Sonako Light Novel Wiki
Register
Advertisement

-172:38:15[]

Nếu có câu nói rằng ban đêm vạn vật đều say giấc, thậm chí cả cây cối, thì câu nói ấy không thể áp dụng cho các pháp sư và Servant.

Vị anh hùng ngự trị bóng đêm – Assassin, là kẻ rõ hơn ai hết những rắc rối của việc phải hành sự đêm khuya.

Đặc biệt là khi các pháp sư quy tụ về thành phố Fuyuki bắt đầu tăng cường kiểm soát gấp đôi. Toạ lạc trên ngọn đồi của thị trấn Miyama, điền trang của hai dòng họ Matou và Tohsaka đều là những toà nhà lộng lẫy tráng lệ vào bậc nhất.

Dạo gần đây, Master của hai dòng họ đó đã cắt đặt một số Khiển Sứ Linh cấp thấp kiếm soát chặt chẽ từ trái sang phải, cả ngày lẫn đêm ở khu vực xung quanh các cứ địa lộ liễu này. Họ còn giăng vô số trường lực kết giới để phòng thủ và phát hiện kẻ địch ở khắp nơi, thậm chí bên trong khuôn viên nhà mình; nói theo cách của người sử dụng ma thuật, khu vực đó giờ đã là một pháo đài vững chắc.

Việc xâm nhập vào trường lực kết giới là rất nguy hiểm, nhất là đối với những thực thể có lượng ma lực khổng lồ như Servant. Căn bản, cả những linh hồn cũng không thể vượt qua trường lực kết giới mà không bị phát hiện.

Mặc dù vậy, không có gì là hoàn toàn không thể. Kĩ năng "Che Giấu Hiện Diện" của trường phái Asssassin cho phép biến cái không thể ấy thành cái có thể. Tuy không có được những kĩ năng chiến đấu vượt trội, các Assassin có thể nén lượng ma lực phát ra ngoài tới khi đạt đến mức độ của "con số không", giúp Assasin thoải mái hành động trong bóng đêm.

Thêm nữa, đối với Assassin hiện tại – Servant của Kotomine Kirei, buổi do thám đêm nay đặc biệt dễ dàng. Khu vườn Assassin đang lẻn vào không phải lãnh địa của kẻ thù như vườn trong lâu đài Matou. Đó là vườn nhà Tohsaka Tokiomi, kẻ mà cho đến hôm qua còn là đồng minh của Kirei. Trong thời gian Tokiomi và Kirei hợp tác, họ đã thống nhất che giấu quan hệ trước mặt các Master khác. Đương nhiên Assassin tán thành. Vì sự thoả hiệp đó, hắn đã từng làm nhiệm vụ phòng thủ nơi này rất nhiều lần. Do vậy, hắn tường tận cách bố trí các trường lực và “điểm chết” của hệ thống bố trí đó.

Ở dạng thức linh hồn, Assassin đã vượt qua các trường lực cảnh báo mà không gặp chút khó khăn gì. Hắn cười nhạo cái nghiệp trớ trêu của Tohsaka Tokiomi. Gã pháp sư ngạo mạn ấy đã quá tin tưởng vào người hắn nhận giám hộ - Kirei, đến nỗi không ngờ được rằng chó săn lại quay sang cắn chủ.

Kirei đã lệnh cho Assassin ám sát Tokiomi cách đây gần một giờ. Hắn không rõ điều gì khiến Kirei đổi ý, nhưng chắc chắc sự thay đổi đó có liên quan đến việc Tokiomi vừa triệu tập một Servant vài ngày trước. Có vẻ hắn ta gọi được một Archer, nhưng dường như Anh Linh đó không mạnh như Kirei nghĩ. Do sự hợp tác với Tokiomi đã không còn, Assassin liền đồng ý với quyết định của Kirei.

“Không cần quá thận trọng. Nếu phải đối mặt Archer cũng không sao. Mau xoá sổ Tohsaka Tokiomi đi.”

Đó là nội dung mệnh lệnh từ Master của hắn, Kirei. Hắn, Assassin, chiến binh yếu nhất, không cần dè dặt, cũng không cần quá gấp gáp ---- Có lẽ cũng chẳng khó khăn gì để qua mặt tay Anh Linh mà Tohsaka Tokiomi đã triệu hồi – kẻ yếu hơn so với tính toán của ông ta.

Khi đã qua suôn sẻ khoảng nửa khu vườn thì điểm yếu của hệ thống kết giới sẽ biến mất. Kể từ vị trí đó, muốn phá kết giới phải sử dụng tác động vật lý, vừa gỡ bỏ nó vừa từ từ đi vào. Có điều, không thể tiến vào khi đang ở dạng thức linh hồn mà phải ở dạng thức hình thể.

Lặng lẽ trườn dưới những bóng cây, Assassin, trở lại dạng hình thể với dáng người cao, gầy gò, xương xẩu. Hắn có thể cảm thấy nhiều con mắt đang quan sát hắn từ xa; cảm giác khác hẳn với trường lực kết giới của lâu đài Tohsaka. Đó là các Khiển Sứ Linh của những Master khác đang do thám lâu đài Tohsaka từ bên ngoài kết giới. Nhưng chẳng sao; cho đến khi hắn còn chưa bị Tokiomi phát hiện thì không cần phải e ngại mấy tên tọc mạch đó. Kẻ đang tham gia tranh đoạt Chén Thánh với Tokiomi chẳng bao giờ lại cảnh báo hắn về sự xâm nhập của Assassin được. Cười thầm, Assassin duỗi một tay chạm vào chiếc khoá kết nối trường lực đầu tiên.

Chỉ một giây sau, cánh tay đó đã bị chọc thủng bởi một ngọn thương xuyên qua không trung từ bên trên, loé sáng như ánh chớp.

“...h!?”

Cơn đau dữ dội, nỗi kinh hoàng, và trên hết cả, sự bất ngờ sửng sốt. Một cú thương tuy đơn giản nhưng không thể lường trước được, khiến Assassin ngẩng phắt đầu lên, tìm kiếm kẻ vừa phóng thương..

Không, chẳng cần tìm làm gì.

Trên đỉnh toà lâu đài, một bóng người đứng giữa màu vàng hoàng kim chói lọi. Ánh hào quang thần thánh che mờ cả trời sao lộng lẫy, khiến cả vầng trăng cũng phải lấy làm xấu hổ trốn vào sau lưng mây .

Sự giận dữ vì bị thương khiến Assassin quên bẵng cơn đau, nhưng hắn cũng không khỏi rùng mình trước sức mạnh áp đảo trước mắt.

“Tên sâu bọ đang luồn lách dưới đất kia, ngươi đang cầu khẩn ai ân xá cho ngươi đấy?”

Một cách hờ hững, người đó cất lời hỏi Assassin đang trốn bên dưới, liếc hắn với đôi mắt đỏ rực chứa đầy sự khinh bỉ.

“Ai cho phép ngươi nhìn ta. Sâu bọ chỉ được phép nhìn xuống đất khi mất mạng mà thôi, như chính cuộc đời của lũ bọn ngươi.”

Xung quanh bóng người hoàng kim đó, vô số vật thể sáng loà xuất hiện, nhiều đến nỗi đếm không xuể. Những vật thể hiện hình giữa không trung ấy là đao kiếm, thương kích; không cái nào giống cái nào, và cái nào cũng được trang trí rực rỡ. Tất cả đều đang chĩa về phía Assassin .

Ta không thể thắng. Bản năng ngay lập tức mách bảo Assassin.

Không thể thắng nổi kẻ này. Ngay đến chuyện đối mặt hắn đã là quá ngu ngốc.

Nếu hắn có thể tấn công Assassin, một Servant, thì có nghĩa đó đích thị là một Servant. Và hắn ngăn cản những kẻ xâm nhập vào lâu đài Tohsaka, tức Master của hắn là Tokiomi. Hay nói cách khác, hắn chính là Archer.

Không có gì phải sợ *kẻ này*?

Bằng lòng tin với Master, Assassin đã hiểu, không có sự mâu thuẫn trong lời Kirei.

Trước một kẻ thù với sức mạnh áp đảo, sợ ư --- đúng, chẳng có chỗ cho sự sợ hãi ---

Chỉ có tuyệt vọng và buông xuôi.

Hằng hà sa số những lưỡi gươm sáng loá xé gió lao về phía Assassin.

Những con mắt lia theo hắn. Lũ Khiển Sứ Linh đang do thám bên ngoài. Servant đầu tiên thất bại trong cuộc chiến Chén Thánh thứ tư nhận một kết cục thật khó coi, thậm chí không trả được đòn nào; hồi tàn của hắn bị các Master khác chứng kiến.

Và, vào giây phút cuối cùng, Assassin đã hiểu. Bộ mặt thật sự của Master hắn, Kotomine Kirei, và… kẻ chỉ đạo, Tohsaka Tokiomi.

X X

Thư giãn trên một chiếc ghế êm ái trong phòng mình, Tohsaka Tokiomi lắng nghe tiếng vô số Bảo Khí cắm xuống mặt đất, nghiền từng mẩu thịt thành những mảnh vụn.

“Chà, mọi chuyện diễn tiến tốt đẹp. Bây giờ…”

Vị pháp sư tự lẩm bẩm với chính mình, gương mặt ánh lên một phong thái vương giả. Nhưng cái chất vương giả ấy của người này khác hẳn với vẻ hoàng kim của người vừa tiêu diệt kẻ xâm nhập trên đỉnh lâu đài ban nãy, giờ đây đang kiêu hãnh tiến về phía Master của mình. Đó là Archer, vừa bước vào phòng Tokiomi sau khi chuyển đổi từ sang dạng thức hình thể; bóng dáng hoàng kim lộng lẫy bước đi nổi bật lên giữa ánh đèn mờ mờ ảo ảo.

Người Servant vận áo giáp bằng vàng sáng ngời, dáng người dong dỏng toát lên vẻ cao quý. Một chàng trai trẻ với mái tóc vàng rực rỡ vươn lên như lửa cháy bừng bừng và gương mặt điển trai tao nhã. Đôi mắt anh ta đỏ như máu, hiển nhiên không phải mắt người thường; và bất cứ ai bị đôi mắt ấy nhìn thấu tất sẽ bủn rủn cả người trước một hào quang thần bí khó tả.

“Ngài buộc ta thực hiện những nhiệm vụ quá vặt vãnh, Tokiomi.”

Tokiomi đứng dậy, cúi đầu biểu lộ vẻ kính cẩn nhưng vẫn rất thanh lịch.

“Xin thứ lỗi vì đã khiến ngài phiền lòng, vua của các vì vua”

Là một Master, cách đối xử với Servant như vậy có phần quá khiêm nhường. Nhưng Tohsaka Tokiomi muốn thể hiện lòng biết ơn không dè dặt với vị anh hùng ông đã triệu hồi. Xuất thân từ dòng dõi cao quý, Tohsaka Tokiomi có thể cảm nhận được “chất quý tộc” tốt hơn bất cứ ai. Vị khách danh giá mà Tokiomi đã mời đến để giành phần thắng ở Heaven’s Feel thứ tư này không phải một Servant tầm thường mà là vị anh hùng mạnh nhất.

Chàng trai, hiện thời có thể gọi là Archer, chính là "Vua Anh Hùng", Gilgamesh. Vị chúa tể đã trị vì Messopotamia cổ, mang trong mình dòng máu của cả thần linh và con người; là người anh hùng xuất hiện ở chương đầu tiên của lịch sử nhân loại, một trong những vị vua xa xưa nhất.

Tokiomi tin vào dòng máu quý tộc trong con người này. Dù là quyền lực tối cao của Lệnh Chú hay bản giao ước có hiệu lực mạnh nhất cũng không thể lấn át đựơc địa vị thực. Cho dù có là Servant, chàng trai này vẫn xứng đáng được nhận sự tôn trọng nhất.

"Sự kiện tối nay sẽ giúp chúng ta tránh được ít nhiều phiền phức. Những kẻ đã chiêm ngưỡng sức mạnh của 'Vua Anh Hùng' sẽ không dám làm bừa nữa."

“Mm.”

Archer phải nhìn nhận rằng Tokiomi nói đúng. Nhưng cái cách ông ta thể hiện quan điểm đúng đắn ấy lại quá thừa tính xu nịnh, mà trong hoàn cảnh này thì lại càng thừa hơn. Vua Anh Hùng hiểu được điều đó.

“Những con thú hoang đang vùng vẫy sẽ hiểu ai mới là mãnh sư ngay thôi. Xin hãy kiên nhẫn cho đến thời khắc đó.”

“Được thôi. Vậy ta sẽ tản bộ một lúc. Thế giới này xem ra cũng khá thú vị đấy.”

Tokiomi che giấu sự khó chịu bằng một cái nhìn chua chát.

Tất nhiên, Servant ông đã triệu tập là người mạnh nhất. Nhưng anh ta lại khiến ông phải đau đầu vì tính tò mò của mình mỗi khi trốn đi lang thang khắp nơi. Từ khi đến thế giới này, chưa lần nào anh ta ngoan ngoãn ở yên trong dinh thự nhà Tohsaka được trọn một đêm cả. Tokiomi đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể kéo Archer ở lại đối phó với cuộc đột kích của Asssassin đêm nay.

“Ngài hài lòng với thế giới này chứ?”

“Sự già cỗi xấu xí thì không cứu vãn nổi rồi. Nhưng cũng có điểm thú vị riêng.

Điều quan trọng là có hay không một báu vật tương xứng với cơ đồ của ta”.

Ba hoa với một nụ cười giễu cợt, Archer đưa mắt nhìn Tokiomi bằng một cái nhìn đầy quyền uy.

“Nếu không có một thứ gì xứng đáng với sự hứng thú mà ta đã dành cho thế giới này --- cái giá phải trả vì đã gọi ta đến đây một cách vô nghĩa rất đắt đấy, Tokiomi”.

“Xin ngài yên trí. Chắc chắn Chén Thánh sẽ khiến ngài hài lòng.”

Tokiomi tự tin trả lời, không hề có một chút sợ hãi.

“Điều đó để tự ta quyết định...Được rồi, từ giờ ta sẽ làm như những gì ngài bảo. Toàn bộ báu vật trên thế gian này đều là của ta. Ta sẽ không tha thứ cho bọn tạp chủng dám cả gan tranh đoạt Chén Thánh - một trong những báu vật đó.”

Khi lời tuyên bố ngạo mạn đã dứt, vị Vua Anh Hùng quay gót rồi biến mất như một làn khói, trở lại dạng thức linh hồn.

“Ta sẽ là mãnh sư của ngài, và ta mong đợi nó thật sự thoải mái. Chuyện đó giao cho ngài đấy, Tokiomi.”

Tokiomi cúi đầu trước giọng nói cất lên từ hư không. Ông tiếp tục cử chỉ tôn kính cho đến khi vị anh hùng đã khuất khỏi căn phòng.

“Phù... thế đấy.”

Vị pháp sư thở phào khi vị vua hoàng kim đã đi mất.

Mỗi Servant đều nhận những kĩ năng nhất định tương ứng với trường phái của Anh Linh trong thế giới hiện tại. Đó là những khả năng như "Che Giấu Hiện Diện" của Assassin, "Tạo Dựng Trận Địa" của Caster, hay "Điều Khiển Vật Cưỡi" của Saber và Rider. Tương tự, một Servant được xếp vào trường phái Archer sở hữu kĩ năng độc nhất vô nhị "Hành Động Độc Lập".

Đó là khả năng cho phép các Servant không bị lệ thuộc vào Master cung cấp ma lực; năng lực này rất hữu dụng trong một số trường hợp như khi Master cần tập trung toàn bộ ma lực để thực hiện một ma thuật quy mô lớn hoặc khi Master bị thương và không thể cung cấp đủ ma lực cho Servant. Mặt khác, điều này làm Master khó khiến Servant luôn tuân lệnh và khống chế Servant trọn vẹn.

Là một Archer, kĩ năng "Hành Động Độc Lập" của Gilgamesh đạt đến hạng A. Với hạng mức này, anh ta có thể sử dụng Bảo Khí tuỳ ý và duy trì sự tồn tại mà không cần Master hỗ trợ... Nhưng cũng chính bởi vì vậy nên vị Vua Anh Hùng đã bỏ ngoài tai ý kiến của Tokiomi mà đi khắp mọi nơi ở thành phố Fuyuki theo sở thích riêng. Thường xuyên cách xa nhau, Tokiomi không thể nào biết Servant của chính ông đang ở đâu, làm gì.

Chẳng mấy hứng thú với cái thế giới này nên Tokiomi không hiểu nổi cái gì có thể khiến một anh hùng từ xa xưa cảm thấy thú vị khi đi lang thang xem xét cuộc sống của con người.

“Dù sao, hiện tại Kirei vẫn có thể giải quyết được việc như vậy. Cho đến lúc này, mọi chuyện luôn diễn ra theo kế hoạch.”

Cười khẩy, Tokiomi đưa mắt nhìn ra khu vườn bên ngoài cửa sổ. Di tích của cuộc tàn phá diễn ra khi tên Assassin lẻn vào khiến quang cảnh khu vườn trông như thể vừa qua một trận bom.

X X

“Assassin ---- chết rồi sao?”

Waver Velvet tròn mắt vì kết cục quá nhanh chóng này của Assassin.

Sau khi bí mật quan sát trận đấu ở dinh thự Tohsaka, tầm nhìn của Waver quay trở lại căn phòng mà với cậu đã trở thành quen thuộc --- một căn phòng nằm trên tầng hai nhà một đôi vợ chồng đã luống tuổi cậu đang tá túc nhờ như một dạng "sống kí sinh". Những hình ảnh hiện ra trong mắt cậu vừa rồi đựơc truyền về qua "cặp mắt" của một con chuột. Sử dụng loại ma thuật đó không có gì khó với Waver.

Bước đầu tiên cho Heaven Feel của Waver tất nhiên là do thám nhà Tohsaka và Matou. Ngoài ra, trong khu rừng ở ngoại ô thành phố còn có một căn biệt thự thuộc quyền sở hữu của gia tộc Einsbern; nhưng các pháp sư của dòng họ đến từ phương Bắc vẫn chưa xuất hiện, biệt thự hiện đang trống nên chẳng cẩn theo dõi làm gì.

Chưa có động tĩnh gì nhiều từ cả hai gia tộc kia. Các Master bên ngoài đã mệt mỏi vì phải chờ đợi quá lâu và đang cân nhắc xem có nên tấn công một trong hai hay không. Đương nhiên suy nghĩ chỉ là suy nghĩ, và chẳng ai trong họ hi vọng điều đó trở thành sự thật.

“Rider, có tin mới. Một tên bại rồi.”

Không đoái hoài gì đến kẻ đang gọi mình, thậm chí chẳng thèm quay đầu lại, vị Servant khổng lồ đang nằm trên sàn nhà chỉ đáp lại bằng một tiếng “Hmf” chẳng chút nhiệt tình.

“...”

Waver cảm thấy máu huyết sôi sùng sục.

Suốt ngày, Rider chẳng làm gì cả, chỉ nằm ườn một chỗ trong phòng mình – mà cũng chẳng phải phòng của ông ta, nhưng thôi, dẹp chuyện đó sang một bên – nhưng Waver nhịn không nổi. Cậu đã bảo Rider nếu không có chuyện gì thì trở về dạng thức linh hồn, nhưng ông ta vẫn cứ ngang nhiên khoe tấm thân bồ tượng với cái lí do "như thế này thoải mái hơn". Duy trì dạng thức hình thể của Servant sẽ khiến Master mất một lượng ma lực khá lớn; tuy điều đó không thành vấn đề với Waver, nhưng lãng phí như vậy thật không hay chút nào.

Càng khó tha thứ hơn là Rider đã tiêu ma lực của Waver để… chà, nói thật ra là, chẳng để làm gì ra hồn cả. Bất kể phản ứng của Waver, ông ấy vẫn cứ nằm chơi nhàn nhã, hờ hững đánh chén đồ ăn và xem phim thuê ngoài tiệm. Có ai tin nổi rằng đây là một Servant không?

“Này, ông có nghe tôi nói không vậy? Assassin tiêu rồi. Heaven’s Feel đã bắt đầu!”

“Hmm”

“...Này!”

Waver gào tướng lên để lôi kéo sự chú ý. Rider đành miễn cưỡng quay một nửa người lại.

“Ừ, thì sao? Vài tên chuyên ám sát bị giết thì có là gì. Một con chuột thích trốn không phải một đối thủ đáng để tâm”.

“...”

“Dù sao thì, nhóc, cái này mới gọi là thú vị đây này.”

Nói một cách hăng hái, Rider quay người về phía đoạn quảng cáo. Đài đang phát chương trình “Bản thống kê xác thực về các lực lượng không quân trên thế giới, phần 4”... Để thoả lòng đam mê quân sự hiếm thấy của mình, Rider đã xem hết tất tần tật những gì liên quan đến vấn đề đó, từ sách báo đến tranh ảnh. Đương nhiên, cung cấp cho ông ta những thứ đó là nhiệm vụ của Waver. Nếu không, Servant khổng lồ ấy sẽ vào thư viện hoặc tiệm video, một điều khiến Master của ông ấy chẳng hài lòng tí nào.

“Này, chiếc B2 đen bự chảng ấy trông được lắm. Rất tuyệt. Ta đang nghĩ đến việc mua mười chiếc như vậy đấy.”

“----- Cứ mua luôn một đất nước nào đó đi, nếu ông có số tiền đó.”

Câu trả lời của Waver phản tác dụng. Mặt mày nghiêm trọng, Rider kêu lên “Ồ, phải phải...”

“Đúng là cũng cần phải có kho tích trữ…Có lẽ ta nên cướp một thành phố giàu có cỡ Persepolis.”

Rõ ràng, Rider rất quan tâm đến việc chinh phục cả thế giới và nghiên cứu những cuộc chiến ở thế giới hiện đại. Lượng thông tin ông ta nhận được từ Chén Thánh cũng có giới hạn. Ví dụ, Rider không biết trị giá một chiếc máy bay rải bom.

“Vấn đề cấp thiết nhất hiện giờ nè, tên Cliton này là một đối thủ nguy hiểm đấy, thậm chí hắn có thể hơn cả lão Darius.”

"..."

Waver liên tục chịu đựng những cơn đau dạ dày bất thình lình từ khi cậu triệu tập gã Servant này. Đến khi đoạt được Chén Thánh rồi thì có lẽ cậu cũng bị chứng loét dạ dày mất.

Chẳng màng để tâm đến Rider nữa, Waver cố gắng suy nghĩ tích cực hơn.

Nói đi cũng phải nói lại, Assassin chết trước tiên cũng là một điều tốt với Waver. Waver hiểu rõ Servant của cậu, Rider; khả năng chiến đấu của ông ta chỉ thích hợp cho những trận cận chiến sòng phẳng. Vì vậy nên những kẻ chuyên dùng thủ đoạn hiểm độc là một mối đe doạ lớn, và Assassin là một tên điển hình trong số những kẻ đó. Servant Caster giấu mặt cũng là một vấn đề, nhưng một tên Assassin có khả năng di chuyển lén lút không ai biết vẫn là nguy hiểm nhất.

Ba trường phái hiệp sĩ chính, Saber, Lancer, Archer và tên Berserker thường chỉ gây thêm chuyện náo loạn không cần quan tâm làm gì. Năng lực và Bảo Khí của Rider đủ mạnh để chiến thắng họ. Vậy, chuyện cần làm tiếp theo chỉ là phải tìm ra danh tính thật sự của Caster.

"----Vậy, Assassin bị giết như thế nào?"

Ngồi bắt chéo chân, Rider giáng đòn thế cực kỳ bất ngờ lên Waver chỉ với một câu hỏi.

“...Ơ?”

“Servant đánh bại Assassin. Cậu không thấy hắn à?”

Waver ấp úng. Cậu có thấy hắn – nhưng, thấy cái gì?

“Hẳn là Servant của Tohsaka...Tôi đoán vậy. Trông có vẻ mạnh và hung hăng lắm, ném ra hàng đống vật thể bằng vàng sáng loá. Mọi việc diễn ra chỉ trong chốc lát nên tôi không chắc...”

“Vấn đề là ở đó, ngốc ạ.”

Ngay khi câu nói ấy vang lên, một cái gì đó bật thẳng vào giữa chân mày Waver. Sự sững sờ và cơn đau bất ngờ hoàn toàn không lường trước khiến Waver gục xuống với vết bầm còn nguyên trên mặt.

Đó chính là ngón tay giữa của Rider. Ông giữ nó bằng ngón cái rồi búng ra; chỉ là một cái búng tay lên trán. Đương nhiên, Rider không hề dùng sức vào cái búng ấy. Tuy nhiên, vì đó là ngón tay của Rider - cứng như rễ thông, nên trán Waver đỏ ửng lên vì đau.

Lại dùng bạo lực. Lại một phen lộng hành quá mức. Waver đang chìm trong một hỗn hợp cảm xúc giữa sợ và tức đến phát điên, đến nỗi không nói được câu nào. Đây là lần thứ hai cậu bị chính Servant của mình đánh. Lần thứ hai trong cả cuộc đời cậu. Tức đến không thở được, Waver hết há hốc rồi lại ngậm miệng như một con cá. Phớt lờ sự bất bình của Master, Rider thở dài.

“Cậu biết đấy, nếu đánh thì ta phải chiến thắng và sống sót. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu chẳng chịu quan sát kỹ lưỡng?”

“...h”

Waver không trả lời. Rider nói đúng. Cậu không muốn nghe những lời như vậy từ một Servant chẳng biết làm gì ngoài nằm khểnh, ăn bánh, uống trà, xem video, và đọc sách; nhưng quả thật, đúng là có những địch thủ thực sự đáng để tâm.

“Ôi dào, dẹp hắn đi. Một gã vàng khè bóng lưỡng hay gì đi nữa, cậu ấn tượng với hắn ta ở cái chỗ nào hả?”

“Tôi, tôi đã nói...”

Làm sao cậu kịp hiểu mọi chuyện chỉ trong chưa đầy một phút?

Đòn tấn công khiến Assassin trở thành cát bụi có thể là một Bảo Khí. Mặc dù chỉ quan sát qua mắt của Khiển Sứ Linh, cậu cũng cảm nhận được một lượng mana khổng lồ.

Nhưng số lượng vũ khí trút xuống Assassin -----

“...Này, Rider, mỗi Servant chỉ có một Bảo Khí thôi, đúng không?”

"Thường thì vậy. Nhưng cũng có một số Anh Linh sở hữu hai hoặc ba. Như ta đây là một trường hợp như vậy."

Đúng vậy, vào cái đêm Rider đến thế giới này, ông đã cho Waver xem một Bảo Khí và bảo đó không phải là át chủ bài duy nhất của mình.

"Này, đừng có quan tâm nhiều đến số lượng Bảo Khí. Cậu phải biết Bảo Khí là công cụ giúp Anh Linh nổi tiếng xuyên suốt lịch sử và các giai thoại, nhưng không nhất thiết phải là một thứ vũ khí; đó có thể là một kĩ năng đặc biệt hoặc một phương tiện chiến đấu vô song."

“...Vậy thì khả năng phóng mười hay hai mươi vũ khí cùng một lúc có phải là một dạng 'Bảo Khí' không?”

“Một thanh kiếm có khả năng phân thành vô số thanh hả? Cũng có thể. Ừ, phải, đó là một dạng 'Bảo Khí', đúng vậy.”

"..."

Nhưng, độc chiêu đánh bại Assassin không phải như vậy. Waver đã thấy qua con mắt của Khiển Sứ Linh rằng các món vũ khí phóng xuống không hoàn toàn giống nhau. Chúng không phải là đồ nhân bản; tất cả đều là những vũ khí độc nhất vô nhị.

Liệu có phải tất cả chúng đều là Bảo Khí? Không thể nào. Số lưỡi gươm xé gió lao về phía Assassin không chỉ lác đác một hai thanh.

“Thôi nào, cũng chẳng sao, cứ tìm ra thân phận thực sự của hắn thì biết ngay thôi.”

Cười vui vẻ, Rider vỗ vỗ lên lưng Waver, lúc đó đang chìm đắm trong suy nghĩ. Sự va chạm mạnh bất ngờ khiến Waver run lên, ngạt thở. Cái vỗ lần này không khiến Waver bẽ mặt; nhưng cậu sẽ cảm kích hơn nếu có một chút gì gọi là “động viên tinh thần” trong ấy.

“Ông hăng hái quá nhỉ!?

“Chính xác. Ta đang rất hài lòng đây.”

Rider nói một cách vô tư với một nụ cười táo bạo.

“Đồ ăn và tình dục, ngủ và chiến tranh ---- cứ thoải mái bất cứ khi nào cậu muốn. Đó là cách sống của một kiếp người, nhóc ạ.”

“...”

Waver chẳng bao giờ tìm thấy niềm vui ở những thứ đó. Hơn nữa, hai trong số đó cậu chưa bao giờ trải qua.

“Được rồi, ra ngoài vui chơi một tí nào”

Duỗi người, vặn mình kêu răng rắc, vị Servant khổng lồ nói tiếp.

“Chuẩn bị đi, chúng ta sắp làm một chuyến du hành đấy”.

“Du hành...đi đâu?”

“Quan sát xung quanh, đương nhiên. Chứ còn đi đâu nữa.”

“Ông điên à!?”

Rider đứng dậy, suýt nữa là chạm trần nhà, nhìn xuống Waver đang giận dữ với một nụ cười.

“Cậu không phải là người duy nhất theo dõi điền trang nhà Tohsaka, thế có nghĩa các Master khác đều đã biết về cái chết của Assassin. Tất cả đã chán ẩn mình trong bóng tối và sẽ bắt đầu hành động cùng một lúc. Chúng ta sẽ tìm và diệt chúng.”

“Tìm và diệt... làm như dễ lắm ấy...”

“Ta là Rider. Ta chiếm ưu thế hơn hẳn những Servant *đi bộ*, hiểu không?”

Sau khi khoe mẽ, Rider tuốt thanh kiếm giắt bên thắt lưng khỏi vỏ. Nhận ra ông ta đang định gọi Bảo Khí, Waver lật đật hét lên:

“Khoan khoan khoan! Đừng có gọi ra ở đây! Ông sẽ làm căn nhà sập mất!”

X X

Đêm hôm ấy, không nằm ngoài dự đoán, một vị khách xuất hiện tại ngôi nhà thờ trên ngọn đồi thuộc khu ngoại ô Shinto của thành phố Fuyuki.

"Chiếu theo bản giao ước trong Heaven Feel, tôi, Kotomine Kirei, yêu cầu sự bảo hộ từ Giáo Hội Thánh Đường."

“Ta đồng ý. Tuân theo nghĩa vụ của người chịu trách nhiệm giám sát, ta, Kotomine Risei, đảm bảo sự an toàn cho cậu. Hãy bước vào.”

Đối với hai người đã sắp đặt trước mọi chuyện thì đây thực sự là một trò hề, nhưng họ không chắc chắn liệu có ai đang do thám ngoài cổng. Kotomine Risei giả vờ trịnh trọng tuyên bố vai trò giám sát viên với một vẻ mặt rầu rĩ, rồi mời con trai mình, người vừa thất bại trong cuộc chiến, vào nhà thờ.

Toạ lạc tại Fuyuki, một thành phố vốn có nhiều cư dân đến từ những miền đất khác, nơi này được viếng thăm nhiều hơn nhà thờ ở những thị trấn khác. Dù nằm ở tận phương Đông xa xôi nhưng nơi đây vẫn là trung tâm tín ngưỡng của các tín đồ Tây Âu. Tuy vậy, cái mác "thiên đường cho những tín đồ Cơ Đốc giáo" chỉ là cái vỏ bọc nguỵ trang; thực sự, căn nhà thờ này được Giáo Hội Thánh Đường xây lên để phục vụ cho Heaven’s Feel. Là địa điểm linh thiêng đứng thứ ba cho sự xuất hiện của Chén Thánh, nhà thờ này sáng ngang với khu đất thuộc về những người đồng sở hữu Fuyuki, gia tộc Tohsaka.

Rõ rành rành rằng, vị cha xứ phụ trách giám sát cuộc chiến sống còn giữa các Master và các Servant, là một thành viên của Hiệp hội Thánh thể số 8. Nói cách khác, linh mục giờ đang điều hành những buổi lễ cho các tín đồ Cơ Đốc giáo mỗi ngày không ai khác ngoài Kotomine Risei.

“Mọi việc đều tiến triển, không có vấn đề gì.”

Dẫn Kirei đi vào nhà thờ, cha Risei bỏ dở công việc và gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.

“Cha, những ai đang canh gác nhà thờ?”

"Không ai cả. Khu vực trung lập này đã được đảm bảo bất khả xâm phạm. Giáo Hội Thánh Đường đã khuyên các Master đừng nên quấy rầy nếu không có lí do chính đáng. Trên hết, những người thua cuộc sẽ không bị truy đuổi."

“Vậy thì chúng ta được yên tĩnh rồi.”

Ngồi xuống ghế, Kirei thở dài. Rồi tiếp lời―

“Để chắc chắn, chúng ta không nên buông lỏng đề phòng. Bất cứ lúc nào cũng có thể có kẻ do thám.”

Ông nói bằng một giọng lạnh lùng, vẻ chỉ huy, nhưng chẳng nói với ai cả. Đương nhiên ông không nói lời vừa rồi với cha mình. Linh mục Risei ngồi cạnh cũng không xem câu nói của con trai là kì quặc.

“Vậy thì, có ai đang theo dõi nơi này không?”

“Có, là tôi đây.”

Lần này, một giọng nói đáp lại câu hỏi mà Kirei đặt ra ban nãy. Là giọng phụ nữ. Trong bóng tối, ở góc căn phòng, người đó xuất hiện trong trang phục bó màu đen.

Cả Kirei lẫn Risei đều không nhướn đến một chân mày trước bộ y phục lạ lùng đó --- nhưng đó lại là kẻ lẽ ra không thể có mặt ở đây.

Áo khoác đen tuyền choàng qua thân hình ẻo lả, mặt nạ đầu lâu che giấu khuôn mặt thực sự; cách ăn mặc này là của các Anh Linh thuộc tổ chức sát thủ Hassan I Sabbah, không thể nhầm lẫn.

"Có dấu vết của bốn loại Khiển Sứ Linh khác nhau ở nơi Assassin chết. Ắt hẳn ít nhất bốn Master đã chứng kiến chuyện đó."

“Hm....thiếu một người...”

Nheo mắt như thể đang suy nghĩ, Kirei nhìn Risei đang ngồi cạnh mình.

"'Linh Khí Bàn' đã công nhận sự xuất hiện của cả bảy Servant chứ ạ?"

“Phải, không nghi ngờ gì cả. Servant cuối cùng, ‘Caster’, đã được triệu hồi hai ngày trước. Như mọi khi, tên họ của các Master được giữ bí mật, nhưng chắc chắn toàn bộ Servant của lần Grail War này đã hiện hữu.”

“Con hiểu...”

Kirei sẽ hài lòng hơn nếu cả năm Master đều chứng kiến vở kịch tối nay.

“Lẽ ra tất cả các Master tham gia Heaven’s Feel đều chú ý theo dõi động tĩnh ở ba toà lâu đài của ba dòng họ lớn chứ.”

Người phụ nữ ẩn sau chiếc mặt nạ hình đầu lâu đang đứng cạnh ông ---- không ai khác ngoài Hassan I Sabbah, cất tiếng nói:

“Nếu có một kẻ bất cẩn đến độ đề phòng kém như vậy thì hắn chính là mồi ngon cho Assassin chúng tôi. Kết luận này thỏa đáng chứ?”

“Mm”.

Nếu Kotomine Kirei đã không còn Servant, Lệnh Chú của ông hẳn phải biến mất. Nhưng ba dấu ấn màu đen vẫn còn đậm nét trên tay Kirei.

Nói ngắn gọn, Servant Assassin chưa hề bị tiêu diệt. Vậy thì người phụ nữ mang mặt nạ đang tiếp chuyện hai cha con Kotomine mới chính là Hassan I Sabbah thực sự.

“Tên Assassin kia chết thật rồi, thế có đáng tiếc không?”

Người phụ nữ lắc đầu hờ hững trước câu hỏi của Kotomine.

“Hắn chỉ là một trong các Hassan bình thường không có sở trường gì cả. Mất hắn không ảnh hưởng gì nhiều đến chúng tôi. Nhưng ---

“Nhưng?”

“Tuy không ảnh hưởng nhiều, nhưng tổn thất vẫn là tổn thất. Cũng giống như mất đi một ngón tay vậy. Tôi không muốn nghĩ sự hi sinh của hắn là vô ích.”

Kirei chăm chú lắng nghe người phụ nữ bộc lộ nỗi bất bình theo một cách nhún nhường. Đương nhiên lối hành xử của cô ta chẳng có gì thái quá.

“Tất nhiên là không vô ích. Cô có thể đánh lừa các Master khác bằng cách hi sinh chỉ một ngón tay. Tất cả đều tin Assassin đã bại. Cô không nghĩ tất cả những người còn lại giờ có thể thay đổi cục diện một cách ngấm ngầm ư?”

“Ngài nói đúng.”

Người phụ nữ trong y phục đen cúi đầu cung kính.

Đinh ninh Assassin đã bị loại khỏi vòng chiến, sẽ không ai để tâm đề phòng có kẻ rình rập trong màn đêm nữa. Có ai biết được ---- rằng Servant Assassin vẫn đang kính cẩn trước Master của mình tại căn nhà thờ này.

Thậm chí đối với cuộc chiến gần như đã là một phép màu như Heaven’s Feel, đây vẫn là một tình huống đặc biệt.

Cái tên "Hassan I Sabbah" không chỉ dùng để chỉ một cá nhân duy nhất. "Hassan I Sabbah" có nghĩa là "Ông Lão Trên Núi", cội nguồn của từ "sát thủ", cái tên chỉ chung cho các thủ lĩnh một tổ chức sát thủ miền Viễn Đông. Trong lịch sử đã có không ít Anh Linh mang tên Hassan. Dĩ nhiên có một nữ Hassan cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng, theo luật lệ, mỗi kì Heaven’s Feel chỉ có một Assassin được triệu hồi. Trên lý thuyết thì một Master có thể có hai Servant bằng cách cướp Servant của Master khác, nhưng có cùng một lúc hai Assassin đồng nghĩa với luật đã bị phá.

“Dù sao đi nữa, đây là tiếng chuông báo hiệu cuộc đại chiến.”

Giọng nói hồ hởi của vị cha xứ đầy ắp niềm tin chiến thắng.

“Heaven’s Feel lần thứ tư đã bắt đầu. Ta hi vọng tấm thân tàn này sẽ được chứng kiến một phép màu.”

Không thể chia sẻ niềm phấn khích của cha mình, Kirei im lặng nhìn vào một góc khuất trong căn phòng lờ mờ sáng.



Theo dõi & Thanh chuyển trang

Bỏ theo dõilatest?cb=20190220103837&format=originalbộ truyện này
► Xem lại Tập 1 Act 2/ Part 3♬   Fate/Zero   ♬► Xem tiếp Tập 1 Act 3/ Part 1
Advertisement