Sonako Light Novel Wiki
Register
Advertisement
Fate Zero Act 3

-162:26:39[]

Thành phố Fuyuki, quận Shinto ―

Khu dân cư nằm ở bờ phía đông con sông Miongawa được xây dựng trên một vùng đất từng một thời hoang phế; tuy không nằm trong lịch sử lâu đời của quận Miyama, nhưng điểm nhấn của nó là dự án quy hoạch rất lớn từ chính phủ nhằm tạo nên một vùng kinh tế hiện đại giữa miền đất già cỗi này.

Hạ tầng kiến trúc trong khu vực chỉ mới thực hiện được 40%, nhưng công viên và phố mua sắm trước sân ga đã hoàn tất; dự kiến trong tương lai của Shinto sẽ là một nơi trù phú, hoa lệ và trong lành, hòa hợp đến từng cá thể. Tòa thị chính cũng từng bước được dời sang Shinto, chuyển mình với bê tông, sắt thép và các tấm kính, chỉ nay mai sẽ thay thế toàn bộ hoạt động chính quyền ở Miyama.

Ngay cả trong ngày lễ nghỉ nơi đây vẫn luôn tấp nập. Giữa dòng người liên hồi qua lại, co ro trước ngọn gió phương bắc, Emiya Kiritsugu như tan biến vào không trung, chẳng để lại vết tích nào.

Với trang phục phai màu và hành lý gọn nhẹ, vẻ ngoài nhếch nhách của Kiritsugu trông chẳng giống một người vừa nhập cư từ nước ngoài cả. Thực ra, ông đã như thế ngay từ khi bước chân đến Shinto rồi, bởi lẽ dù bao năm xa cách, Nhật Bản mãi là quê hương ông. Dù quen thuộc với việc du hành qua nhiều quốc gia, ông vẫn cảm thấy thoải mái hơn khi ở tại nơi này.

Tâm trạng rối bời, Kiritsugu nhìn xuống gói thuốc lá ông vừa mua từ một máy bán hàng tự động ven đường.

Đã 9 năm kể từ khi ông bỏ hút thuốc. Bởi lẽ ông không thể tìm được nhãn hiệu ưa thích của mình tại vùng đất xa xôi của nhà Einsbern, nhưng lý do chính là vì hai mẹ con họ. Ngay khi vừa xuống ga Fuyuki, để chuẩn bị cho cuộc chiến, ông ném một đồng xu vào máy bán hàng theo thói quen thường lệ.

Mua chiếc bật lửa dùng tạm từ quầy lưu niệm, ông ung dung mở bao thuốc. Màu trắng của những điếu thuốc xếp ngay ngắn vẫn đẹp lạ thường như lúc xưa.

Ông rút một điếu, đặt lên miệng rồi đánh lửa. Thao tác ấy tự nhiên như thể không hề có khoảng trống 10 năm trời. Khói thuốc tràn vào phổi ông, đem đến hương vị quen thuộc đến nỗi ông tưởng như chỉ vừa thưởng thức nó vào hôm qua.

“...”

Kiritsugu nhìn lại cảnh vật xung quanh, hoàn toàn xa lạ với những gì ông còn nhớ như in trong tâm trí.

Ông từng tới Fuyuki trong một nhiệm vụ do thám ba năm trước, nhưng kể từ lúc ấy vẻ ngoài của Shinto đã thay đổi rất nhiều. Điều này không có gì lạ, nhưng nó vẫn ngoài trí tưởng tượng của ông. Do vậy ông cần kiểm tra lại địa thế của vùng này.

Mặc cho có chút khác biệt nho nhỏ, Kiritsugu đã đến được địa điểm dự kiến.

Một khách sạn ―

Sảnh lớn và cửa trước đã được tân trang, nhưng nội thất bên trong lại tương đối rẻ tiền. Đây là nơi lưu trú phù hợp cho nhiều loại khách, bất kể là các gia đình đi nghỉ hay những kẻ thích lang bạt.

Như thể biết rõ nơi này, Kiritsugu đi qua hành lang, tới thang máy và lên tầng thứ bảy. Người phụ tá đáng tin cậy của ông đã ở đây từ 3 ngày trước, trong phòng 73.

Trong thế giới của các pháp sư, mối quan hệ của ông với Hisau Maiya giống như giữa hai thầy trò vậy.

Nhưng đối với Kiritsugu, người chỉ xem ma thuật đơn thuần là một công cụ để nắm giữ, chẳng thể nào có cái cảm nhận của thầy và đồ đệ. Thứ ông dạy Maiya đơn giản là "cách chiến đấu". Cả việc này cũng được tính là để biến cô thành một "công cụ". Ông từng nhận xét như thế trong lúc xông vào vô số cuộc chiến bất chấp tính mạng để tìm thứ mộng tưởng không thể có trên đời, khi ông vẫn chưa biết Chén Thánh thực sự tồn tại.

Vì vậy sự liên hệ giữa ông với Maiya gắn kết hơn với Irisviel. Từng chiến đấu cùng ông, Maiya hiểu rõ mặt tối của Kiritsugu mà cả vợ ông cũng chưa hề biết.

Sau nhịp gõ được định sẵn làm ám hiệu, cánh cửa phòng 73 liền mở ra. Bỏ qua những câu chào hỏi không cần thiết, họ chỉ thoáng nhìn nhau, sau đó Kiritsugu đi vào phòng rồi đóng cửa lại.

Maiya đã tham gia vào việc chuẩn bị từ lâu. Sau khi Kiritsugu từ bỏ danh hiệu sát thủ, cô được ông chỉ dẫn để sửa soạn cho cuộc chiến Chén Thánh, và cũng từng lui tới nhà Einsbern nhiều lần.

Gương mặt dễ nhìn, làn da trắng trèo, cô là một người đẹp không cần tô son vẽ mắt. Cặp mắt sâu thẳm cùng cái nhìn chăm chú đầy đa nghi và quyết đoán, nhưng luôn giữ một phong cách thờ ơ, lãnh đạm. Mái tóc thẳng, đen nhánh như lụa khiến nhiều chàng trai ngoái nhìn, nhưng chắc chắn họ sẽ phải từ bỏ khi thấy cái nhìn lạnh lùng, sắc bén ấy.

Tính đến lúc này, họ quen nhau đã hơn 10 năm. Cô chỉ mới là một đứa bé như họ gặp mặt, nhưng giờ đây khi không còn bé nữa, sự sắc sảo của cô càng tăng lên, trở thành một nét rất riêng; với vẻ đẹp này, người thường sẽ e dè, nhưng Kiritsugu thì ngược lại. Cô là người luôn nhìn vào hiện thực, đôi khi đưa ra những phán quyết cực kỳ chính xác, và nhẫn tâm hơn cả ông. Có Maiya, Kiritsugu không cảm thấy hổ thẹn vì hành động xảo trá hay phải kinh tởm sự tàn bạo của mình. Nó phần nào đó khiến ông an tâm.

"Có động tĩnh ở dinh thự nhà Tohsaka tối qua."

Maiya mở đầu bằng cách đi thẳng vào vấn đề chính.

“Xin ngài xem đoạn băng ghi lại việc đó. Và mọi trang bị đã chuẩn bị xong.”

“Đã rõ. Đầu tiên hãy báo tình hình trước.”

Maiya gật đầu, rồi bật máy giải mã đoạn phim được thu lại.

Trong các ma thuật Kiritsugu đã dạy, Maiya đặc biệt tài năng trong việc điều khiển các Khiển Sứ Linh thông thường, và Kiritsugu thường giao phó trách nhiệm trinh sát và do thám cho cô. Lần này cũng vậy, Kiritsugu đã bảo Maiya theo dõi nhà Matou và nhà Tohsaka.

Loại Khiển Sứ Linh mà Maiya tin tưởng là dơi, nhưng không như các pháp sư khác, những con dơi của cô được gắn thêm một máy quay CCD loại nhỏ. Tất nhiên đây cũng là ý tưởng của Kiritsugu. Các ảo ảnh và màn chắn tạo ra bởi trường lực ngụy trang thường chi phối giác quan của người theo dõi, nhưng những thứ ấy lại thường lờ đi cách đối phó các thiết bị điện tử. Băng hình cũng hữu dụng khi có thể xem lại, vậy nên nếu xem xét với việc khiến Khiển Sứ Linh chậm đi, ứng dụng máy quay trong chuyện này là một phương pháp khả dĩ.

Cảnh tượng của đêm qua được tái hiện trên màn hình CRT 13 inch. Hình ảnh tuy bị nhòe nhưng cũng đủ để hiểu các sự kiện đã diễn ra. Không nhếch đến một cọng lông mày, Kiritsugu chăm chú nhìn tên Servant đeo mặt nạ không tài nào thoát khỏi chiêu thức hủy diệt của Servant giáp vàng.

Kẻ bị đánh bại chắc chắn là Servant Assassin.

“Cô nghĩ sao về việc này?”

“Nó diễn ra quá chóng vánh.”

Maiya đáp lại câu hỏi của Kiritsugu không hề do dự.

"Khoảng thời gian giữa lúc Assassin hiện hình và đòn tấn công từ Servant của Tokiomi quá ngắn. Hẳn là hắn đã đợi sẵn từ trước. Nếu hắn đã phát hiện ra có kẻ đột nhập trong dạng linh hồn thì không phải nói gì, nhưng đây là một Assassin với kỹ năng che giấu hiện diện... Tôi nghi ngờ nhà Tohsaka đã biết có sự xâm phạm này từ lâu rồi."

Kiritsugu gật đầu. Là người được ông đào tạo, kết luận của Maiya không có gì để phàn nàn.

“Càng nghĩ ta lại càng thấy như đây là một sự sắp đặt. Tại sao Tokiomi lại dễ dàng để lộ một Servant có sức mạnh lớn đến vậy?”

Nhà Tohsaka tất nhiên đã tích lũy kinh nghiệm từ hai cuộc chiến trước. Không lý nào họ không biết việc các Master khác đang theo dõi dinh thự của mình.

Heaven’s Feel là cuộc chiến giữa những anh hùng danh tiếng. Và huyền thoại họ tạo ra bao gồm cả thông tin về cách chiến đấu, điểm mạnh yếu của từng người. Điều này đồng nghĩa với việc kỹ năng và yếu điểm của một Anh Linh dễ dàng bị nhận thấy ngay trong trận đánh đầu tiên.

Do đó, giấu đi danh tính của Anh Linh trong các trận đánh giữa các Servant đã trở thành luật bất thành văn. Ở điểm này, Anh Linh được gọi theo trường phái thay vì tên họ để tránh tiết lộ thân phận thật sự.

Đêm qua, Tokiomi đã phơi bày hai đầu mối về danh tính Servant của ông cho các Master khác, đó là hình dáng và chiêu thức trông như một Bảo Khí của anh ta. Dù chưa có gì đủ để xác định anh ta là ai, nhưng sự liều lĩnh này có thể tránh được dễ dàng. Nếu muốn hạ Assassin, ông có thể làm thế mà không để người khác thấy.

“Cho ta thấy thứ lẽ ra không nên để ta thấy― vậy đó chỉ có thể là thứ hắn muốn chúng ta chứng kiến.”

Kiritsugu lại gật đầu với kết luận của Maiya.

“Rất có thể. Nếu việc đó có chút giá trị, thì sẽ không cần đến lời giải thích nữa... Maiya, còn chuyện xảy ra với Master của Assassin?”

“Ông ta đến nhà thờ đêm qua và thỉnh cầu vị giám sát bảo hộ. Đó là người tên Kotomine Kirei.”

Nghe thấy cái tên đó, đôi mắt Kiritsugu ánh lên sự cảnh giác cao độ.

"Maiya, mau gửi một Khiển Sứ Linh đến nhà thờ Fuyuki. Hiện tại chúng ta chỉ cần một con thôi."

“...làm vậy được không? Nhà thờ là nơi các giao tranh giữa Master bị cấm mà.”

“Trừ phi vị linh mục giám sát nhận ra, hãy cứ giữ một khoảng cách nhất định. Đừng làm quá là được. Chỉ cần ông ta không biết chuyện này thôi.”

Maiya nhíu mày trước chỉ dẫn khó hiểu của Kiritsugu.

“Tôi không phải theo dõi nhà thờ sao?”

“Cô cứ làm như thể đang “tuần tra thông thường”. Điều nhất thiết cần chú ý là không để bị phát hiện.”

“...Vâng, tôi hiểu rồi.”

Maiya không thể biết Kiritsugu đang nghĩ gì, nhưng không muốn hỏi ông. Ngay tức thì cô chọn một trong ba con dơi đang giám sát dinh thự nhà Tohsaka và truyền lệnh cho nó đến nhà thờ Fuyuki ở cuối khu Shinto.

Kiritsugu tắt ti vi, và quay sang kiểm tra những trang bị Maiya đã chuẩn bị.

Trong các vật dụng xếp ngay ngắn trên tấm khăn trải giường chờ Kiritsugu xem xét, chẳng có cái nào khiến một pháp sư chú ý cả. Đó chẳng phải là nguyên liệu cho các nghi thức tâm linh như một con dao, chiếc tách, bùa chú, dược thảo hay những vật chứa sức mạnh linh thiêng. Dù quả thực rất hiệu quả và được thiết kế tinh xảo, nhưng chúng chẳng là gì ngoài những vũ khí thông thường. Không cái nào có khả năng tích trữ ma lực.

Đây là thứ "dị giáo" đã khiến Kiritsugu nhận biệt danh "Sát Thủ Pháp Sư".

Điểm yếu của những kẻ mang danh hiệu pháp sư thường là sơ suất do tính kiêu ngạo. Họ tin vào kiến thức và những điều huyền bí của riêng mình. Chẳng bao giờ họ nghĩ rằng mối nguy hại trừ Thượng Đế ra lại chẳng phải là một người trong số họ.

Vì thế, trong lúc chiến đấu, họ không quan tâm đến thứ gì ngoài vết tích của ma thuật. Phải phát hiện ra kể cả những kỹ thuật sơ đẳng nhất. Do vậy họ chú tâm luyện cảm quan đối với ma thuật, và nghĩ đến cách đối phó những kỹ năng này như yếu tố quyết định thắng bại ― đó là lý thuyết mà không một pháp sư nào đi ngược lại.

Kết quả là họ phớt lờ bất cứ đòn tấn công nào chỉ đơn thuần theo khái niệm vật lý mà thiếu tính chất của ma thuật. Họ chẳng việc gì phải sợ con dao sắc bén nhất, viên đạn có uy lực mạnh nhất, chỉ đến khi chúng thực sự đâm qua da thịt của một pháp sư. Và trước khi chuyện đó xảy ra, sức mạnh ma thuật tạo ra ảo giác, phương thức gây tê liệt, hoặc những trường lực phòng hộ, đủ sức vô hiệu hoàn toàn bất kỳ công kích trần tục nào.

Và họ xem thường công nghệ. Những gì một người không dựa vào ma thuật có thể làm ― rất nhiều pháp sư không thể lĩnh hội được.

Đòn thế mà kẻ thù không ngờ đến chính là lối tắt dẫn đến thắng lợi trong tất cả trận đấu. Kiritsugu đã đi đến một kết luận từ rất nhiều trận đánh sinh tử giữa các pháp sư. Đó là, pháp sư yếu kém khi phải chống chọi với những tấn công phi ma thuật.

Áp dụng kết luận ấy vào trường hợp của Heaven’s Feel tại Fuyuki, Maiya đã chuẩn bị một bộ trang bị. Trong số chúng, khẩu súng trường là thứ cho ra mùi khói đạn nhiều nhất. Một tác phẩm nghệ thuật kết tinh từ kỹ thuật điện tử tân tiến cộng với một kiểu dáng đáng sợ.

Nền tảng thiết kế của nó là khẩu súng trường bắn tỉa bán tự động Walther WA2000. Một khẩu súng với chiều dài tổng cộng khoảng hơn 90 centimet, được chỉnh sửa cho gọn lại; Kết cấu bullup gọn nhẹ với ổ đạn vận hành bằng khí gas khiến độ dài của nòng súng lên đến 65 centimet. Sử dụng đạn .300 Winchester Magnum có tầm hiệu quả 1000 mét. Trong thế giới hiện đại, đây là khẩu súng cao cấp nhất, với khả năng sử dụng cao nhất. Giá thành đến chóng mặt 12.000 USD bởi vì nó là một trong chỉ 154 khẩu được sản xuất cho loại súng này.

Thay vì loại nòng ngắm tiêu chuẩn của hãng Smith & Bender, Kiritsugu lắp đồng thời cặp thiết bị song song như một kính ngắm đặc biệt, đặt trên nòng và sườn trái, đều là những ống kính quang học loại lớn.

Ở chính giữa là kính nhìn ban đêm, thuộc loại tốt nhất của quân đội Mỹ, hiệu AN/PVS04. Thiết bị này, một dạng máy quay video siêu nhạy, là bộ khuếch đại ánh sáng bằng điện tử với một thấu kính đưa lên và hiển thị độ sáng hoàn hảo nhất. Đây quả là một “mắt cú mèo” điện tử thực thụ có thể nâng tầm nhìn đến 3.6 lần, 600 yard dưới ánh sáng trăng hoặc 400 yard dưới ánh sáng từ sao trời. Thực chất thì đây là trang bị mới nhất được quân đội Mỹ sử dụng và đã bị cấm xuất khẩu để tránh rò rỉ công nghệ.

Hơn thế nữa, nó còn được ông lắp thêm thiết bị cảm ứng nhiệt bằng hồng ngoại để hỗ trợ. Đây cũng là một công cụ điện tử để nhìn vào ban đêm, nhưng thay vì tăng cường độ và chất lượng hình ảnh, lại hiển thị thân nhiệt của đối tượng. Nó có thể nhận biết thay đổi nhiệt lượng từ -5 đến 60°C trong khoảng cách 200 mét với độ phóng đại 1.8 lần.

Khám phá ra việc vận hành Mạch Ma Thuật sẽ thay đổi thân nhiệt của người sử dụng, Kiritsugu đã không ngừng nghiên cứu và rèn luyện để có thể đọc, qua các tín hiệu nhiệt, trạng thái hiện tại của Mạch Ma Thuật bằng cách nhìn những phân bổ nhiệt lượng trên cơ thể con người. Để thấy được sự khác biệt rõ ràng giữa một pháp sư và người bình thường, đó sẽ là cơ hội khi người đó phóng thích ma lực. Điểm chính yếu của việc sử dụng cả hai thiết bị quan sát cỡ lớn này không chỉ cho việc chiến đấu ban đêm, mà còn là hiệu chỉnh đặc biệt để đối mặt với các pháp sư.

Dù đã có những tiến bộ đều đặn trong công nghệ thu nhỏ, theo năm tháng, nhờ các phát kiến phi ma thuật, một thiết bị viễn thám vẫn ở cỡ một cái chai nhựa, quá cồng kềnh so với những thiết bị quang học khác. Và trên hết, thiết kế nhỏ gọn của nòng súng đi cùng với cặp kính khổng lồ cho một cảm giác khó coi và không cân xứng. Tổng trọng lượng của khẩu súng nặng đến 10 kg. Nó đã trở thành một vũ khí dành cho các biệt đội yểm trợ hơn là một vũ khí bắn tỉa. Trang bị chính này có vẻ như sẽ gây khó khăn trong việc sử dụng, nhưng Kiritsugu đã tính toán kỹ lưỡng trước thách thức này.

Khi so sánh với ma thuật, khẩu súng tất nhiên thua xa. Ma thuật giúp con người thấy rõ hơn trong đêm tối, và cũng nhận biết được vị trí của một pháp sư đối địch. Nhưng với cây súng này, Kiritsugu có thể bắn hạ mục tiêu mà không dùng đến chút ma lực nào.

Ở trong bóng bối, không thể phát hiện ma lực, khả năng bị bắn trúng từ khoảng cách vài trăm mét ― là một tình huống mà người lính thực thụ chẳng lạ gì, nhưng rất nhiều pháp sư lại thiếu kinh nghiệm với điều này. Quả thật, một pháp sư đã bước vào thế giới huyền bí vượt ngoài tầm hiểu biết của người thường không thể nào lại liên hệ đến các định kiến của thế giới thấp kém bên dưới.

Kiritsugu cầm khẩu súng hạng nặng lên, kiểm tra độ bật của khóa nòng và sức nặng của cò súng, chắc chắn nó ở trong tình trạng hoàn hảo nhất.

“Với khoảng cách 500 mét thì không cần phải chỉnh thêm, ngài có muốn thử không?”

“Không, vậy được rồi.”

Ông không những muốn kiểm tra độ hiệu chỉnh, mà còn được bắn thử nữa cơ, nhưng với hiến pháp của Nhật Bản, điều này lại không dễ thực hiện. Với diễn biến khốc liệt của cuộc chiến, có thể ông sẽ phải dùng nó ngay trong đêm nay, do vậy Kiritsugu hoàn toàn tin tưởng vào công việc của Maiya.

Ngoài ra còn một khẩu súng nữa, bên cạnh khẩu Walther, dành cho Maiya – người sẽ đóng vai trò của một trinh sát tiên phong, là khẩu Steyr AUG. Nòng ngắm nhìn đêm của nó cũng được đổi, giống như khẩu của Kiritsugu, và ngạc nhiên hơn là nó chỉ nặng dưới 5 kg.

Thêm vào đó, một khẩu Calico M950 loại súng máy nhỏ cũng đã sẵn sàng như vũ khí dự trữ. Kích cỡ của nó không khác khẩu súng ngắn là mấy, và vỏ nhựa gia cố thêm khiến nó trông giống một món đồ chơi, không như cây Walther; nhưng qua ổ đạn độc đáo với hệ thống được gọi là “vòng trôn ốc” cho phép sử dụng loại đạn tròn 50 Parabellum, khả năng bắn tới 700 viên mỗi phút cũng đủ cho ta thấy đó là thứ vũ khí chết người.

Vật dụng còn lại bao gồm lựu đạn cầm tay và lựu đạn khói, hoặc loại gây choáng và thuốc nổ dẻo C2. Theo chỉ dẫn từ phương Bắc xa xôi của Kiritsugu, Maiya đã chuẩn bị mọi thứ mà không để lộ một kẽ hở nào. Tuy vậy trong mắt của Kiritsugu vẫn chưa thấy được vẻ thỏa mãn.

“Và thứ ta đã giao phó cho cô?”

“...Nó đây...”

Maiya cung kính lấy một chiếc hộp bằng gỗ hồng mộc ra khỏi ngăn kéo. Dường như sự tôn kính này phần nào làm gương mặt xinh xắn không bao giờ biết cười trở nên lạnh lùng thêm nữa.

Nhận lấy chiếc hộp, Kiritsugu đặt nó lên bàn, tháo then cài và mở ra một cách điêu luyện.

Những vũ khí trên giường đều là loại tối tân nhất hiện nay. Thế lực của nhà Einsbern dư sức tìm ra nguồn kinh phí và các mối quan hệ cần thiết để thu thập loại trang bị tinh xảo và tân tiến nhất với bất cứ giá nào.

Nhưng khẩu súng ngắn đang say ngủ bên trong hộp không phải là thứ mà tiền bạc có thể mua được. Đây là vũ khí Kiritsugu ưa dùng nhất trong vô vàn chiến trận, thứ ông giao cho Maiya khi rút vào ẩn dật 9 năm trước, một món đồ độc nhất vô nhị, vũ khí mà chỉ mình Kiritsugu có thể dùng.

Loại trang bị công nghệ cao là vật dụng của Emiya Kiritsugu "Sát Thủ Pháp Sư". Nhưng còn có một vũ khí dành cho vị pháp sư Emiya Kiritsugu. Đó là "Lễ Khí" của ông ― thứ vũ khí mà qua nó người pháp sư có thể thi triển ma thuật trong chiến trận.

Thompson Center's Contender. Với cán và mặt trước chạm bằng gỗ hồ đào, nòng súng dài 14 inch, gợi lên hình ảnh của con dao sắc bén giấu mình trong vỏ. Phần thiết kế chỉ gồm cò súng và kim hỏa của búa đập, còn bên trong không hề có ống hình trụ và rãnh trượt, khiến nó gần giống như là cây súng phóng tiễn trong giờ khắc cuối thời Trung Cổ.

Thực ra, Contender là loại súng lục bắn từng phát một với ổ đạn kín. Đây căn bản là cây súng dùng trong thể thao; nhưng nòng súng của Kiritsugu đã được thay đổi sang đường kính của súng săn chuyên dụng, và trên hết, nó đã được hiểu chỉnh bằng ma thuật để bắn ra loại “đạn ma thuật”.

Đạn được dùng là .30-06 Springfield. Loại đạn với kết cấu cổ chai, chỉ riêng kích thước và lực công phá của nó đã khác xa đạn dùng cho súng lục. Đạn .30-06 thì mạnh hơn đạn .308 Winchester đến 10%, và còn vượt qua cả tiêu chuẩn dành cho súng ngắn của loại đạn Magnum. Bắn ra từ một khẩu súng lục, nó sẽ cho ra hỏa lực cực mạnh.

Nhưng sự nguy hiểm của khẩu súng này lại không phải lực công phá của thuốc nổ và đầu đạn.

Những viên đạn đặc biệt đặt chung với nó trong hộp ― yểm bên trong lõi của 2 viên đạn này là xương được tán nhuyễn của chính Kiritsugu. Khi ma lực của ông được phóng ra, những viên "đạn ma thuật" ép vào mục tiêu "bản chất" của vị pháp sư mang tên Kiritsugu. Nói cách khác, ta có thể gọi nó là vật mô phỏng của một Vũ Khí Khái Niệm.

Công nghệ trở thành điểm chết cho các pháp sư gắn kết với ma thuật... Cuối cùng thì đây cũng chỉ là một khuynh hướng, mà không hề đảo ngược nguyên tắc chung nhất. Quả thật, có rất nhiều pháp sư trên thế giới này bại trận bởi những công cụ như kính nhìn ban đêm hoặc kính tầm nhiệt. Tuy nhiên, vẫn có những ngoại lệ mà ta không thể tính toán trước được. Tính nhất quán của pháp sư chỉ có nghĩa là không có nhiều kẻ vượt khỏi nguyên tắc ấy. Kiritsugu gọi những kẻ ấy là "kẻ thù đáng gờm".

Chống lại loại kẻ thù này, mưu mẹo là vô dụng― Kiritsugu, chỉ với tư cách của một pháp sư, phải tự dùng đến sức mình khi ông không còn bí mật để tận dụng. Vào lúc ấy, khẩu Contender sẽ trở thành móng vuốt mạnh mẽ nhất của ông.

Vặn lại chiếc đồng hồ thời gian trong tim mình, Kiritsugu nhấc khẩu Contender khỏi hộp. Trong quá khứ, khẩu súng gỗ hồ đào đã thấm mùi mồ hôi trên tay ông không biết bao lần, sau 9 năm xa cách, nó vẫn nằm gọn trong bàn tay và khớp với từng ngón tay ông.

Dẫu có là đôi tay nắm lấy cán súng, hay cán súng ôm chặt đôi tay, cảm giác ấy vẫn không thể dùng lời lẽ để tả. Có thể nếu ông chỉ dùng một ít sức mạnh, khẩu súng sẽ hòa vào từng khớp xương trên tay ông, đồng nhất như một.

Cẩn thận kéo nắp đậy bằng ngón tay trỏ, khóa băng đạn được mở ra và sụp xuống. Lắp một viên đạn từ chiếc hộp vào ổ đạn, ông dập nòng súng lại bằng cổ tay của mình. Với viên đạn vừa thêm vào, tổng trọng lượng của nó là 2.6 kg. Tay phải của Kiritsugu nhận ra cảm giác quen thuộc.

Cùng lúc ấy, ngực ông đau nhói khi phải nghĩ đến việc mình đã quá quen với cảm nhận từ một công cụ giết người.

Rốt cuộc rồi đây đôi tay ông có còn nhớ cái cảm giác được chạm vào vợ và con gái?

Từng gò má mềm mại, từng ngón tay mảnh khảnh, liệu Kiritsugu có thể nhớ được đến đâu?

Cầm viên đạn còn lại lên, Kiritsugu tiếp tục quá trình nạp đạn mà tay ông đã quá quen thuộc.

Đẩy vành của phần trước viên đạn vào ổ đạn trống, ông lắp thêm viên thứ hai, và nhanh chóng dập khóa nòng súng―

Cả thảy mất 2 giây. Những suy nghĩ miên man đã làm thao tác của ông chậm đi.

“... Kỹ năng của ta đã hen rỉ mất rồi...”

“Vâng.”

Khi Kiritsugu đang lẩm bẩm tự chế giễu mình, Maiya gật đầu không cân nhắc. Cô hiểu rõ khả năng trước đây của đồng sự. Kiritsugu rút viên đạn vừa nạp vào súng, nhặt viên ông bỏ xuống sàn, và đặt mọi thứ vào lại chiếc hộp.

“Ilya còn nhẹ hơn cả khẩu Walther này. Và con bé đã 8 tuổi rồi.”

Buông xuôi ký ức đáng hổ thẹn của mình, Kiritsugu thả lỏng cơ thể. Bất ngờ Maiya di chuyển ra sau người ông khiến ông phải dừng dòng suy nghĩ đang chảy bất tận.

Lẹ làng như một con rắn, cánh tay cô ôm lấy cổ Kiritsugu, tóm lấy gáy ông, khóa chặt mọi cử động, và khóa cả môi ông nữa― cô nhẹ nhàng hôn ông.

Cảm nhận và hương vị của một nụ hôn không phải từ người phụ nữ trong tim mình. Nó phá tan nỗi nhớ nhà của người đàn ông, nhưng lại quá bất ngờ để có thể tha thứ.

“...Xin hãy tập trung vào những việc cần thiết phải làm lúc này. Đừng nghĩ đến những thứ ngài không cần tới.”

Với giọng nói nhẹ, như còn lưu lại vết tích của nụ hôn ban nãy, Maiya nhắc nhở Kiritsugu.

“...”

Không còn lời nào, Kiritsugu cảm thấy như vết thương trên ngực mình dịu đi. Trong tâm trạng dần bình tĩnh lại, nỗi đau đã tan biến như một làn sương mờ ảo.

Cô ấy là kiểu phụ nữ như thế. Người phụ nữ từng là cô bé được ông cứu sống từ một chiến trường chìm trong vết bụi mờ của quá khứ.

Như một cỗ máy hỗ trợ mà hành động lại máy móc hơn cả chính người tên Emiya Kiritsugu. Đó là Hisau Maiya. Vũ khí cuối cùng không thể thay thế được để ông thắng cuộc chiến này... Không gì khác ngoài người phụ nữ ấy.



Theo dõi & Thanh chuyển trang

Bỏ theo dõilatest?cb=20190220103837&format=originalbộ truyện này
► Xem lại Tập 1 Act 2/ Part 4♬   Fate/Zero   ♬► Xem tiếp Tập 1 Act 3/ Part 2
Advertisement