Sonako Light Novel Wiki
Advertisement

Chương 4: 'Hắc' Vritra[]

Phần 1[]

Quay ngược thời gian về trước đó—Ở ngôi nhà hiện đang không có ai của Mitsuki ở Thành phố Nanto.

Phòng ngủ tầng hai đang chìm trong bầu không khí nặng nề.

Cô gái giả trai, Jeanne Hortensia, đang nằm bất tỉnh trên giường. Trong khi ấn chặt lấy tay phải, nơi ấn rồng đang đổi màu, Kili cũng ở trên giường, kiểm tra khuôn mặt đang ngủ của Jeanne.

Ngồi trên cạnh giường là Vritra đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau khi đã dời những tấm futon từ phòng bên cạnh sang để trải ra sàn, Tia, Lisa và Firill đang quan sát Vritra và Kili.

Không hề có điện trong ngôi nhà và đèn pin họ mang theo đã tắt, khiến căn phòng tối mịt. Nhưng nhờ ánh trăng và sao sáng chiếu vào từ cửa sổ, họ vẫn phân biệt được nét mặt của nhau.

“...Mononobe-kun và những người khác sẽ ổn thôi, phải không? Có lẽ họ đã bắt đầu chiến đấu với Kraken rồi.”

Firill bồn chồn tự hỏi.

“Không cần phải lo. Hiện giờ, Mononobe Yuu và Iris-san đã phỏng theo sức mạnh của rồng bên cạnh Mitsuki-san. Tình hình khả quan hơn so với trận chiến Kraken hai năm trước.”

“Nếu là Yuu và những người khác... Họ chắc chắn sẽ thắng thôi.”

Tia dụi mắt buồn ngủ trong khi đồng tình với Lisa.

Nhưng sau khi lắng nghe họ, Vritra đột nhiên lên tiếng.

“Sẽ là sai lầm chí mạng nếu xem kẻ địch hệt như Kraken.”

“Huh?”

Firill và những cô gái nhìn Vritra với vẻ ngạc nhiên. Vốn đang quan sát Jeanne, Kili cũng nhìn lại đây với vẻ mặt hoài nghi.

“Sinh ra từ người bạn đời, hạt giống giữa rồng và D. Đối với ta là mẹ của các D, nó giống như là cháu của của ta vậy.”

Vritra nói một cách bình tĩnh trong khi Lisa lo lắng quan sát cô ta.

“...Cô đang có ý gì?”

“Đây là sự ra đời của một con rồng lai thừa hưởng quyền năng của ta và Kraken, thế hệ thứ hai mà ta đã chờ mong từ lâu.”

Sau khi đáp lại, Vritra ra khỏi giường và tiến đến cửa sổ.

“Rồng lai? Thế hệ thứ hai? Cô biết gì về đứa con của Kraken?”

Firll cau mày hỏi.

“—Mọi thứ. Mã gen cho phép các D sử dụng quyền năng của ta... Mọi thứ đều được khắc vào chúng. Mọi thứ đều được định sẵn. Sau khi gặp sự cản trở của Yggdrasil, ta đã tiếp tục sử dụng Hekatonkheir để phát tán các mã gen. Những nỗ lực này cuối cùng đã đơm hoa kết trái.”

Vai của Vritra rung lên khi cô ta cười một cách hạnh phúc.

“Mẹ à, có vẻ Mẹ đột nhiên trở nên thích nói nhỉ. Mẹ đang có kế hoạch gì thế?”

“.....”

Kili hỏi với sự lo lắng lẩn trong giọng nói. Vritra mở cửa sổ ra mà không nói một lời. Ngay lập tức, cơn gió đêm lạnh lẽo thổi vào trong phòng, khiến tóc của các cô gái phất phơ theo.

“Mặc dù con không biết hết kế hoạch của Mẹ, nhưng con có thể đoán đại khái, nên hãy cho phép con nói điều này: Đừng làm chuyện gì không cần thiết. Miễn là Tia, có khả năng điều khiển Yggdrasil, và cậu ấy còn hiện diện... Kế hoạch của Mẹ là không cần thiết.”

Nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử đen của mẹ mình, Vritra, Kili tuyên bố.

“Cậu ấy...? Con vẫn thật sự tin rằng kẻ bất thường đó là Neun?”

“Không chỉ con mà Yggdrasil cũng muốn sở hữu cậu ấy—sở hữu Yuu—do đó cậu ấy chắc chắn...”

“Kể cả nếu suy luận của con được chứng minh là đúng, thì tự ta vẫn sẽ đạt được mục đích của mình.”

Vritra cắt ngang Kili với chất giọng gay gắt. Không thể hiểu được cuộc trò chuyện, bị bỏ ngoài cuộc, Lisa và những cô gái khác đứng dậy, cảm thấy được bầu không khí bất thường.

“Đừng làm chuyện gì đáng ngờ cả! Tia sẽ ngăn cô lại nếu cô đang tính toán gì đó!”

Trong khi sét phát ra từ sừng của mình, Tia lườm Vritra.

“Hạt nhân của Yggdrasil, huh... Đúng thật là trước ngươi thì sự kiểm soát vật chất tối của ta sẽ bị tước đoạt mất, nhưng... sẽ là một vấn đề khác vì mọi chuyện đã được tạo ra rồi.”

Căn phòng đột nhiên tối đi. Thứ gì đó đã chặn lại ánh sao.

“Nếu đây là cần thiết để chiến đấu với ngươi, ta chỉ cần tham chiến bằng một vỏ bọc vật lý đã được chuyển hóa hoàn thành. Cũng như lần ta dùng Hekatonkheir thách đấu Yggdrasil.”

Gió mạnh thổi vào từ cửa sổ, khiến cho khung cửa rung lên không dứt. Những vật thể nhỏ bên trong căn phòng cũng bắt đầu bị thổi bay.

Với mái tóc đen dài phất phơ trong gió, Vritra cười tự mãn.

“Một cơ thể người thật sự bất tiện, đòi hỏi phải nghỉ ngơi dù có thế nào đi nữa.”

“Eh...?”

Sau khi nghe những gì Vritra nói, biểu cảm của Tia ngay lập tức đông cứng lại.

“Người chưa nhận ra sao? Mặc dù chỉ một khoảnh khắc, nhưng ngươi vừa ngủ gật. Do đó, nắm lấy sơ hở, ta đã tạo ra một thế thân có khả năng chiến đấu mà không dựa vào vật chất tối.”

Một đầu rồng khổng lồ hiện ra bên ngoài cửa sổ. Cơ thể nó phủ trong vỏ ngoài đen tuyền như một bộ giáp. Hàm răng mở rộng lộ ra hàng hàng răng nanh bén nhọn.

Thổi vào trong phòng thế cho cơn gió đêm lạnh là hơi thở ấm nóng của con rồng.

“Cái—“

Trong khi mọi người đang bị sốc trước cảnh tượng, Vritra nhảy ra khỏi cửa sổ vào miệng con rồng.

“Tia sẽ bảo vệ Kili!”

Tia dang hai tay ra và đứng trước Kili, cố bảo vệ cô ấy.

“Tôi sẽ không nhân nhượng nếu cô muốn chiến đấu!”

Lisa và Firill triệu hồi vũ khí giả tưởng của mình và đứng chắn hai bên trái phải của Tia.

“Các cô...”

Thấy Tia và những người khác bảo vệ mình, Kili trông khá ngạc nhiên.

Đứng trong miệng con rồng, Vritra nhìn họ và cười như thể cô ta thấy mọi chuyện lố bịch.

“Ngươi có vẻ đang nhầm lẫn. Ta không có ý định đưa con gái mình đi. Giờ khi thế hệ thứ hai đã sinh ra, không còn cần thiết để ta phải khăng khăng đuổi theo của một sự kết đôi duy nhất nữa.”

“...Ý cô là sao?”

Firill cau mày và hỏi. Vritra chỉ đơn giản là nhún vai.

“Ý ta là, thay vì D đã được nhắm đến, ưu tiên chuyển đến sự tồn tại có khả năng xỏa bỏ thế hệ thứ hai.”

Trưng ra một cái cười nhếch mép, Vritra tuyên bố. Hàm răng khổng lồ của con rồng ngay lập tức đóng lại.

Nuốt lấy hình dáng con gái của Vritra, con rồng đen vỗ đôi cánh khổng lồ.

“Đứng yên!”

Mặc kệ lời ra lệnh của Tia, con rồng thế thân bay lên bầu trời sao.

“Tránh ra—Laevateinn!”

Kili với người ra trước từ sau lưng Tia và bắn một tia nhiệt đỏ vào con rồng đen ở xa.

Tuy nhiên, con rồng đen vặn mình né tia sáng, bay lên cao và tăng tốc.

“Vritra định đi đâu!?”

“Sự tồn tại có khả năng xóa bỏ thế hệ thứ hai... Đó có lẽ đang ám chỉ Mitsuki có thể dùng phản vật chất.”

Firill trả lời câu hỏi của Lisa. Nghe cuộc trò chuyện, Kili gật đầu đồng tình.

“Nó chắc chắn là vậy. Bà ấy chọn hướng không chút do dự... Bà ấy hẳn đã đặt một loại dấu hiệu nào đó lên Yuu và những người khác. Chúng ta phải đuổi theo ngay, Tia! Vật chất tối của bà ta phải bị phong ấn lại, nếu không Yuu và những người khác sẽ gặp bất lợi nghiêm trọng!”

“Đ-Được!”

Tia vội vàng gật đầu đáp lại Kili, nhưng khi hai người chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ, Lisa gọi họ lại.

“Xin chờ đã! Nếu Vritra đang hướng đến chỗ Mitsuki-san ở căn cứ NIFL, Kili-san sẽ gặp nguy hiểm nếu đi. Mình sẽ ở lại với cô ấy với tư cách vệ sĩ. Tia-san và Firill-san, cả hai cùng đuổi theo Vritra đi!”

“..Đi thôi, Tia.”

Firill đưa tay ra với nét mặt nghiêm túc.

“Đã rõ!”

Tia nắm lấy tay Firill. Triệu hồi vũ khí giả tưởng, họ nhảy ra khỏi cửa sổ và đuổi theo con rồng đen.

Sau khi quan sát Vritra và những cô gái rời đi, Kili hướng ánh nhìn sang Lisa bên cạnh.

“Tôi lại được cô bảo vệ—Thật là một cảm giác khó tin nổi. Không phải cô sợ ở một mình cùng tôi sau khi tôi suýt giết cô lần trước sao?”

“...Tôi chắc chắn không sợ. Hơn nữa, tôi không cho rằng mình yếu hơn cô.”

Lisa quay mặt đi và trả lời với sự không hài lòng.

“Ôi trời, đó không nghe như những lời nên phát ra từ một người gần như bất lực trước tôi.”

“Tôi chỉ đơn giản là chưa chuẩn bị tinh thần và có những kĩ năng để chiến đấu với con người vào lúc đó. Giờ thì—khác rồi. Sau khi thua trước cô, tôi đã hiểu ra... Để bảo vệ những người tôi muốn bảo vệ, có những lúc tôi phải chiến đấu với những thứ khác ngoài rồng.”

Sau khi nói thế, Lisa nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Oh... Vậy kể cả khi lực lượng đặc biệt của NIFL tấn công, cô cũng sẽ giúp tôi dọn dẹp họ chứ?”

“Đúng thế. Không quan trọng thực thể nào đến, tôi sẽ bảo vệ cô. Cô có thể an tâm với chuyện này.”

Kili cảm thấy thất vọng là câu hỏi mỉa mai của mình lại được Lisa trả lời tự tin như vậy.

“...Kiêu ngạo làm sao.”

Thở dài thật sâu, Kili chuyển ánh nhìn đi một cách khó chịu.

Phần 2[]

‘—Vì lí do đó, mục tiêu của cô ta rất có thể là Mitsuki-san.’

Sau khi gặp Shinomiya-sensei, Iris và những người khác, bọn tôi nghe báo cáo của Lisa trong khi đi dọc theo hành lang bên trong căn cứ.

Với mọi vụ nổ, tòa nhà sẽ rung lên, khiến những mảng nhỏ vật liệu xây dựng rơi xuống từ trần nhà. Iris và Ren sẽ rụt mình lại mỗi lần như vậy, trong khi Ariella và Shinomiya-sensei nhìn lên trần nhà với vẻ mặt u ám. Chiếu trên màn hình của một thiết bị di động đầu cuối, Lisa cũng đang quan sát chúng tôi với sự lo lắng.

“Vậy con quái vật hiện đang tấn công căn cứ này thật sự là ‘Hắc’ Vritra...”

‘Đúng vậy. Nếu Tia-san và Firill-san bắt kịp, họ có lẽ hiện đã đang chiến đấu rồi. Dựa theo sự thật là Vritra bay thẳng tới vị trí các cậu, cô ta có lẽ đã hoàn toàn nắm được vị trí của Mitsuki-chan rồi.’

Lắng nghe Lisa, tôi quan sát khắp người của Mitsuki. Vritra có lẽ bằng cách nào đó đã đặt một loại dấu hiệu lên Mitsuki, nhưng hoàn toàn không thể biết được đó là gì.

Shinomiya-sensei cũng có vẻ như đã kết luận rằng quá khó để tháo bỏ dấu hiệu của Mitsuki. Với một giọng nghiêm trọng, cô ấy đưa ra mệnh lệnh.

“Liên quan vụ các em che giấu Vritra, cô sẽ truy xét sau. Do vị trí của chúng ta đã bị kẻ địch biết, sẽ tốt hơn nếu đi ra ngoài trước. Việc xử lý đòn tấn công của Vritra trong nhà là bất khả thi. Mononobe Mitsuki—Em có thể dựng lên vũ khí giả tưởng của mình được không?”

Shinomiya-senseo hỏi Mitsuki với tông giọng nghiêm túc.

“—Em sẽ thử.”

Mitsuki gật đầu và tạo ra vật chất tối trên lòng bàn tay. Vật chất tối phản ứng lại với ý chí của Mitsuki và thay đổi hình dạng.

“Xong rồi ạ...”

Mitsuki thở phào nhẹ nhõm, giơ vũ khí giả tưởng dạng cung ra cho Shinomiya-sensei xem.

Vũ khí giả tưởng đã bị hủy khi đối đầu Kraken Zwei hiện đang rất ổn định. Biết được Mitsuki không bị ám ảnh tâm lí ngăn trở em ấy có thể chiến đấu tiếp, tôi an tâm thở dài.

“Xuất sắc. Mononobe Mitsuki sẽ tập trung vào tự vệ sau khi rời tòa nhà. Ariella Lu, em sẽ có vai trò vệ sĩ của em ấy. Mononobe Yuu, Iris Freyja và Ren Miyazawa, ba em sẽ hỗ trợ Tia Lightning và Firill Crest, có lẽ hiện giờ đã tham chiến với Vritra rồi.”

Sau khi xác nhận tình hình của Mitsuki, Shinomiya-sensei ra chỉ thị chiến đấu một cách hùng hồn.

“Tuân lệnh!”

Sau khi chúng tôi gật đầu, Shinomiya-sensei dừng bước nơi hành lang rẽ góc.

“Cô sẽ báo NIFL không cản đường các em. Khi mà Kraken Zwei đã phá hủy mọi drone rồi thì lực lượng chiến đấu còn lại của họ sẽ chỉ ngán đường thôi. Nó có chuyện gì xảy ra sau thì liên lạc cô qua thiết bị liên lạc.” Khi Shinomiya-sensei đi đến trung tâm chỉ huy NIFL, chúng tôi chia tay cô ấy, đeo thiết bị liên lạc lên và rời căn cứ.

Ngay lập tức, cơn gió mang theo hơi nóng và mùi cháy thổi qua bên trên đầu.

Tôi nhìn lên để thấy một dãy những vụ nổ màu đỏ sẫm trên trời. Âm thanh nghe được trước đó có lẽ tạo nên từ những vụ nổ này.

Khảo sát tình hình xung quanh cho thấy đường bay và khu rừng đã bốc cháy rồi, nhưng những tòa nhà trong căn cứ có vẻ không thiệt hại gì.

Một quả cầu lửa rơi xuống từ trên trời và bị chặn lại bởi một rào chắn vô hình nào đó, sau đó phát nổ trên trời.

“...Onii-chan, nhìn sang kia kìa.”

Ren kéo áo tôi và chỉ lên trời. Có một cô gái đang lơ lửng trên không.

“Đó là—Firill.”

Ariella nheo mắt và kết luận.

“Vậy còn Tia-chan và Vritra-chan?”

“Có lẽ là bên kia lá chắn.”

Iris nhìn quanh và hỏi. Tôi trả lời.

Những ngôi sao sáng rực rỡ trên trời đêm thỉnh thoảng bị che mất bởi thứ gì đó trông như một bóng đen khổng lồ. Sau đó xuất hiện một đóm đỏ nhỏ, bay như thể đang đuổi theo cái bóng đen. Đóm sáng đỏ đó có lẽ đến từ vũ khí giả tưởng của Tia.

“Dù sao thì, báo Firill và Tia chúng ta ở đây để tiếp viện. Tớ sẽ tham gia dựng rào chắn. Ren, tạo ảo giác.”

"Mm."

Ren làm theo chỉ dẫn của Ariella và giơ vũ khí giả tưởng dạng búa của mình lên trời.

Một khối vật chất tối hình thành trong không khí ở trên, tỏa ra ánh sáng rực rỡ như mặt trời, chiếu sáng hình dáng của Firill trên bầu trời một cách rõ ràng.

Con rồng đen đang bay trên bầu trời cũng hiện rõ.

Mặc dù nhỏ hơn con rồng đã xuất hiện trên bầu trời Thành phố Nanato sáng nay, tôi có thể cảm thấy sự linh hoạt vượt trội từ cơ thể được củng cố này. Những đường cong sát khắp cơ thể nó trông hung hăng rõ rệt.

Đây có lẽ là thế thân mới của Vritra.

Theo như Lisa, dạng con gái của Vritra rõ ràng đã bị nuốt chửng bởi con rồng đen. Bỏ thế thân dùng để giao tiếp với Tia, Vritra đã chọn một hình dạng được tạo ra để chiến đấu.

—Vậy thấu hiểu nhau sau cùng vẫn là bất khả thi à?

Cảm thấy tức tối và chút buồn lòng, tôi siết chặt nắm tay mình.

Dạng rồng đen của Vritra lượn vòng trên không với tốc độ cao, phun lửa về phía chúng tôi. Một bóng đen, trông như Tia, đang đuổi theo sau vritra, nhưng không thể bắt kịp chuyển động của cô ta.

“Dựng rào chắn gió.”

Nhìn thấy tình hình, Ariella giơ vũ khí giả tưởng dạng găng tay lên trời, có lẽ để gia cố cho rào chắn đang bảo vệ căn cứ.

"Mitsuki!"

Để ý thấy chúng tôi, Firill đáp xuống.

“—Firill-san, bọn mình đã nghe Lisa-san kể lại rồi. Bóng đen đang bay trên trời đó là Vritra, phải không?” Đứng trước nhóm chúng tôi, Mitsuki xác nhận với Firill đang đáp xuống.

“Phải, mặc dù Tia đang đuổi theo cô ta, ngăn cô ta dùng vật chất tối... Cô ta có thể bay và phun lửa. Những vết thương cũng khép lại nhanh chóng... Thật điên rồ.”

Firill trả lời với giọng cay đắng.

“Nói cách khác, những ngọn lửa đó được tạo ra từ cấu tạo sinh học thay vì chuyển hóa...”

Mitsuki nghẹn lời và nhìn lên những quả cầu lửa đang phát nổ trước rào chắn gió bên trên.

“Nó như thể... một con rồng điển hình xuất hiện trong truyện cổ tích vậy. Đưa khả năng chiến đấu của một thể sống đạt tới giới hạn, vậy ra đây là kết quả.”

Ariella nhìn lên bầu trời được thắp sáng và nhận xét.

“Tuy nhiên, nếu vật chất tối không thể sử dụng, vậy thì nó cũng chỉ là một sinh vật sống.”

Trong khi mọi người bị sốc, Ren chỉ ra điều đó một cách bình tĩnh. Sau khi nghe những gì em ấy nói, tâm trí tôi cũng bình tĩnh lại.

“Đúng thế... Thật ra, những ngọn lửa của Vritra đều hoàn toàn bị chặn bởi rào chắn gió rồi. Cô ta không phải một đối thủ quá đáng sợ nếu chúng ta bình tĩnh chiến đấu.”

“Đúng vậy, nó sẽ kết thúc ngay khi chúng ta có thể tung một đòn tấn công mạnh mẽ trúng.”

Ariella đồng tình với tôi nhưng Firill vẫn mang vẻ mặt căng thẳng.

“...Liệu nó sẽ dễ dàng vậy sao?”

“Có chuyện gì làm cậu lo lắng à?”

Firill lưỡng lự đáp lại câu hỏi của Mitsuki:

“Có lẽ là do tớ tưởng tượng... Nhưng cơ thể của Vritra có vẻ đang dần lớn lên. Tốc độ bay của cô ta cũng có vẻ đã tăng lên... Tớ không nghĩ chúng ta có thể hạ thấp cảnh giác.”

“...Vritra hẳn phải chú ý đến bất lợi khi không thể dùng vật chất tối. Thêm vào sự thật rằng cô ta tạo ra cơ thể này để loại bỏ Mitsuki—Cô ta có lẽ đang giấu con át chủ bài nào đó.”

Sau khi lắng nghe những lo lắng của Firill, tôi đưa tay lên bên miệng mình và nói.

“Kể cả vậy, lựa chọn duy nhất của chúng ta là chiến đấu. Tớ sẽ nhận vai trò phòng thủ. Firill với Ren, đi hỗ trợ cho Tia đi.”

Sau khi nói bằng chất giọng mạnh mẽ, Ariella đưa cho Firill một thiết bị liên lạc.

“Không bay được nên Mononobe-kun với Iris sẽ tấn công từ mặt đất. Nhưng sẽ rất rắc rối khi tấn công trừ khi chúng ta giữ liên lạc bằng thiết bị, bởi vì chúng ta cần tránh đường đạn hoặc giải phóng lá chắn.”

“Tớ hiểu rồi.”

Sau khi tất cả bọn tôi đều gật đầu, Ariella, Firill và Ren bay lên trời.

“Mitsuki, cậu nên tập trung bảo vệ chính mình.”

Sau khi lo lắng nhắc nhở Mitsuki, Firill bay về phía Vritra.

Bỏ lại trên mặt đất là Iris, Mitsuki và tôi, ba người chúng tôi.

“...Đã quá trễ để nói chuyện với cô ấy rồi nhỉ?”

Iris hỏi nhỏ.

“Chuyện này đã không xảy ra nếu cô ta nghiêm túc muốn nói chuyện với chúng ta.”

Tôi nhớ lại sự thất vọng của mình vừa nãy và trả lời.

"...Yeah."

Iris đồng tình với vẻ buồn bã trên mặt.

“Cậu không muốn chiến đấu với Vritra?”

“Không, bởi vì bọn mình đã đi chơi cùng nhau mà... Ăn kem cùng nhau, tớ nghĩ bọn mình đã có thể hiểu nhau...”

Nhìn thấy trận chiến kịch liệt lên trên trời sau khi Firill và những người khác tham gia, Iris nói một cách tiếc nuối.

“—Nếu Kraken Zwei không xuất hiện có lẽ chuyện đó đã có thể diễn ra.”

Sau khi thở dài nặng nề, tôi nói.

Mặc dù tôi cũng cảm thấy như Iris, nhưng tình hình hiện tại không còn chấp nhận một giải pháp hòa bình nữa.”

“Mặc dù mục tiêu của Vritra vẫn không rõ, nhưng không nghi ngờ gì cô ta định tạo ra các D để làm bạn đời cho những con rồng. Và ngay bây giờ, một người bạn đời cho đứa con của Kraken đã xuất hiện. Hệ quả là, tớ đoán Vritra không còn cảm thấy cần thiết phải hòa giải với Yggdrasil.”

Câu trả lời của tôi vốn để cho Iris, nhưng Mituki cạnh chúng tôi buồn bã nhìn xuống đất.

“Nói cách khác, nếu em dùng phản vật chất để loại bỏ Kraken Zwei... Chuyện này đã không xảy ra.”

“Cái gì? Không, đó không phải lỗi của em, Mitsuki. Vả lại, Vritra chính là nguyên nhân và khởi nguồn của mọi thứ. Đồng thời, Kraken Zwei đã thức tỉnh bởi vì sự giao thoa điện tử của Yggdrasil, khiến hệ thống làm lạnh dừng hoạt đồng—“

“Kể cả vậy, em vẫn có trách nhiệm. Ít nhất thì, bằng chính đôi tay em, Vritra phải bị...”

Mitsuki giơ vũ khí giả tưởng dạng cung của mình lên với những suy nghĩ nặng nề trên mặt.

“Đợi đã, Mitsuki, em nên bảo vệ bản thân như Firill nói. Để phần tấn công cho bọn anh.”

Tôi ngăn Mitsuki lại và chuyển ánh nhìn của mình lên trời.

Trên bầu trời, màu trắng từ ngọn lửa của Ren, cùng với mọi người đều đang phản công lại Vritra.

Những vụ nổ và chớp sáng xảy ra liên tục. Vritra ngừng tấn công chúng tôi và bay nhanh hơn, có lẽ để tập trung né tránh.

“Nhanh quá... Với cả những chuyển động bất thường như vậy không thể nào phán đoán. Trông có vẻ cô ta ưu tiên độ cơ động bởi vì không thể dùng vật chất tối.”

Không quan trọng giáp hay khả năng hồi phục tới mức độ nào, chúng tôi đều đủ sức mạnh công kích để hạ gục Vritra trong một đòn. Khi mà phòng thủ là không thể thì chuyển sức mạnh sang việc né tránh là một giải pháp hoàn toàn hợp lý.

“Em không thể nhắm vào một mục tiêu nhanh như vậy được. Nếu Firill-san và những người khác không làm chậm chuyển động của Vritra lại thì tấn công sẽ khó lắm.”

Mitsuki rõ ràng vẫn có ý định tấn công, nhưng sau khi nhìn thấy những chuyển động nhanh quá mức của Vritra, em ấy hạ cây cung xuống.

“Nhưng... Vritra-chan đang làm gì vậy? Chỉ né tránh không sẽ không thắng được...”

Iris có vẻ vẫn miễn cưỡng khi phải chiến đấu với Vritra, cô ấy hỏi với vẻ lo lắng.

Tôi cũng đang tự hỏi như vậy trong đầu. Kể cả khi phòng thủ có thể được bù đắp nhờ độ cơ động, thì không thể phủ nhận, cô ta vẫn chắc chắn không đủ sức tấn công. Tuy nhiên, tôi chú ý thấy một thay đổi nhất định trong lúc dõi theo hình dáng Vritra bay lượn trên không.

“...Những gì Firill quan sát được vừa rồi không phải tưởng tượng, cơ thể của Vritra chắc chắn đang thay đổi.”

Thay vì tăng kích thước, nó giống như viền ngoài—bản thân hình dáng—đang dần thay đổi.

Và theo sau sự thay đổi đó, tốc độ bay của cô ta cũng dần tăng theo. Tôi có một linh cảm xấu khi thấy Firill và những người khác bị bỏ lại sau, không bắt kịp.

Bởi vì tôi nhận ra được một tác dụng khác của việc ưu tiên độ cơ động.

Né tránh sự truy đuổi của các cô gái, Vritra phun lửa vào những đốm lửa lơ lửng trên trời. Không như những quả cầu lửa lúc trước, hỏa lực đạt đến tia nhiệt của Kili. Một đòn mạnh mẽ.

Những đốm lửa bị loại bỏ bởi ngọn lửa, trả bầu trời đêm về lại bóng tối.

Do xung quanh đột nhiên tối đi, chúng tôi mất dấu cơ thể khổng lồ của Vritra trong tích tắc.

“Nii-san, Vritra ở đó!”

Mitsuki phát hiện Vritra nhanh hơn tôi và chỉ lên trời.

Vritra đang bay lên cao nhanh chóng như thể nhắm đến đỉnh thiên đàng.

Có ba chấm sáng nhỏ từ vũ khí giả tưởng—Tia, Firill và Ren đang đuổi theo Vritra, nhưng Vritra vượt lên trước trong chớp mắt.

“Vậy là Vritra... chưa bao giờ từ bỏ chuyện sử dụng vật chất tối.”

“Huh? Có chuyện gì thế? Mononobe?”

Nghe tôi lẩm bẩm, Iris nghiêng đầu thắc mắc.

“Sự can thiệp vào vật chất tối của Yggdrasil có giới hạn khoảng cách. Kể cả nếu Toa dùng sức mạnh đó, vẫn sẽ có giới hạn. Vritra có lẽ đang dùng độ cơ động cao thể thoát khỏi tầm can thiệp của Tia.”

“N-Nhưng không có cách nào tấn công sau khi thoát tới một chỗ xa cả.”

“Có nhiều cách, như là—“

Dựa vào sự thật là Vritra đã bay hướng lên, một hình ảnh xoẹt qua tâm trí tôi.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, hình ảnh đó hóa thành sự thật.

Những ngôi sao trên bầu trời đêm—biến mất.

Đó là một tảng đá khổng lồ chắn mất bầu trời, ngăn cách những nguồn sáng.

Cảnh tượng cảm giác như mặt trăng đang đâm thẳng xuống.

“Sao... băng...?”

Iris nói một cách thẫn thờ.

“Tấn công bằng cách ném một khối lượng khổng lồ xuống... Quả đúng là ‘Hắc’ Vritra, giới hạn chuyển hóa vật chất tối của cô ta hoàn toàn nằm ở cảnh giới khác chúng ta.”

Với nét mặt căng cứng, Mitsuki nhìn lên khối vật thể hoành tráng đang che phủ bầu trời.

“...Tớ sẽ dùng Catastrophe để xóa bỏ nó! Mọi người nhanh lui lại!”

Sử dụng thiết bị liên lạc, Iris gọi những người bạn trên trời.

‘—Đã hiểu! Tất cả bọn tớ đã rút lui khỏi vị trí ngay phía trên! Cậu có thể thoải mái bắn bất cứ lúc nào!”

Giọng của Ariella có thể nghe thấy qua thiết bị liên lạc. Iris ngay lập tức triệu hồi quyền trượng ánh sáng màu đỏ và giơ nó lên trời.

“O Castastrophe! Hiện thực hóa!”

Ánh sáng đỏ bắn thẳng lên trời.

Cột sáng cướp đoạt thời gian mở rộng bán kính, nuốt chửng toàn bộ ngôi sao băng khổng lồ.

So với những gì cô ấy đã dùng với Kraken Zwei, năng lượng đầu ra của cô ấy đã tăng lên nữa.

Bị bao bọc trong ánh sáng đỏ, bề mặt của sao băng dần biến thành bụi đất và vỡ ra, nhưng ngôi sao băng vẫn quá to lớn, hoặc có lẽ được tạo ra từ một vật liệu bền, mật độ phong hóa khá chậm.

“Mononobe! Cứ đà này sẽ không đủ thời gian!”

Iris gấp rút gọi tôi. Vào lúc đó, Tia và các cô gái quay trở lại.

“Yuu! Vritra đang dùng sao băng làm lá chắn để tiếp cận chúng ta!”

Tia đáp xuống và nói trong lúc thở dốc. Điện đang xẹt ra quanh hai chiếc sừng đỏ của em ấy. Rất có thể Tia hiện đang mở rộng tầm giao thoa điện tử.

“—Sau khi giảm khối lượng sao băng bằng Castastrophe của Iris-san, em sẽ phá hủy nó bằng phản vật chất. Nii-san, xin hãy dựng nên một vũ khí diệt rồng để nhắm bắn Vritra.”

Mitsuki giơ vũ khí giả tưởng của mình lên với vẻ mặt căng thẳng.

“Cậu có bắn được không, Mitsuki?”

Firill hỏi trong lo lắng. Mitsuki gật đầu với nét mặt phù hợp vai trò đội trưởng Đội Khống chế Rồng.

“Đừng lo, bởi vì kẻ địch lần này là một con rồng mà.”

Nói cách khác, em ấy đang ám chỉ rằng mình xem Kraken Zwei là một con người, nhưng không ai sẽ đi chỉ ra vấn đề này ngay bây giờ.

“Vậy thì Firill và mình sẽ sẵn sàng để dựng một rào chắn bất cứ lúc nào. Ren, hãy cho Mononobe-kun mượn vật chất tối.”

"Mm."

Ren gật đầu đáp lại Ariella và nắm chặt lấy tay tôi.

“Tớ không thể... tiếp tục được nữa.”

Iris nói một cách đau đớn. Viền ngoài của cây trượng đỏ bắt đầu mờ nhạt dần và ánh sáng yếu đi.

Kể cả Basilik sở hữu cùng năng lực cũng có giới hạn bao lâu có thể bắn Catastrophe toàn lực. Tương tự vậy, Iris cũng có giới hạn của mình.

“Ren, chúng ta lên.”

Tôi siết tay Ren lại và bắt đầu xây dựng một vũ khí diệt rồng.

“Marduk—pháo chính, Babel!”

Xét độ linh hoạt của Vritra, sẽ rất khó để trúng nếu dùng vũ khí dạng phóng Megiddo. Khả năng tạo ra một khu vực đứt quãng siêu trọng lực có xác suất giữ chân được cô ta cao hơn.

Thông qua chuyển hóa, một vũ khí khổng lồ với nòng súng chia làm hai được dựng nên. Trong thời gian này, Catastrophe của Iris cuối cùng cũng biến mất.

“Mình trông cậy vào mọi người... phần còn lại.”

Iris đổ gục xuống, ngồi trên đất trong khi thở một cách nặng nhọc.

Bị phong hóa bởi ánh sáng đỏ, ngôi sao băng bị giảm đi hơn nửa khối lượng vốn có.

“Để đó cho mình—Mũi tên hủy diệt, Last Quark!”

Mitsuki ngay lập tức bắn một mũi tên phản vật chất.

Một vụ nổ biến cả bầu trời thành màu trắng.

Một khắc ngắn ngủi sao tiếng ồn khủng khiếp của vụ nổ, một luồng gió mạnh ập đến.

Nắm chặt tay Ren, tôi nheo mắt lại và giữ ánh nhìn hướng lên trời.

“—Cô ta đang đến.”

Băng xuyên qua vụ nổ của ngôi sao băng, một vẻ ngoài khổng lồ lao xuống tốc độ cao.

Đó là Vritra—Nhưng mà, hình dạng của cô ta đã biến đổi dữ dội hơn nữa. Từ khoảng hở trong vẻ ngoài đen tuyền ấy, ánh sáng trắng xanh tràn ra. Được phóng đi bởi những ngọn lửa xanh đó, cơ thể đó có một chiếc đuôi kéo dài ra từ sau lưng.

“Khai hỏa!”

Tôi khóa mục tiêu và ra lệnh cho vũ khí từ nền văn minh trước kia tấn công, quyết tâm bắn một phát chắc chắn chết.

Gwon—Một tiếng ồn khó chịu của sự vặn xoắn không gian có thể nghe thấy.

Dòng xoáy đen trào ra từ vũ khí diệt rồng lan xa và rộng, sắp nuốt chửng Vritra.

Thứ có màu đen là sự đứt quảng siêu trọng lực, có thể hút cả ánh sáng vào, không thể nào thoát ra một khi đã bị bắt giữ, chỉ còn lại định mệnh bị nghiền nát.

Dẫu vậy—

“Cô ta né được!?”

Ariella la lên ngạc nhiên.

Sử dụng những ngọn lửa tỏa ra từ cơ thể, Vritra mạnh mẽ chuyển hướng và né khỏi khu vực siêu trọng lực.

"Gah..."

Tôi vận hành cho nòng súng đuổi theo chuyển động của Vritra nhưng không thể khóa vào cô ta khi đang bay tốc độ cao không theo quỹ đạo.

Trong thời gian này, ánh sáng tràn ra từ cơ thể Vritra tiếp tục sáng lên.

“Không thể nào...”

Mitsuki nghẹn lời.

“Có chuyện gì thế?”

Câu hỏi của Firill giục Mitsuki nói tiếp bằng giọng khàn khàn:

“Do Vritra phun lửa ra trước đó, hẳn phải có nguồn năng lượng nào đó trong cơ thể. Có lẽ Vritra đã khiến nguồn năng lượng đó mất kiểm soát, với ý định biến bản thân cô ta thành một quả bom...”

“Sao có thể—“

Firill cau mày với vẻ bị sốc hiện trên mặt.

—Nếu giả định của Mitsuki là đúng thì chúng ta không được tiếp cận Vritra dù thế nào.

Nòng súng bắt đầu rung lên không ngừng.

Mặc dù tôi dùng vùng siêu trọng lực để tấn công Vritra, nòng súng cuối cùng vẫn chạm tới giới hạn và phát nổ.

Được lắp bên trong khẩu pháo, những thấu kính vỡ tan.

Năng lượng xuất ra giảm dần và nòng súng dừng chuyển động. Vritra ngay lập tức lao thẳng xuống đầu chúng tôi.

—Đúng như Mitsuki nói, Vritra định tự hủy!?

Với Vritra, cơ thể này có lẽ cũng giống như Hekatonkheir, một thứ để vứt bỏ.

Tôi nhớ lại cảnh tượng về sự biến mất của Yggdrasil khỏi khu vực biên giới Đức-Đan Mạch. Vết nứt khổng lồ trên mặt đất được tạo ra bằng việc tự hủy Hekatonkheir và để cho Yggdrasil bị cuốn vào vụ nổ.

Kể cả với Ariella và các cô gái, có lẽ vẫn không thể nào hoàn toàn chặn được một vụ nổ cỡ đó.

—Làm sao đây?

Tôi nhìn qua mọi người trong khi tự hỏi.

Castastrophe của Iris có thể làm phong hóa chính vụ nổ, nhưng cô ấy hiện đang cạn kiệt năng lượng, không thể di chuyển dù cô ấy có muốn. Vậy thì trong tình huống này, cách để cứu mọi người—

“Ren, cho anh mượn toàn bộ vật chất tối của em!”

Tôi bỏ qua Babel và triệu hồi vũ khí giả tưởng của mình.

“Mm, được ạ.”

Mặc dù thể hiện sự bất an ra mặt, Ren vẫn gật đầu.

Vũ khí giả tưởng với dạng một cây súng được trang trí hoa văn—Siegfried. Sử dụng vật chất tối của Ren, tôi hóa lớn nó.

Tôi nhắm họng súng lên trời.

Vritra nhanh chóng lao xuống, cơ thể cô ta phát ra một màu xanh nguy hiểm. Nguồn năng lượng bên trong rất có thể đang chạm ngưỡng nguy hiểm.

"Mononobe!"

Iris la lên khi cơ thể Vritra nở to ra cùng với ánh sáng đó.

“Đừng lo, tớ sẽ không để ai chết dù có thế nào đi nữa!”

Nhận được vật chất tối của Ren, vũ khí giả tưởng của tôi đạt tới ngưỡng. Tôi chuyển toàn bộ vật chất tối thành một viên đạn duy nhất và bắn nó.

Vì mục tiêu bảo vệ tất cả mọi người—Vì mục tiêu không đánh mất những người quan trọng!

“Phản trọng lực!!”

Viên đạn vật chất tối chuyển hóa thành vật chất phản trọng lực, phát ra ánh sáng trắng.

Dù là Vritra hay vụ nổ, mọi thứ đều bị đẩy lên trời!

Vritra phát nổ cùng với ánh sáng trắng xanh phát ra từ trong cơ thể cô ta. Đó là một dòng xoáy tạo ra từ năng lượng tràn lan, đủ để nhuộm một màu trắng xóa cả bầu trời và mặt đất.

Tuy nhiên, thay vì chạm đến mặt đất, vụ nổ bị đẩy ngược lên trời.

Tôi đã tạo ra một trường đẩy có thể bẻ cong cả ánh sáng. Do dó, ánh sáng trắng của vụ nổ trông như bị bao bọc bởi một màu đen thẳm và một vùng vô hình.

Không có lấy một âm thanh—

Chối bỏ ánh sáng, âm thanh và toàn bộ năng lượng, cái chết và hồi kết cho chúng tôi đã bị chối bỏ.

"GOOOOOOOOOOOOO—!!"

Sau khi vật chất phản trọng lực tan vỡ và một rợn sóng khổng lồ cắt qua không gian—Những ngôi sao quay trở lại với bầu trời.

Không hề có dư âm nào của vụ nổ có thể nhìn thấy nữa. Cũng không hề có dấu hiệu nào của Vritra.

"Huff, huff..."

Hoàn toàn mệt lã, tôi thở dốc. Đã đưa toàn bộ vật chất tối cho tôi, Ren cũng có vẻ kiệt sức hoàn toàn. Hai vai của em ấy liên tục nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở.

“Onii-chan... Thành công rồi?”

“Yeah—Anh nghĩ vậy.”

Sau khi gật đầu xác nhận, Ren ngay lập tức ngồi bệt xuống đất.

“—Chúng ta thắng rồi, Mononobe-kun!”

“Mononobe-kun, làm tốt lắm.”

Firill chúc mừng và Ariella thở phào nhẹ nhõm.

“Có lẽ là hoàn toàn bị xóa sổ rồi...”

Không mất cảnh giác, Mitsuki nhìn lên trời và lặng lẽ nhận xét.

"Vritra-chan..."

Tuy nhiên, Iris đang nhìn lên trời với chút thương tiếc. Đây có lẽ là một cái kết buồn với cô ấy. Những cảm xúc u ám cũng chiếm lấy tim tôi.

Ngay khi tôi lấy hơi, định nói gì đó với Iris, Tia la lên thất thanh.

“Yuu! Chưa xong đâu!”

Chỉ ra sau lưng tôi, Tia rõ ràng đã chú ý thấy gì đó.

Tôi nhìn lại, chỉ để thấy một dáng người nhỏ nhắn đang tiếp cận chúng tôi.

"!?"

Không thể nào—!?

Với mái tóc đen dài tung bay trong gió, khuôn mặt của người vừa đến rất giống với của Kili.

Đó là... hình dạng con gái của Vritra!

Mặc chiếc đầm một mảnh màu đen, cô ta lao thẳng tới Mitsuki.

Sát ý mãnh liệt được truyền tải qua đôi mắt cô ta.

Vritra đã không bỏ lại thế thân dạng người.

Rất có thể, cô ta đã tận dụng sơ hở trong trận chiến để tách ra khỏi cơ thể con rồng đen.

Nghe tiếng la của Tia, Mitsuki cũng nhìn lại nhưng không có đủ thời gian để tạo ra vật chất tối dùng cho việc chuyển hóa.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Một cảm giác bất an ngay lập tức xuất hiện, vượt hơn hẳn những gì tôi cảm thấy khi chính mình đối mặt nguy hiểm. Trong tiềm thức, tôi di chuyển cơ thể.

"Mitsuki!"

Tôi nắm lấy tay Mitsuki và kéo em ấy lại phía mình.

Trong khi lao tới, Vritra vung tay vào không khí.

"Tch!?"

Mitsuki la lên một tiếng.

Có lẽ bị sượt trúng với móng tay của Vritra, những vết xước hiện lên trên cánh tay Mitsuki.

Ứa ra từ những vết thương đó là—máu tươi.

Ngay lập tức, tim tôi tràn ngập sát ý đối với kẻ thù đã làm hại Mitsuki.

Đối với Vritra trong dạng người, Fafnir trong sâu thẳm tiềm thức tôi nhe nanh.

—Giết cô ta.

Với độ sắc bén chưa từng có, cơ thể tôi đưa suy nghĩ đó thành hành động. Sau khi đổi vị trí với Mitsuki, tôi vươn tay mình ra để đâm vào họng Vritra.

"—!"

Vritra dừng gấp lại và nhảy lùi về, thoát khỏi đòn tấn công của tôi.

Lui về một khoảng xa, Vritra đối mặt với tôi.

Do khoảng cách tăng lên, tâm trí tôi có thể dịu bớt xuống. Cảnh tượng Vritra ăn kem lóe lên trong tâm trí tôi.

—Tớ nghĩ bọn mình đã có thể hiểu nhau...

Những lời của Iris vang lên trong đầu tôi.

Những lời đó như một chiếc phanh cho cơ thể đang tính bồi thêm đòn tấn công của mình.

“Dừng chuyện này lại đi... Vritra.”

Kìm nén sát ý dâng trào của mình bằng lí trí, tôi nói với cô ta một cách thẳng thắn.

“Bảo ta dừng lại? Ngươi vẫn trông chờ một cuộc đối thoại?”

Vritra hỏi với nụ cười gượng.

“Không, tôi đang bảo cô đầu hàng. Cô không còn cơ hội thắng nữa đâu.”

Tôi ra hiệu bằng mắt cho các bạn cùng lớp. Iris và những người khác khôi phục lại từ cơn sốc ban đầu và giơ vũ khí giả tưởng lên, sẵn sàng chiến đấu.

“Tia sẽ không để cô chuyển hóa lần nữa hay tạo ra thế thân mới đâu!”

Những chiếc sừng của Tia phát ra điện trong khi em ấy nhìn chằm chằm vào Vritra.

Tình hình rõ ràng không có lợi cho cô ta. Đã mất đi thế thân rồng đen, không còn cách nào Vritra có thể đánh bại chúng tôi. Hơn nữa—

“Vritra, đã mất đi thế thân đó rồi... Cô còn có thể an toàn không?”

“Cái gì?”

Nghe câu hỏi của tôi, chân mày Vritra giật lên.

“Những thế thân như con rồng đen vừa rồi hay Hekatonkheir, cô có lẽ có thể tạo ra bao nhiêu tùy thích. Nhưng mọi sinh vật sống hẳn phải có cơ thể chính hay hạt nhân nào đó.”

"......"

Vritra đáp lại bằng sự im lặng, nên tôi tiếp tục:

“Thay vì thực hiên một đòn đánh lén, lí do cô cho cơ thể con rồng đen tự hủy là để bảo vệ cơ thể này... Để bảo vệ cơ thể chính hiện tại của cô, đúng chứ? Nếu là vậy thì hãy dừng chiến đấu đi, tôi không muốn giết cô.”

"......Kuku."

Hai vai của Vritra rung nhẹ lên rồi cô ta cười, không thể nhịn nữa.

“Haha—không muốn giết ta? Thật vậy, thế thân này là hạt nhân hiện tại của ta, tuy nhiên... Cơ thể chính được kết nối đến tồn tại ở một chiều không gian cao hơn. Và tọa độ cho nơi đó— Không thể nhận thức được những chiều cao hơn, ngươi không thể hoàn toàn tiêu diệt ta được.”

Một chiều không gian khác... Đó có lẽ là nơi vật chất tối tồn tại.

Hình dạng của vật chất tối được quyết định dựa theo ý chí của người tạo ra nó. Nó là vật chất của một chiều cao hơn nơi mà tọa độ được cho rằng thuộc về một chiều của “tâm trí” trong hệ trục tọa độ.

—Có khả năng Vritra là dạng tồn tại gần gũi nhất với vật chất tối.

Nếu là trường hợp đó, những gì chúng tôi thấy ở Vritra chỉ là một phần ảnh chiếu lên thế giới ba chiều này. Một cái nhìn trộm vào tổng thể hình dạng của cô ta là bất khả thi.

Do đó, kể cả nếu các D có thể đưa vật chất tối đến từ phía bên kia, họ vẫn không thể đi tới nơi vật chất tối tồn tại.

Có lẽ vẻ tự tin của Vritra phát nguồn từ kiến thức về sự thật này, nhưng tôi vẫn còn con át chủ bài.

“Liệu có phải bất khả thi không, kể cả vũ khí diệt rồng—có khả năng ngăn chặn tạm thời khả năng khôi phục của Hekatonkheir?”

"—!"

Nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt Vritra.

“Đó là vũ khí Yggdrasil đưa tôi để chiến đấu với Hekatonkheir—để chiến đấu với cô. Chính xác vì nó có thể chạm đến cơ thể thật của cô, tồn tại ở chiều không gian cao hơn, đó là tại sao Hekatonkheir không thể sống lại, phải không? Hãy nói tôi biết, kể cả nếu cơ thể chính của cô chịu đòn tấn công đó... Cô vẫn sẽ ổn sao?”

Nghe những lời của tôi, nét mặt Vritra đông cứng.

Ánh nhìn của chúng tôi giao nhau. Không khí tràn ngập căng thẳng. Người đầu tiên phá vỡ bầu không khí căng thẳng này là Vritra.

"......Hoo."

Vritra thở dài thật sâu và cúi đầu xuống.

“Ngươi... Thật sự đáng khinh. Có vẻ ta phải chú ý hơn đến vị trí bất lợi và mối nguy tiềm tàng của mình rồi.”

“Cô chịu đầu hàng không?”

Tôi hỏi một cách đề phòng nhưng—Nhìn lên, tôi thấy Vritra nở một nụ cười.

“Được, ta sẽ xem xét. Dù sao thì, mục tiêu của ta đã hoàn thành rồi—bất thường à.”

“...Cái gì?”

Đối diện với cô ta ở khoảng cách vài mét, tôi chỉ có thể cau mày.

Vào lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng ngã nặng nề sau mình.

"Mitsuki-chan!?"

"Mitsuki!?"

Tiếp theo, tôi nghe Iris và Firill la lên bất ngờ.

Tôi loạng choạng nhìn lại sau lưng, chỉ để thấy Mitsuki đổ gục trên đất. Máu đang chảy ra từ vết thương mà Vritra đã làm xước trên tay vừa rồi.

“Biết đây là gì không?”

Vritra giơ bàn tay lên và hỏi tôi. Có một chất lỏng đen dính ở đầu ngón tay cô ta.

"......"

Tôi không thể trả lời lấy một từ. Nhìn Mitsuki đổ gục trên đất, suy nghĩ của tôi không thể vận hành bình thường.

“Đây là máu của con rồng đen mà ngươi đã chiến đấu. Khi tạo ra thế thân, ta đã thấm máu nó với độc.”

“Độc...?”

Những lời của Vritra vọng vào màng nhĩ tôi. Tôi hiểu được tình hình.

Móng tay, vết xước, độc... Vừa rồi—

“Ta tạo ra thứ này để đáp trả ngươi, nhưng do sự cản trở của gió trong trận chiến mà không có cơ hội dùng nó. Nhưng nhờ thế, không ai trong các ngươi để ý đến khi độc phát huy tác dụng.”

Vritra cười trong khi cô ta nói.

Tôi nhận ra mình đã thất bại trong việc bảo vệ Mitsuki.

Dưới tình huống như vậy, Vritra sẽ không dùng loại độc nửa vời.

Tôi từ từ đối mặt Vritra, chỉ để thấy cô ta gật gù tự mãn, giơ ra bàn tay tẩm độc:

“Với chuyện này, cơ hội sống sót của thế hệ thứ hai đã tăng lên đáng kể. Kế hoạch sẽ đơm hoa kết trái mà không cần ta phải làm gì nữa.”

Vritra có vẻ đang nói gì đó, nhưng não tôi không thể tiếp thu được. Tâm trí tôi từ chối suy nghĩ.

Trái tim tôi trống rỗng. Trống rỗng và vô hồn, trái tim tôi đau nhói.

Trước khi cơn giận và nỗi buồn lấp đầy sự trống rỗng trong trái tim và tâm hồn tôi, một tồn tại nào đó dần chiếm quyền kiểm soát trái tim tôi.

“Ngươi có đang nghe không? Bất thường? Không quan trọng, có thể đưa thêm hai hay ba người để—“

Tôi không thể hiểu được giọng nói của con mồi. Thậm chí không hề có ích lợi gì để hiểu.

Bởi vì thứ đứng trước mắt tôi mang hình dáng con người.

Kể cả đối với một kẻ giả mạo, miễn đối thủ là con người—Fafnir là kẻ săn mồi tuyệt đối.

Tôi tiến lên một bước.

Cùng lúc đó, tôi tạo ra vật chất tối trong tay phải.

Bước thứ hai.

Nét mặt của Vritra hơi căng cứng lại.

Tuy nhiên, cô ta không di chuyển. Tôi chuyển hóa vật chất tối thành một con dao thép.

Bước thứ ba. Tôi đã tiến vào tầm tấn công.

Chỉ khi đó Vritra cuối cùng mới cố lùi lại nhưng đã quá trễ.

Mọi thứ diễn ra một cách chậm rãi.

Không—Là do nhận thức của tôi được gia tốc một cách quá mức sao?

Tôi vung con dao.

Vritra nhảy ngược lại. Con dao tôi sượt nhẹ qua cổ cô ta.

Mặt cô ta nhăn lại vì đau và sốc.

“Nỗi đau của thế thân... Sao nó lại truyền tới—“

Vritra lẩm bẩm những lời vô nghĩa trong khi tôi tiến thêm bước nữa về phía cô ta.

Khoảng cách này trong tầm của con dao—nanh vuốt của Fafnir.

Tiếp theo là cú dứt điểm.

“Cơ thể con người, đang run rẩy... Đây là—“

Giọng của Vritra xen lẫn sợ hãi.

Tôi biết nơi nanh vuốt nên gâm vào.

Khứu giác nhạy bén của Fafnir đã phát hiện yếu huyệt phải đánh vào để dập tắt sự sống.

Tôi sẽ trao cho cô ta cùng một số phận với Mitsuki.

Tuyệt đối không thể tha thứ—Tuyệt đối không chấp nhận được.

Ngươi, kẻ đã giết Mitsuki, ta tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi sống!

“Lẽ nào đây là kẻ thứ tám bị loại bỏ—“

Mục tiêu tiếp tục phun ra những âm thanh vô giá trị từ trong miệng.

Sử dụng con dao trong tay, tôi thực hiện một cú đâm hết sức bình thường về phía Vritra đang tròn mắt nhìn chằm chằm.

Tôi hiểu được điều đó theo bản năng thay vì suy nghĩ.

Nếu tôi đâm vào điểm này, cô ta sẽ chết.

Không phải trái tim hay bộ não, phần này mới là hạt nhân của thế thân.

Mặc dù mang hình dạng con người, cô ta vẫn không phải một tồn tại thuộc về nhân loại.

Tuy nhiên, Fafnir sẽ xem cô ta như một con người và giết chết, phá hủy.

Lưỡi dao bén đâm vào miệng Vritra, nhắm thẳng vào nơi sâu trong họng—

“Không! Mononobe—!!”

Một tiếng thét.

Những vết nứt xuất hiện trong nhận thức được gia tốc của tôi.

Đó là giọng của Iris.

Chuẩn bị đâm vào xương sống của Vritra qua đường miệng, con dao dừng lại do tiếng la của Iris.

Bởi vì giọng nói của cô ấy có trọng lượng.

Sánh ngang giá trị với giọng nói của Mitsuki—

Với con dao đã đưa vào miệng cô ta, Vritra nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ bị sốc.

"...Iris?"

“Mitsuki-chan vẫn còn thở! Nếu Vritra-chan là người tạo ra độc thì hẳn cô ấy sẽ biết làm sao để giải! Nên là—“

Nghe những gì Iris nói, tôi khôi phục lại khả năng suy nghĩ bình thường.

Mitsuki vẫn còn sống—

Trong trường hợp đó, những gì tôi nên làm lúc này là tìm một cách để cứu Mitsuki, không phải báo thù.

Tôi rút lại con dao, bị dính đầy nước miếng từ miệng Vritra. Cô ta ngay lập tức đổ gục ngồi xuống đất.

"Ah..."

Vritra mang vẻ mặt thẫn thờ, nhìn trân trân vào tôi với đôi mắt vô hồn.

“Tia sẽ không để cô tự do hành động nữa đâu!”

Ngay lập tức, Tia tạo ra những dây leo từ vật chất tối, quấn chúng quanh người Vritra.

Kể cả với cơ thể bị trói chặt bởi dây leo, Vritra vẫn không phản ứng. Cô ta hóa đá vì sốc, cơ thể run rẩy nhẹ.

“Giờ thì cô sẽ không thể thực hiện chuyển hóa được nữa kể cả khi Tia không quan sát cô.”

Những sợi dây leo này có lẽ là thứ gì đó giống như một thiết bị đầu cuối của Yggdrasil. Tôi cúi người xuống trước mặt Vritra đang bị giam bởi dây leo và nói bằng giọng trầm:

"Vritra."

Nghe tiếng tôi gọi, vốn đang ngây người, Vritra thể hiện sự dao động trong nét mặt.

"F-Fufu..."

Đôi mắt Vritra thể hiện một tia tinh thần đã trở lại. Cô ta cười gượng gạo. Tôi kìm nén cơn giận bùng phát nhắm vào cô ta và nói:

“Nói tôi biết có cách nào giải độc cho Mitsuki không?”

“—Ngươi nghĩ ta sẽ tiết lộ sao?”

Vritra hỏi ngược lại một cách mỉa mai.

“Nếu cô không nói tôi sẽ giết cô. Tôi sẽ dùng vũ khí diệt rồng để xóa sổ cô cùng với cơ thể chính nằm ở chiều không gian cao hơn.”

Tôi nghiêm túc đe dọa Vritra.

Nhưng sau khi nghe những gì tôi nói, nét mặt của Vritra đơn giản là đông cứng lại trong một khắc rồi cô ta đột nhiên bật cười.

“Haha—ngươi nói đến vũ khí diệt rồng sao? Ngươi rõ ràng không cần đến nó... Không thể tin nổi, ngươi không viết vừa nãy mình định làm gì sao?”

“...Ý cô là sao?”

Trong khi tôi bối rối, Vritra nhìn lên tôi nhẹ nhõm và nói một cách bình tĩnh:

“Cái chết ta vừa cảm nhận khi nãy. Ta là người cần phải hỏi: Ngươi không nhận thức được năng lực đó sao?”

“Năng lực đó? Đừng nói với tôi là cô đang ám chỉ Fafnir của tôi...”

Vừa rồi, tôi hoàn toàn chắc chắn tôi có thể giết chết Vritra, nhưng Fafnir đã chìm vào sâu thẳm trong tiềm thức của tôi rồi. Sự chắc chắn bây giờ cảm thấy xa vời như một giấc mơ vậy.

“Fafnir—Là vậy sao? Do cái tên đó đã được nhắc đến, hẳn là không có sai lầm gì. Xuất hiện trước mắt ngươi với hình dạng này rõ ràng là một sai lầm chí mạng.”

Vritra tự hiểu ra mọi chuyện và thở dài sâu sắc.

“Cô biết gì về Fafnir—“

“Ta không có nghĩa vụ nói cho người. Khi mà cái quyền năng bị loại bỏ đó vẫn còn truyền thừa và ngươi sở hữu nó... Có lẽ ngươi là kẻ thù rắc rối nhất đối với ta.”

Với sự thù địch bùng cháy trong trong mắt, Vritra lườm tôi một cách sắc bén.

“...Vậy thì quên đi. Ngay bây giờ, tôi chỉ muốn hỏi làm sao giải độc cho Mitsuki.”

“Kiên nhẫn nào. Ngươi không cần lo cho cô ta.”

Hướng ánh nhìn của mình sang Mitsuki đang gục ngã, Vritra nhún vai.

“Cái gì?”

“Cô ta đơn giản sẽ chỉ ngủ một vài ngày thôi.”

Tôi nghẹn lời trước những gì Vritra nói.

“Cô chỉ làm em ấy ngủ? Nhưng tại sao—“

Tôi hỏi với ánh mắt—Sao cô không giết em ấy?

“Bởi vì thế này hiệu quả. Không cần phải giảm thiểu số lượng D quý giá. Mọi thứ sẽ kết thúc khi cô ta ngủ.”

Vritra cười tự tin mặc cho những dây leo trói mình.

"...!"

Ariella đột nhiên ngồi xuống, ôm bụng.

“Cậu bị thương ở đâu à, Ariella?”

“M-Mình không bị thương, nhưng khu vực ấn rồng đột nhiên đau—“

...Ấn rồng?

Tim tôi bắt đầu đập mạnh sau khi nghe câu trả lời của Ariella.

"Ow..."

Ngay lập tức sau Ariella, Iris và Ren cũng ấn tay mình vào một phần cơ thể. Iris đang ôm eo, nơi có ấn rồng của cô ấy. Ren đang bị đau, ấn chặt tay vào vùng ngực. Nếu đó là nơi có ấn rồng của em ấy—

Tôi đến chỗ Mitsuki với nghi ngờ trong tâm trí. Ấn rồng của Mitsuki hẳn là ở cổ, được mái tóc dài của em ấy che đi.

Tôi quỳ xuống bên Mitsuki, người đang ngủ do độc của Vritra. Lo lắng, tôi vén tóc em ấy lên. Từ khoảng hở trong mái tóc mềm mượt ấy, tôi thấy—Ấn rồng của em ấy đang bắt đầu hóa màu tím.

“Cái gì...”

Trong khi tôi loạng choạng vì sốc, những cô gái khác gần đó cũng đang rên rỉ:

“Mononobe! Ấn rồng của tớ!”

“Ấn rồng của mình đổi màu.”

“...Onii-chan, em cũng vậy.”

Iris, Ariella và Ren đều xác nhận sự thay đổi màu sắc ở ấn rồng của mình, mặt trắng bệch đi.

"—Fufu."

Tiếng cười phá lên đầy ngụ ý.

Tôi nhìn lại để thấy Vritra, bị giam cầm bởi những sợi dây leo, hai vai cô ta đang rung lên vì cười.

“Như con gái ta, các ngươi đã chiến đấu với cô ta, phải không? Vậy thì chuyện này là không thể tránh khỏi. Tất cả đều diễn ra theo kế hoạch của ta. Đây chính xác là sức mạnh của thế hệ thứ hai.”

“Chuyện quái gì đang diễn ra? Hãy giải thích rõ ràng đi!”

Tôi hỏi Vritra đang cao hứng bằng giọng sắc bén.

Cười thật to, cô ta đáp lại như đang thèm thuồng chiến thắng của mình:

“Một con rồng lai thế hệ thứ hai có khả năng biến tất các D thành bạn đời. Tất cả ấn rồng của các ngươi sẽ đổi màu ngay bây giờ, không một ngoại lệ—Từng người các ngươi.”

Phần 3[]

Trong vùng núi cách vài chục kilomet từ căn cứ NIFL nơi Mononobe Yuu và những người khác đang ở...

Một vùng sa mạc rộng lớn đột nhiên xuất hiện trong khu rừng. Có một hố khổng lồ nằm ngay giữa sa mạc, với những mạnh vụn mithril chặn mất lối ra. Bị lấp ở đáy hố, Kraken Zwei nằm bất động.

Bị quấn trong chiếc kén bằng tạo ra từ mái tóc mithril, không có gì phải lo về việc bị nghiền chết cả. Tuy nhiên, bị chôn trong cát tạo ra từ quá trình phong hóa ở xung quang, việc đào thoát ra từ phía bên cạnh là bất khả thi vì những hạt cát quá nhỏ, không thể tạo ra một đường hầm được.

Những mảnh vụn mithril đã hoàn toàn lấp kín chiếc hố kể cả khi cô có muốn di chuyển lên trên để thoát.

Nhưng sau vài lần thử, Kraken Zwei nhận ra loại bỏ tầng mithril là cách thoát ra nhanh nhất. Mithril theo lý thuyết là hợp kim cứng nhất, một thử thách lớn nếu muốn đập nát hay cắt ra. Tuy nhiên, tóc của Kraken Zwei cũng được cấu thành từ mithril.

Có một thuật ngữ cho việc cắt thép.

Đó là một kĩ thuật dùng lưỡi dao thép để cắt qua thép. Nói cách khác, tùy vào cách một món vũ khí được đúc và sử dụng, nó có khả năng cắt đứt cả chất liệu cùng loại.

Lẽ dĩ nhiên, một con quái vật mới sinh không thể biết được nguyên lý như vậy.

Dẫu thế, con quái vật vẫn cảm nhận được điều đó theo bản năng.

—Cô có thể làm được.

Do đó, Kraken Zwei bện tóc lại thành một lưỡi dao để có lại được tự do.

Một động lực mạnh mẽ đang thúc đẩy hành động của con quái vật.

Cô phải đi ra ngoài.

Bởi vì có những thứ mà cô ta khao khát—


Theo dõi & Thanh chuyển trang

Bỏ theo dõilatest?cb=20190220103837&format=originalbộ truyện này
► Xem lại Tập 07 Chương 3♬   Juuou Mujin no Fafnir   ♬► Xem tiếp Tập 07 Phần kết
Advertisement