ra ngay trước mắt cô.

Nếu chuôi thanh kiếm báu vẫn nằm trong tay cô, chắc chắn cô sẽ chiến thắng. Đối mặt với vầng kim quang của Rider, cô chỉ có thể thốt ra một điều, một cái tên.

Ước Thúc(E x)–––“

Vào khoảnh khắc khối sấm sét như vũ bão sắp sửa giáng xuống thân hình bé nhỏ của Saber–––

““Thắng Lợi Kiếm(c a l i b u r)!”

Ánh chớp chói loà, tựa muôn vàn vệt sao chổi rực rỡ, khiến màn đêm rực sáng như giữa ban ngày.

“–––ư!”

Chúng làm Waver loá mắt, cuốn phăng tầm nhìn của cậu, và cậu buộc phải quay mặt đi––– giữa đòn công kích cực mạnh ấy, cậu bình tĩnh nghiền ngẫm và nhận ra một điều.

Chính cậu đã chứng kiến ánh sáng từ Bảo Khí của Saber, và thế nghĩa là… kết quả, trước khi Thần Uy Xa Luân(G o r d i u s W h e e l) hoàn thành bước cuối cùng, vị Vua Hiệp Sĩ đã khởi động đòn tấn công của cô.

Dù vậy, cảm giác về cánh tay rắn chắc vòng quanh vai cậu vẫn không biến mất.

Nhận thức được thất bại của bản thân cho thấy thực tế là người đó vẫn sống sót và tỉnh táo.

Waver len lén mở mắt ra và nhìn thấy tình trạng đáng sợ của chiến trường. Do đòn đánh của ’Ước Thúc Thắng Lợi Kiếm’(E x c a l i b u r), mặt đường cháy rụi ngay lập tức, đến cả khu rừng cách đó một quãng cũng hoá thành tro bụi. Con đường sứt sẹo nham nhở chỉ còn là một đường thẳng chạy dài đơn điệu. Nhựa đường nóng chảy toả ra mùi hôi thối cực kỳ gắt. Waver tưởng như thân thể cậu đang trôi bồng bềnh vào vũ trụ… không, vắt vẻo trên vai một người đàn ông lực lưỡng. Người đã mang chàng Master trẻ tuổi như một túi đồ nhỏ––– chẳng cần phải nói cũng biết.

“Ây dà… chúng ta thua rồi.”

Rider nhẹ giọng nói, dường như hối hận sâu sắc. Nhưng xét tình cảnh hiện giờ, câu đó đã nói giảm nói tránh hơi bị nhiều.

Có vẻ Rider cũng không bị thương. Tuy thế, cỗ chiến xa ông cưỡi cũng như hai con bò thần đã biến mất không dấu vết. Bảo Khí ’Thần Uy Xa Luân’(G o r d i u s W h e e l) đã hứng chịu ’Ước Thúc Thắng Lợi Kiếm’(E x c a l i b u r), nên cũng như con thuỷ quái của Caster, đã ‘đi về miền cực lạc’, không để lại một hạt bụi nào.

Vào khoảnh khắc ngấp nghé ngưỡng cửa chết chóc, Rider, ý thức được thất bại của mình, đã nhanh nhẹn túm lấy Waver trong chiến xa và thoát khỏi Bảo Khí công thành trong gang tấc. Thực sự có thể nói rằng hai người đã đánh lừa được thần chết. Nhưng cái giá phải trả rất đắt. Cỗ chiến xa bay, được Rider sử dụng làm vũ khí chủ lực suốt thời gian qua, cuối cùng đã tan thành mây khói.

Nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc––– bằng ý chí chiến đấu, Waver ngay lập tức xua đi cảm giác bực bội vì thua cuộc. Dù Thần Uy Xa Luân(G o r d i u s W h e e l) mất đi, Vua Chinh Phục vẫn còn một con át chủ bài thực sự.

“Rider! Vương Quân Thế(I o n i a n H e t a i r o i)–––“

Hướng về phía Waver vừa thốt lên như vậy, Rider khẽ khàng nhưng kiên quyết lắc đầu. Vị Vua Chinh Phục dường như không có ý định gạt bỏ kế hoạch định trước cho nửa cuối cuộc chiến mà ông đã nghĩ ra trong khi tĩnh dưỡng. Nếu đối thủ là Saber, dùng cỗ xe là tốt nhất. Cần phải giữ gìn quân đoàn chỉ có thể triệu hồi một lần cho trận đấu với Archer về sau.

Nhưng bất kể Rider có hùng mạnh và không muốn thừa nhận thất bại tới mức nào, một trận đọ kiếm là lợi thế tuyệt đối cho Saber. Tuy vóc dáng hai người cực kỳ khác biệt, đây vẫn là cuộc chiến giữa các Servant thượng đẳng. Saber trông mỏng manh, nhưng cô có kỹ năng chiến đấu kinh người, từ lúc giáp chiến tới nay, Waver đã thừa biết điều đó.

Rider tất nhiên hiểu rất rõ sức mạnh của cô. Nhưng vị Vua Chinh Phục chẳng có vẻ gì là sợ hãi, ông đã không chút do dự vung kiếm đọ sức với cô một cách minh bạch bằng tinh thần thượng võ.

Trong cuộc đấu mắt tưởng như bất phân thắng bại này, người thua là Saber.

Cô tra thanh kiếm được cuồng phong bao phủ vào vỏ, rồi nhấn ga và đảo bánh sau một vòng, quay lưng bỏ đi.

Saber không hề để lộ cho Rider thấy điểm yếu của cô. Trong lúc di chuyển bánh sau, cô đồng thời tăng tốc rất nhanh, bỏ lại đằng sau tiếng ống xả gầm rú và phóng vụt về hướng Thành phố Fuyuki chỉ trong một hơi thở.

Đối với Rider và Waver, chuyện hoàn toàn ngoài dự tính. Lúc này Saber cần nhanh chóng tìm ra Irisviel, không có thời gian phân cao thấp với Rider. Cô cần tìm ra thủ phạm đã đánh bẫy cô với Rider và giành lại Irisviel từ tay hắn. Vì mục tiêu này, cô phải rút lui càng sớm càng tốt, dù điều đó nghĩa là phải từ bỏ cuộc đấu với Rider.

Trong nháy mắt cô đã khuất khỏi tầm nhìn, chỉ còn tiếng gầm rú của chiếc mô-tô đang lao đi. Waver cùng Rider há hốc mồm, lắng nghe tiếng xe xa dần. Rider, chăm chú vào âm thanh ống xả phát ra, gật gù tỏ vẻ thông hiểu.

“Mô-tô à… Đúng là thứ tốt đấy.”

“–––Ông, thua rồi mà chỉ nói được vậy sao?”

Sau trận chiến, mọi sức mạnh đã rơi tuột khỏi cơ thể Waver. Đang giận dữ hạch hỏi Rider, thình lình cậu nhận ra một vấn đề nghiêm trọng và choáng váng.

“Này, Rider… Chúng ta trở về kiểu gì?”

“À thì, đi xe hăng cải thôi.”

“… Vậy ha.”

Trong bóng tối, Waver hướng về Shinto đã lên đèn phía xa, và thở dài nặng nề.




Theo dõi & Thanh chuyển trang

Bỏ theo dõilatest?cb=20190220103837&format=originalbộ truyện này
► Xem lại Tập 4 Act 14/ Part 2♬   Fate/Zero   ♬► Xem tiếp Tập 4 Act 14/ Part 4
Advertisement