Sonako Light Novel Wiki
Register
Advertisement

Chương 9[]

Nó đã yếu đi.

Nó vốn không thuộc về thế giới này, cũng không phải đến thế giới này theo ý chí riêng của nó.

Nó chứa đựng tính chất bị thu hút một cách tự nhiên bởi các dao động sóng pushion mạnh mẽ.

Khoái cảm, thất vọng, hận thù và hi vọng.

Thực tế về mức độ cầu nguyện, sự thèm khát sóng pushion thu hút nó qua biến động tạm thời trong “màn chắn” từ thế giới phi vật chất tới một thế giới vật chất.

Nhờ vào chấn động từ việc xuyên qua màn chắn, nó đã chia thành 12 phần và ngụ bên trong những con người vẫy gọi nó.

Để sinh tồn, nó buộc phải tiếp tục ăn pushion. Nên hễ nó còn tồn tại, thì sẽ có một dòng bất tận pushion bị rò rỉ đi.

Tuy nhiên, trong thế giới vật chất này, nó không thể thu thập pushion một cách độc lập. Nếu không kết hợp với một dạng vật lý có khả năng thu thập pushion, nó không có cách nào thu được nhiều hơn nữa.

Sau khi sử dụng lặp đi lặp lại sức mạnh của nó trong khi vẫn ở dạng nguyên bản, một lượng lớn năng lượng của nó thu thập được từ khi đến thế giới vật lý này đã bị mất đi. Trên hết, sau khi bị chôn vùi trong một dòng psion áp lực cao, phần cho phép nó xâm chiếm chiều không gian vật lý hầu hết đã bị xén bỏ. Với điều này, một lượng lớn psion cũng biến mất theo. Để sinh tồn, pushion chắc chắn là quan trọng, nhưng với việc psion không đủ, thì can thiệp vào thế giới vật lý sẽ trở nên khó khăn.

Cơ thể thực của nó không có khả năng tư duy nhận thức cấp độ cao. Dù rằng đó là kết quả của những phản xạ được khuếch đại từ sự bốc đồng bị kiềm nén của những vật chủ, nó không hơn gì một con quái vật. Chỉ có đủ nhận thức trong cơ thể đó nhằm mục đích sinh tồn. Ngay cả vậy, thậm chí nhận thức hạn chế của nó cũng nhận thấy rằng trong tình trạng suy nhược hiện nay, việc vượt qua màn chắn ý thức để chiếm đoạt một vật chủ mới là rất khó khăn.

Nó cần một chỗ để nghỉ ngơi. Một nơi vô tri, lưu giữ khối pushion to lớn của nó.

Ví dụ như, máu vừa được tách ra khỏi một cơ thể sống.

Ví dụ như, một con búp bê vô tri được ban cho hình dạng con người để thu nhận pushion.

Nó tránh những con người đang chuyển động và cuối cùng ngụ lại một vật chứa để nghỉ ngơi trong một phòng lưu trữ nằm gần rìa của khuôn viên trường Đệ Nhất.

◊ ◊ ◊

Sáng hôm sau, sau khi bảy người trong số họ kết hợp lại và đánh bại một con Parasite – mà không phá huỷ nó.

“Chào buổi sáng, Tatsuya-kun.”

“Chào buổi sáng, Mizuki, Mikihiko. …Erika vẫn như thế sao?”

Trong lớp học của mình, Tatsuya đi ngang qua một cô bạn nữ nào đó đang ngồi tại chỗ của cô ấy với hai cánh tay chống lên mặt và bốc khói.

“Chào buổi sáng, Tatsuya. …Cô ấy vẫn như thế. Chủ yếu chỉ là hờn dỗi thôi.”

“Tớ không có hờn dỗi!”

Cạnh bên Mikihiko đang cười gượng gạo và gật đầu, Erika chế giễu và quay trở lại “điệu bộ chanh chua” của cô.

Dĩ nhiên, có một lý do đằng sau việc tại sao cô ấy lại làm một điệu bộ dễ hiểu như vậy.

Trong suốt giờ nghỉ trưa ngày hôm qua, sau khi con ma cà rồng chuyển thành dạng cơ thể thông tin của nó và tiếp đó liều lĩnh chống trả, họ cuối cùng đã hạ gục được kẻ thù. Sau đó, mặc cho lợi thế áp đảo 6 chọi một với Lina, Tatsuya lại để cô ta đi mà không cố gắng khuất phục cô ấy.

Ở điểm này bày ra lý do tại sao Erika lại hờn dỗi. Cô tin rằng Lina đang làm việc cùng những con ma cà rồng. Đằng sau tất cả điều này, Erika không cách nào trả đũa lại con Parasite một khi nó mang dạng thể thông tin. Đây chỉ đơn giản là một vấn đề của ai đó chuyên về việc đối phó với những đối thủ nhất định nào đó mà không phải những đối thủ khác và chắc chắn không phải thứ gì đó để phải xấu hổ, ngoại trừ Erika có vẻ nghĩ khác. Cô đã điên tiết tranh cãi khi Tatsuya chuẩn bị để Lina đi, tới mức mà cô thậm chí vung kiếm vào Lina. – Đó chắc hẳn là cách nói chuyện cáu kỉnh của cô ấy. Suy cho cùng, Erika chẳng bao giờ thực sự có ý định ra tay thật, nhưng cô đã bình tĩnh lại sau khi Mikihiko giữ cả hai tay cô lại từ đằng sau. (Tuy nhiên, cô đã giáng một cú toàn lực vào Mikihiko bởi thứ cô gọi là quấy rối tình dục vì cậu ta bám vào cô từ đằng sau.)

Dù thế, điều này không biểu thị là Erika đồng ý với kết quả đó, và sự bất mãn của cô biểu hiện đầy đủ kể từ sau bữa trưa ngày hôm qua.

“Erika, tới lúc cậu bỏ nó đi được rồi.”

Mặc cho Tatsuya đang trực tiếp bắt chuyện với cô, cô ấy vẫn giữ lưng quay về phía cậu.

“Tớ tin rằng tớ đã làm rõ điều này ngày hôm qua, đúng không? Lúc đó, “ban tiếp đón” đã đến.”

Lời nói mơ hồ một cách cố ý sau khi cân nhắc đến việc bị nghe trộm, nhưng “ban tiếp đón” là đề cập tới viện quân mà Lina gọi tới.

“Chỉ tình hình ngày hôm qua thôi đã đủ ầm ĩ rồi. Bất cứ gì nhiều hơn thế nữa không thể chắc chắn giữ kín khỏi các học sinh. Trong trường hợp xấu nhất, chúng ta thậm chí có thể đã gây ra một cơn hoảng loạn.”

—Nói về việc đó, người đã câu giờ để giữ mọi thứ trong vỏ bọc là Mayumi chứ không phải Tatsuya.

“Tớ biết tất cả việc đó…”

Những điều này là nằm trong hiểu biết của Erika, nhưng cô vẫn giữ giọng lầm bầm hờn dỗi trong khi lưng vẫn quay về phía Tatsuya.

“Ngoài ra, chúng ta cần phải thoả hiệp vì lợi ích các nhân viên của Maximilian Devices.”

—Vả lại, người đã tạo ra tình huống mà phải cần sự thoả hiệp đó là Tatsuya trong khi người thực sự làm trung gian hoà giải là Lina (à, cả cấp dưới của cô ta nữa).

“Tớ chưa bao giờ nói rằng Lina hoàn toàn vô tội, nhưng đồng thời cũng không cần thiết phải sơn đen cô ấy. Nếu Lina thực sự là có tội, vậy thì chúng ta sẽ lên kế hoạch phù hợp. Tớ sẽ không nhượng bộ khi tới lúc.”

Tatsuya nói với giọng bình thường của mình, nhưng sự nguy hiểm kèm theo những lời của cậu khiến Erika quay đầu lại.

“…Cậu có thể thắng chứ?”

Erika không để ý rằng người pháp sư tóc đỏ với tròng mắt vàng thực ra là Lina. Tuy nhiên, dựa vào trận chiến trước và sau của họ với con Parasite ngày hôm qua, cô theo bản năng phán đoán rằng Lina không phải là một đối thủ bình thường.

“Chiến thắng và thất bại là vấn đề của sự may mắn. Ngoài ra, không có cơ sở nào của việc Lina sẽ bắt đầu tấn công.”

“Nhưng cậu không định nhượng bộ.”

“Dĩ nhiên.”

Giọng của Tatsuya vô cùng điềm tĩnh, nhưng chỉ điều đó chỉ càng làm nổi bật sự thành thực hoàn toàn của cậu mà thôi. Đối với những người nghe xung quanh, Mikihiko đã lùi lại trong khi Mizuki thì hoàn toàn run sợ. Tuy nhiên, biểu hiện của Tatsuya hợp một cách hoàn hảo với Erika, cho phép cô hoàn toàn trở lại trạng thái thường ngày của mình.

◊ ◊ ◊

Trong khi đó, Lina đang nếm trải nỗi cay đắng của sự không thoải mái khi lần đầu trong đời gọi điện tới trường xin nghỉ ốm.

Về sự bẽ mặt, có một cuộc kiểm tra toàn thân cô phải trải qua trước khi gặp mặt uống trà với tổng thống, nhưng không có gì hơn là bị bẽ mặt đối với phụ nữ. Tuy nhiên, về sự không thoải mái, buổi giải trình hiện tại của cô ở đại sứ quán USNA còn hơn cả mức ngang ngửa với trải nghiệm đó.

“…Tuy nhiên, dù rằng cô ở vị trí Sirius trong Stars, thực tế việc cô thậm chí không thể chống lại những học sinh trung học và để bọn chúng bắt nghi phạm đi thì…”

Cô ấy muốn vặn lại rằng Michaela Honda tự giao nộp chứ không phải bị bắt đi, nhưng Lina hiểu được những điều tra viên sẽ không để tâm đến chuyện đó nên cô chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu.

“Ngoài ra, tôi tin rằng nghi phạm là kỹ thuật viên sống cạnh nhà với cô. Cô không để ý điều gì sau khi sống chung gần cả tháng hay sao?”

Lần này, Lina thực sự muốn hét lên phản đối. Chẳng phải các người là những người đã sắp xếp cho “nghi phạm” đó hỗ trợ tôi với tư cách một kỹ thuật viên bởi vì tôi không thích hợp cho loại công việc giấu diếm sao?  -Nhưng đó chẳng phải thứ cô có thể nói lớn, nên vì lý do đó, mức độ xì trét của Lina chỉ càng tăng lên và không hề giảm xuống.

Ngay lập tức sau đó, cuộc nói chuyện tiếp tục với những lời kích động của họ. Không cần biết cô tài năng thế nào khi là một pháp sư, Lina cũng chỉ là một thiếu tá tuổi teen. Có nhiều người trong quân đội USNA đố kỵ với Lina vì tuổi đời của cô, và đây là một trường hợp đặc biệt trong số các sĩ quan không có kinh nghiệm chiến đấu. Ngay lúc này đây, những người đàn ông trước mặt cô (tại sao không có chỉ một điều tra viên nữ nào hết vậy) là mô hình gương mẫu của các sĩ quan “chưa bao giờ bị chỉ trích”.

Lina nhận thức rõ thực tế rằng nổi đoá lên với điều này là vô ích (ít nhất đó là quan điểm của cô), nên cô chỉ để những lời chán ngấy đó bay xa, cho tới khi,

“Nói về việc này, thiếu tá đã trải qua một cuộc kiểm tra thể chất toàn diện chưa? Cô đã tiếp xúc với người bị nhiễm nhiều lần rồi, đúng chứ? Thực sự là rất cần thiết để xác nhận xem có vết cắn nào không. Nếu cô chưa kiểm tra, vậy hãy làm ở đây ngay bây giờ luôn đi.”

Tuyên bố ngớ ngẩn này cặp với cái lý lẽ điên khùng gần như là quấy rối tình dục làm Lina phải sửng sốt. Ngoài ra, kẻ thù chỉ được gọi là “ma cà rồng” để thuận tiện thôi; chẳng có nạn nhân nào thực sự bị cắn cả. Lina hoàn toàn không tin được rằng họ đang ngồi ở đó với tất cả tính kiêu căng của mình mà chẳng thèm đọc lấy cái báo cáo, nhưng trước đó – Lũ khốn bẩn thiểu này muốn mình cởi đồ ngay và luôn sao!?

“Việc đó hơi thiếu lễ độ với thiếu tá, tôi tin là vậy.”

Lý do duy nhất cô có thể rút trở về trước bờ vực của sự bùng nổ là vì viện quân đã đến kịp sát nút. Nhờ vậy, Lina có thể giữ được danh tiếng “một người trẻ tuổi có thể giữ bình tĩnh và suy nghĩ về phía trước” – ngoại trừ việc đó không phải là một danh hiệu đơn giản.

“Đại tá Barans?”

Có nhiều hơn hai người muốn khiển trách người phụ nữ đã đột nhập vào cuộc họp – về vài mức độ thì ít nhất là vậy – nhưng khi nhận ra bà là ai, không ai trong số những người anh hùng này đủ can đảm để lên tiếng.

Bà ấy là đại tá Virginia Barans. Trong khi người ta chắc sẽ nhầm lẫn bà với ai đó trong Stars dựa trên danh hiệu đó, nhưng nó thực sự là tên thực của bà ấy. Chỉ vài ngày trước, bà chắc đã chia tay với mấy ngày cuối cùng của những năm tuổi ba mươi, nhưng dáng vẻ chị cả gan dạ của bà đi ngược lại sự thật rằng bà đã ở tuổi bốn mươi.

Tuy nhiên, phần đáng sợ không phải là thứ bậc hay vẻ trẻ trung của bà. Về khoảng thứ bậc, một nửa các sĩ quan có mặt ở đây đã có kinh nghiệm làm việc trong một buổi giải trình từ trước.

Các thành viên hội đồng (gọi vậy cho nó chuẩn) đối xử với bà với sự tôn kính của họ bởi vì danh hiệu của bà.

Hội đồng tham mưu trưởng liên quân USNA bộ phận tình báo, Sở Nội Vụ, phó giám đốc đầu tiên.

Sau khi quân đội Canada sáp nhập và tái tổ chức, bà trở thành người đứng thứ hai của sở được thành lập để giám sát cả quân thường phục và quân ngầm. Đó là nhiệm vụ của đại tá Barans.

Dựa vào bản chất của nhiệm vụ này, hoàn toàn không ngạc nhiên khi bà có mặt ở đây. Thực ra, việc bà ấy không có mặt ngay từ ban đầu còn kỳ lạ hơn. –Dựa trên vị trí và trách nhiệm của bà, chỉ đơn giản là không thể cho các thành viên hội đồng điều tra vụ việc Nhật Bản mà không để ý đến sự có mặt của bà.

Khi bà đột nhiên bước vào, thẳng thắn mà nói thì việc khiển trách là không thể.

“Với tất cả sự tôn trọng, cho phép tôi được nói thoải mái nhé?”

Vị đại tá khoá ánh nhìn lên những thành viên hội đồng đang ngồi ở hàng ghế cao nhất khi bà nói lên yêu cầu của mình, và chỉ từng từ của bà là cần mẫn.

“À, ờ. Được thôi.”

“Cảm ơn rất nhiều. Liên quan đến việc chính xác tại sao tôi bị loại khỏi cuộc họp này, tôi sẽ truy cứu điều đó vào dịp khác.”

Đại tá Barans thậm chí không thèm dành một cái liếc mắt vào biểu hiện hoá đá trên khuôn mặt mấy thành viên hội đồng khi bà quay mặt về phía Lina.

“Lần này, nhiệm vụ giao cho thiếu tá Sirius không thích hợp với cả tài năng và trách nhiệm của cô ấy, nên tôi tin rằng không thích đáng để đặt tất cả sự thất bại của nhiệm vụ lên vai cô ấy.”

Những tiếng thì thầm to nhỏ bắt đầu lan khắp phòng. Đại tá Barans không được mời vì các thành viên hội đồng sợ họ sẽ phải cẩn trọng với một người như bà, người thông thạo về luật lệnh quân đội. Tuy nhiên những người khác tin rằng bà sẽ bênh vực Lina đơn giản chỉ vì cô ấy cũng là nữ.

Dù vậy, cách tiếp cận vấn đề trực tiếp của đại tá Barans bao bọc cho Lina khiến mọi người phải bất ngờ.

“Đối với việc chịu trách nhiệm, sự thật rằng người giữ danh hiệu chỉ huy của Stars chùn bước trước người khác trong chiến đấu phép thuật xứng đáng để điều tra thêm. Suy cho cùng, ‘Sirius’ đại diện cho pháp sư mạnh nhất trong quân đội chúng ta.”

Lina xiết chặt tay. Điều đại tá Barans chỉ ra dội lại trong cô nhiều hơn bất cứ ai khác.

Không có ý định chấp nhận thất bại, có thể nghe thấy hai hàm răng của Lina đang nghiến vào nhau.

“Đương nhiên, thiếu tá Sirius sẽ thích việc trả thù cho mình. Phải vậy không, thiếu tá?”

“Tất nhiên rồi.”

Trước câu trả lời khẳng định của Lina, đôi mắt vị đại tá trôi dạt về phía những người đàn ông khác trên hàng ghế dài.

“Tôi đề xuất thiếu tá Sirius tiếp tục nhiệm vụ hiện tại của cô ấy. Đồng thời, tôi cũng yêu cầu hỗ trợ tại khu vực của cô ấy nâng lên mức cao nhất.”

“Thẳng thắng mà nói, ngài đề cập đến mức hỗ trợ cao nhất là ý gì?”

Một trong những thành viên hội đồng lên tiếng với vị đại tá, và đại tá Barans đáp lại với một nụ cười gan dạ.

“Với danh nghĩa điều tra các sĩ quan đóng tại địa phương, tôi cũng sẽ chuyển đến Tokyo.”

Lần này, sự om sòm kéo dài một khoảng mà không hề biến mất.

“Ngoài ra, sau khi liên hệ với giám đốc, chúng tôi đã nhận được đặc quyền để triển khai ‘Brionac’.”

Sự om sòm chuyển thành náo động.

“Đại tá, thật sao?”

Biểu hiện của Lina chỉ có thể diễn tả là “không thể tin được”.

“Đúng vậy.”

Vị đại tá mỉm cười ấm áp với câu hỏi có thể xem như vượt quá địa vị một người trước khi thêm vào một câu nữa.

“Tôi đã mang nó theo cùng với mình.”

Sau khi bước ra khỏi phòng họp, Lina thấy Silvia đang đợi cô.

“Silvie, chị đã ở đâu thế? Tới bây giờ em vừa mới vướng phải mấy rắc rối nghiêm trọng đó.”

Lina đã không gặp Silvia nguyên cả ngày. Sau khi trở về nhà an toàn từ trường Đệ Nhất hôm qua, vì lý do nào đó cô không thể tìm thấy Silvia ở nhà lẫn chỗ họp mặt bí mật của họ.

Bởi sự xì-trét tích tụ từ buổi giải trình, giọng của Lina có hơi nóng nảy. Ngay cả vậy, nó vẫn nằm trong ranh giới sự đùa giỡn của những người bạn thân, và điển hình là Silvia sẽ chỉ cười trừ mà thôi. Tuy nhiên, Silvia mang một biểu hiện thành thật khi cô chấp nhận lời khiển trách của Lina và thẳng người dậy trước khi nói một câu “tôi thật sự xin lỗi” vô cùng xa lạ với Lina.

“Eh, Silvie? Dừng lại đi. Em không có nghiêm túc đâu.”

“Chị biết Lina không nghiêm túc. Tuy nhiên, chị phải xin lỗi em.”

Nhận ra rằng cuộc nói chuyện này đã đi vào vùng nghiêm trọng, Lina nhíu mày.

“Nếu chị có thể nhận ra danh tính thực sự của Michaela sớm hơn, Lina sẽ không bị buộc phải rơi vào một vị trí khó khăn như vậy.”

Nói rằng không phải như vậy đâu thì sẽ là nói quá. Hôm qua, cô đã phải tới giới hạn trong vòng vây của kẻ thù. Lina nhận thức khá rõ điều đó, nên cô không thể phủ nhận sự thật của những lời trên.

“Trong sự cố lần này, tôi đã không làm tròn bổn phận hỗ trợ của mình. Vì việc đó, tôi thật sự xin lỗi, thưa chỉ huy.”

“Vậy là sao, Silvie? Nó giống như nói lời tạm biệt─”

“Chỉ huy.”

Lời của Lina bị ngắt ngang bởi Silvia, người đã không gọi cô bằng tên nữa.

“Tôi vừa nhận lệnh từ Hội đồng tham mưu trưởng liên quân buộc phải trở về. Cuộc điều tra tối qua xác định rằng có khả năng nhiễm ký sinh, nên tôi sẽ trở về để kiểm tra cường độ cao.”

“Không thể nào! Các biến đổi thậm chí không phải gây ra bởi các tác nhân gây bệnh! Làm thế nào mà bác sĩ có thể nói được sự khác biệt nếu không có dấu hiệu phá hoại trước khi biến đổi chứ!”

“Đó chính xác là lý do tại sao điều này là cần thiết, thiếu tá à.”

“Đại tá!!?”

Một giọng nói đến từ đằng sau họ như thể trách mắng Lina đã buông lõng cảm xúc của mình. Nó thuộc về không ai khác hơn là đại tá Barans, người vừa tách Lina ra khỏi tình trạng khó khăn của cô.

“Thứ lỗi cho tôi. Tôi không có ý nghe trộm hai người.”

“Không, dù sao thì, đó là tại chúng tôi đứng ở đây nói chuyện đó chứ.”

“Vậy sao?”

Đại tá Barans cười dịu dàng với câu trả lời lo lắng của Lina trước khi chọn một biểu hiện nghiêm nghị khi bà đáp lại câu hỏi trước đó của Lina.

“Liên quan đến việc điều trị của trung uý Mercury, giống như thiếu tá Sirius vừa nói: không có phương pháp nào phát hiện sự biến đổi trước khi nó xảy ra. Nói cách khác, không có cách nào nói chắc được trung uý có bị nhiễm hay không.”

“Thế thì tôi cũng như vậy.”

“Chính xác. Cũng không có gì đảm bảo rằng thiếu tá không bị nhiễm. Tuy nhiên, trong trường hợp thiếu tá chĩa nanh về phía quân đội, tổn thất của quân đội sẽ là khôn lường. Do đó, thiếu tá không thể trở về cho tới khi được coi là miễn nhiễm.”

Mặt Lina tái đi. Về bản chất, cô đã bị trục xuất cho tới khi họ có thể xác định xem cô có bị nhiễm Parasite hay không. Bà ấy hiểu rõ điều này. Nói cách khác, đại tá Barans cho phép Lina tiếp tục nhiệm vụ của cô với suy tính này trong đầu.

“Mặt khác, trong trường hợp trung uý Mercury biến thành ma cà rồng và phản bội quân đội, có khả năng thông tin tình báo bí mật của lực lượng chúng ta bị rò rĩ sang các quốc gia khác sau khi xem xét tới tài năng của trung uý. Do đó, trung uý phải trở về càng sớm càng tốt.”

Điều này cũng thật chấn động. Dù cho cảm xúc nổi dậy chống lại quan điểm của cô, thì cách nhìn nhận của cô như một người lính không thể phủ nhận sự thật của những lời nói đó.

“Cân nhắc việc này, tôi đã sắp xếp người khác làm hỗ trợ cho cô.”

“Không, không cần đâu.”

Đề nghị của đại tá Barans là điều cần thiết, nhưng còn bao hàm cả dấu hiệu của ý tốt. Tuy vậy, Lina bác bỏ đề nghị của bà.

“Bất cứ ai sống chung với tôi sẽ có nguy cơ bị nhiễm ký sinh. May thay, các chung cư ở Nhật trang bị khá tốt đủ để việc sống một mình sẽ không trở thành gánh nặng.”

“Thật sao? Nếu đó là mong muốn của cô, vậy thì tôi sẽ không sắp đặt gì nữa.”

“Cảm ơn bà.”

Hai người họ nghiêm chào đại tá Barans khi bà rời đi trước khi Silvia quay một nụ cười gượng gạo sang phía Lina.

“Chỉ huy.”

“Silvie, bỏ cách nói chuyện hình thức đi. Gọi em là Lina như chị vẫn thường làm ấy.”

“…Được rồi. Lina, chị thấy hơi lo vì bỏ người ngủ nướng như em ở lại khi chị trở về.”

“Thật bất lịch sự! Ngoài ra, lần duy nhất mà em từng ngủ quên là ngày hôm qua!”

Đối diện với khuôn mặt cáu kỉnh đó, Silvia đáp lại với một nụ cười không một vệt nước mắt.

“Không lý nào Lina sẽ bị nhiễm đâu. Sirius của chúng ta không yếu ớt tới mức cô ấy có thể bị hạ gục bởi con quái vật đó.”

“─Chắc chắn là vậy. Em sẽ không  bao giờ cúi đầu khuất phục trước con Parasite. Lần tới gặp lại, em nhất định sẽ thiêu nó ra tro.”

“Em nói đúng. Vậy em tốt nhất nên giải quyết nhanh nhiệm vụ lần này và trở về nhà, thưa chỉ huy.”

Nhìn thấy nụ cười nổi lên trong mắt Silvia khi cô nghiêm chào, Lina tự tin đáp lại với sự khẳng định.

◊ ◊ ◊

Vì lợi ích bề ngoài, Kuroba Mitsugu đã tới Yokohama làm ăn, mặc dù ông hiện đang nhìn vào chuông điện thoại với sự nghi ngờ sâu sắc. Ông không hề báo cho đối tác biết nơi ở của mình vì điện thoại không dây có thể liên lạc với ông ở bất kỳ đâu, và vì thế nên không cần thiết phải nói với bên kia rằng ông đang ở khách sạn nào. Cũng cùng nguyên nhân đó, người thân của ông cũng sẽ không gọi nốt. Nếu điều này liên quan đến nhiệm vụ mật của ông, thì họ càng không nên sử dụng điện thoại khách sạn.

“Xin chào, là tôi đây.”

Tuy nhiên, ông cảm thấy không cần thiết phải giả vờ vắng mặt. Khi sử một chiếc điện thoại mà dựa trực tiếp vào giao tiếp giọng nói, ông nhấc điện thoại lên mà không khai báo tên tuổi của mình để đề phòng.

“Mitsugu, ngay bây giờ cậu có rảnh không?”

Khoảnh khắc ông nghe thấy giọng nói truyền qua chiếc điện thoại, lưng của Mitsugu vô thức cứng lại lo lắng.

“Maya-sama… Dĩ nhiên rồi ạ, hoàn toàn không có vấn đề gì cả.”

Ông có đủ sự bình tĩnh để đảm bảo rằng giọng của mình không dao động trước trưởng tộc của nhà Yotsuba, dù rằng điều đó là nên có ở một người đứng đầu một chi của gia tộc chịu trách nhiệm mạng lưới tình báo của nhà Yotsuba. Với Mitsugu, Maya được tính như một người chị họ. Mẹ của ông là em gái của trưởng tộc Yotsuba hai thế hệ trước và con trai ông là một trong những ứng cử viên cho ghế trưởng tộc đời tiếp theo. Nói chính xác ra, nhà Yotsuba không giống như kế thừa trực tiếp, mà dựa trên sự áp đặt thông thường, Mitsugu ở gần với “dòng dõi trực hệ” hơn bất kỳ ai khác. Tuy nhiên, chính xác bởi vì dòng máu của ông liên hệ quá gần mà Mitsugu biết được Maya có thể kinh khủng như thế nào.

Bí ẩn đằng sau lý do tại sao Maya sử dụng điện thoại khách sạn để gọi cho ông đã ngay lập tức được giải đáp. Giống như FLT, khách sạn này cũng là một trong các công ty bù nhìn bị nhà Yotsuba thao túng từ đằng sau. Căn phòng bí mật mà Mitsugu hiện đang sử dụng chỉ truy cập vào những liên kết với nhà Yotsuba. Thực tế mà nói, Mitsugu coi đó như thất bại bên mình rằng ông không lập tức nhận ra cuộc gọi đến từ nhà chính.

Ông cũng không nói gì về điều đó, dĩ nhiên rồi.

“Có chuyện khẩn cấp à? Nếu vậy, hãy cho tôi biết mệnh lệnh của người.”

“Hey, Mitsugu… Cậu có thể làm ơn đổi cái lối nói quá kịch của mình đi không?”

“Hô, chị họ xinh đẹp-sama của em. Nói nó quá kịch chắc chắn sẽ làm em đau lòng đấy. Em vẫn luôn nói chuyện với sự chân thành hoàn toàn mà.”

Qua điện thoại, có thể nghe thấy Maya đang thở dài bực bội. Người chị họ kinh khủng này của ông tự nhiên thích chơi với trò đùa của người khác. Dưới hoàn cảnh bình thường, phát ngôn điều gì thêm nữa chắc chắn sẽ bị trả đũa. Nhờ vào sự tương tác này, Mitsugu đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Tuy nhiên, điều đó có lẽ cũng là thủ đoạn của chị họ ông, dù cho Mitsugu biết rằng nghĩ quá sâu xa về nó dù gì cũng không làm ông thuận ý.

“Vậy hãy vào thẳng vấn đề… Mitsugu, ông đã xác định xong các vật chủ của Parasite chưa?”

Mitsugu tự ý thức được thực tế rằng khuôn mặt của ông vừa cứng lại. Không cần lời mở đầu nào, đây là công việc thực sự của ông, nhiệm vụ ban đầu của Mitsugu. Mitsugu biết rõ điều đó, điều là lý do tại sao ông không thể nhàn rỗi và thuật lại tất cả những gì mình biết.

“Chúng có tổng cộng 12 con. Bốn đã bị nước Mỹ loại trừ, một đã được giải quyết ngày hôm qua bởi Miyuki-chan và Tatsuya-kun, vậy nên còn 7. Em cũng đã điều tra được vị trí hiện tại của chúng.”

“Vẫn hiệu quả như mọi khi. Như mong đợi ở cậu, Mitsugu.”

“Không, nhà Saegusa và nhà Chiba rất siêng năng trong việc thu hút sự chú ý của chúng. Điều đó giúp em bẫy chúng ra.”

“Cậu khiêm tốn rồi.”

Mitsugu không phủ nhận điều này. Những lời trước đó của ông là khiêm tốn đúng như Maya nói. Ngay từ đầu, 7 mục tiêu còn lại chỉ mới được định vị tối qua, nên đó là “vừa đủ đạt”.

“Thực sự thì, khách hàng yêu cầu chúng ta làm gấp sáng nay. Họ nói rằng không thể chấp nhận được khi để cho những con quái vật đang làm ô uế Tokyo lộng hành thêm nữa.”

“Thật nghiêm khắc quá. Nhưng Tokyo đâu có nằm trong thẩm quyền của nhà Yotsuba.”

Cơ mặt căng cứng của Mitsugu không chỉ là diễn kịch. Vì nguyên nhân đã nói ở trên, di chuyển con tốt ở Tokyo đòi hỏi thêm nhiều rắc rối.

“Họ hình như cũng phải chịu áp lực từ chỗ khác nữa. Chà, trong trường hợp đó, hãy kết thúc điều này thôi.”

“Kết thúc, nghĩa là?”

Mitsugu hỏi lại với một giọng nghiêm trọng. Nếu ông hiểu sai lời của bà ấy, ông sẽ phải kéo theo một lượng làm thêm giờ không tưởng.

“Loại bỏ tất cả vật chủ.”

Âm giọng của Maya đặc biệt dứt khoát. Không có cảm giác như bà cố tình đè nén cảm xúc hay cố ý lạnh lùng. Người đứng đầu nhà Yotsuba tuyên bố với một giọng – nếu điều này là cách diễn tả đúng đắn – hoàn toàn bình thường.

“Không thu phục, thật sao?”

“Đúng vậy. Tiêu diệt tất cả.”

“Nhưng nếu vật chủ chết bây giờ, Parasite sẽ bay đi để tìm kiếm vật chủ khác. Sẽ cần nhiều thời gian hơn để xác định vật chủ mới…”

“Không thành vấn đề. Tôi hứng thú hơn với việc làm thế nào mà Parasite tách ra sau khi vật chủ chết? Chúng có thể di chuyển bao xa với dạng thể thông tin? Chúng mất bao lâu để đồng hoá vào một vật chủ mới? Và chúng cần bao nhiêu thời gian trước khi có thể di chuyển lần nữa?

“Chị muốn em báo cáo lại sau khi em quan sát điều đó?”

“Tôi tin rằng đó sẽ là dữ liệu quý giá. Cậu có thể làm được không?”

Mitsugu vẫn giữ điện thoại và, dù cho chỉ có mỗi giọng nói, cuối sâu người.

“Như ý người.”

“Xác nhận lại với tôi sau khi huỷ diệt chúng.”

“Cho em thời gian tới ngày kia.”

“Ổn thôi. Vậy, đó là tất cả.”

Mitsugu một lần nữa xác nhận lại mệnh lệnh và gác máy.

◊ ◊ ◊

Cậu tập trung psion vào lòng bàn tay và xiết chặt chúng.

Đây là thứ cậu luôn hình dung mỗi khi sử dụng “Gram Demolition”.

Trong Gram Demolition thông thường, psion nén chặt đánh vào sự triển khai Khởi động thức và Ma pháp thức đang trong tiến trình thay đổi hiện tượng nào đó. Tuy nhiên lúc này đây, thứ Tatsuya mong muốn không phải một skill có thể nhắm chính xác đến thể thông tin hành động trên thế giới vật chất, mà một kỹ thuật có thể nhắm vào thể thông tin chìm trong Không Gian Thông Tin.

Về căn bản, là một phương pháp có thể trực tiếp tấn công cơ thể thật của Parasite ngụ ở trong chiều Không Gian Thông Tin.

Cậu xiết chặt tay lại.

Cánh tay cậu không đẩy về trước.

Sẽ chỉ chuốc thêm rắc rối khi áp dụng hành động để định hướng. Quỹ đạo và đường bay không tồn tại trong Không Gian Thông Tin, sự tồn tại trong Không Gian Thông Tin chỉ phụ thuộc duy nhất vào sự định nghĩa của cậu.

Một khi thể thông tin độc lập được thiết lập như một tập hợp mục tiêu –[giống như một loại shikigami]. Tatsuya giải phóng khối psion vào Không Gian Thông Tin.

Ở trong thế giới vật chất, nhiều vật thể không thể tồn tại cùng một lúc ở cùng một điểm.

Tuy nhiên, Không Gian Thông Tin không hề có giới hạn. Và những giới hạn đó cũng không áp dụng với bất kỳ thể thông tin nào tồn tại trong Không Gian Thông Tin. Giải phóng về phía thể thông tin độc lập đóng vai trò như “mục tiêu”,  khối psion nén mà Tatsuya phóng ra tan biến mà chẳng đạt được ảnh hưởng đáng chú ý nào.

“Huh…”

Ở xa một bên, Miyuki đang lo lắng chú ý đến hàm răng nghiến chặt và biểu hiện mất tinh thần của Tatsuya, trong khi Yakumo, người đóng vai trò cho phép buổi tập này, lên tiếng với dáng vẻ gàn dở thường ngày của ông.

“Như chúng ta đã dự đoán, ngay cả con cũng phải chật vật. Mà, đây có lẽ là một kỹ năng vượt quá khả năng con người dù con có luyện tập chăm chỉ thế nào chăng nữa.”

Để đáp lại những lời thiếu trách nhiệm của Yakumo, Miyuki chĩa ánh mắt hiểm độc vào ông trong khi sát khí của cô trở nên sắt bén.

Yakumo sẽ không phải là Yakumo nếu mà ông chớp mắt. Tuy nhiên, nếu xem xét kỹ sẽ thấy mồ hôi lạnh chảy quanh trán ông.

“Dù sao thì, chỉ mới ba ngày kể từ khi cậu ấy bắt đầu tập luyện một đòn tấn công có thể dùng trong Không Gian Thông Tin, nên ta nghĩ chỉ đơn giản là chưa có đủ thời gian để thích nghi với nó thôi.”

Cái nhìn khô héo của Miyuki chẳng giảm đi chút nào dù cho những nỗ lực tự giải thích điên cuồng của Yakumo.

“Sư phụ, làm ơn hãy thử lại lần nữa.”

Tuy nhiên, khoảnh khắc Tatsuya yêu cầu tiếp tục buổi tập luyện, điểm tập trung sự chú ý của Miyuki lại một lần nữa quay lại Tatsuya.

─Đã tròn một tuần kể từ cái ngày sau khi con ma cà rồng biến mất khỏi khuôn viên trường và tiếp đó là một chiến thắng không cần phải trả giá đắt. Vào ngày thứ hai, Tatsuya đã tìm đến Yakumo liên quan đến việc luyện tập, và hôm nay là ngày thứ bảy kể từ lúc đó.

Trái ngược với lời nói của Yakumo, Tatsuya một lần nữa nhớ lại về tài năng tiềm tàng khác hình thành trong hai ba ngày qua.

Pháp sư bình thường sẽ xem xét việc có thể đánh vào một mục tiêu trong Không Gian Thông Tin với viên đạn psion trong ba ngày là một bước tiến quá lớn. Tuy nhiên, Tatsuya ngay từ đầu đã có khả năng nhận diện thể thông tin trôi nổi trong Không Gian Thông Tin. So với những người luyện tập khác, cậu đã mang một lợi thế to lớn ngay cả trước khi cuộc tập luyện bắt đầu. Dù là như thế, sự thật rằng đến cả bây giờ cậu vẫn không thể tác động đến mục tiêu với những viên đạn psion chẳng đáng khen ngợi tí nào.

“Chà, việc thích nghi chỉ có thể được xét đoán bởi sự thành công. Những kỹ năng là thứ mà con có lẽ không thể đạt được hôm nay, nhưng đột nhiên lại có thể đạt được vào ngày mai.”

Như thể chú ý tới sự tự phê bình gay gắt của Tatsuya, Yakumo đưa ra vài lời an ủi.

“Tuy nhiên, sự thật của vấn đề là ngay bây giờ không phải lúc để chờ cho tới ‘ngày nào đó’.”

Hiển nhiên, việc này sẽ không chấm dứt chỉ với vài lời an ủi.

“Trong trường hợp của con, con đã hoàn toàn biết phải nhắm vào đâu, ta nghĩ một con đường khác để tiếp cận điều này sẽ tạo ra một phương pháp tấn công hoàn toàn mới.”

Nghe vậy, Tatsuya để cho một nụ cười cay đắng sượt qua mặc dù biết như thế là không lịch sự.

“Không dễ dàng gì để có thể phát triển một phép thuật mới ngay lập tức. Dù con thừa nhận tiến độ khá là mờ nhạt, nhưng con nghĩ người đánh giá con quá cao rồi.”

“Thật sao? Trong khi con có một mặt bị thiếu đi tài năng, nhưng xét về phương diện sửa đổi kỹ thuật và tạo ra cái mới thì con đã thuộc về một giải đấu của riêng mình rồi. Ta chắc chắn không nghĩ làm giảm giá trị tiềm năng của chính con là một cách hành động khôn ngoan.”

“Đúng vậy đấy, Onii-sama.”

Mặc dù Tatsuya không quá nhiệt tình, nhưng lần này đến lượt Miyuki cổ vũ.

“Chỉ Onii-sama mới có khả năng tạo ra thứ gì đó mà những người khác thậm chí còn không dám mơ tới nữa.”

…Thình lình trở nên phấn khích, đó là một lời tuyên bố hết mực. Trong trường hợp của Miyuki, điều này thậm chí không phải đặc biệt gì đối với cô.

“Tha cho anh đi, nhưng anh không nghĩ những cách này xung khắc với nhau. Cách sử dụng Gram Demolition để tấn công trực tiếp có thể là một chiến thuật và phép thuật mới phát triển có thể xuất phát cùng lúc, đúng không?

Nếu là ai đó khác chứ không phải Miyuki, Tatsuya sẽ ngay lập tức bác bỏ nó với mấy thứ như là “đừng nói những thứ vô lý thế”, hay một câu đùa kiểu “cậu muốn tớ kiệt sức mà chết sao?”

Nhưng vì đây là Miyuki, và trước đôi mắt chứa chan hy vọng gần như là một đức tin thuần khiết đó, Tatsuya hoàn toàn không thể nào lại đáp lại với những lời giống như “không thể được đâu” hay “không hợp lý chút nào”.

◊ ◊ ◊

Tatsuya và Miyuki không phải những người duy nhất mong chờ một trận tái đấu. Erika, Mikihiko, Mayumi, Katsuto tất cả đều chuẩn bị cho cuộc chạm trán tiếp theo – không chỉ mỗi trận chiến này, mà còn cả cuộc chiến đấu chống lại mối đe doạ do những con ma cà rồng gây ra. Sau khi họ bắt đầu sự chuẩn bị của mình, tin xấu vượt Thái Bình Dương truyền đến vào cuối tháng 1 năm 2096.

“Onii-sama, đây là…!”

Cặp anh em Shiba nghe tin tức thông qua ti vi khi họ ngồi ăn bữa sáng. Tatsuya cứng họng rằng truyền hình dường như canh giờ chính xác ngay buối sáng bên Nhật.

“…Chẳng phải điều này giống với thứ chúng ta đã nghe từ Shizuku sao…?”

“…Trông giống như bản làm mờ.”

Sau khi cuối cùng cũng nhận ra giọng của cô, Tatsuya đáp lại với giọng cay đắng.

Nội dung của chương trình phát sóng được công bố bởi một người tố cáo nặc danh trong tổ chức chính phủ.

Tin tức như sau:

─Vào ngày 31 tháng 10 năm ngoái, chính quyền USNA đã ra lệnh cho các pháp sư quân đội phát triển một biện pháp đối phó với vũ khí bí mật của quân đội Nhật Bản từng sử dụng tại phần phía bắc bán đảo Triều Tiên. Các pháp sư tại Phòng nghiên cứu gia tốc quốc gia Dallas phớt lờ cảnh báo của các chuyên gia và dùng máy gia tốc hạt để triệu hồi  quỷ. (TL: vãi thật)

Các pháp sư muốn lập khế ước với quỷ để chống lại siêu vũ khí của Nhật Bản.

Không may cho họ, quá trình liên kết thất vại và họ đã bị chiếm hữu. Những con ma cà rồng chịu trách nhiệm cho các vụ náo động thường dân bắt đầu từ cuối năm ngoái thực chất là các pháp sư quân đội bị chiếm hữu bởi những con quỷ này. Quân đội sẽ chịu trách nhiệm cho những người thiệt mạng từ ba quan điểm.

Đầu tiên, thất bại trong việc ngăn các pháp sư khỏi tham gia vào các thí nghiệm nguy hiểm và khinh suất.

Thứ hai, họ bắt buộc khởi động thí nghiệm và vẫn không thành công, mặc dù biết rằng vốn có ẩn chứa nguy cơ cao.

Thứ ba, trong khi có khả năng cao rằng họ đã mất ý thức của mình, sự thật vẫn là các pháp sư liên kết với quân đội đã làm hại dân thường.

Những điều trên nghĩa là bước ngoặt không may này đã trực tiếp dẫn tới kế quả về sự thất bại của quân đội trong việc kiểm soát các pháp sư của mình. Chúng ta có nên nghiêm túc đánh giá lại xem liệu phép thuật, một thế lực siêu nhiên mà, dẫu rằng mạnh mẽ, ẩn chứa nguy cơ tráo trở bất cứ lúc nào có thích đáng với sự quan tâm nhiều nhất của quốc gia─

“Thật là một cách gói gọn thông điệp thú vị….”

“Vậy, nghĩa là!?”

“Mục đích thực sự là phân biệt đối xử với các pháp sư.”

Giọng điệu cay đắng của Tatsuya trả lời lại nét mặt căng cứng của Miyuki tạo một cảm giác nó giống ngạc nhiên hơn là lo lắng.

“Nguyên nhân chính tương tự như những ‘người theo chủ nghĩa nhân văn’, nhưng… Vì số lượng áp đảo của những người không thể sử dụng phép thuật, không đáng tốn thời gian để cân nhắc xem phương tiện truyền thông phát từ đâu. So với việc đó, nguồn tin tức còn quan trọng hơn nhiều.”

Tatsuya ban đầu định với tay tới chiếc điện thoại, nhưng lại ngừng lại giữa chừng.

Anh ấy định gọi cho ai…? Giữa một lượng lớn các ứng cử viên, vì lý do nào đó một gương mặt thuộc về một đối thủ chứ không nhất thiết là bạn bè sượt qua tâm trí Miyuki.

◊ ◊ ◊

Tin tức bất ngờ nổ ra từ đâu chẳng biết – mặc dù sẽ thích hợp hơn nếu gọi đây là một xì căn đan – và Lina bị một cơn đau đầu đè nặng theo đúng nghĩa đen.

Những hướng suy nghĩ của cô về vấn đề này bảo với cô rằng giờ không phải lúc để đến trường, nhưng một tài sản chiến đấu như cô  100% tập trung vào hướng đó cũng không thể giúp tình hình yên ắng xuống ngay cả khi cô có ở lại. Thêm nữa, có lệnh cho cô “hành động như bình thường” từ đại tá Barans.

Không cách nào cô có thể không tuân theo một mệnh lệnh trực tiếp từ sĩ quan cấp trên.

Chăm sóc cái đầu bị đau của mình, Lina đến trạm xe tới “trường Đệ Nhất”. Tiếp đó, chỉ có duy nhất một con đường dẫn tới cổng trường. Ít nhất, nó đã từng là như thế.

“Chào buổi sáng, Lina.”

Nhìn thấy một hình bóng bất thình lình chặn ngang con đường trước mặt cô, Lina quên mất cơn đau đầu và ngay lập tức quay đầu bỏ chạy như một con thỏ.

“Cái gì xảy ra với cậu thế, cố gắng bỏ chạy khi thấy ai đó…?”

“Ah, ha ha ha…”

Cuộc rút lui chiến lược của Lina kết thúc trong thất bại chỉ với ba bước chân nhỏ nhoi.

Đó là bởi vì Miyuki đang đứng canh tại quầy bán vé.

Bị dồn vào một góc bởi người bạn cùng lớp tươi cười của cô, Lina chỉ có thể dán một nụ cười lên mặt và cố gắng tiếp tục. –Cũng chẳng phải có mục đích gì ở đây.

“Ah, quên nó đi. Không, nó thực sự không phải điều gì tốt đẹp, nhưng không có ích gì cho việc chậm trễ với điều này. Tôi có và thứ muốn hỏi cậu, nên hãy nói chuyện trong khi đang đi.”

“…Cậu muốn biết điều gì?.”

Đề cao cảnh giác, Lina vẫn ngoan ngoãn đi theo bởi vì cô đang ở vị trí mà gây ra một sự náo động là không được phép. Mặc dù thời gian ngắn ngủi họ ở cùng nhau, Tatsuya biết rằng cô ấy không được biết đến bởi tính kiên nhẫn và đi ngay vào vấn đề.

“Cậu có nắm được tin tức sáng nay không?”

“…Tôi có xem, dù không phải là tôi muốn điều đó.”

Đáp lại truy vấn của Tatsuya, Lina trả lời dường như thực sự khó chịu.

“Phần nào trong số đó là thật?”

Lina có nghĩa vụ trả lời những câu hỏi của Tatsuya một cách thành thực nhất có thể.

Tuy nhiên, Lina đang trong tâm trạng muốn hét lên. Ơn trời, đối tượng nói chuyện của cô cũng biết mọi thứ về cô nên không cần thiết phải giấu diếm khi cô bắt đầu tràng chửi rủa của mình.

“Tất cả phần quan trọng đều là nói dối!”

Rốt cục thì, cô đã xoay sở để hạ thấp âm lượng, nhưng giọng điệu vẫn khá là kích động.

“Chúng chỉ đặt ra sự thật ở bề ngoài thôi, và nó còn tệ hơn! Đó thật là một ví dụ hoàn hảo của việc kiểm soát thông tin!”

“Như dự đoán, đó là sự tuyên truyền.”

Mặc dù hiểu được ý nghĩa từng từ trong lời của Tatsuya, Lina vẫn hơi nghiêng đầu.

“Cái gì, cậu có ý gì khi nói như dự đoán? Tuyên truyền?”

“Không. Đó chỉ đơn giản là suy luận của tôi thôi. Vậy, chỉ có phần cơ bản của vấn đề là đúng thôi à?”

“…Phải!”

Phần mà cô không muốn chỉ ra nhất giờ đang nằm ngoài ánh sáng. Quên mất sự bối rối của mình vài giây trước, Lina đáp lại với vẻ thất bại.

“Tuy nhiên, thông tin giống thế này đáng ra nên được giữ bí mật đặc biệt chứ. Tôi tin rằng rất khó để người ngoài điều tra việc này.”

“…Đó chắc là ‘Thất Hiền Nhân’ rồi.”

“Thất Hiền Nhân? Là Thất Hiền Nhân của Hy Lạp, phải không?”

“Một tổ chức gọi là Thất Hiền Nhân mà danh tính tới giờ vẫn còn chưa rõ.”

Nghe những lời của Lina, Tatsuya bị bất ngờ.

“Mấy người không biết danh tính của một tổ chức trong biên giới USNA? Điều đó là có thể sao?”

“Nó có thể đó! Tôi cũng chẳng muốn thừa nhận điều này chút nào!”

Biểu hiện của Lina chứng minh rõ ràng sự thật những lời của cô.

“Tên của tổ chức, Thất Hiền Nhân, cũng được đưa ra từ phía chúng và, không cần biết chúng tôi cố gắng thế nào, chúng tôi cũng không tìm thấy bất cứ dấu vết gì của chúng. Chi tiết duy nhất chúng tôi có thể phần nào xác nhận là có bảy người nắm giữ danh hiệu Hiền Nhân trong bộ máy lãnh đạo của chúng.”

“Hiền Nhân… Khá đúng với nghĩa đen của từ này.”

“Đó là lý do tại sao tôi nói chúng tôi không biết chúng là ai.”

“Chờ đã, Lina. Xin đừng hướng sự tức giận của cậu vào Onii-sama.”

“Cái gì, tôi…”

Không biết cô nên bình luận sự mù quáng có chọn lọc của Miyuki hay khả năng đọc không khí tệ hại của cô ấy, Lina đang trên bờ vực bùng nổ với mấy thứ như là “Cậu nói cái gì thế hả!” hay “Ý cậu tôi là người sai ở đây à!?”. Tuy nhiên, sau khi làm vài cái hít thở sâu, cô đã xoay sở tránh được mấy cư xử gây chú ý.

“…Ngươi sẽ thua nếu ngươi đặt quá nhiều sự chú ý, Angelina, và đó chỉ là Miyuki trở nên kỳ lạ hơn thường ngày. Sẽ không có kết thúc cho điều này nếu như ngươi cứ để ý đến những lời tuyên bố bro-con từ một cô em gái bro-con. Đừng quá chú ý tới cô nàng bro-con lập dị, bro-con lập dị…”

Câu thần chú cô tụng với chính mình để lấy lại bình tĩnh may mắn thay vẫn không bị nghe thấy và do đó cũng chẳng phải chịu quở trách.

“Lina?”

“Eh? Xin lỗi, gì vậy?”

“Về việc của Thất Hiền Nhân, có khi nào họ là những người theo chủ nghĩa nhân văn không?”

Sau khi nghe những lời của Tatsuya, Lina nghĩ về nó khi cô bước đi trước khi lắc đầu.

“Mặc dù tôi không thể đảm bảo điều này, nhưng nó chắc không thể nào đâu. Dựa trên tiền sử của bọn chúng, Thất Hiền Nhân không phải một tổ chức thêm vào chính nó các hệ tư tưởng hay sự cuồng tín.”

“Tạm thời không nói đến sự cuồng tín, nhưng có thể có tổ chức không theo hệ tư tưởng sao?”

“…Đó là một cách thô thiển khi đặt vấn đề với tôi. Chẳng có lợi ích gì để nghĩ cho bọn chúng cả. Dựa trên điều tra của chúng tôi, chúng dường như giống những người thích thú với các trường hợp hành động tội phạm. Đốt cháy niềm đam mê với một lối suy nghĩ đặc biệt nào đó không phù hợp với hình tượng của chúng. Quan trọng hơn, Thất Hiền Nhân từng giúp đỡ chúng tôi trong quá khứ, mặc dù nó dường như phần lớn là một chiều thôi.”

Và đó là khi mà cái tên Thất Hiền Nhân trở nên được biết đến, Lina thêm vào lời giải thích của cô. Tatsuya gật đầu thấu hiểu và suy nghĩ, đúng là điều này không phù hợp với tiểu sử của những người theo chủ nghĩa nhân văn.

“Cuối cùng, một điều nữa thôi.”

Mặc dù vẫn còn một quãng nữa mới tới cổng trường, Tatsuya đã tuyên bố cuộc thẩm vẫn đã đến hồi kết thúc.

“…Điều gì?”

Nghe giọng của cậu trở nên nghiêm trọng hơn lúc trước, lời đáp của Lina cũng thận trọng hơn.

“Việc thu hút các Parasite từ thế giới khác có phải là kết quả nhắm tới không?”

“Không.”

Câu trả lời của Lina hoàn toàn bác bỏ câu hỏi của Tatsuya.

“Nếu cậu thực sự nghiêm túc với câu hỏi đó, tôi sẽ giận đấy, Tatsuya.”

Giờ đề cập đến nó, Lina đã điên tiết rồi. Chỉ là sự tức giận của cô không chĩa vào Tatsuya trước đó mà thôi.

“Tôi đã phải hành quyết 3 kẻ ‘bị nhiễm’ rồi. Nếu điều này hoàn toàn là kế hoạch của ai đó, không lý nào tôi có thể bỏ qua cho hắn.”

◊ ◊ ◊

DD là một người đàn ông da trắng xấp xỉ 45 tuổi và có ngoại hình đặc trưng là tóc và mắt màu nâu. Tên ban đầu của ông là Donald Douglas, nhưng không ai gọi ông là “Mr. Douglas”. Nhìn theo hướng tốt, nó sẽ là một từ thể hiện sự quý mến, và nếu nói trắng ra, đó là bởi vì chẳng có sự kính trọng nào cả. Kể từ thời thơ ấu, mọi người từ bạn đồng nghiệp tới bạn cùng phòng đều gọi ông là “DD” và làm ra vẻ ông là một người lớn tuổi mộc mạc mà chẳng hề có ý tích cực hay tiêu cực.

Ba tháng trước, DD là một quản lý ký túc xá ở Dallas. Ông đã vinh dự tốt nghiệp trường cao đẳng kỹ thuật. Một vài sơ xuất (theo ý kiến riêng của ông) trên đường đời đã cướp đi khỏi ông một công việc như ý, nên ông đổi nghề vài lần trước khi kết hôn.

DD thất vọng sâu sắc về con đường nghề nghiệp của mình. Mặc dù là một dân lao động, ông giữ một vị trí trách nhiệm khá cao trong công ty, và sự bù trừ hẳn là không ảnh hưởng đến lối sống của ông. Thu nhập của ông ở mức trung bình của những người sống ở khu vực thành thị của Mỹ. Nếu tính luôn các khu vực Trung Mỹ của USNA như toàn thể, ông thậm chí vượt qua mức trung bình ở một số nơi. Tuy thế, ông vẫn tin rằng mình xứng đáng với một công việc tốt hơn.

Mặc dù điều này, ông bỏ sang một bên tham vọng của mình và đặt gia đình lên trên hết sau khi kết hôn. Mặc dù không thể may mắn có con, cuộc sống hôn nhân của họ là một trong những điều hạnh phúc. Ông là một người chồng gương mẫu đối với vợ mình, nhưng có lẽ sự tự kiềm chế của ông quá cao. Phải chi ông thành thật với bản thân mình hơn một chút, ông có lẽ đã không bị cám dỗ bởi con quỷ ngày hôm đó.

Cái ngày của thí nghiệm mô hình thu nhỏ của lỗ đen, ông đã chịu trách nhiệm cho việc kiểm tra phân phối điện dọc theo các bức tường ngoài nối với máy gia tốc hạt khi ông nhìn tha thiết vào các thiết bị thí nghiệm lớn. Hoài bão chưa thành đã bị chôn chặt trong trái tim ông trở thành thèm muốn thuần tuý tràn ngập con tim ông. Tuy nhiên, đó hẳn chỉ là một phút lầm lỡ. Sau khi kết thúc nhiệm vụ của mình, DD làm chủ được bản thân và trở về nhà để là một người chồng tốt. –Nếu một con Parasite không chiếm hữu ông, là vậy đấy.

Ngày hôm đó, ông trở thành một ma cà rồng. Như một học viên tài năng, khoảnh khắc ông hoàn toàn đồng hoá với con Parasite, khả năng của ông – Hypnosis Force (Sức Mạnh Thôi Miên) thức tỉnh. Sử dụng sức mạnh này, ông làm cho vợ mình tin chắc họ đang chuẩn bị đi du lịch Nhật Bản theo ý riêng của họ.

Sức mạnh thôi miên của DD không mạnh đến thế. Ông không thể ép buộc người ta làm những điều bất thường nằm ngoài cảm giác tội lỗi, các ý thức giá trị sâu sắc, hay tín ngưỡng tôn giáo của họ. Câu thần chú ông triển khai lên vợ mình chỉ hàm ý rằng “họ đang định đi du lịch nhật bản cho một chuyến công tác”.

Tuy nhiên, vẫn trong ranh giới chấp nhận của thường thức và lý lẽ, ông vẫn có thể ép buộc thuyết phục người khác bằng các lệnh không tự nhiên. Ví dụ, ông có thể dễ dàng khiến cho các đại lý bất động sản tin rằng họ đã nhận được các tài liệu cần thiết và không cần phải đi qua các thủ tục giấy tờ. Nhờ vào sức mạnh này, ông đảm bảo chỗ ở cho các đồng bọn của mình, những người không được gửi đi bởi USNA (bao gồm cả chính ông). Sử dụng quan niệm thông thường như “không thể có chuyện quỷ tồn tại”, DD thao túng ký ức các nhân chứng và che giấu hành động của đồng bọn mình.

Tuy nhiên, bắt đầu từ một tuần trước, đồng bọn của ông đang trong hoạt động tốt bắt đầu mất vật chủ từng người một, đòi hỏi một sự thay đổi. Để giúp đồng bọn của mình lách khỏi các cuộc kiểm tra thể chất, ông can thiệp vào ký ức của các nhân viên USNA để chuyển họ xuống cuối danh sách và sử dụng thời gian đó để liên lạc với những đồng bọn đã bỏ trốn khỏi đất nước trước quân đội tới Nhật Bản để giúp họ phối hợp chỗ ở và nơi ẩn náo tiếp theo.

Sau khi sắp xếp hành lý trong căn hộ, DD liên lạc với những đồng bọn của mình.

(Sự chuẩn bị cho việc di chuyển đã hoàn tất.)

DD hướng thông điệp này vào phần bên trong ý thức của mình và nhận một sự xác nhận bằng tâm trí. Ngay cả với một học viên kỹ cao năng trong việc đọc tâm trí hiện nay, điều duy nhất có thể nghe thấy hẳn chỉ là âm thanh của những con ong đang vỗ cánh. Đó thậm chí  còn chẳng phải vấn đề về ngôn ngữ bởi vì DD là người duy nhất giao tiếp bằng ngôn ngữ loài người. Các Parasite truyền đạt bằng tâm trí, nên không cần thiết phải có từ ngữ. Ngay từ ban đầu, chúng cũng giống như là có một ý thức trung tâm vậy. Không cần mọi người phải xem xét đến bước tiếp theo. Với trách nhiệm tư duy nhận thức tạm thời cho đồng bọn ngay lúc này, DD là ý thức cơ sở - người chịu trách nhiệm về suy nghĩ con người.

(Vậy hãy dời lại sáng mai. Nhớ đừng thu hút sự chú ý.)

(……..)

(Bây giờ đã trễ rồi. Di chuyển bây giờ chỉ làm tăng nguy cơ thôi.)

Những suy nghĩ truyền đến là ba sự xác nhận, hai không đồng tình, và một còn lại là một tiếng khóc thét.

“Chuyện gì xảy ra thế!?”

DD không thể làm khác ngoài nhả dựng lên và dùng giọng thật của mình để hét lên. “Giọng” của ông truyền qua mối liên kết giữa hai chân mày nên mọi tên đồng bọn đều có thể nghe thấy ông.

Tuy nhiên, thứ truyền về lại là một chuỗi các tiếng khóc thét. Gần như cùng lúc, các liên kết của đồng bọn cũng biến mất.

Ngay vào lúc người thứ tư thét lên, DD cảm thấy một nỗi lo lắng sâu sắc tràn ngập trong tim.

Ông cuống cuồng tìm kiếm ngực của mình.

Ngay gần chỗ tim, một vật thể đen nhỏ giống cái kim bị kẹt vào. Khi nhìn gần hơn, nó có vẻ là một loại đinh ghim đeo trên ngực. Đầu của chiếc đinh ghim xuyên vào áo nhưng không chảy miếng máu nào.

Thay vì thắc mắc tại sao ông lại bị đâm bởi một vật thế này, DD lại theo phản xạ cố rút nó ra.

Tuy nhiên, bàn tay ông không còn tuân theo suy nghĩ của ông nữa. Khoảnh khắc sau khi DD nhận ra mình bị đâm, toàn thân ông tràn ngập đau đớn phá hỏng khả năng suy nghĩ tỉnh táo của ông.

Cơn đau đâm vào tim ông và cơ thể vật lý của ông mãi mãi ngưng hoạt động.

Nguyên nhân tử vong là bị sốc. Báo cáo của nhân viên pháp y chắc sẽ là “nhồi máu cơ tim do cơn sốc bất thường”.

Cho tới cuối cùng, DD vẫn hoàn toàn không nhận thức thấy bóng đen đang đứng trước mặt ông.

“Hai giây…Khá khó khăn để đọ với Oji-sama.”

Nhặt chiếc đinh ghim rơi dưới sàn lên, Kuroba Mitsugu thì thầm chế giễu bản thân.

Phép thuật Mitsugu sử dụng để chôn cất những con ma cà rồng là sáng tạo của riêng ông. Mang cái tên nhạt nhẽo “Ong Độc” mà ông tự đặt, nó là một phép thuật can thiệp giác quan làm tăng cảm giác đau đớn của mục tiêu lên vô cùng cho tới chết. Liên quan đến việc này, nếu mục tiêu là ai đó có ngưỡng chịu đựng cao và có thể dùng phép phản ma pháp trước khi cú sốc dẫn đến cái chết thì câu thần chú sẽ bị hoá giải, và không có bất kỳ ảnh hưởng nào trước những đối thủ có thể tự cắt đứt cảm giác đau đớn của mình. Xét về mặt sức mạnh giết chóc, phép này không thể so với “Lưỡi Hái Tử Thần” được sáng tạo bởi chú của ông, Yotsuba Genzou, thủ lĩnh nhà Yotsuba hai thế hệ trước. Những lời thì thầm thốt ra khỏi miệng ông cho thấy rằng Mitsugu đã tự nhận thức được điều này.

Tuy nhiên, vẫn là quá sớm để nói rằng “Ong Độc” kém cỏi hơn “Lưỡi Hái Tử Thần”. Lợi thế lớn nhất của “Ong Độc” là khả năng dứt điểm đối thủ chỉ với một vết chích nhỏ của chiếc đinh ghim. Mặt khác, “Lưỡi Hái Tử Thần” đòi hỏi đích thân phóng ra để đảm bảo cái chết, để lại đằng sau những vết thương trên tử thi và máu bắn khắp nơi. Nếu so sánh, “Ong Độc” sẽ chỉ để lại một vết thương khó nhận ra mà rất khó có thể liên hệ tới nguyên nhân cái chết. Khi đối mặt với một nạn nhân của “Ong Độc”, giả định ban đầu sẽ là trúng độc, sau đó có lẽ sẽ là chết vì nghẹt thở, nhưng tử thi sẽ không để lại bằng chứng nào chống đỡ cho cả hai giả thuyết. Với mục đích ám sát, “Ong Độc” là một phép thuật tuyệt vời.

Một điểm nữa của “Ong Độc” là phép thuật này không chỉ giới hạn với một mình Mitsugu. Không giống hầu hết những phép thuật can thiệp giác quan khác, “Ong Độc” có một Khởi động thức không phải cho những pháp sư đặc trưng với một quá trình sắp xếp khá hợp lý. Nói ngắn gọn, ngay cả những pháp sư khác ngoài Mitsugu cũng có thể sử dụng phép thuật này. Dĩ nhiên, điều này sẽ đòi hỏi một mức độ phù hợp nào đó, nhưng giờ đây tất cả những bộ hạ của Kuroba sử dụng “Ong Độc” như con át chủ bài của họ.

Nghe thấy ai đó gọi ông từ đằng sau, Mitsugu từ từ quay lại. Dáng điệu của ông một tay giữ lấy chiếc mũ trên đầu rõ ràng là sản phẩm phụ của việc đọc quá nhiều tiểu thuyết (theo ý kiến các cấp dưới của ông). Tuy nhiên, ông có vẻ hoàn toàn thoải mái khi diễn xuất nhân vật.

“Công việc hoàn thành.”

“Tổn thất?”

“Không.”

Mitsugu gật đầu hài lòng trước những lời cả cấp dưới. Đây là những đối thủ đã gây nhiều rắc rối cho đội truy đuổi của USNA. Nên ông có thể được bỏ qua nếu ông cho điểm cấp dưới của mình cao một chút.

“Mệnh lệnh này đến từ trưởng tộc. Đừng lỏng lẽo khi theo đuổi các thể thông tin chạy trốn khỏi vật chủ. Chúng ta không thể làm gì nếu chúng ta để mất chúng vào phút chót, nhưng chúng vẫn cần phải bị săn đuổi hết khả năng của chúng ta.”

Cấp dưới của ông bộc lộ một biểu hiện khác thường sau khi Mitsugu đưa ra mệnh lệnh. Lời nói ngây thơ của ông có nên được xem như là quá thoải mái hay đơn giãn chỉ là không đủ nghiêm khắc với cấp dưới của mình? Rất khó để hài hoà hình ảnh này với những mệnh lệnh bình tĩnh của các vụ ám sát hàng loạt hay thái độ lạnh lùng dứt khoát hy sinh các thuộc hạ của ông.

Kuroba Mitsugu là một người đàn ông rất khó để thấu hiểu.

Với rất nhiều mặt nạ, không có cách nào để nắm bắt được mặt thật của ông.

Về vấn đề này, cũng rất khó để nói rằng liệu ông ta còn thậm chí có “mặt thật” hay không nữa.

Ai đó càng làm việc lâu với ông, cảm giác này càng sâu đậm.

Chú thích[]

Theo dõi & Thanh chuyển trang

Bỏ theo dõilatest?cb=20190220103837&format=originalbộ truyện này
► Xem lại Tập 10 Chương 8♬   Mahouka Koukou no Rettousei   ♬► Xem tiếp Tập 10 Chương 10


Advertisement