Sonako Light Novel Wiki
Register
Advertisement

Chương 11[]

Trong đêm tối.

Mặc dù ý thức của nó được đánh thức, nó không thể di chuyển cơ thể vật lý này.

Mắt không mở.

Tai không nghe thấy.

Khứu giác và xúc giác cũng không làm việc.

Nếu nó là con người, nó có lẽ sẽ phát điên trong nửa ngày. Tuy nhiên, nó không phải là con người. Theo từ ngữ thông thường, nó không phải là một sinh vật sống.

Nó có thể chờ đợi mãi mãi. Sau tất cả, nó không có khái niệm về thứ được gọi là tuổi tác. Từ khi ý thức nó được thức tỉnh, có thứ gì đó được đặt trong bản thân nó và chính nó cũng đang tiếp tục suy nghĩ về một thứ gì đó mơ hồ. Lần mò về thứ mơ hồ đó, bản thân nó phải tìm hiểu thứ gì đang ẩn trú trong nó.

Nó sớm nhận ra bản thân nó là gì. Thứ gì đã cho nó ý thức trong cơ thể trống rỗng này, ít nhất nó đã không suy nghĩ về điều này. Bởi nó thực sự là một cơ thể trống rỗng, nó sẽ không mất trí bởi suy nghĩ rằng bản thân nó sẽ trở nên bất động.

Nó hiểu mục đích mà nó được sinh ra. Sử dụng tất cả những gì còn lại để đạt được khả năng hoạt động.

Kiên nhẫn, nó tiếp tục chờ đợi rồi đột nhiên, nó cảm thấy dòng năng lượng chảy vào cơ thể.

Nhanh chóng, nó chiếm lấy cơ thể. Kiến thức về cách thức làm điều đó đã được lưu trữ trong bộ não. Không giống như lần trước, nó đã bị đánh mất tự do, nhưng hạnh phúc thay, nó không nhớ thời điểm đó. Trong não, những tín hiệu điện được thay bằng tín hiệu Psion; đọc được ý nghĩ của người khác là thứ mà nó đã có kinh nghiệm với lần trước. Ngay cả khi nó không nhớ việc làm đó, nó hiểu cách để làm điều đó và may mắn, cơ thể này đã tích lũy một lượng lớn các Psions.

Nó hiểu bản thân bằng cách chôn vùi nội tâm vào trong tín hiệu Psion, chính nó, phát ra. Nó học cách sử dụng cơ thể này. Mắt có thể nhìn. Tai có thể nghe. Các ngón tay, đôi tay và đôi chân di chuyển. Với điều này, giờ nó có thể sử dụng bởi người đó. Nó không cố tình biểu hiện niềm vui từ việc làm cơ thể di chuyển.

-Tuy nhiên, biểu hiện không thay đổi. Cơ thể này không được cài đặt cơ cấu cho việc thay đổi biểu hiện khuôn mặt. Vì vậy, nó, với sức mạnh của mình, làm một nét mặt hạnh phúc trong khi đi tìm người đó với bộ não đã chiếm được.

◊ ◊ ◊

15 tháng 2.

Thay vì bầu không khí khó đoán của ngày hôm qua, thì hôm nay lại có một sự hỗn loạn bí ẩn trôi nổi khắp khuôn viên trường Đệ Nhất.

Không có việc gì với bất kì học sinh nào. Ngược lại, phần lớn các học sinh đều không liên quan trực tiếp tới vụ việc.

Mặc dù vậy, trong một thoáng mắt, một làn sóng hiếu kì về một sự việc bí ẩn lan rộng khắp trường.

Tatsuya bước đến hiện trường sự việc trong giờ nghỉ trưa trước bữa ăn trưa.

Không phải vì anh tò mò. Một khuôn mặt năm nhất quen thuộc – thực tế “ một người tham gia vào vụ việc” – đã khẩn cầu anh tới cho đến khi anh miễn cưỡng đồng ý.

“ A, Shiba-kun”

Khi nhận ra Tatsuya, Isori gọi anh từ một nơi nào đó bằng một giọng nhẹ nhõm.

“Isori-senpai, cảm ơn anh đã gọi điện cho tôi. Có phải Nakajou-senpai cũng bị kéo vào việc này ?”

Không cần phải nói, Tatsuya gọi Azusa ‘Nakajou-senpai’ thay vì ‘Hội trưởng’ không phải vì anh vẫn nghĩ Mayumi là hội trưởng hay bất kì ý nghĩa bí mật nào khác. Như thường lệ, Kanon đứng bên cạnh Isori. Trong đám đông, Tatsuya chú ý vào Hattori, chủ nhiệm Hội đồng các câu lạc bộ, cũng ở đó.

“ Một số lượng lớn học sinh cảm thấy lo lắng về hiện tượng này…”

Azusa, bản thân, không dễ dàng trả lời. Mặc dù cô được gọi đến, vấn đề này không có vẻ nằm trong khả năng của cô.

“Tuy nhiên, nói thực, tôi nghĩ sự việc này nằm ngoài khả năng của một học sinh trung học. Ta có nghe được gì từ thầy cô không ?"

“nói thực”,  anh chàng năm nhất người đã mang Tatsuya đến đây, có quan hệ gần gũi, đôi môi mỏng của anh có vẻ không hài lòng bởi điều đó không áp dụng được với Tatsuya.

3H, [Humanoid Home Helper: robot giúp việc hình người ] – một cỗ máy mang hình dạng con người – đang mỉm cười, nó được cho là đã bị can thiệp bởi sức mạnh ma thuật.

Nếu tất cả việc robot làm là cười, nó sẽ không tập trung quá nhiều mối quan tâm cho lắ.m Đã có một loại robot hình người đầu tiên trang bị chức năng thay đổi biểu cảm. Với dòng P94 không được cài đặt chức năng thay đổi biểu cảm  thì thật sự đây là một sự bất thường, nhưng nó sẽ không làm khó chịu những người không quen với công nghệ với bất kì sự nghi ngờ nào. Và trong một trường Trung học ma pháp, có một xu hướng rõ rệt là không quan tâm các kĩ thuật ngoài ma pháp và ở đây là kỹ thuật cơ khí.

Tuy nhiên, nếu robot được cho là không có khả năng thay đổi biểu cảm mà lại mỉm cười thông qua sử dụng phép thuật thì đó là một sự việc huyền bí mà học sinh trường trung học ma pháp không thể làm ngơ.

Thậm chí, họ, người sử dụng ma pháp liên quan tới “bí ẩn”, thì nó cũng không liên quan tới “huyền bí”. Thực tế, họ gần như cảm thấy sợ hãi và bất an hơn trong những sự việc bất thường bởi họ là những người thao tác sức mạnh siêu nhiên.

“Cho đến gần đây, Tsuzura-sensei đã điều tra, nhưng thầy nói rằng chưa thể đưa ra một kết luận rõ ràng”

“Thầy ấy cũng không thể loại bỏ bất cứ điều gì à ?”

“Đúng vậy.”

Trong khi trả lời, Isori trở nên hoang mang hơn.

“Thầy ấy đã nhìn thấy dấu vết của sự tập trung lớn Psion từ cơ thể của P94. Thầy nói có vẻ như nó được phát ra từ bên trong khu vực hoạt động ở ngực, hướng ra ngoài.”

Sau khi Isori trả lời, Tatsuya cau mày, mà có lẽ là tự nhiên.

“Có phải phần ngực của 3H là đơn vị kiềm chế cho bộ não điện tử và tế bào nhiên liệu ? Nó đến từ đâu ?”

Trong khung của 3H, các đơn vị truyền thông tin và bộ cảm biến chính nằm ở phần đầu, một tế bào nhiên liệu duy nhất được lắp ở ngực, cả hai phần trái và phải chiếm bởi bộ não điện tử được ép chặt vào trong, và các dây cáp tín hiệu và dây nguồn chạy thông qua trong khung xương.

Nếu thầy ấy nói nơi bắt đầu của sự lan tỏa là trung tâm phần ngực, sau đó nó có lẽ là bộ não điện tử, nhưng ...

"Thầy nói là vùng lân cận của bộ não điện tử. Hử ... tay nghề tốt đấy."

Câu trả lời đoán được. Tatsuya không muốn thở dài với Isori.

Điều đó là bình thường, nhưng không có cơ chế để phát Psions trong bộ não điện tử.  Cần có một cảm ứng thạch chuyển đổi cả tín hiệu điện tử và các tín hiệu Psion để chúng có thể tương tác và trông có vẻ không có gì giống như một cảm ứng thạch được cài vào trong máy tính của 3H – nó không cần thiết. Và thực sự, nó không phải là thứ mà được cho là đã được ... cài đặt.

"... Các thành viên của câu lạc bộ này có tu sửa nó không ?"

Câu lạc bộ này, ý anh là Câu lạc bộ nghiên cứu Robot. Nơi họ đang thảo luận là nhà để xe được bố trí như một phòng câu lạc bộ.

"Nếu họ làm vậy, họ sẽ không cảm thấy lo lắng như thế này."

Câu trả lời cho câu hỏi không thực sự quan trọng của Tatsuya được trộn lẫn với một nụ cười vụng về.

Sự chế diễu nhẹ có vẻ không hữu ích trong việc làm tâm trạng khá lên.

"Ngoài ra, thầy ấy dường như đã nhìn thấy dấu vết của các Pushion. Nhưng với những điều đó, thầy ấy vẫn không thể nói được sự lan tỏa có nguồn gốc từ bên trong hay bên ngoài."

"Bởi vì so sánh với các cảm biến Psion, hiệu suất của máy quan sát Pushion khá là thấp."

Giọng nói của Isori phảng phất trong không gian, nhưng các thông tin bổ sung mà anh đã cho đã kích thích mạnh mẽ quá trình suy nghĩ của Tatsuya.

Trong đầu, anh nghĩ ra một giả thuyết đáng kinh ngạc. Anh buộc phải kiềm chế trí tưởng tượng bay bổng của mình và ép giả thuyết tạo bởi những ý tưởng đó tạm thời quay trở lại trong tâm trí.

"Anh không nhìn thấy bất cứ điều gì kỳ lạ trong hệ thống điều khiển à? Nó có tự ý di chuyển không “

"Ồ, không cả khi đến thời điểm này. Ngay cả bây giờ, nó vẫn tuân theo các mệnh lệnh, chờ đợi trong chế độ nghỉ cho đến mệnh lệnh tiếp theo."

Có dấu hiệu cho thấy có người nói chuyện đằng sau họ. Cách mà sự việc đang diễn ra có thể khiến anh sẽ bỏ lỡ bữa ăn trưa; ồ, Miyuki hoặc Honoka có thể mua cho anh bữa trưa, Tatsuya lo lắng.

"Vậy, anh muốn tôi làm gì?"

Tuy nhiên, cuộc nói chuyện với Isori chưa kết thúc. Lý do tại sao anh được gọi đến đây, và có lẽ chắc chắn rằng anh không thể lặng lẽ bỏ đi mà mua đồ ăn.

"Tôi muốn cậu kiểm tra bộ não điện tử của P94. CAD là một ví dụ của một cơ chế kết hợp giữa các kỹ thuật điện tử và kỹ thuật ma pháp. Và trong trường ta, người tài năng nhất và hiểu biết nhất về phần mềm CAD là cậu. Ít nhất, đó là những gì tôi nghĩ. Kể từ cuộc thi Cửu Hiệu Chiến. "

Sau khi Isori nói tất cả điều đó với anh, có thể là do đột nhiên trở thành mục tiêu của những ánh mắt từ hành lang, anh hạ giọng.

"Tôi muốn cậu đảm bảo rằng không có thứ gì như vụ gian trá ’Sâu vàng điện toán’ tại cuộc thi Cửu Hiệu Chiến. "

"Tôi hiểu."

Thậm chí Tatsuya dần dần hiểu được cái mà Isori quan tâm đến.

Nhất định, nếu nó là một loại trình tự kích hoạt trì hoãn ẩn, vậy ngay cả khi các biểu hiện thay đổi, họ vẫn không thể phát hiện một ai đó sử dụng ma pháp lên con rối. Họ không biết tại sao ai đó lại làm vậy, nhưng khả năng liên quan đến trò nghịch ngợm của bọn tội phạm không phải là con số không.

"Tôi hiểu. Tuy nhiên, tôi không thể tiến hành một cuộc kiểm tra kỹ lưỡng ở đây, nhưng nếu tôi có thể sử dụng phòng bảo trì."

"Tốt thôi. Tôi sẽ có giấy phép sớm."

Azusa là người đã đưa ra câu trả lời đó. Cô nàng khá thành thạo trong việc sử dụng một thiết bị đầu cuối hình điện thoại, và cô ngẩng mặt lên với một tiếng thở dài nhẹ nhõm.

"Tôi được phép sử dụng phòng bảo trì. Chúng ta có thể sử dụng nó sau khi hết tiết bốn."

Đó có phải là một lời nhắc nhở ngầm để không trốn tiết ? Tatsuya nhận xét trong đầu.


Căn phòng nơi các thiết bị tinh chỉnh CAD được lắp đặt được gọi là phòng bảo trì. Phòng này thường được dùng bởi các sinh viên và nhân viên để chỉnh lại CAD của họ.

Phòng bảo trì không chỉ cho phép tinh chỉnh CAD để phù hợp với người sử dụng, mà còn để điều chỉnh và sắp xếp CAD; nó cũng có thiết bị để thay đổi cấu hình chi tiết và có các cơ chế máy móc khác làm cho việc tu sửa trở nên dễ dàng hơn. Tuy nhiên, đó là những thiết bị chuyên ngành đắt đỏ và khó để có thể sử dụng đúng cách. Với những lý do này, Tatsuya mang cơ thể thực của P94 đến phòng bảo trì mà hiếm khi có người sử dụng.

Đồng hành với Tatsuya là Isori và Azusa, thêm Miyuki, Honoka, Erika, Leo, Mikihiko và Mizuki, một đội hình thường ngày của anh. Khi ‘bệnh nhân’ của anh được xếp gọn ghẽ, tất cả mọi người khác nhanh chóng chạy đi, có thể là do khuôn mặt đó tràn ngập sự kì quái.

Kanon,cũng như Mizuki và những người được biết khác, có vẻ đã tìm được một công việc vặt. Những người xem hiếu kì bên ngoài đã bị đuổi ra bởi Hattori. Hattori không nằm trong số những người xem bên ngoài, và anh công nhận quyền của Erika và Leo ngồi cạnh anh đồng thời đưa ra một cái liếc thoáng qua về tính cách phức tạp của mình. Tất nhiên, điều này chắc chắn không phải do sự yếu kém của anh. Anh trông có vẻ khá nhẹ nhõm khi nhận ra rằng họ không nhìn chằm chằm vào Isori và Azusa như những vị khách du lịch tò mò.

"Để bắt đầu, cậu có thể nói cho tôi biết tất cả thứ gì đang xảy ra được không."

Trong khi nhai chiếc bánh sandwich nóng hổi Isori dễ dàng đồng ý rằng anh nên có câu trả lời khi anh đề nghị họ nên đi ăn trước , Tatsuya yêu cầu một thông tin chính xác.

"Tôi biết không nhiều hơn mấy so với những tin đồn trôi nổi xung quanh khuôn viên trường."

Những người bạn cùng năm nhất đã kéo Tatsuya vào một mớ hỗn độn giải thích không đủ về tình hình hiện tại.

"Sự việc bắt đầu vào khoảng 7:00 sáng nay phải không?"

Đáp trả câu hỏi của Tatsuya, Isori gật đầu "tất nhiên" và, với một điệu bộ nghiêm túc, bắt đầu giải thích.

- 15 tháng 2, 07:00 sáng

3H dòng P94 với biệt danh "Pixie," thứ được lưu trữ trong nhà để xe của câu lạc bộ nghiên cứu robot, được kích hoạt từ chế độ treo bởi một thiết bị không dây. Trang chủ trợ giúp robot hình người thường được gọi là robot 3H trợ giúp các công việc nội trợ cũng như có một bộ đếm thời gian để khởi động lại bằng cách sử dụng nguồn năng lượng của chính nó, nhưng do sợ tạo gánh nặng cho các tế bào nhiên liệu, nó được khuyến khích sử dụng một nguồn điện bên ngoài.

Khi học sinh không có mặt, Pixie khởi động và thực hiện chương trình tự chuẩn đoán của nó. Hướng dẫn sử dụng của 3H nói rằng là cần thiết cho các chương trình chẩn đoán được chạy vào mỗi buổi sáng trước khi nó làm việc nhà. Đó không phải là một thủ tục xảy ra thường xuyên trong các hộ gia đình, nhưng Câu lạc bộ nghiên cứu Robot ngoan ngoãn tuân thủ tiến trình kể từ khi họ không sở hữu P94.

Như đã nói trước đây, không có học sinh trong nhà để xe. Và không có hoạt động bất thường được ghi nhận từ các camera bên trong hay bên ngoài nhà để xe khi hệ thống máy chủ sử dụng ứng dụng điểu khiển từ xa được cài đặt trong nó để bắt đầu tự chẩn đoán, không kết quả gì đáng lo ngại sau biết bao nhiêu lần nó được kiểm tra.

Các chương trình chẩn đoán tự kết luận rằng không có gì bất thường trong quá trình khởi động. Khi chương trình hoàn thành, 3H được yêu cầu trở về chế độ nghỉ.

Thực tế, 3H được cho là không có gì hỏng hóc với việc nó không thực hiện việc ngừng các chức năng đã đặt.

Sau khi chương trình chẩn đoán tự dừng lại, P94 bắt đầu quá trình giao tiếp điện toán với máy chủ. Theo bản ghi truy cập, các dữ liệu mà nó nhận được là bản đăng ký học sinh của trường này.

Có nhiều khả năng nó đã bị nhiễm phần mềm độc hại được kích hoạt từ xa, một lệnh ngừng hoạt động đã được gửi. Kể từ khi lệnh ngừng hoạt động lan ra ngoài bộ não điện tử, lệnh đó thay thế tất cả các lệnh khác. Đương nhiên, nếu một chương trình cấy ghép ( dạng như máy móc không được phép chạy mất điều khiển) đã được sử dụng trong hệ điều hành, sự chống cự sẽ trở thành phần mềm vô ích.

Máy móc được sử dụng trong quân đội có một thiết bị được lắp vào chúng để ngăn lệnh điều khiển từ khoảng cách xa, nhưng máy móc cho mục đích dân sự không được cài đặt thiết bị đó. Tất nhiên, P94 cũng không được trang bị loại thiết bị đó. Điều này cho phép trình tự không được xử lý một cách an toàn; mặc dù phải mất một thời gian cho nó để hoàn toàn bị sập, không có cách nào mệnh lệnh thực tại có thể bị bỏ qua.

Mặc dù vậy, Pixie không hoàn toàn ngừng hoạt động.

Sau khi nó tiếp tục đề nghị nhận dữ liệu từ máy chủ; bên máy chủ, nó đóng kết nối không dây, và cuối cùng P94 dừng lại các chuyển động bất thường của nó.

Trong suốt thời gian hoạt động không bình thường này, các camera ghi lại hình ảnh Pixie mỉm cười với một nụ cười dường như hạnh phúc -

"Biểu hiện đó như thể nó đang hào hứng chờ đợi một cái gì đó."

Sau khi Isori tóm tắt tất cả mọi thứ, khuôn mặt Azusa có vẻ hơi xanh xao, biểu hiện sởn gia ốc của cô nàng có lẽ bị kích động bởi nỗi sợ hãi. Khi một con búp bê máy không có khả năng thay đổi biểu hiện khuôn mặt thực hiện một khuôn mặt như thế, thậm chí Tatsuya cũng không lẫn đi đâu được sự ghê rợn.

"Tôi đã kiểm tra các bản ghi của P94 và lệnh ủy nhiệm chắc chắn đã nhận được. Không, nếu tin chắc thì không nghi ngờ gì, lệnh ngừng hoạt động được thi hành trên bộ não điện tử của P94."

Khi nghe những lời ấy, Tatsuya suy nghĩ một chút.

"... P94 tiếp tục hoạt động khi thiết bị điện tử được cho là đã tắt bởi một cái gì đó khác ngoài dòng tín hiệu lệnh để điều khiển thiết bị. Và tôi nghĩ rằng một thứ gì đó như một sóng Psion, hoặc một loại ma thuật đã được gửi kèm bởi sóng Psion. "

"Như những gì tôi mong đợi từ cậu Shiba-kun, chính xác. Tsuzura-sensei cũng nói điều tương tự, nhưng tôi không thể nghĩ ra được một lời giải thích nào nữa."

"Hiểu ... tôi sẽ kiểm tra nó."

Như họ đã nói, anh cảm thấy rằng dường như rất có thể cỗ máy bị nhiễm một loại virus mới, nhưng lời giải thích đó không thể hiện trong 'nụ cười. " Anh do dự sử dụng "năng lực quan sát" của mình trước mặt Isori và Azusa, nhưng dường như sẽ không có gì xảy ra nếu anh không giám sát nó.

"Pixie, kết thúc chế độ nghỉ."

Tatsuya nói chuyện với cô gái Robot ngồi trên xe tự hành (nói chính xác hơn, nó đang ngồi trên chiếc ghế được lắp trên xe).

Kết quả ngay lập tức xuất hiện. Ngắn gọn, phản ứng bình thường đối với giọng nói. Cỗ máy có biệt danh Pixie nhanh chóng mở đôi mắt của mình, đứng lên khỏi chiếc ghế và cúi thấp đầu.

"Ngài có mệnh lệnh gì, thưa ngài."

Lời nói cài đặt trước được kích hoạt trôi chảy thoát ra khỏi đôi môi hơi di chuyển.

Cụm từ không được chuẩn bị trước một lần nữa phát ra trôi chảy ở định dạng cố định; Tuy nhiên, âm điệu cảm giác như gần gũi với con người hơn so với trước đây.

"Duyệt các hoạt động và các bản ghi thông tin liên lạc từ sau 7 giờ sáng nay. Nghỉ ở trạng thái đứng, ngẩng mặt, và chuyển sang chế độ kiểm tra."

"Xác nhận quyền quản trị viên."

Lệnh của Tatsuya cần có sự ủy quyền giám sát; Câu trả lời của Pixie với điều trên cũng là một phản ứng được định dạng sẵn.

Bởi vì cô không xuống khỏi xe, đôi mắt cô cao hơn một chút so với Tatsuya và cô nàng đang nhìn vào mắt Tatsuya. -Tất nhiên, đó là cách nó được mô tả nếu đó là một hành vi của con người; trên thực tế, cô ấy đang nhìn toàn bộ khuôn mặt của Tatsuya. Ở khoảng cách này, hệ thống quét nhận dạng tròng mắt vẫn chỉ còn trên lý thuyết.

Nhân tiện, Tatsuya không đăng ký như một người giám sát của Pixie. Do đó, quét khuôn mặt (viết tắt của hệ thống an ninh nhận diện khuôn mặt) là vô dụng; đó không phải là cách để đưa ra chứng minh cho sự ủy quyền.

Trên thực tế, Tatsuya có một thẻ quyền quản trị viên trong túi của mình.

Vì vậy, ngay từ đầu, đôi mắt của Pixie không nên nhìn vào khuôn mặt của Tatsuya, mà là túi của anh.

Dù vậy.

Ánh mắt của Pixie.

Dừng lại trên khuôn mặt Tatsuya như bị dán vào nó và không di chuyển một chút nào.

Thời gian trôi qua với việc nhìn chằm chằm vào anh làm ‘chiếm hết tâm trí’ trở thành một cụm từ tốt hơn để mô tả ánh nhìn đó.

Không chỉ Tatsuya và Azusa nhưng tất cả mọi người bắt đầu cảm thấy “một thứ gì đó kì lạ”, Pixie di chuyển.

Một tiếng thì thầm nhỏ 'đã tìm thấy' kéo dài từ miệng của cô,

Và một cách có chủ ý, nhảy lên khỏi chiếc xe.

Và ngay lập tức liệng bản thân mình vào Tatsuya.

(Mình không nên tránh ra !)

Trong tâm trí của Tatsuya,

(Mối đe dọa được đánh giá thấp.)

Điều đó làm kìm nén những ý nghĩ về việc di chuyển.

-Tatsuya bắt lấy cơ thể của Pixie, với đầu thấp hơn so với anh, từ phía trước.

Với giả định rằng các cỗ máy 3H sẽ được sử dụng trong các hộ dân, vì vậy chúng được tạo nên từ các vật liệu có trọng lượng nhẹ.

Tác động không phải lớn. Chắc chắn, nó vẫn ở mức độ nào đó của một cái ôm từ một người phụ nữ trưởng thành bình thường.

Một tiếng thét vang lên không rõ ràng.

Cả hai cánh tay của Pixie đang ôm vững chắc quanh cổ Tatsuya.

Nói tóm lại, có thể thành thực nói rằng, không có nghi ngờ gì anh đang được ôm.

Không một ai, kể cả Tatsuya, có thể thốt ra một lời nào.

Không có một từ nào có thể diễn tả được là cách nói đúng nhất trong những trường hợp như thế này.

Cả căn phòng ngạc nhiên bởi mức độ vượt xa so với những điều thông thường này.

Robot không thể biểu hiện cảm xúc say đắm như thế này được.

"... Ồ, Shiba-kun thậm chí còn nổi tiếng với cả robot."

Sự im lặng trong căn phòng bị phá vỡ bởi một người không nhận ra cú sốc đó.

Kanon vừa bước vào phòng và thốt ra một lời nói đùa không vui vẻ gì.

Điều này tiếp thêm động lực cho họ, từng người một, bắt đầu bừng tỉnh từ trạng thái sững sờ của mình.

Tatsuya cảm thấy có một ánh mắt nhìn chằm lên trên lưng anh.

Ngay phía sau, một trận bão tuyết của cơn cuồng nộ thổi vào anh.

Miyuki đã kịp thời trở lại trạng thái bình thường sau khi đóng băng trong cú sốc.

Mặc dù đây có thể được gọi là trạng thái bình thường nhưng không phải hoàn toàn cô không có câu hỏi.

"... Em không biết rằng Onii-sama có hứng thú với búp bê."

"Dù sao, bây giờ, bình tĩnh đã, Miyuki."

Nếu tất cả những gì Miyuki làm là gửi một cái nhìn quở trách tới hướng của Honoka, mà, dù sao, Tatsuya không nghĩ gì về bất kỳ lời buộc tội dối trá nào về sự không chung thủy từ em gái bé bỏng của mình. -Anh có thể đưa ra giả định như vậy với những điều đang xảy ra một cách thường xuyên bỏ lại nghi ngờ rằng có điều gì đó không đúng về phía ‘người anh trai’ này.

"Không thể nào anh ôm nó. Anh là người bị ôm."

"Với năng lực thể chất của Onii-sama, anh sẽ không gặp khó khăn trong việc tránh cú ôm đó."

Chắc chắn, nếu anh đã nghĩ đến việc tránh nó, thì anh sẽ tránh nó. Sức mạnh cơ học tối đa của 3H nhỏ hơn những gì có thể vô tình làm hỏng dụng cụ gia đình và đồ dùng và nó cũng không đủ mạnh làm tổn thương chủ sở hữu gia đình của nó, vì vậy các cỗ máy 3H được hạn chế có ít sức mạnh hơn người phụ nữ trưởng thành trung bình.

"Nếu anh tránh ra, anh sẽ va vào em mất."

Đó là lý do tại sao anh đã không tránh Pixie, bởi vì Miyuki đang đứng ngay phía sau anh. Không có nhiều sự khác biệt lắm giữa trọng lượng của họ ngay cả khi anh lùi về phía sau; nó có thể đủ để chặn anh lại, nhưng khả năng anh va vào và làm Miyuki ngã xuống là rất cao.

"Ồ, cậu có thể tính toán tất cả những thứ đó chỉ trong khoảnh khắc."

"Cậu có thể nói ra tất cả điều đó chỉ đơn thuần qua quan sát."

Giọng nói của Leo biểu hiện sự ngạc nhiên và Erika sử dụng  giọng điệu 'cậu có thể tính toán ra’ cho lời nói đùa của cô.

"... Em xin lỗi. Em đã rất thô lỗ ..."

Mặt khác, Miyuki, người đã không hiểu (hay đúng hơn là đã không suy nghĩ đủ một cách rõ ràng đã đưa ra kết luận) sau khi đưa cả hai tay lên miệng, chán nản và đưa ra một lời xin lỗi yếu ớt. Tuy nhiên, mặc dù rõ ràng chán nản, cô nàng cũng phần nào hạnh phúc.

"Quan trọng hơn, chúng ta nên làm điều gì đó với Pixie."

Như kết quả của việc Azusa cuối cùng cũng có thể di chuyển một lần nữa, cô đưa ra lời đề nghị này với một giọng nói nhút nhát.

Tatsuya, người đã nhận ra thực tế rằng anh vẫn đang bị ôm, nở một nụ cười hơi độc ác.

"Pixie, thả tôi ra."

Theo lệnh Tatsuya, cánh tay cơ khí linh hoạt bọc nhựa của Pixie co giật. -Đây có vẻ hơi quá cho một chuyển động đơn giản được tạo ra bởi một động cơ.

Pixie ngoan ngoãn di chuyển cánh tay của mình. –Cử chỉ miễn cưỡng có thể nhìn thấy đó không phải là một ảo giác đơn thuần.

Ánh mắt với sự ấm áp tỏa ra từ cả hai mắt nhìn vào Tatsuya cũng không phải nằm trong trí tưởng tượng của anh.

Tất cả điều này không khác gì hơn là một ảo ảnh, nhưng - vì lý do nào đó, Tatsuya không thể bỏ qua nó.

"Hủy bỏ sự thay đổi trong chế độ mệnh lệnh. Pixie, ngồi trên chiếc ghế dài."

"Như ngài muốn."

Lần này nó dễ dàng vâng lời. Lời giải thích hợp lý thông thường là bởi vì đó không phải là một lệnh cần quyền quản trị viên, tuy nhiên, theo như sự chuyển động không tự nhiên trước đó đã xảy ra trước mắt họ, nó biểu hiện như thể nó chỉ ngoan ngoãn vâng lời vì đó là mệnh lệnh của Tatsuya.

"Mizuki."

Sau đó, Tatsuya gọi Mizuki.

"V-Vâng?"

Mizuki chìm sâu trong trạng thái ‘người ngoài cuộc’ ; bị đột nhiên gọi tên.

Mizuki, bản thân cô, không phải là người duy nhất cảm thấy ngạc nhiên;Isori và Kanon đưa ánh mắt nghi ngờ đến cô.

"Mizuki, xin vui lòng nhìn vào bên trong Pixie cho mình. Mikihiko, tớ muốn cậu bảo vệ Mizuki để Mizuki không chịu bất kỳ sự nguy hiểm nào từ việc này."

"... Cậu nghĩ rằng có một cái gì đó đã chiếm lấy Pixie?"

Một cách vô thức, Mikihiko thì thầm ra một câu hỏi.

"Một cái gì đó, ưmm, cậu chọn đặt nó trong một đường xoáy, Mikihiko."

Câu trả lời của Tatsuya cũng không đơn giản, nhưng họ không ít thì nhiều mong đợi những gì anh nói, vì vậy thế là đủ.

Thay vì một CAD,  thứ mà anh bị cấm mang (trong khuôn viên trường), Mikihiko tạo ra những chiếc bùa và tiếp tục đề phòng.

Dường như Mizuki cũng thấy rõ những suy nghĩ của Tatsuya. Cô cảm thấy căng thẳng, một cái nhìn thoáng sợ xuất hiện trên khuôn mặt của cô, nhưng ngay cả như vậy, cô bỏ kính của mình ra và liên tục kiểm tra Pixie.

Mắt Mizuki mở to.

Nhanh hơn việc cô mở miệng, một sự thay đổi đến từ Pixie.

Có một biểu hiện trên chiếc mặt nạ giống con người.

Từ những gì có thể nhìn thấy, nó đang thiết lập sự tồn tại của nó - điều này cũng có thể là một phần của hiện tượng.

"Đó là ... có Parasite ở đó."

Ai đó nuốt nước bọt.

Với sự ngoại lệ của Mizuki, tất cả mọi người bộc lộ sự ngạc nhiên của họ bằng các cách riêng, và mỗi một người trong số họ đã sẵn sàng cho hành động theo lối riêng của họ.

"Nhưng ..."

Lời thì thầm của Mizuki vẫn chưa kết thúc.

"Hình thái này ..."

Sau khi Mizuki cau mày và tỏa ra một sự lo lắng "Hmmmmm", cô nhanh chóng quay lại.

"Ơ, cái gì?"

Cô nhìn chằm chằm tập trung vào Honoka.

Sau khi quan sát kĩ lưỡng Honoka trong một khoảng thời gian dài, ánh mắt của Mizuki liên tục nhìn đi nhìn lại Honoka và Pixie.

"Hình thái này giống như ...Honoka-san."

Và khi Mizuki đưa ra kết luận của mình,

"Ế!?"

Honoka lên tiếng trong nỗi kinh hoàng.

"... Ý cậu là gì?"

Kanon là người đưa ra một câu hỏi thẳng thừng, nhưng cô không phải là người duy nhất nghĩ về nó.

"Các Parasite nằm dưới sự ảnh hưởng của các bức sóng suy nghĩ từ Honoka-san."

Đối mặt với sự ngạc nhiên và nghi ngờ tự nhiên, Mizuki trả lời bằng một giọng nói mơ hồ.

"Ừm, ý cậu là nó nằm dưới sự kiểm soát của Mitsui-san?"

"Không, tớ không nghĩ có loại liên kết đó."

Mizuki lắc đầu với lời truy vấn của Isori.

"Không có sự liên kết kết giữa Honoka-san và Parasite, tớ cảm thấy rằng các Parasite đang sao chép những suy nghĩ của Honoka-san. Có lẽ, ’suy nghĩ’ của Honoka-san bị hướng vào Parasite là cách giải thích thích hợp nhất.".

"Mình không làm điều đó!"

"Cậu ấy không có ý rằng cậu cố ý làm điều đó, Honoka."

Tatsuya an ủi Honoka khi cô nàng rơi vào hoảng loạn.

"Đúng không, Mizuki?"

"À, phải. Nó không phải là một vật có ý thức, tớ nghĩ rằng nó giống với việc tiếp nhận ấn tượng về những suy nghĩ trước đây hơn."

Sự bùng nổ hoảng loạn được ngăn chặn.

Tuy nhiên, sự nghi ngờ không hoàn toàn tan biến.

"Ấn tượng của những suy nghĩ trước đây ... Nói ngắn gọn, những ý nghĩ mạnh mẽ của Mitsui-san đang bị lấy và sao chép bởi một Parasite tình cờ ở gần đó? Và sau đó, nó chiếm lấy Pixie? Hoặc là Parasite được đưa vào bên trong Pixie và ý nghĩ của Mitsui-san đã bị cấy vào đó...? "

Những lời nhận xét của Mikihiko thu thập từ các suy nghĩ riêng của anh; về bản chất, đó là một lời độc thoại.

Tuy nhiên, một lúc sau những lời nhận xét của anh, Honoka đột nhiên cúi đầu vì xấu hổ.

Cô nàng giấu khuôn mặt của mình bằng cả hai tay.

Từ những gì lộ ra, khuôn mặt của cô trông có vẻ đỏ hơn nhiều so với bình thường.

Rõ ràng, cô đã có một suy nghĩ về cách mà nó đã xảy ra.

Trước khi bất cứ ai có thể tiến hành kiểm tra chéo cô,

[Chính xác.]

Một người, bản thân cô - không, trong trường hợp này, 'bản thân nó’ là cách nên gọi - đã đưa ra câu trả lời.

[Tôi được đánh thức bởi những suy nghĩ mạnh mẽ, đặc biệt mà cô giành cho anh ta.]

Đôi môi pixie tạo một sự chuyển động mà con người có thể theo dõi khi những lời đó vọng ra.

Tuy nhiên, những 'từ' vang lên không phải trong đôi tai họ, mà là trong tâm trí của họ.

"Một hình thức hoạt động của thần giao cách cảm ư ?"

"Có vẻ như những Psion là một phần tâm linh còn lại, chứ không phải là phần ma pháp còn lại."

Tatsuya trả lời câu nói rì rầm của Azusa và bắt đầu đứng trước Pixie.

"Giao tiếp thông qua giọng nói có được không?"

[Hoàn toàn có thể hiểu được tiếng nói. Tuy nhiên, thao tác lên các cơ quan phát âm trên cơ thể này khá là khó khăn; xin vui lòng sử dụng sự truyền dẫn có ý thức này hay còn được gọi là thần giao cách cảm.]

"Bởi vì chúng không phải là các cơ quan phát âm;. Nó là một cơ chế.Với điều này, có vẻ như cô hiểu những lời nói của chúng tôi khá tốt, làm sao cô học được điều này?"

[Các kiến ​​thức được thừa hưởng từ các vật chủ trước đó.]

"Vậy, cô là Parasite từ thời điểm đó."

[Parasite - một thứ gì đó sống trong một sinh vật khác. Vâng, em là một thứ gì đó giống như vậy.]

"Loài của cô có thể thay đổi vật chủ theo cách này. Bao nhiêu người đã làm vật hi sinh cho cô đến bây giờ."

[Hy sinh – có sự phản đối cho khái niệm đó. Câu hỏi của anh là một trong số các câu hỏi mà em không thể trả lời. Em không nhớ gì về điều đó.]

Không ai cố gắng làm gián đoạn cuộc nói chuyện giữa Tatsuya và Pixie.

Mọi người đều lo lắng tập trung vào bọn họ.

"Cô nói rằng cô không nhớ hầu hết mọi thứ?"

[Sai. Khi chúng em di chuyển đến một vật chủ mới, những gì có thể di truyền được chỉ có kiến ​​thức, thứ riêng rẽ với Parasite. Ký ức kết nối với tính cách bị mất khi chúng em chuyển đổi.]

"Tôi hiểu, vì vậy cô không biết gì về con người của vật chủ trước đó, và cô nói rằng cô không thể nhớ đã có một người, hai người hay thậm chí là vô số."

[Đúng vậy. Sự hiểu biết của anh hoàn toàn chính xác.]

"Bên cạnh những câu trả lời cho câu hỏi của tôi, cô có thể thuật lại những ấn tương mà cô có. Có phải loài của cô có cảm xúc?"

[Chúng em khát khao được tồn tại.]

"Tóm lại, cô muốn nói rằng sự tồn tại của thích và không thích có nguồn gốc từ những quyết định có lợi hay có hại cho sự sống còn của mình."

Tatsuya tạm thời ngừng nói,

"Tuy nhiên, tôi không có ý định thảo luận về nguồn gốc của những xúc cảm đó ngay bây giờ."

Anh nhanh chóng trở lại đặt câu hỏi.

"Tôi nên gọi cô là gì ? "

[Chúng em không có tên, vì vậy xin vui lòng gọi em với biệt danh cá nhân này, Pixie.]

"Có phải cô lấy kiến ​thức đó từ bộ não điện tử ?"

[Điều đó đã trở thành hiển nhiên khi em có được cơ thể này. Nhưng về biệt danh cá nhân, cho đến bây giờ, đó là tên mà anh đã gọi em.]

"Vậy thì, Pixie. Cô có tồn tại ý định thù địch nào với chúng tôi không ? "

[Em thuộc về anh.]

"Tôi? Tại sao?"

[Em muốn trở thành của anh.]

Parasite nằm trong Pixie hướng ánh mắt say đắm về phía Tatsuya.

[Em được đánh thức từ trạng thái ngủ bởi những suy nghĩ của cô gái - tên cá nhân của cô là 'Mitsui Honoka.']

Sau một tiếng thét đứt đoạn, một tiếng rên thoát ra khỏi mồm bị bịt chặt truyền đến tai Tatsuya.

Khi anh nhanh chóng nhìn phía sau, anh nhìn thấy Miyuki và Erika, đang cùng nhau giữ mồm của Honoka.

[Chúng em hấp dẫn bởi những suy nghĩ mạnh mẽ; những suy nghĩ của thâm tâm 'bản thân.']

“Những suy nghĩ mạnh mẽ ? Có phải tất cả các ý nghĩ đều được chấp nhận ? "

[Không. Chỉ có những suy nghĩ thuần khiết nhất mới có thể sinh ra em.]

"Thuần khiết nhất, ý cô là những ham muốn đơn giản?"

[Chính xác. Em nghĩ rằng khái niệm đúng nhất theo cách nói của con người là 'lời cầu nguyện.']

"Lời ‘cầu nguyện’ nào đã đánh thức cô ? 'điều đó không được Tatsuya hỏi. Anh đã có câu trả lời về câu hỏi đó và vì anh hiểu điều đó, đặt thêm câu hỏi về nó chẳng khác gì tự tử. Tuy nhiên, mặc dù Tatsuya không hỏi, Pixie bắt đầu nhiệt tình nói về lời cầu nguyện của mình.

[Em muốn hiến dâng thân mình cho anh.]

Mknr v10 276

Sau lưng Tatsuya, tiếng rên không ngừng tăng lên.

[Em muốn hữu ích cho anh.]

Có dấu hiệu của một cuộc ẩu đả phía sau.

[Em muốn phục vụ anh.]

Có vẻ là một cuộc ẩu đả khá mạnh, những người kiềm chế cô dường như đã bắt đầu thở hổn hển.

[Em muốn trở thành của anh. Em muốn dâng hiến tất cả của em cho anh. Đó là lời cầu nguyện mà đã đánh thức em.]

Nếu miệng không bị bịt chặn, Honoka có lẽ đã hét lên.

[Như em đã nói, bởi vì "ký ức" từ các vật chủ trước đã bị xoá hoàn toàn,em không biết điều gì đã thu hút "em" vào thế giới này. Và bây giờ, ý nguyện của em là mong muốn "thuộc về anh." Em đã hoàn toàn trở thành thuộc hạ cho anh.]

Bụp , có thể nghe thấy được âm thanh của ba người ngã xuống sàn; Honoka có lẽ đã đạt đến giới hạn của mình, không còn có thể đứng vững được nữa, và đã kéo Miyuki và Erika xuống khi cô nàng ngã xuống.

Tuy nhiên, Tatsuya không bộc lộ phản ứng với sự e thẹn của Honoka.

"Một câu chuyện vô cùng hấp dẫn."

Ý thức của Tatsuya không chiếm bởi 'cảm xúc' mà là 'kiến thức. "

"Nếu trên thực tế rằng bọn cô có một cái tôi đã là điều ngoài tưởng tượng, thì sự thật là việc bọn cô cố chấp thụ động cũng là điều không mong đợi. Cơ bản, cô đã khẳng định rằng cô không muốn đến với thế giới này."

[Ban đầu, chúng em chỉ tồn tại; 'Mong muốn' được thể hiện theo vật chủ.]

"Những vật chủ đó. Vậy, sẽ có một cơ hội khác để xác định trách nhiệm ... Pixie, cô nói là cô muốn tuân theo sự chỉ huy của tôi."

[Đó là "mong muốn" của em]

"vậy sau đó, tuân theo mệnh lệnh của tôi. Từ bây giờ, sử dụng năng lực tâm linh mà không có sự cho phép của tôi bị cấm. Sự thay đổi biểu hiện cảm xúc này là một kiểu di chuyển ý thức, phải không? Điều đó cũng bị cấm."

"Như mệnh lệnh của anh."

Như bằng chứng cho lời nói của cô, Pixie trả lời bằng một giọng nói khó xử.

Nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt đó. Cấu trúc của cơ chế thay đổi trở về khuôn mặt nhân tạo trước đây.

Tuy nhiên, có vẻ như một nụ cười kỳ lạ có thể nhìn thấy được trong khuôn mặt tổng hợp đó.

Chú thích[]

Theo dõi & Thanh chuyển trang

Bỏ theo dõilatest?cb=20190220103837&format=originalbộ truyện này
► Xem lại Tập 10 Chương 10♬   Mahouka Koukou no Rettousei   ♬► Xem tiếp Tập 10 Chương 12


Advertisement