Sonako Light Novel Wiki
Register
Advertisement

-36:38:09[]

Matou Zouken–––

Lão già trước mặt y là đầu sỏ của nhà Matou, một kẻ nghe danh nhưng chưa từng thấy mặt. Các giác quan của Kotomine Kirei không thể không rung lên hồi chuông báo động.

Một bóng người nhỏ thó cố ý đứng trong góc tối trên con đường đêm, nơi ánh sáng không thể chiếu tới. Bất chấp vẻ ngoài già nua nhăn nhúm, con người này là một sinh vật vô cùng hung hiểm, Tokiomi đã nhắc đi nhắc lại với Kirei như thế. Mặc dù ngoài mặt tuyên bố rằng đã rửa tay gác kiếm, không màng thế sự bên ngoài nữa, lão là một kẻ dị thường đã bí mật sử dụng những ma thuật bí truyền để kéo dài tuổi thọ và cai quản nhà Matou qua nhiều thế hệ. Theo cách nào đó, lão còn nguy hiểm hơn Master thực sự của gia đình, Kariya. Đó là loại người cần đặc biệt lưu tâm.

“Kotomine Kirei. Ta nghe nói rằng ngươi là con trai của lão Risei thật thà ngu xuẩn đó. Có phải không?”

“Phải.”

Kirei gật đầu thừa nhận trước câu hỏi khô khốc.

“Hừm––– ngạc nhiên thật. Người ta thường nói anh hùng đến từ những nơi không ai ngờ nhất. Cũng có chút sự thật. Ta không nghĩ tên đó lại đẻ ra được đứa con vừa tinh ranh vừa xảo trá như ngươi.”

"Ông muốn gì, Matou Zouken?"

Kirei lờ đi câu nói khiêu khích của lão pháp sư và yêu cầu một câu trả lời.

“Ông đứng về phía Kariya, tại sao lại phải chui rúc ở đây nghe trộm?”

“Ngươi đang nói gì vậy? Ta chỉ là bậc phụ huynh lo lắng cho đứa trẻ nhà mình thôi. Ta chỉ muốn tận mắt xem người bảo trợ mà thằng cháu Kariya kiếm được là loại nào thôi mà.”

Lão ta cố tình giả vờ làm một người ông tận tâm, nhưng bộ mặt xương xẩu nhăn nhúm kia quá dị thường. Rõ ràng là khuôn mặt lão, với cái cấu trúc như vậy, sẽ không bao giờ nổi có một nụ cười.

"Ta đã nghe mọi điều ngươi nói để xoa dịu Kariya. Xem ra ngươi thật sự muốn xử thằng con nhà Tohsaka."

“Đúng vậy. Kẻ đó đã giết cha ta––– “

“Im mồm. Đừng nhai đi nhai lại lời nói dối đó.”

Hai hốc mắt sâu hoắm vùi dưới những nếp nhăn chằng chịt loé lên một tia sắc bén, nhìn chằm chằm vào Kirei.

"Kotomine Kirei, ngươi đã đi quá xa rồi đấy. Ngươi thậm chí còn dám hành động sau lưng Tohsaka. Ngay từ đầu ngươi hoàn toàn không cần mượn tay Kariya giết Tokiomi. Hẳn ngươi đã chuẩn bị chu toàn mọi chuyện––– ta chưa già đến mức lú lẫn đâu. Ngươi có thể lừa Kariya, nhưng đừng nghĩ lừa được cả ta."

“…”

Kirei ngầm đánh giá lão pháp sư này cao hơn một bậc, nhưng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh.

"Mục tiêu của ngươi không phải thằng con nhà Tohsaka, mà là chính Kariya, hả?"

“… Nếu ông nghi ngờ ta, tại sao không ngăn Kariya?”

Âm thanh the thé rợn người, tựa như tiếng lích kích câm lặng của một ổ côn trùng, vang lên. Mất một lát Kirei mới nhận ra đó là tiếng cười của lão.

“Hừm, ta nên nói thế nào nhỉ… Ngươi có thể coi đấy đơn giản chỉ là trí tò mò. Ta muốn xem ngươi sẽ dùng biện pháp gì để ‘phá huỷ’ Kariya. Ta rất hứng thú.”

"...Zouken, ông thật sự đứng nhìn cơ hội chiến thắng của Kariya, kẻ đang chiến đấu vì nhà Matou, bị huỷ đi từng chút một?"

“Cơ hội chiến thắng? Kariya? Hahaha, chúng chưa từng tồn tại. Nếu thứ rác rưởi đó giành được Chén Thánh, vậy ba trận mưa máu gió tanh trước kia hẳn chỉ là hài kịch.”

"Ta không hiểu. Chẳng phải Matou là một trong Ngự Tam Gia[1], những kẻ khao khát Chén Thánh sao?"

Nghe được câu hỏi của Kirei, Zouken hừ lạnh.

"Thằng trẻ ranh Tohsaka và đám Einsbern đều là lũ cực kỳ ngu xuẩn. Nếu chúng nhớ kỹ trận đấu cuối cùng trong cuộc chiến trước, chúng phải hiểu rằng Heaven’s Feel lần thứ tư sẽ xảy ra dị biến, và khôn người ra.

Ta đã nhìn thấu chiến trường lần này. Nói thật, ngay từ đầu, chỉ cần nhìn tên Caster bẩn thỉu kia là biết ngay nghi lễ triệu hồn đã không gọi lên một Anh Linh, mà là một ác linh khác xa các anh hùng một trời một vực. Hiển nhiên hệ thống Heaven’s Feel đã gặp lỗi ở đâu đó. Bọn ta cần sửa chữa nó trước tiên."

Lão già này dường như đã hiện diện ở mọi Heaven’s Feel. Kẻ không còn là con người, Matou Zouken đang nắm giữ điều gì đó mà ngay cả Người Giám Sát tiền nhiệm Kotomine Risei cũng không hề hay biết.

“Vậy, tại sao ông lại để Kariya và Berserker tham gia? Nếu chỉ đứng ngoài quan sát, sao còn chuẩn bị Servant?”

“Đó không phải lý do cản trở ta. Dù có vài yếu tố đáng nghi, nhưng nói cho cùng đây vẫn là đại lễ sáu mươi năm có một. Giương mắt nhìn bọn nhãi nhép mò mẫm quờ quạng thì chẳng hay ho gì. Ta đã tìm ra một cách độc đáo để tự mình tận hưởng.”

Zouken nói bằng giọng nhạo báng. Môi lão nhếch lên càng nhiều, và những cái miệng cười hiện lên khắp khuôn mặt.

"Dĩ nhiên, nếu đồ bỏ kia thật sự chạm tới được Chén Thánh thì không gì tốt hơn. Bất kể ta nói sao, ta thật ra rất kiên nhẫn.

Nhìn xem Kariya, kẻ phản bội ta, chìm trong thống khổ ngày qua ngày––– không bao giờ là đủ. Ta mong muốn nhà Matou chiến thắng, mà cũng bị quyến rũ bởi ý muốn trông thấy kết cục thất bại vô dụng của Kariya. Ta thật mâu thuẫn!"

Tràng cười khô khốc của Zouken thật sự chọc vào tai Kirei. Nếu hai bên giáp mặt trên chiến trường và định đoạt mạng sống bằng kiếm chứ không phải đấu võ mồm thì tốt hơn biết bao? Y không thể ngừng nghĩ rằng, dù biết đối phương là một pháp sư già vô cùng nguy hiểm, dường như Kirei không còn chịu nổi sự tồn tại của Matou Zouken.

Đối diện với cuộc tra vấn của một Kirei đang cố hết sức che giấu cảm xúc thật trong lòng, Zouken nhướn mày như thể cố tình chế nhạo y.

“Ô ô, ngạc nhiên thật. Ta nghĩ đáng ra ngươi phải hiểu được thú vui của ta mới đúng.”

“–––Cái gì?”

“Trông ta già nua, Kotomine Kirei, nhưng mũi ta còn thính lắm. Ngươi có mùi giống ta. Ngươi hệt như con giòi đang bò đây, bị thu hút bởi miếng thịt thối rữa Kariya.”

“…”

Kirei vẫn không lên tiếng, nhưng lặng lẽ rút Hắc Kiện từ trong áo choàng.

Giờ đây y hiểu rằng không thể thuyết phục tên pháp sư già này bằng lý lẽ, mà phải đấu với nhau đến chết. Lúc này, Zouken đã phá vỡ 'khoảng cách' giữa hai người. Một khi đã bước vào cấm địa, nếu muốn bảo toàn mạng sống, bắt buộc phải giáng cho đối phương một đòn tất sát duy nhất. Matou Zouken đã vượt qua ranh giới. Không phải bằng bước chân, mà bằng lời nói.

Đối mặt với sát ý toả ra từ Kirei, Matou Zouken vẫn cười cợt như trước.

“… Hô? Ta đã đánh giá ngươi quá cao sao? Ta cứ ngỡ đã tìm được một linh hồn giống ta rồi cơ đấy. Có vẻ như tà niệm đó vẫn khiến ngươi hổ thẹn––– haha, còn non nớt lắm. Ngươi có cảm thấy nhục nhã, như một gã đàn ông nhục nhã vì tận hưởng khoái lạc của hắn không?”

Không hề có sự phô trương sức mạnh, cũng không một lời cảnh báo trước. Trong chớp mắt, Kirei đồng thời phóng ra hai Hắc Kiện từ bên trái và bên phải, nhanh đến mức không thể nhìn thấy những cử động chuẩn bị. Có vẻ như y sẽ cắt xuyên người lão già như một miếng thịt nướng.

Thế nhưng, đối mặt với hai thanh kiếm tuốt trần đang lao tới, Zouken vẫn đứng bất động. Lão ta tỏ ra bình thản thực sự. Bóng lão tan chảy như bùn nhão giây lát ngay trước khi lưỡi kiếm xuyên qua, trở lại thành một bóng đen vô định hình ẩn trong góc tối.

Toàn thân Kirei căng lên. Một giọng nói hân hoan đầy nhạo báng vang lên đâu đây.

“Ô, sợ quá sợ quá. Non nớt nhưng vẫn là chó săn của Giáo Hội. Chọc vào ngươi đúng là hại thân.”

Kirei rút ra một thanh Hắc Kiện nữa và nhìn chằm chằm vào cái bóng rục rịch trong màn đêm.

Khoảnh khắc Hắc Kiện của y sắp đâm xuyên xương thịt Matou Zouken, là ảo giác sao? Hay thực thể của lão ta thật ra không hề tồn tại ở đây? Con cáo già xảo quyệt này có thể làm đủ trò dị thường. Nếu mấy thứ vụn vặt này làm Kirei kinh ngạc, vậy thì y đã không phù hợp với vai trò một Đại Hành Giả.

“Kuku, gặp ngươi sau, nhãi ranh. Ngươi phải nuôi dưỡng tâm hồn nhiều hơn thì lần tới giáp mặt mới mong bằng ta được. Hahahaha…”

Zouken tan biến vào bóng đêm, để lại một tràng cười rít róng khủng khiếp. Chỉ còn lại Kirei cầm thanh kiếm đờ ra như một con bù nhìn.

“…”

Bực bội, Kirei ném Hắc Kiện đã vuột mất con mồi xuống sàn.

Y không hề lường trước lão già đó thật ra là một con quỷ, mà cũng chẳng lợi dụng được chút nào. Không có lý do gì để cho lão sống.

Y chắc chắn rằng Matou Zouken là của nợ sớm muộn gì cũng phải xoá bỏ.

X X

Để thoát khỏi màn đêm ngày càng mờ mịt, Matou Byakuya tiếp tục chìm đắm trong rượu chè.

Đêm hôm trước an lành trôi qua. Nhưng hắn bực bội vì điều đó. Biển cả bao giờ cũng yên bình trước cơn bão. Hôm qua không có gì nguy hiểm, nghĩa là hôm nay sẽ có.

Byakuya hiểu rõ sự thật đằng sau những hiện tượng kỳ dị đe doạ Fuyuki về đêm dạo gần đây. Hắn là con trưởng và là người kế thừa gia tộc Matou lừng danh, những tàn dư cuối cùng của dòng máu cao quý đã khởi đầu hành trình tìm kiếm Chén Thánh từ xa xưa. Trên thực tế, lẽ ra hắn đã là một phần của cuộc chiến dị thường và tàn khốc này với vai trò đấu sĩ.

Tuy nhiên, hắn đã quay lưng lại với nhiệm vụ và chìm đắm trong hơi men triền miên, ngày này qua ngày khác. Byakuya không hề cảm thấy xấu hổ về hành động của mình. Ngược lại, hắn thực sự nghĩ rằng mình mới là kẻ làm đúng và hợp lý, khi so sánh với thằng em trai Kariya. Byakuya có thể nói điều đó với niềm tự hào căng tràn trong lồng ngực.

Byakuya không bao giờ hiểu nổi tại sao Kariya, kẻ đã bị nhà Matou từ mặt từ lâu, lại trở về quê hương và còn tham dự vào Cuộc Chiến Chén Thánh. Hắn thậm chí không buồn hiểu. Hắn không thể không cảm kích em trai vì đã đổi ý. Nếu nó không trở về, kẻ bị tha hoá tới mức đó và bị ép tham chiến không phải Kariya, mà là chính Byakuya. Kariya đã gọi lên từ vòng tròn triệu hồi một nhân dáng hắc ám, tựa như ác linh đầy oán hận kết tụ, và lập giao ước với nó. Mỗi lần nhớ lại nỗi kinh hoàng lúc đó, hắn buộc phải mượn rượu xua đi.

Làm sao một người có thể giữ được tỉnh táo khi biết có những sáu vật khác giống thế đang chém giết lẫn nhau và ngấu nghiến máu thịt con người trong đêm? Fuyuki bây giờ là một cơn ác mộng có thật. Rượu là thứ duy nhất hắn có thể dựa vào để tiếp tục sống và duy trì tỉnh táo ở cái chốn này.

Đứa con trai độc nhất Shinji của hắn đã được gửi ra nước ngoài, lấy cớ đi du học. Chính Byakuya cũng cực lực phản đối việc phải ở lại Fuyuki lúc này. Dù vậy, hắn không có lý do hợp lý để rời nhà. Zouken đã giao cho hắn nhiệm vụ huấn luyện con bé nhận nuôi từ nhà Tohsaka thích nghi với hầm chứa trùng, để một ngày nào đó đủ khả năng trở thành người đứng đầu nhà Matou.

Đúng vậy. Byakuya đã hoàn thành công việc của trưởng gia Matou đương nhiệm một cách gần như hoàn hảo. Kế hoạch ban đầu của Zouken là chỉ ngồi một bên quan sát Cuộc Chiến Chén Thánh trong bất kỳ tình huống nào. Nói cho cùng, Kariya đơn giản chỉ là món đồ chơi trong tay lão. Byakuya là kẻ duy nhất trong nhà Matou hiện nay biết lựa chọn con đường đúng đắn. Số lượng mạch ma thuật không phải là vấn đề. Thậm chí nếu hắn chỉ đủ khả năng đánh bại một đứa trẻ, Byakuya vẫn tin tưởng sâu sắc rằng con đường của hắn là cái duy nhất thật sự dẫn đến tương lai của gia tộc...

Hắn tự nhủ và tiếp tục nốc từng ngụm rượu lớn xuống dạ dày trong khi miệt thị thằng em.

Trở thành pháp sư nhà Matou đồng nghĩa với làm con rối của Zouken, kẻ giật dây mọi thứ sau cánh gà. Byakuya hiểu rõ như thế, và hắn không có chút thương cảm nào với Kariya, từng bỏ nhà đi nhưng lại ngu xuẩn quay về và tình nguyện làm lồng ấp cho lũ Khắc Ấn Trùng. Ngay từ đầu hắn đã chẳng có bao nhiêu tình cảm gia đình với đứa em này. Kariya tài năng hơn người anh, nhưng đã đi hoang và buộc số phận bị nguyền rủa bao đời nay của nhà Matou lên vai Byakuya. Làm sao hắn có thể thông cảm với một kẻ như thế được?

Aa, tại sao hôm nay hắn vẫn không thấy buồn ngủ? Thường thì hắn phải ngủ say như chết từ lâu rồi. Hắn chưa uống đủ, hắn chưa đủ say. Hắn muốn quên hết những gì đang diễn ra bên ngoài dinh thự càng sớm càng tốt, muốn đêm trôi qua càng nhanh càng tốt––– nhưng ai đó đã cầm lấy cốc rượu trên bàn và đố tất cả chỗ nước lạnh băng lên đầu hắn.

Hắn choáng váng bởi cái lạnh cắt da cắt thịt một chốc, nhưng ngay lập tức tỉnh rượu. Một lực ép đang tàn nhẫn đè lên má hắn. Byakuya co rúm lại trên tấm chăn trải giường.

Thần kinh Byakuya chấn động. Ngay cả tiếng thét kinh hoàng cũng nghẹn lại trong cổ hắn. Một người đàn ông ma quỷ có bộ dạng khiến Byakuya lạnh sống lưng, đang đứng đó nhìn xuống hắn.

Ông ta mặc chiếc áo choàng cũ bẩn thỉu nhăn nhúm, và đám râu lởm chởm dưới cằm cho thấy chủ nhân đã nhiều ngày không cạo râu. Nếu chỉ xét vẻ bề ngoài, gã này trông còn giống một tên bợm nhậu trong quán rượu hơn cả Byakuya, đang ở nhà mình và mặc thường phục. Song con mắt ông ta phủ nhận tất cả. Trong đôi mắt đó đã không còn độc ác hay tàn nhẫn. Chúng chỉ ngập tràn sự tàn bạo lạnh lùng và mối nguy chết người toát ra từ một con thú bị thương. Sau khi nhìn vào đôi mắt đó, Byakuya bị buộc phải từ bỏ mọi nỗ lực làm sáng tỏ thân thế hay công việc của người đàn ông này, và hoàn toàn trở thành nô lệ trong tuyệt vọng.

Kẻ này là ai, sao có thể phá vỡ hàng lớp kết giới bảo vệ mạnh mẽ bên ngoài toà nhà, tất cả đều không còn quan trọng nữa. Thứ đang xuất hiện trước mặt Byakuya, không nghi ngờ gì nữa, là hiện thân của nỗi kinh hoàng hắn chỉ có thể tạm quên đi nhờ ảnh hưởng của rượu trong tuần qua.

“… Irisviel đang ở đâu?”

Trước khi hiểu ý nghĩa câu hỏi, Byakuya đã biết chắc rằng hắn bắt buộc phải trả lời, bằng không hắn sẽ bị giết.

–––Sau một thoáng, cuối cùng hắn nhận ra rằng mình thật sự không hiểu. Byakuya lập tức sốc mạnh trong nỗi sợ hãi cùng cực.

“Tôi, tôi, tôi…”

Byakuya rên rỉ một cách ngu ngốc. Người đàn ông ném cho hắn một cái nhìn lạnh lẽo và chậm rãi rút vũ khí ra khỏi áo. Ông ta thô bạo ép mạnh cánh tay phải của Byakuya giữa nền nhà và họng súng rồi bóp cò.

Cánh tay Byakuya bị thổi tung cùng một tiếng súng khủng khiếp có thể làm bất cứ ai phát điên.

Một phần cơ thể hắn vừa biến mất không một lý do. Byakuya chấn động đến nổi không thể mở miệng. Lát sau, hắn bắt đầu gào thét điên dại vì đau đớn.

“Kh, kh-kh-kh-không biết không biết không biết! Tôi không biết gì hết! Aaa! Tay tôi! Kyaaaaa!”

“…”

Không ai giàu kinh nghiệm trong việc khai thác thông tin từ những người không tự nguyện nói ra như Emiya Kiritsugu. Linh cảm được mài giũa theo năm tháng của Kiritsugu mách bảo rằng, dù ông có hỏi thêm cũng chưa chắc đã nhận được câu trả lời.

Linh hồn của Matou Byakuya đã bị huỷ hoại từ lâu. Dù Kiritsugu không rõ lý do, Byakuya đã buộc chính mình bước vào con đường một đi không trở lại trước khi Kiritsugu đến.

Nhìn lại thì Kiritsugu chính là chút tác động nhỏ nhoi cuối cùng đã khiến hắn hoàn toàn gục ngã và vỡ nát. Gã đàn ông trước mắt sẽ không do dự làm bất cứ điều gì để giải thoát khỏi nỗi đau lúc này, kể cả phản bội Zouken. Khi đã chạm đến trạng thái như thế, mọi thứ con người nói ra đều là sự thật được đảm bảo.

Có vẻ như Byakuya thật sự không biết chuyện gì đã diễn ra trong vòng vài giờ trước.

Nghĩa là––– đích đến của kẻ bắt cóc Irisviel chắc chắn không phải dinh thự Matou.

Ông đã tốn hàng giờ để phá kết giới bảo vệ trong hoàn cảnh vô cùng áp lực và căng thẳng, và hiện giờ kết quả là con số không. Kiritsugu không thể làm gì ngoài nghiến răng tiếc hận.

Bằng phương pháp loại trừ, chỉ bọn nhà Matou mới có thể bắt cóc Irisviel. Master của Rider không có khả năng dò ra được những hành dinh bí mật mà Kiritsugu đã chuẩn bị, trong khi Tohsaka chẳng cần phải hành động mâu thuẫn như vậy khi mà hai bên vừa trở thành đồng minh đêm qua.

Mặc dù khả năng có một phe đối lập khác vừa lộ diện giữa bảy Master và Servant là rất thấp, không hẳn là không thể. Tuy nhiên, những suy đoán mò mẫm đó hiện giờ không thể đưa lại cho ông kết quả gì. Ngay lúc này, ông chỉ có thể tìm kiếm kẻ thù ẩn trong số ba Master vẫn được Servant bảo vệ và cần có Irisviel cho giờ phút cuối cùng.

Gần bốn giờ đã trôi qua kể từ cuộc đột kích hầm chứa. Chiến thắng vuột xa khỏi tay Kiritsugu từng giây ông đánh mất, ông không có thời gian để dừng lại và suy nghĩ một cách thấu suốt.

Kiritsugu chẳng buồn liếc tới Byakuya đang thổn thức vì đau đớn và khiếp hãi, và rời khỏi dinh thự nhà Matou.

Kiritsugu lại mất khoảng ba giờ để xâm nhập vào tường ma thuật bảo vệ dinh thự Tohsaka, mục tiêu kế tiếp.

Các phương pháp ông sử dụng gần như là phi thường. Kết giới Tohsaka Tokiomi dựng lên là một hệ thống an ninh bậc nhất chuyên dụng để ngăn cản các pháp sư, không thể bị phá vỡ dù có tấn công trực diện liên tục suốt một năm ròng rã. Chính vì là 'kẻ giết pháp sư', chỉ dùng những cái bẫy mà các pháp sư không thèm để mắt tới, ông mới vượt qua được bức tường thành này trong thời gian ngắn như vậy.

Song, dù ông hành động nhanh nhẹn đến mức nào, trong tình hình hiện tại, quãng thời gian đó vẫn đủ khiến ông lo âu. Ông chưa bao giờ lãng phí nhiều đến thế này khi chiến đấu. Cuối cùng ông tiến vào khoảng giữa cửa chính và phòng khách, nhưng Kiritsugu vẫn bị dày vò bởi nỗi lo khó gọi tên lúc ông bước vào sảnh chờ. Dù đã bất chấp tính mạng xông vào trong kết giới, không có gì đảm bảo rằng ông sẽ tìm được Irisviel, như ở nhà Matou vừa rồi.

Saber, đuổi theo Irisviel trước Kiritsugu một bước, hẳn cũng đã thất bại. Ông có thể cảm thấy mạch cung cấp ma lực không hề bị gián đoạn, chứng tỏ Saber không gặp trở ngại lớn nào. Tuy vậy, nếu Irisviel đã được bảo vệ an toàn, chắc chắn cô sẽ kích hoạt hệ thống tín hiệu chỉ dẫn và thông báo chi tiết cho Kiritsugu vị trí hiện tại của mình. Ông vẫn chưa nhận được chúng, nghĩa là Saber đã hoài công vô ích.

Sau khi cẩn thận gỡ phong ấn trên cửa sổ, ông tháo chốt trong bằng dụng cụ cắt kính. Cuối cùng Kiritsugu đã lọt vào bên trong dinh thự Tohsaka. Không chút ánh sáng nào được thắp lên, tất cả hoàn toàn tĩnh lặng. Gần như một toà nhà hoang vô chủ. Tuy nhiên, vì biệt thự vô cùng bề thế, khó có thể rút ra kết luận ngay. Là một Master xuất sắc, Tokiomi thận trọng hơn trưởng nam nhà Matou rất nhiều. Vạn nhất tình cờ chạm mặt nhau, Kiritsugu chắc chắn phải chuẩn bị tinh thần để đấu với ông ta. Hiển nhiên ông ta sẽ sử dụng Archer, và Kiritsugu cũng sẽ phải triệu hồi Saber tới đây, sử dụng Lệnh Chú một lần nữa để bắt buộc cô dịch chuyển.

Mặc dù ông muốn tránh đối đầu trực diện giữa Saber và Archer, kẻ mà kỹ năng chiến đấu thực thụ vẫn còn là bí ẩn, tình huống hiện tại quá khẩn cấp khiến ông khó lòng cân nhắc chiến thuật. Tuy nhiên, ông cũng hy vọng chỉ phải đánh khi đã xác định được tung tích của Irisviel. Nếu chẳng may một kẻ giấu mặt đang giữ Irisviel, vậy thì đấu tay đôi với nhà Matou hay Tohsaka chính là mắc bẫy hắn. Buộc phải cân nhắc và cảnh giác trước khả năng này là điều khiến ông khó chịu nhất.

Thình lình, khi ông bước vào căn phòng tối om, khứu giác của Kiritsugu phát hiện ra một thứ.

Đó là mùi máu. Còn tươi.

Ông tập trung ma lực vào đôi mắt và sử dụng khả năng nhìn đêm. Ngay tức khắc ông có thể nhìn thấy toàn bộ nội thất và bài trí của căn phòng với độ nét hoàn hảo. Có vẻ như đây là phòng khách. Trên bàn còn có hai tách trà.

Một vũng máu lớn đọng ngay giữa tấm thảm đắt tiền.

Kiritsugu cẩn thận kiểm tra vũng máu đã khô hoàn toàn. Mặc dù máu không bắn ra trên diện rộng, vết thương xem ra không nhẹ. Với kinh nghiệm của mình, ông kết luận rằng chỉ có một chỗ máu này, và chảy ra từ vết thương do bị đâm.

Kiritsugu kiểm tra tất cả các phòng khác, chỉ để phòng xa. Tuy vậy, mục đích của ông không còn là nắm bắt tình hình, mà để tìm kiếm những người trong nhà.

Là xuất phát điểm và phương tiện chuyển tải của ma thuật, máu là nguyên liệu quan trọng bậc nhất. Một pháp sư tuyệt đối không nghĩ đến chuyện tự làm đổ máu mà không nhằm mục đích thi triển ma thuật. Tất nhiên, nếu đó được coi là thói quen kì quặc của pháp sư thì lại là vấn đề hoàn toàn khác. Song dựa trên những điều tra trước đây của Kiritsugu, Tohsaka Tokiomi không phải là người bất cẩn như thế.

Linh cảm của ông được khẳng định khi ông xuống đến xưởng phép dưới tầng hầm không mấy khó khăn. Một pháp sư không bao giờ cho phép người khác dễ dàng đặt chân vào xưởng phép cho dù ông ta không có mặt ở đó. Xem ra Tokiomi không chỉ vắng nhà, mà còn đang trong tình trạng không thể theo dõi được động tĩnh trong dinh thự.

Kiritsugu lấy từ trong túi ra một ống nhỏ giọt chứa chất lỏng có thể kiểm tra giả thiết của ông. Dung dịch được tạo ra bằng cách tinh chế dịch cơ thể của succubus, một loại quỷ chuyên quyến rũ đàn ông. Nó cực kỳ nhạy với máu người và chất thải, và có thể phân biệt chúng cực kỳ chính xác.

Trước tiên ông thử phản ứng của dung dịch trong bồn rửa mặt, rồi với vũng máu trong phòng khách. Phản ứng của cả hai đều giống nhau. Chỉ một người có thể cạo râu tại bồn rửa này trong mấy ngày gần đây.

Và máu của người đó đã nhuộm đỏ tấm thảm trong phòng khách…

Giờ thì ông hoàn toàn cầm chắc rằng Tokiomi đã chết mất xác rồi.

Đối mặt với tình huống khẩn cấp do bước ngoặt đầy bất ngờ này, Kiritsugu cố hết sức giữ bình tĩnh và bắt đầu đánh giá tình hình.

Trong phòng không có dấu hiệu vật lộn. Hai tách trà đặt đây nhằm mục đích mời khách. Tokiomi chắc chắn đã lãnh một vết thương nặng, thậm chí trí mạng sau khi trò chuyện với người được ông ta coi là khách. Dường như Kiritsugu không phải người duy nhất căm thù các pháp sư.

Vậy thì lúc đó Servant của Tokiomi đang làm gì? Sao hắn có thể chỉ đứng nhìn thờ ơ trước Master? Nhưng vẫn còn một khả năng nữa… có thể Archer đã không còn cần Tokiomi làm Master của hắn, và cùng người vừa lập giao ước mới giết chết ông ta. Cách giải thích này cũng hợp lý.

Trước câu trả lời không mấy vui vẻ rút ra sau khi đeo đuổi dòng suy nghĩ, ruột gan ông như bị vò xé.

Thân hữu của Tohsaka Tokiomi, được coi là khách quý, người mà Tokiomi có thể bộc lộ điểm yếu của mình.

Master mới của Archer, lúc này rất có khả năng đã khôi phục được Lệnh Chú––– một người mất Servant, đồng nghĩa với mất quyền làm Master, từ trước, nhưng vẫn còn sống.

Chẳng cần nghĩ gì thêm. Chỉ có một kẻ như vậy. Hơn nữa, nếu hắn thực sự đã có Servant mới và quay trở lại Cuộc Chiến Chén Thánh, thì hành động bắt cóc Irisviel và tự mình nắm giữ ‘Vỏ bọc của Chén Thánh’ hẳn là một nước đi hợp lý và cần thiết.

Bởi vậy––– cuối cùng Kiritsugu hiểu rằng không thể tránh khỏi trận huyết chiến với Kotomine Kirei được nữa.

  1. Gosanke 御三家, nguyên là tên gọi ba nhánh gia tộc Tokugawa trong lịch sử Nhật Bản (đại khái là dùng có dụng ý nên TL quyết định giữ phiên âm)

Theo dõi & Thanh chuyển trang

Bỏ theo dõilatest?cb=20190220103837&format=originalbộ truyện này
► Xem lại Tập 4 Act 14/ Part 3♬   Fate/Zero   ♬► Xem tiếp Tập 4 Act 14/ Part 5
Advertisement