Sonako Light Novel Wiki
Register
Advertisement

Chương 8[]

Thứ bảy, ngày 29 tháng 10 năm 2095 sau công nguyên.

Mặc dù lớp vẫn đang trong tiết học, mỗi lớp căn bản đều là tự học. Bên cạnh những lớp thực hành kỹ năng, tất cả các lớp khác dù thế nào hầu như đều tự học, mặc dù đối với học sinh khoa 2, phân nửa các tiết thực hành kỹ năng của họ cũng đều là tự học, vì vậy nên không giống như có gì khác với thường ngày. ─Nói về việc đó, một lớp điển hình sẽ không ồn ào như thế này.

Thỉnh thoảng, một cuộc náo động sẽ nổ ra trong suốt tiết thực hành kỹ năng, gây cảm tưởng rằng cái “khuôn viên yên ắng” là ngang nhiên quảng cáo sai sự thật. Thật sự, thông thường sẽ có một chút om sòm, nhưng họ thường có tổ chức và ổn định hơn. Lý do cho sự điên rồ của ngày hôm nay là cả khuôn viên đang đầy những tiếng ồn gây ra bởi cuộc kiểm tra cuối cùng cho các tài liệu cần thiết của cuộc thi luận án ngày mai.

Tuy nhiên, như một người tham gia chủ chốt, Tatsuya đang ở trong phòng học yên lặng làm bài tập về nhà trước thiết bị đầu cuối.

Tatsuya không phải tập trung vào bài tập về nhà vốn không liên quan gì đến sự chuẩn bị ngày mai chỉ bởi vì cậu đang trễ nải hoặc đã bị sa thải… Nói đúng hơn, học sinh cao trung bỏ bài tập về nhà đến ngày cuối cùng để mà còn chuẩn bị gì đó khác thì mới đúng là “trễ nải”.

Trách nhiệm của cậu trong ngày bao gồm việc kiểm tra thời gian chạy chương trình trong buổi tổng duyệt và sửa lỗi (tất cả sự kiểm tra khác đã hoàn thành). Tuy nhiên, vì người không thể thiếu là Suzune thì lại chưa đến, nên buổi tổng duyệt phải trì hoãn. Hôm qua, cậu nhận được tin nhắn bảo rằng “cô ấy sẽ đến trường vào buổi chiều”, nên không có gì phải lo lắng hay bận tâm cả, nhưng điều đó có nghĩa là cậu chẳng có gì để làm cho sự chuẩn bị của buổi thi luận án.

Sau khi tiết một kết thúc, vừa khi cậu định thư giãn và duỗi người, một giọng nói thu hút sự chú ý của cậu từ phía trước.

Tatsuya không quay lại Leo, người ngồi trước cậu với khuỷu tay đặt lên lưng ghế, mà với Erika đứng cạnh cậu ta khi cô gọi cậu.

“Tatsuya-kun, khi nào thì cậu tới hội trường ngày mai?”

Hai người đó, họ định làm cái quái gì vậy chứ…? Tatsuya nghĩ với sự ngạc nhiên, nhưng điều này không có gì bí mật cả.

“Chúng tôi gặp nhau lúc 8 giờ sáng trước hội trường và lễ khai mạc bắt đầu lúc 9 giờ. Buổi lễ mất 30 phút, vậy nên cuộc thi chính thức bắt đầu lúc 9:30. Mỗi đội được phân định 30 phút, và sẽ có 10 phút giải lao mỗi lượt, với bốn đội trình bày trước giờ ăn trưa từ trưa tới 1 giờ chiều. Năm đội còn lại sẽ trình bày vào buổi chiều, nên cuộc thi sẽ kết thúc khoảng 4:10. Sau đó, sẽ có màn đánh giá và lễ trao giải, nên thời gian kết thúc dự kiến là khoảng 6 giờ chiều.”

“… Vậy, khi nào tới lượt trường mình?”

Erika có hơi chóng mặt vì câu hỏi đầu tiên của cô lại nhận được câu trả lời quá dài, nhưng cô cuối cùng cũng đã giữ vững.

Sau khi thất bại trong âm mưu làm cô ấy lẩm cẩm, Tatsuya đơn giản là chuyển sang một câu trả lời chân thật.

“Trường Đệ Nhất là thứ hai từ dưới lên và sẽ bắt đầu lúc 3 giờ chiều.”

“Vậy không phải cậu có rất nhiều thời gian sao?”

“Thật vậy. Đó là tại sao người nói chính, Ichihara-senpai, sẽ đến hội trường sau buổi trưa. Isori-senpai và mình sẽ đến sớm hơn một chút để chuẩn bị dụng cụ và đối phó với mấy tình huống khẩn cấp.”

“Hm~. Dù thế nào, thì mấy người cũng gặp ở đó. Vậy còn thiết bị chứng minh thì sao?”

“Hội học sinh sẽ sắp xếp cho một công ty vận tải. Hattori-senpai cũng đi theo.”

“Hattori-senpai, không phải anh ta làm vệ sĩ cho Ichihara-senpai sao?”

“Mình nghe rằng Saegusa-senpai và Watanabe-senpai định sẽ hộ tống Ichihara-senpai vào ngày mai. Nói về việc đó, tại sao cậu lại muốn biết vậy?”

Trước cậu hỏi bất ngờ của Tatsuya, Erika bồn chồn và không thể đưa ra một câu trả lời.

Liếc nhìn Erika đang lưỡng lự, Leo vẫn im lặng cho tới giờ đã lên tiếng.

“À, đội bảo vệ ấy, liệu chúng tôi có thể tham gia không?”

Nhìn thấy Erika rõ ràng không hài lòng nhưng vẫn giữ im lặng, việc này có vẻ như là thứ hai người họ đã bàn bạc trước đó.

“Điều đó không thành vấn đề…. Nhưng tại sao mấy cậu lại muốn dính líu vào một nhiệm vụ phiền phức như vậy?”

Với Tatsuya, đây rõ ràng là lời truy vấn, trong khi Leo để lộ một nụ cười xấu hổ.

Tatsuya liếc nhìn Leo, sau đó tới Erika. Leo diện một nụ cười tự chế nhạo khi cậu quay lại ánh nhìn của Tatsuya trong khi Erika tìm cách né tránh cặp mắt của Tatsuya.

“Mình đã xin nghỉ mấy ngày để huấn luyện tên này. Chẳng phải mình sẽ trở thành con khờ nếu như mọi việc đều được giải quyết mà không cho chúng tôi một cơ hội để toả sáng sao?”

Đôi mắt của cô liếc đi chỗ khác, Erika còn thêm vào một giọng điệu khổ sở. Cô ấy có vẻ như đã để ý đến vụ việc không công khai ở trung tâm giam giữ đặc biệt và đang phàn nàn do đã để lỡ vì sự vắng mặt của mình. Không may, mặc dù Erika định dùng người như Lữ Cương Hổ như một bao cát để huấn luyện cho Leo, kế hoạch đó dường như đã đổ vỡ.

“Bất kể động cơ của mấy cậu là gì, thì chúng tôi cũng cần tất cả sự giúp đỡ có thể. Đồng thời, cũng không ai đảm bảo sẽ không có chuyện xảy ra.”

“Eh? Mình nghĩ mọi việc đã êm xuôi rồi chứ?”

Bỗng nhiên, Mikihiko nhảy vào cuộc nói chuyện như thể đã nghe lỏm từ đầu tới cuối.

Không cần thiết phải chỉ ra sự thật vấn đề cậu ta đang nghe từ họ -  nếu họ làm thế, những người bạn khác của họ người vẫn đang làm hành động tương tự sẽ hoảng sợ và gây ra một vụ om sòm – nên Tatsuya trả lời câu hỏi như thế này.

“Có luật nào bảo rằng tai nạn chỉ xảy ra đơn lẻ và chỉ bởi mình nó không?”

Tatsuya không thông báo với bạn cậu rằng nghi phạm chính đã chủ mưu cho toàn bộ sự việc lần này, Chen Xiangshan, vẫn đang tự do. Cậu cũng không định sẽ làm việc đó trong tương lai. Câu trả lời của cậu vẫn hoàn toàn là lý thuyết, nhưng Tatsuya tin rằng nó đã đủ ở quan điểm này.

“Luôn có người nhắm đến cuộc thi luận án mỗi năm. Một ví dụ cho điều này là sẽ bị phục kích trên đường về nhà lúc thích hợp. Ngay cả khi chúng ta giải quyết được tai nạn trước khi cuộc thi bắt đầu, nó không có nghĩa là sẽ không có gì xảy ra trong suốt cuộc thi, đúng chứ?”

“Chậc… Cậu nói đúng. Vậy mình cũng có thể giúp vấn đề an ninh không?”

Sau khi ngẫm nghĩ những lời đó, Mikihiko đột nhiên hăng hái khi cậu đưa ra lời đề nghị này, với Tatsuya gật đầu kèm theo một nụ cười.

“Vậy, chúng tôi trông cậy vào mấy cậu đấy.”

Ngay cả khi họ giải quyết một chướng ngại, điều đó không có nghĩa là họ có thể giảm sự cảnh giác. Đó chỉ là điều tự nhiên của con người.

Tuy nhiên, dựa trên kết quả, Tatsuya chắc chắn đã phạm sai lầm chết người tại thời điểm này.

◊ ◊ ◊

Ngày trước cuộc thi, Suzune xin nghỉ học và đẩy buổi tổng duyệt xuống buổi chiều trước khi đến bệnh viện.

Hattori đi theo vì cậu lo lắng rằng Suzune sẽ gặp nguy hiểm nếu cô mạo hiểm một mình, do đó Mayumi, Mari và Hattori… Dù thế nào, mọi người xung quanh cô đều quyết liệt phản đối, nhưng cuối cùng đi đến thoả thuận là Hattori sẽ hộ tống cô.

Cô nhẹ nhàng gõ cửa phòng bệnh.

“Vào đi.”

Một giọng trang trọng, nữ tính đáp lại từ trong phòng.

Hattori vẫn ở ngoài hành lang. Người gặp mặt Suzune ở cửa là bác sĩ thường trú ở trường Đệ Nhất trực thuộc đại học ma pháp, Yasuyado Satomi. Cô ấy hẳn đã đến trước đó để thăm Chiaki.

Cô gái trẻ đang ngồi cúi đầu trên giường. Chiaki thậm chí không phản ứng với sự ghé thăm của Suzune.

“Bác sĩ, Hirakawa Chiaki có bị rối loạn tâm trí không ạ?”

Hoàn toàn ngoài dự đoán, Suzune thẳng thừng hỏi bác sĩ Yasuyoda.

“Không, không có dấu hiệu nào của chấn thương tinh thần gây vấn đề về giao tiếp. Tuy nhiên, không có cách nào trực tiếp chuẩn đoán ‘trạng thái tinh thần’ của cô ấy, tôi không thể nói cô ấy hoàn toàn khoẻ mạnh.”

“Miễn cô ấy nghe được lời tôi nói là ổn rồi.”

Lắng nghe câu trả lời của Yasuyoda, Suzune đứng dậy. Cô đi vòng qua giường để đứng trước cửa sổ và nói với Chiaki trong khi lưng cô đối diện với cô gái trẻ.

“Hirakawa Chiaki-san, cô không thể nào gây sự chú ý với Tatsuya bằng phương pháp đó đâu.”

Lời của Suzune hết sức bình tĩnh. Cô đang lạnh lùng chỉ ra sự thật mà không có lời an ủi, dộng viên, chế nhạo hay mỉa mai nào.

“Ấn tượng tốt dĩ nhiên là khỏi phải bàn rồi, cô còn không thể khuấy động sự tức giận hay thậm chí là thù địch. Với cậu ta, cô bây giờ đây không hơn gì một khuôn mặt trong đám đông.”

Phần lớn người nào nghe những lời này của Suzune sẽ chỉ đồng ý với nó đơn giản như một sự thật. Tuy nhiên, điều này đã đủ để dẫn đến sự bác bỏ của cô ấy.

“Vậy thì sao!”

Điều đó là đủ rồi. Suzune đã có thể thành công moi lời nói và cảm xúc của Chiaki ẩn bên dưới thái độ hiếu chiến và chống đối của cô ta.

… Ngay cả khi nó 100% là tiêu cực, đây vẫn là một bước quyết định đầu tiên.

“Tôi biết rằng tôi chỉ là thứ vụn vặt trong mắt người như cậu ta. Tôi không cần senpai phải chỉ ra từng chi tiết!”

Bất kể khi cô đối mặt với Sayaka hay Kanon, Chiaki vẫn giữ thái độ chống đối mà cô cũng đang áp dụng với Suzune.

Tuy nhiên, Suzune lại phản ứng hoàn toàn khác hai người kia.

“Ở một mức nào đó, tôi tin rằng đánh giá của cô về Shiba-kun là chính xác.”

Không chú ý đến tiếng thét của Chiaki, Suzune tiếp tục với lưng cô vẫn đối diện Chiaki.

“Phải, cậu ta là một người ngạo mạn. Cậu ta sẽ không quan tâm bất kể người ta khóc lóc và thỉnh cầu sự giúp đỡ. Quên lòng trắc ẩn đi, cậu ấy thậm chí còn không phí thời gian để cười nhạo chúng. Ngay cả khi bị quấy rối, cậu ta sẽ chỉ xua sự tức giận đi như đuổi một con ruồi.”

Đầu cô cúi xuống, Chiaki cắn vào môi trong nỗi thất vọng. Sau khi nghe những lời của Suzune, cô nhớ lại vụ náo động trong tuần lễ tuyển mộ hồi tháng tư và ít nhiều cũng hiểu cô ấy đang nói gì.

Vào lúc đó cô cảm thấy rằng không có gì họ có thể làm ngoài việc quấy rối cậu ta, nhưng giờ đây nhiều học sinh trung học giống Chiaki nhận ra họ đã sai lầm.

Nếu cậu ta muốn, tên đó có thể tóm bất kỳ đối thủ nào dám dùng phép thuật để cố gắng và đặt bẫy cậu ta.

Lý do duy nhất cậu ta nhẫn nhịn là vì cậu ta không có hứng thú làm việc đó.

Thật sự, mức độ thiệt hại từ những phép thuật tấn công đó gây ra cho cậu ta chẳng khác gì một vết muỗi đốt, và cô người thậm chí còn không làm được nhiều hơn một loài côn trùng gây hại…

Để kìm lại nước mắt thất vọng có vẻ như chảy ra từ trái tim cô, Chiaki không thể làm gì ngoài việc nắm chặt nắm đấm của mình đến nỗi móng tay cô cắm vào bàn tay.

Lờ đi tình trạng hiện tại của Chiaki ─ hay chỉ đơn giản là giả vờ lờ đi ─ Suzune vẫn giữ lưng quay về phía cô gái trong khi tiếp tục.

“Hirakawa-san, cô biết không? Trong cuộc kiểm tra cuối học kỳ một, Shiba-kun đã giành được số điểm cao ngất và gieo nỗi thất vọng của bất kỳ ai bên dưới cậu ta. Đặc biệt là trong Kỹ Thuật Ma Pháp, lĩnh vực mà cậu ta nhận được một số điểm tuyệt đối.”

“… Ý cô là gì?”

“Và người giành vị trí thứ nhì trong phần kỹ thuật ma pháp của bài kiểm tra học kỳ 1 chính là cô.”

Suzune quay lại nhìn cô ấy. Mặc dù biểu hiện của cô vẫn bình tĩnh, nhưng đôi mắt của cô cười ấm áp.

“Cô đạt 92 trên 100 điểm. Bình thường, sẽ không ai ngạc nhiên nếu cô giành vị trí thứ nhất với số điểm đó.”

“…. Vậy thì sao?”

“Không may, cô không có khả năng nào đe doạ được đến Shiba-kun trong bất cứ lĩnh vực nào khác. Tuy nhiên, nếu chỉ giới hạn duy nhất trong Kỹ Thuật Ma Pháp, tôi tin rằng Hirakawa-san vẫn có thể vượt qua được Shiba-kun.”

Chiaki đột ngột ngẩng đầu lên.

Mắt cô mở to, đồng thời sự “không thể tin được” của cô chuyển thành niềm hi vọng “có thể có khả năng”.

“Từ ba tuần trước, sau khi làm việc chung với cậu ấy, tôi để ý thấy Shiba-kun chuyên về phần mềm hơn là phần cứng. Dĩ nhiên, khả năng phần cứng của cậu ta đã vượt xa một học sinh trung học, nhưng chắc chắn vẫn chưa chạm đến mức không thể với tới. Mặc dù Kỹ Thuật Ma Pháp trong năm 1 tập trung chủ yếu vào phần mềm, nhưng sau khi lên năm 2, phần cứng lại trở thành trọng điểm. Tôi nhớ là Hirakawa-san chuyên về phần cứng mà, phải không?”

Ý của Suzune cố gắng muốn nói rằng một khi cô ấy lên năm 2 vốn chú trọng về phần cứng, cô ấy có thể có cơ hội đảo ngược thế trận – đó là những gì Chiaki suy diễn.

Một giọng nói nhỏ trong ý thức của cô thì thầm rằng đây là một viễn cảnh lạc quan thái quá, nhưng cô chọn cách bỏ qua nó.

Nhìn thấy thái độ tự huỷ hoại dần phai biến trên gương mặt Chiaki và thay thế bằng những cảm xúc tích cực sáng lên trong mắt cô ấy, nét mặt của Suzune trở nên nhẹ nhõm.

“Nếu cô vẫn tiếp tục giữ tinh thần bất khuất, tôi tin rằng một ngày nào đó cô có thể đạt được điều này.”

Suzune không nói cô ấy sẽ đạt được cái gì.

Chiaki cũng không hỏi.

Không cần phải đi quá chi tiết vào vấn đề lúc này.

Chỉ cần khái quát bằng “một thứ gì đó” là đã đủ để đạt mục đích rồi.

“Xin hãy đến hội trường ngày mai. Tôi tin rằng sẽ có ích một chút cho cô đấy.”

Bóng dáng Suzune ra khỏi phòng bệnh không hiện diện trong mắt Chiaki.

Có khả năng cô ấy có thể đạt được một thứ gì đó – sự tê liệt mang tên “có thể”.

Sau khi tiêm thuốc tái sinh vào trong tâm hồn suy kiệt đến mức sắp đi đến diệt vong, một sự thay đổi quan trọng đã đến nơi trái tim của Chiaki.

◊ ◊ ◊

“Ế… Ichihara-senpai? Nếu chị cảm thấy không khoẻ…”

Nhìn thấy sắc mặt kinh khủng của Suzune khi cô rời khỏi phòng, Hattori hỏi một cách do dự.

“Không, không có gì phải lo lắng đâu. Chỉ là tự thấy ghê tởm thôi.”

Suzune không phải một người nói chuyện tài ba. Trong khi mà cô ấy giỏi về tranh luận, cô thường kìm chế trừ khi có một nhu cầu cấp bách. Mặc dù phải thừa nhận cô ấy là một người dài dòng trong nhóm của Mayumi, nhưng thông thường cô là một cá nhân ít nói.

Nhận thức rõ điều này, tuy Hattori chú ý đến từ “tự ghê tởm”, nhưng chỉ lẳng lặng theo cô mà không hỏi bất cứ điều gì.

Từ quan điểm của Suzune, cô cho Hattori hộ tống bởi vì cậu ta là loại người biết làm thế nào để luận ra vấn đề. Như mong đợi, cậu không tiếp tục theo đuổi cuộc đối thoại nữa.

(Nghiêm túc mà nói… nó giống như là mình có tất cả tài năng cần thiết của một kẻ bịp bợm.)

Bên dưới vẻ ngoài điềm tĩnh từ khuôn mặt lạnh tanh của cô, Suzune liên tục tự chế giễu mình.

Thay vì muốn giúp Chiaki lấy lại bình tĩnh, mục đích của cô đúng hơn là cô cảm thấy sẽ rất đáng tiếc nếu như tài năng của Chiaki bị lãng phí.

Hơn nữa, cô không làm việc này nhân danh bản thân cô hay chị gái của Hirakawa cùng khối với cô.

Cô làm điều này vì ngôi trường của mình.

Nhà Ichihara là một phân gia đã mất đi con số của họ.

Hiện nay, việc phân biệt đối xử với các Numbers phụ chính thức bị phản đối, nhưng đó chỉ là một bước ngoặt mới xảy ra cách đây 20 năm. Ở thời cha của cô, sự phân biệt và tin tưởng mù quáng lan tràn trong giới trẻ. Cha của Suzune đã bị tàn nhẫn khai trừ khỏi cộng đồng pháp thuật, do đó họ luôn luôn giấu sự thật rằng nhà Ichihara là một phân gia của “Ichihana” khỏi cô ấy.

Tuổi thơ của Suzune luôn luôn có một cái bóng che trên đầu. Khi cô vào trường cấp hai, cô biết được sự thật cha cô che giấu cô cũng như nguyên nhân của việc đó. Có thể vì lý do này, Suzune không bao giờ cảm thấy mình thuộc về cộng đồng pháp thuật.

Cảm giác đầu tiên và quan trọng nhất của sự thuộc về đó là đối với ngôi trường của cô, trường Đệ Nhất trực thuộc đại học ma pháp.

Vì thế, cô cảm thấy mắc nợ sâu sắc với Mayumi vì đã cho cô cơ hội cũng như cảm xúc mạnh mẽ với ngôi trường hơn bất cứ ai.

Trong suốt Cửu Hiệu Chiến vào mùa hè, Suzune và những thành viên khác của ban lãnh đạo trường Đệ Nhất nhận thấy một vấn đề to lớn với sự thiếu hụt kỹ sư ma pháp ở lớp dưới.

Đội nam năm nhất đạt kết quả không mong muốn không chỉ vì tinh thần của họ, Suzune và những người khác đều đi đến sự đồng thuận về một nguyên nhân cơ bản khác.

Có những cá nhân tài năng như Azusa, Isori, và Tatsuya.

Nhưng, chỉ đơn giản là quá ít.

Nếu bỏ qua 3 người họ, và cấp độ kỹ thuật tuột xuống như đá rơi.

Lớp dưới, nhất là mầm mống của kỹ sư ma pháp trong những học sinh năm nhất, trở thành ưu tiên hàng đầu cho học kỳ cuối của họ. Đặc biệt, khuyến khích các học sinh tài năng của khoa hai là điểm trọng yếu.

Khoa 1 dưới sự giám sát trực tiếp của giáo viên là một câu chuyện khác, nhưng chỉ có hội học sinh và hội đồng các câu lạc bộ mới có thể định vị được các tài năng tiềm ẩn trong học sinh khoa 2 những người đã không nhận được sự trông nom của các giảng viên.

Trong số họ, Hirakawa Chiaki lọt vào mắt xanh của Suzune.

Một học sinh năm một đi thơ thẩn xung quanh với các công cụ phi pháp. Sau một vài tìm hiểu, cô ấy đã từng đạt điểm rất tốt trong kỹ thuật ma pháp và xuất sắc trong sửa chữa và hiệu chỉnh phần cứng.

Tài năng của cô phải được sử dụng cho ngôi trường.

Để đạt được điều này, Suzune đi đến kết luận xúi giục cô cạnh tranh với Shiba Tatsuya sẽ là cách hiệu quả nhất.

(Ồ mà thôi, có vẻ loại bùa mê này không gây hại cho ai cả.)

… Dùng câu trên để kéo cuộc đấu tranh tư tưởng của cô đi đến hồi kết, Suzune thật sự là một cô gái trẻ thích hợp với từ “cool”.

◊ ◊ ◊

Hội trường năm nay nằm ở Yokohama, nên đại diện trường Đệ Nhất chỉ cần phải gặp mặt vào buổi sáng của lễ khai mạc. Năm ngoái, cuộc thi tổ chức ở Kyoto, nên họ phải khởi hành trước một ngày và qua đêm ở đó.

Cũng vì lý do đó, đại diện các trường ở xa khởi hành tới Yokohama trước một hoặc hai ngày và tim nhà trọ.

Kichijouji Shinkurou, mang biệt danh “Geogre nguyên tố”, cũng là một trong những đại diện của trường Đệ Tam, và là một trong những ứng cử viên vô địch năm nay.

Đại diện trường Đệ Tam sẽ trình bày cuối cùng. Với giao thông nhanh chóng và tiện lợi, họ có thể đến Yokohama từ Kanazawa ngay cả khi họ rời đi vào buổi sáng, nhưng không có gì đảm bảo sẽ không có chuyện ngoài dự tính xảy ra trên đường. Do đó, nhóm đã chọn rời trường vào buổi trưa trước một ngày và qua đêm ở Yokohama.

“Geogre, gần tới giờ rồi đó.”

“Thật sao? Biết rồi, tới ngay đây.”

Kichijouji, người vẫn đang đọc vài thứ hoàn toàn không liên quan đến cuộc thi luận án và bài báo cáo tiếp sau, đáp lại lời gọi của Masaki và bấm vào nút nguồn của cái Book Player (thiết bị đọc sách) trên tay.

(Ước gì mình có thể mang cái này theo. Có lẽ mình có thể hỏi xin phép…)

Chuyến đi tới Yokohama mất 3 giờ.

Chỉ là thật buồn chán khi chỉ ngồi và ngó.

Kichijouji nhìn miễn cưỡng vào cái Book Player chứa bài viết còn dang dở.

Tuy nhiên, dữ liệu ghi bên trong bị hạn chế bởi Đại học Ma pháp Quốc gia và việc mang nó ra ngoài khu nhà là bị cấm.

Bất kỳ yêu cầu được mượn tài liệu nào cũng chắc chắn bị từ chối.

Với một cái thở dài, Kichijouji buộc bản thân phải cắt đứt bất kỳ sự nấn ná liên quan nào (không phải là có thứ gì đó quan trọng đủ để biện hộ cho lời tuyên bố phóng đại này).

Cậu đặt quyển sách lại trên kệ và đứng dậy sau khi nhặt cái túi du lịch kế bên chân.

Họ tới Yokohama bằng một chiếc xe buýt lớn có thể mang theo thiết bị trình diễn của họ.

Nói chính xác, họ sẽ đi xe bus đến điểm tải, rồi đem nguyên chiếc xe bus lên tàu cao tốc (tàu hàng có thể chở cả mấy chiếc xe bus bây giờ là bình thường), và sau đó tiến thẳng đến Yokohama với vận tốc 600 km/h, nên họ có thể tới đích mà không cần chuyển phương tiện. (gần như vậy)

Mặc dù cậu không hoàn toàn bình thường, nhưng cậu ta vẫn là một học sinh trung học 15 tuổi. Nếu cậu không phải lo về những hành khách khác, cậu chắc chắn sẽ không buồn chán nếu cậu tán chuyện với bạn bè, cậu nghĩ vậy.

Họ chắc hẳn sắp gặp được tên đó ở Yokohama.

Không, phải là họ sắp gặp lại, diễn tả như vậy thì chính xác hơn.

Sử dụng tên học sinh trường Đệ Nhất người mà họ bí mật coi như địch thủ để làm đề tài, cậu chắc chắn sẽ dùng cô em gái tên đó để chọc người bạn thân nhất của cậu giết thời gian, Kichijouji nghĩ với một nụ cười ác độc trên gương mặt.

◊ ◊ ◊

Có một quán bar thượng lưu nằm gần tầng trên cùng của toà nhà chọc trời “Yokohama Bay Hills Tower” (Tháp Đồi Vịnh Yokohama) nhìn ra Cảng Yokohama. Một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngắm cảnh trong khi nâng chiếc ly chứa đầy chất lỏng màu ruby đỏ lên môi.

“Loại rượu mới từ năm nay khá là thanh nhã.”

“Đáng tiếc là tôi không thể phân biệt được sự khác nhau trong mùi vị. Xin lỗi vì đã lãng phí loại rượu anh cất công lựa chọn.”

Không giống với cách ăn mặc kín đáo thường ngày, tối nay Fujibayashi rất chăm chú đến quần áo, khi cô cười quyến rũ, làm thanh tra Chiba Toshikazu cuống cuồng vẫy tay.

“Không đâu, loại rượu này là một sản phẩm mới mà cá nhân quán bar này không quan tâm, nên cô có thể mang nó đến cửa hàng ngay khi đã sẵn sàng… nó không thật sự quý giá đâu…”

“Ara, không phải là rất tuyệt vời khi có thể lấy mẫu này nhanh như vậy sau khi nó lên men sao?”

Với Fujibayashi nghiêng mũi đến gần chiếc ly khi cô nhắm mắt và chầm chậm lắc rượu ở trong trước khi mở mắt ra và để lộ một ánh nhìn xuyên thấu, Toshikazu chỉ có thể cười lúng túng.

“… Ah, miễn là cô thích nó. Nhờ có Fujibayashi-san, vụ việc đã được tóm lược , nên hãy xem đây như món quà mọn cho sự cảm kích của tôi.”

“Không cần khách sáo, ngài thanh tra. Dù sao thì, tôi cũng không thể chỉ đứng nhìn bọn chúng lộng hành.”

“Có phải đó là lập trường của nhà Fujibayashi? Hay đó là… Không, xin lỗi.”

Để ý thấy đôi mắt trong trẻo nhìn anh mà không có dấu hiệu của chứng say, thanh tra Chiba nhớ lại thoả thuận của mình với Fujibayashi.

Cô chỉ đưa ra một điều kiện để cung cấp tin tức cần thiết cho cuộc điều tra.

Và đó là “đừng bao giờ hỏi về lý lịch hay mục đích của cô ấy”.

Không hỏi về lý lịch của cô có vẻ như là một yêu cầu thừa thải của Fujibayashi Kyouko.

Cô là con gái của gia đình Fujibayashi nổi tiếng với phép thuật cổ và là cháu gái của Kudou Retsu, một trong những trưởng lão của Thập Sư Tộc, thứ mà anh ta đã biết ngay từ ban đầu.

Trên hết, cô thêm vào điều kiện “đừng bao giờ hỏi về lý lịch của cô”, điều mà rõ ràng ngụ ý rằng cô còn tiềm ẩn gì đó.

“Nói về việc này, ngài thanh tra. Không phải lời mời ngày hôm nay chỉ để ‘đáp lại thiện ý’ đấy chứ?”

“Eh!?”

Thấy con trai trưởng nhà Chiba gần như phun cả rượu trong miệng ra, người phụ nữ trẻ của nhà Fujibayashi mỉm cười bởi vì cuộc tấn công bất ngờ này thành công.

“Nếu ngài thanh tra sẵn lòng, tôi sẽ vui vẻ nhận sự hộ tống của ngài qua tối nay và thậm chí ngày mai nữa.”

“Eh, ah, d-dĩ nhiên! Nếu cô không phiền, dĩ nhiên tôi sẽ hộ tống cô!”

Chiba Toshikazu không sống một cuộc sống thiếu thốn phụ nữ. Võ đường nhà Chiba cũng có những môn đệ nữ và có lần cô em gái mắng mỏ anh ta thậm tệ như là “Kazu-nii ô nhục và dâm đãng” do những ngày lêu lỏng của anh suốt những năm tháng còn là học sinh.

Thay vì nói anh ta không có giao thiệp hay không có khả năng đối phó với phụ nữ, sẽ thích hợp hơn nếu nói rằng Fujibayashi là một trường hợp đặc biệt.

“Cảm ơn anh rất nhiều. Vậy, chúng ta sẽ nói chuyện lúc 8:30 buổi sáng ở trạm xe bus phố Hoa Anh Đào nhé?

MKnR v07 033

“… Buổi sáng?”

Thanh tra Chiba chỉ có thể nhìn ngây người trước Fujibayashi đang cười điệu đà.

“Anh không biết rằng ngày mai họ sẽ tổ chức cuộc thi luận án trung học phép thuật cấp quốc gia ở hội trường quốc tế sao?”

“Không, tôi không biết điều đó…”

“Tôi có quen biết với một chàng trai trẻ sẽ có mặt ngày mai, nên tôi đến để cổ vũ cậu ta.”

“Ha…”

Mặc dù cô không định nói điều này, mặt của thanh tra Chiba dường như lộ ra mong đợi của anh ta rằng “tôi tưởng cô định nói tới thứ khác”. Những lời dụ dỗ của Fujibayashi tự nhiên dẫn anh ta hiểu lời cô như thể “hộ tống tôi (tối) ngày mai.”

Nhìn thấy biểu hiện của Toshikazu, Fujibayashi không chỉ không chớp mắt, thậm chí nụ cười của cô cũng như thế.

“À, phải rồi, hãy chắc rằng anh cũng sẽ báo tin cho tất cả cấp dưới của anh. Và đảm bảo phải chuẩn bị không chỉ CAD, mà còn vũ khí và đạn dược ở trong trạng thái tốt nhất.”

“Fujibayashi-san, cô định…”

Thái độ lơ đãng nhanh chóng tiêu tan bởi cú sốc và nghiêm lại như thể ai đó vừa tạt gáo nước lạnh vào anh ta.

“Dĩ nhiên, hãy hi vọng rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

Sau khi trả lời câu hỏi của thanh tra Chiba theo cách đó, Fujibayashi nhẹ nhàng rót đầy ly rượu của cô.

Chú thích[]

Theo dõi & Thanh chuyển trang

Bỏ theo dõilatest?cb=20190220103837&format=originalbộ truyện này
► Xem lại Tập 7 Thông tin♬   Mahouka Koukou no Rettousei   ♬► Xem tiếp Tập 7 Chương 9


Advertisement