Nheo mắt trong ánh nắng mùa thu, tôi viếng thăm Tháp Đồng Hồ lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài.
Khác với tháp đồng hồ thật sự ở trung tâm Luân Đôn, nó nằm giữa một khung cảnh các tòa nhà bằng gạch và đá đan xen nhau, gợi cho tôi nhớ đến quê hương của mình. Quang cảnh thành phố này là sự pha trộn kỳ lạ giữa kiến trúc đương đại và trung cổ, một số tòa nhà có niên đại tính từ Thế Kỷ 12. Với hơn 40 khu nội trú cho học viên và hơn 100 khu lớp học dùng cho nhiều mục đích khác nhau, thậm chí việc sinh hoạt hàng ngày của những cư dân nơi đây cũng nằm trong trường học. Trung tâm của nơi này, ngôi trường đầu tiên được xây dựng chung với các tòa nhà của thành phố, được các pháp sư ở khắp mọi nơi đặt cho cái tên tương xứng là Tháp Đồng Hồ.
Kể cả bên trong thành phố, phong cảnh cũng thay đổi đáng kể tùy theo nơi mà ban ngành của trường đó trực thuộc. Khoa Lý Luận Ma Thuật Hiện Đại, dưới sự giám sát của sư phụ tôi, nằm gần một con đường có tên là Slur. Khoảng mười năm về trước, khu vực này chẳng khác gì khu láng giềng tình cờ nằm gần Tháp Đồng Hồ, nhưng khi các học viên của Khoa Ma Thuật Hiện Đại lũ lượt đổ về khu vực này, thì Hiệp Hội Pháp Sư rút cuộc đã phải nhượng bộ trước nhu cầu cần có một không gian của riêng họ và mua lại toàn bộ khu vực này.
Tất nhiên, mọi chi phí cho nỗ lực đó đều được tính cho Khoa Lý Luận Ma Thuật Hiện Đại, nên mặc dù một khu láng giếng mới do Hiệp Hội Pháp Sư mua lại nghe có vẻ hay ho về mặt danh nghĩa, kết quả cuối cùng lại là một khung cảnh gồm các tòa nhà trông thật rẻ tiền. Ờ, ít nhất thì tôi cũng thích cái vẻ ngoài rẻ tiền đó.
Dù gì đi nữa, khi tôi bước vào tòa nhà chính của Khoa Lý Luận Ma Thuật Hiện Đại,
...Tôi lập tức nấp kín.
Chẳng mất đến mười giây sau khi tôi đến, những tiếng bước chân huỳnh huỵch vang lên trong sảnh trước mặt tôi.
"Gray-ta----------n!"
Người đang vẫy một tay là một cậu thanh niên điển trai với mái tóc xoăn vàng óng.
"A, đó là Gray-tan mà! Gray-tan đi đâu rồi!? My Fair Lady đáng yêu của tôi ở đâu rồi kìa?! Chắc chắn là ở quanh lối vào có mùi hương của Gray-tan sau hai tuần lễ cơ mà nhỉ!"
Nhìn ngó xung quanh, mũi cậu ta giật giật giống như một con chó đang đánh hơi. Như thể nhiêu đó là chưa đủ, cậu ta bắt đầu cho cái mũi lướt dọc theo các bức tường và cây cột trong phòng, vừa đi vừa đánh hơi.
Số lượng bạn học của cậu ta phàn nàn về những cá tính lập dị gắn liền với vẻ ngoài ưa nhìn của cậu ta không hề ít. Thật ra, nhờ vào ngoại hình và huyết thống của cậu, độ nổi tiếng của cậu đối với đám con gái lại khá cao, bất chấp cả hành vi kỳ quặc của cậu. Hiển nhiên còn có không ít các bậc phụ huynh mớm ý cho con trẻ của họ rằng hãy mau mau "câu lấy" cậu ta nữa. Xét theo nhiều góc độ, cậu ta là pháp sư phá hoại sự bình yên của nhiều pháp sư khác.
Trong số các học trò của sư phụ tôi, có một cậu tự hào khi được gọi là một "tên ngốc tài năng", không nghi ngờ gì, cậu ta là người mà tôi thấy khó đối phó nhất.
Flat Escardos.
Nửa năm về sau, sẽ có một bộ đôi náo nhiệt khác, một trong hai người đó không phải ai khác mà chính là Luvia, ra mắt lần đầu trong một khóa học về Khoáng Thạch do sư phụ tôi đứng lớp. Nhưng vào thời điểm hiện tại, tôi không hề biết điều đó sẽ xảy ra.
Cuối cùng, cậu-cún cũng chịu ngừng săn tìm, và sau khi xìu vai thất vọng, cậu rời khỏi lối đi.
Ngay lúc tôi vừa mới thở phào nhẹ nhõm...
"...Ta có thể hiểu rõ cái cảm giác khi ẩn nấp."
Một tiếng nói vang lên từ trong cái bóng của cây cột, khiến tôi nhảy dựng lên.
"...A, sư phụ."
"Ta rất mừng khi thấy em đã hồi phục."
"I hi hi hi hi! Tôi không nghĩ cô lại dùng đến cả "cây thương" đâu, nhưng dù sao cũng đã được ăn no căng đẫy bụng mà nhỉ!"
Từ vị trí gần bên tay phải của tôi, Add lại cười nữa. Khi ông nói hết câu, tôi tiếp tục.
"...Tạm đủ ạ. Và em cũng đã được nghe Reines-san kể cho biết về những sự kiện sau đó rồi ạ."
"Em vất vả rồi. ...Mà, quả thực là chẳng thể phục hồi Khắc Ấn Ma Thuật của cô ta bằng phương pháp đó được nhỉ."
Tôi cũng đã được cho biết về chuyện đó nữa.
Đúng như Orlocke đã nhìn thấu, sư phụ tham gia vào chuyện tài sản thừa kế ở Lâu Đài Biệt Cư là bởi vì Khắc Ấn Ma Thuật của nhà El-Melloi đã bị hư hại. Khắc Ấn Ma Thuật hiện tại chỉ được có hai mươi phần trăm, và Khắc Ấn Ma Thuật đó đã được cấy ghép lên Reines El-Melloi Archisorte, vốn là người thừa kế từ trước tới giờ.
Tôi không rõ trước kia giữa sư phụ và Reines-san đã có những trao đổi như thế nào.
Nhưng xem ra khế ước lúc đó là "khôi phục Khắc Ấn Ma Thuật đã bị hư hại của nhà El-Melloi" và "chi trả toàn bộ số tiền mà nhà El-Melloi đã mắc nợ". Điều thứ hai còn đỡ, chứ nghĩ đến điều thứ nhất thì nó tương đương với bất khả thi. Chẳng biết với phương pháp phổ biến là cho một Điều Hưởng Sư tu sửa nó thì liệu cả một đời người có đủ không nữa.
Và hơn nữa, dường như sư phụ tôi không có ý muốn phản đối lại các điều khoản trong hợp đồng đó.
"Tạm thời thì ta cũng có chút hy vọng. ...Dù rằng ta nghi ngờ liệu có thể trông cậy vào nó không đây."
Sư phụ tôi thêm vào một vẻ mặt khó chịu. Chắc hẳn thầy đang nói đến người đã bám sát bên thầy trong suốt quá trình điều tra Lâu Đài Biệt Cư. Nếu được, chắc hẳn thầy muốn tránh dựa vào cô ấy hết sức có thể.
"...Thật là một người vụng về nhỉ."
"Em nói gì cơ?"
"...Không ạ."
Vì mải suy nghĩ một cái cớ gì đó, tôi cứng đờ ra.
Sư phụ tôi cũng vậy.
Nhưng thầy là người đầu tiên khôi phục lại bình thường. Hít một hơi thật sâu, thầy quay sang nói với vị khách mới đến ở hành lang.
"...Cô đã thu hồi cặp mắt kính rồi à?"
"Ồ, anh nhận ra rồi sao? Rằng nó là một món đồ có giá trị ấy?"
"Tại vì rất hiếm khi được trông thấy một cái Sát Ma Nhãn mà."
Khi nói, sư phụ tôi đưa mắt nhìn thẳng vào cô gái đó.
Có phần không tương thích với mặt đá cẩm thạch của tòa nhà, cô ta đang mặc một bộ kimono có ống tay áo dài. Tóc cô dài một cách lạ lùng, đến tận mắt cá chân. Kết hợp với bộ quần áo và mái tóc đó, những phục sức còn lại trên người cô làm liên tưởng đến một con rắn.
Ngẩn người ra, tôi khẽ nói tên cô ta.
"...Adashino Hishiri."
"Ngài Lord chẳng ngạc nhiên cho lắm nhỉ?"
Nhướng gọng kính lên, Hishiri mỉm cười ngọt ngào.
Sư phụ tôi trả lời với giọng bực mình.
"Khoa Pháp Chính không nhất thiết phải mong cầu những điều Thần Bí của ma thuật. Mục đích của các cô chỉ nhằm vào việc ngoan cố duy trì Tháp Đồng Hồ mà thôi... Đã vậy thì, khác với những pháp sư thông thường, các cô sẽ dốc hết sức mình để hướng đến việc 'không phải chết'."
Với một tiếng thở dài bình tĩnh,
"Hình như anh cũng đã dự đoán được phương pháp của tôi thì phải?"
"Tôi cũng nói chuyện với ông Orlocke về việc này rồi. Cả Khoa Pháp Chính lẫn Lâu Đài Biệt Cư đều có rất nhiều xác chết được bảo quản."
Rồi thầy dùng ngón tay trỏ và ngón tay giữa đặt lên gần mắt.
"Xác chết chỉ cần giống cô Adashino ở phần tầm vóc là đủ. Việc móc mất nhãn cầu sẽ gần như đồng nghĩa với việc cả khuôn mặt bị mất. Ngay cả một kẻ tay mơ chỉ cần che mắt đi thì cũng có thể khiến con người ta nhầm lẫn y thành người lạ. Nếu như họ lại còn bị sốc về người chết nữa thì càng tốt hơn. Vì chỉ nhìn thấy cái người chết đó thôi là họ sẽ chẳng nghĩ ngợi xem liệu xác chết có thực sự là Adashino Hishiri hay không."
"Thật là thấu đáo."
Cô cười rạng rỡ.
"Tôi đã lo tráo đổi xác chết thì có hơi đơn giản, nhưng trái lại, nếu là với pháp sư thì nó lại trót lọt mà không bị nghi ngờ nhỉ. Phải, dĩ nhiên đó là nhờ anh đã không nói ra những điều không cần thiết."
Nhìn nụ cười của cô ta, sư phụ tôi im lặng một lúc.
Sau đó, như thể đã phải uốn lưỡi từ trước, thầy nói.
"Anh Seigen đã suýt soát sống sót được, nhưng hiện giờ anh ta đang phải điều trị. Trước hết, vì rất khó để phân biệt được ký ức của Tokitou Jiroubou Seigen với Granid Ashborn, nên cho dù có bóc tách Khắc Ấn Ma Thuật ra thì tình trạng đó của anh ta rồi sẽ còn tiếp diễn. Được phát hiện ở khu trung tâm xưởng phép, Rosalind Istari vẫn chưa hồi phục sau cú sốc bị mất anh trai. Khắc Ấn Ma Thuật của Heine cũng đã được thu hồi, nhưng chính vì thế mà sau này cô bé sẽ bị cuốn vào cuộc tranh đấu quyền thừa kế của nhà Istari."
"Thật đáng thương."
Khuôn mặt của Hishiri biểu lộ một nỗi buồn chân thật khi cô nói về chuyện này. Chân thật, như thể sự thông cảm của cô đối với những thử thách của một nhân vật trong cuốn tiểu thuyết mà cô đang đọc.
Dường như chẳng thể chê trách cô về lối suy nghĩ này, sư phụ tôi thay đổi chủ đề cuộc trò chuyện.
"Không phải Khoa Pháp Chính đã trợ giúp định kỳ cho nghi thức của Ashborn trong vòng mấy trăm năm nay đấy chứ?"
"Ồ, tại sao nhỉ?"
"Bất kể làm hư hỏng Khắc Ấn Ma Thuật có là một việc tai tiếng đến thế nào, nếu tất cả các pháp sư tập hợp tại nhà Ashborn đều không trở lại, việc phát tán những lời đồn đại là điều không thể ngăn cản. Vì nó vốn là một ngành nghề nhỏ hẹp mà. Để bưng bít những tin đồn như vậy thì sẽ cần đến sự trợ giúp của một tổ chức có tai mắt trên toàn thể Hiệp Hội Pháp Sư. ...Ví dụ như, Khoa Pháp Chính chẳng hạn."
Ý tưởng này nhá lên trong đầu tôi, tôi suýt nữa thốt lên kinh ngạc.
Nụ cười của Hishiri không thay đổi. Với sự dịu dàng yên ả như trăng tròn, nụ cười của Hishiri không hơn một cái mỉm chi khi cô lắng nghe.
"Thêm nữa, các pháp sư tụ tập tại Lâu Đài Biệt Cư Adra lúc đó, ai cũng đều là những nhân tài có thể gây ảnh hưởng đến Tháp Đồng Hồ, và toàn là đối tượng khó kiểm soát của Khoa Pháp Chính. Sự thực là mỗi lần đều như vậy phải không? Nghi thức thu thập vật liệu nhằm tu sửa Khắc Ấn Ma Thuật của Ashborn cũng là một hệ thống nhằm tiễu trừ những pháp sư gây trở ngại của Khoa Pháp Chính."
"Lord El-Melloi II."
Hishiri ngắt lời sư phụ tôi.
"Anh có lấy một chứng cứ nào không vậy?"
"Không hề có."
"Cảm ơn anh về sự hư cấu thú vị đó nhé. Nhưng mà không có chứng cứ thì thật chẳng thích hợp cho một vị thám tử đâu nhỉ."
"Hoàn toàn đúng."
Sư phụ tôi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dù nhìn thấu được âm mưu thật sự đứng sau thì cũng chẳng đem lại niềm an ủi cho bất kỳ ai. Mà vốn dĩ niềm an ủi dành cho một pháp sư không thể xuất phát từ bất cứ điều gì ngoài ma thuật. Ngay cả tôi cũng cảm nhận được sự trống trải đau thương đằng sau động lực đó, sự thôi thúc đó.
"Vậy thì, thêm một điều nữa thôi."
Sư phụ tôi giơ một ngón tay.
"'Tên Thiên Sứ' là do cô đặt ra đúng không?"
"Ô."
Hishiri nói, đưa tay che miệng, ý nói rằng cô không hề nghĩ điều đó sẽ bị nhận ra.
"Mặc dù Chơi Chữ [Notarikon] và Chơi Số [Gematria] có thể nói là kỹ thuật đặc trưng của Kabbalah, nhưng yếu tố trò chơi đã đi hơi quá. Nó không thống nhất với đặc tính của Geryon Ashborn mà tôi nghe lỏm được. Người tạo nên một trò đố chữ trẻ con như thế phải là một đối tượng không quan tâm nghĩ ngợi nhiều về ma thuật."
"...Đúng vậy nhỉ. Những pháp sư làm được chuyện như vậy có hạn lắm."
Whydunnit.
Sư phụ tôi từng nói lúc trước rằng phần 'tại sao' là điều duy nhất chúng tôi có thể suy đoán được. Cố hình dung ra ma thuật nào đã làm việc đó, ma thuật nào có thể đã làm việc đó, là một điều bất khả thi. Nhưng bằng cách xem xét các kết quả, ta có thể tìm phần 'tại sao' phù hợp với bản chất đặc thù của một pháp sư.
"Ví dụ như tôi."
Hishiri nói, chỉ tay vào chính mình.
"Và ví dụ như anh."
Cô lại nói, chỉ tay sang sư phụ tôi.
"Làm pháp sư là khiêu vũ với những mánh khóe và những điều thần bí. Mặc dù ai cũng biết rằng không thể chạm đến Căn Nguyên, vậy mà họ vẫn lấy đó làm mục tiêu. Tôi cứ nghĩ chỉ có chúng tôi là tránh xa được khỏi cái màn khiêu vũ ngu xuẩn đó, nhưng mà không phải rồi nhỉ?"
"Cô không lấy nó làm mục tiêu vì cô không có ý chí. Tôi không lấy nó làm mục tiêu vì tôi không có tài năng. Chúng ta khá khác biệt đến mức phát mửa đấy."
"Kết quả là giống nhau còn gì? Tôi không nghĩ anh lại là người đa cảm tới mức nói rằng quá trình mới là điều quan trọng đâu."
Hishiri đưa tay về phía sư phụ tôi.
Kể cả trong một cung điện hoàng gia, dù là nhân dịp gì, người đàn ông nào có thể từ chối lời mời của cô ấy?
"Anh sẽ khiêu vũ cùng tôi chứ?"
"Tôi xin được từ chối. ...Vậy, thất lễ nhé."
Nếu ai có thể làm được điều đó, thì đó hẳn là sư phụ tôi.
Chợt nắm lấy tay tôi, thầy bước qua mặt Hishiri, kéo tôi đi cùng. Khi tôi vấp chân do lực kéo bất ngờ của thầy, Hishiri nói với theo sau chúng tôi.
"Anh vẫn chưa từ bỏ sao?"
"Phải."
Không quay mặt lại nhìn cô, thầy đáp.
"Tôi sẽ gặp lại ông ấy một lần nữa."
Ông ấy.
Theo tất cả những gì mà trước giờ tôi được nghe sư phụ tôi nói, điều này dường như có gì đó đặc biệt. Như thể những ai từng được nghe lời nói của 'ông ấy' một lần thì cả cuộc đời họ có thể ưỡn ngực tự hào.
"Nếu hoàn thành khế ước với Reines, tôi sẽ có thể trở lại làm một pháp sư thuần túy. Và tôi định sẽ một lần nữa tham gia trận chiến đó - Cuộc Chiến Chén Thánh lần thứ năm, với tư cách một pháp sư thuần túy."
Về sau, tôi được biết.
Lời thề đó sẽ không bao giờ được hoàn thành. Lời nguyện cầu mà sư phụ tích tụ suốt mười năm sẽ không đến được với trận chiến ở miền Viễn Đông đó. Trận chiến giữa các Anh Linh mang tên Cuộc Chiến Chén Thánh lần thứ năm sẽ được tổ chức và đón nhận hồi kết của nó tại nơi mà thầy ấy không thể chạm một ngón tay vào.
Thế nhưng điều đó không làm nên nỗi tuyệt vọng...
"...Sư phụ."
Khi chúng tôi đã cách khá xa chỗ của Hishiri, tôi lên tiếng. Tôi lo lắng và sợ hãi, nhưng vẫn cố hết sức giấu đi cảm xúc của mình mà lên tiếng gọi thầy.
"Gì thế?"
"...Em đã quyết định duy nhất một điều này."
Không ngước nhìn lên, tôi khẽ nói với bàn tay đang dìu dắt tôi.
Cuộc sống của tôi chẳng có gì ngoài sự tiếc nuối. Kể từ khi tôi có nhận thức về bản thân... không, kể từ khi tôi sinh ra, tôi đã nghĩ rằng Chúa đã phạm sai lầm nào đó khi tạo ra tôi. Ngay cả bây giờ, cảm giác đó vẫn đang ngày một lớn thêm, và tôi không hề ảo tưởng rằng điều đó sẽ khác đi trong tương lai.
Nhưng dù vậy-
"...Xin hãy đưa em cùng đi tới trận chiến của thầy nhé."
Lần đầu tiên, tôi tin rằng đó là một quyết định mà tôi sẽ không bao giờ hối hận.