Sonako Light Novel Wiki
(Created page with "<nowiki>#</nowiki>5: Phòng của cô bạn thuở nhỏ cũng đã thành bãi chiến trường. Rõ ràng, Chiwa đã biết chuyện qua những mẩu tin của bọn ...")
Thẻ: Soạn thảo trực quan apiedit
 
Không có tóm lược sửa đổi
Thẻ: Soạn thảo trực quan apiedit
Dòng 1: Dòng 1:
<nowiki>#</nowiki>5: Phòng của cô bạn thuở nhỏ cũng đã thành bãi chiến trường.
+
<nowiki>#</nowiki>5: Phòng của cô bạn thuở nhỏ cũng bãi chiến trường.
  +
[[File:Oreshura v02 115.jpg|thumb|599x599px]]
 
 
 
 
ràng, Chiwa đã biết chuyện qua những mẩu tin của bọn con gái
 
ràng, Chiwa đã biết chuyện qua những mẩu tin của bọn con gái

Phiên bản lúc 05:36, ngày 26 tháng 10 năm 2015

#5: Phòng của cô bạn thuở nhỏ cũng là bãi chiến trường.

Oreshura v02 115

Rõ ràng, Chiwa đã biết chuyện qua những mẩu tin của bọn con gái giữa các lớp.



Chủ đề: 【Chúng ta nên làm gì đây? 】

Eita đã trao cho Natsukawa Masuzu một nụ hôn nồng thắm! 【Chihuawan! 】



Nói thật nhé, những con người kia đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy, mọi thứ cứ phải là 'yêu, yêu, hôn, hôn' thì họ mới hài lòng hả?

Nhưng dù tôi có phàn nàn đi nữa, cũng chẳng thay đổi được gì cả.

Sau tất cả, bất cứ khi nào có những lời đồn rộ lên, thường thì Chiwa nghĩ đó là sự thật.

Tất nhiên, tôi đã gặp cậu ấy ngay sau đó để giải thích. Ban đầu, tôi quyết định chọn bữa ăn tối nay để nói về bức thư, nhưng thế quái nào những chuyện thế này luôn xảy ra mỗi khi tôi lên kế hoạch việc gì đó ?

"Đó không phải là một nụ hôn, chỉ đơn thuần là hô hấp nhân tạo thôi ! Các giáo viên bận chăm sóc một người khác, vì vậy tớ là người duy nhất có thể làm điều đó. Cuộc đấu tranh vì tính mạng con người là một cuộc chạy đua với thời gian cậu biết đấy ."

"Nếu chỉ vậy thì được [1]."

Chiwa bĩu môi giận dỗi quay mặt đi.

"Vì vậy, đừng nghĩ về nó quá nhiều. Hô hấp nhân tạo là chỉ là môi “chạm” môi, vậy thôi"

"... Vậy hãy làm điều đó với tớ đi, ah."

"Làm gì cơ?"

"Hô hấp nhân tạo."

Tôi gần như phun ra súp miso. Hên là, rong biển và canh chảy ra từ miệng tôi, và tôi kịp nuốt lại.

"C-C-C-Cậu đang nói gì vậy?!"

"Nhưng! Nhưng!"

Chiwa co rúm lại bẽn lẽn nghịch ngón tay để trước ngực, một thói quen trẻ con phiền phức. Hẳn là cô ấy đã chuyển sang chế độ “ hờn dỗi”.

Tôi nghĩ là cô ấy hiểu.

Bởi vì lúc trước Chiwa có tham gia câu lạc bộ Kendo, nên hiểu biết của cô ấy về việc sơ cứu có lẽ nhiều hơn tôi. Nếu là người khác chứ không phải Masuzu, cô ấy chắc chắn sẽ không hành động hư hỏng lúc này.

Kết quả là, bữa ăn tối hôm kết thúc trong bầu không khí ngột ngạt và Chiwa trở về nhà. Một phần ba món sườn lợn bị bỏ dở... Rõ ràng Chiwa đã không ăn hết thịt, một biểu hiện hiếm có.

Như vậy, việc xác nhận bức thư vẫn chưa được hoàn thành.

... Ugh.

Mọi thứ đều sai lệch so với kế hoạch.

Tôi tự hỏi tại sao mối quan hệ giữa Chiwa và Masuzu lại tệ đến thế?

Phải vậy chứ? Giống như mối quan hệ 'mẹ chồng – nàng dâu'? Nói cách khác, người bạn thời thơ ấu là mẹ chồng, và cô bạn gái là con dâu?

Nhưng, thực tế chẳng có mẹ con nào lại ghét nhau như vậy cả .

Đừng nói với tôi là không có cách nào để giữ cho ‘bạn gái’ và ‘bạn thời thơ ấu'  thân thiện với nhau được nhé?


Sáng hôm sau.

Vì muốn đến trường với Chiwa, tôi đã chờ trước của nhà cô ấy.

Tôi muốn làm lành với cô ấy càng sớm càng tốt, bởi tôi không muốn tiếp tục loay hoay với việc xác nhận 'bức thư tình'.

Tôi đứng nghe tiếng ve trong sân và chờ hơn mười phút — lâu hơn so với thông thường, Chiwa vẫn không chịu ra.

Cô ấy đã đi trước vì giận tôi?

Không còn lựa chọn nào khác, tôi nhấn chuông cửa. Nhưng người mở cửa lại là mẹ cô ấy.

"Ara, Ei-kun đấy hả, đã lâu không gặp! Cháu vẫn khỏe chứ?"

"A-Ah, dạ cháu vẫn khỏe.”

Tôi thấy xấu hổ và hoàn toàn mất phương hướng, bởi rất hiếm khi mẹ Chiwa ở nhà lúc này. Cô ấy làm một công việc đại loại như phóng viên báo chí, nên luôn rời đi sớm và về nhà lúc tối muộn. Cha của Chiwa cũng vậy, nhưng ông ấy về nhà còn ít hơn.

"Dạo này cháu hay đến trường cùng Chiwa phải không?"

"Vâng, bọn cháu đã bắt đầu lại, không lâu trước đây."

"Thật chứ? Hẳn Chiwa phải hạnh phúc lắm!"

Giọng nói của cô ấy rất bổng dù đã cao tuổi. Thoạt nhìn, cô ấy không giống Chiwa lắm, nhưng cái cách nheo mắt đó thì không lẫn vào đâu được, chỉ mẹ và con gái mới có.

"Nhưng Chiwa, nó ah, bị sốt từ tối qua."

"Eh?"

"Cô xin nghỉ sáng nay để đưa nó đến bệnh viện, nhưng chắc phải tối muộn cô mới về. Xin lỗi, Ei-kun, nhưng cháu có thể chăm sóc nó được không? "

"Dạ được, không vấn đề gì."

Không ngạc nhiên khi tối qua Chiwa không ăn nhiều như mọi khi. Bởi cậu ấy hiếm khi bị cảm lạnh, tôi đã nghĩ là do tâm trạng xấu.

... Chết tiệt!

Tại sao tôi lại không nhận ra? Thật là nhục nhã, kể từ khi là khi tôi muốn trở thành một bác sĩ.

Tôi gần như chẳng thể tập trung suốt cả ngày, mặc dù các lớp học trước kì thi rất quan trọng. Hình ảnh Chiwa cứ lởn vởn trong tâm trí tôi. Tôi cứ tưởng tượng ra cảnh Chiwa đang nằm bệnh trên giường — nó khiến tôi cảm thấy bất an.

Tôi nói với Masuzu sẽ không tới CLB hôm nay và sau đó chạy một mạch về nhà.

Sau khi thay quần áo, tôi quăng chúng vào máy giặt và lập tức phóng sang nhà Chiwa. Tôi sử dụng chìa khóa dự phòng để để đi qua cửa trước và nhanh chóng hướng tới tầng hai — nhưng tôi chợt nhớ ra có thể Chiwa đang ngủ, vì vậy tôi rón rén bước từng bậc cầu thang.

"Chiwa, là tớ đây."

Tôi gõ cửa.

Mười giây sau, chẳng có gì xảy ra.

"Tớ vào nhé, tớ sẽ vào đấy."

Sau khi đưa ra lời cảnh báo hai lần, tôi từ từ xoay nắm đấm cửa.

Đã rất lâu rồi kể từ lần cuối tôi vào phòng Chiwa. Nó đã rất khác so với những gì tôi nhớ... Về cơ bản, có nhiều màu hồng hơn. Trong quá khứ, phòng cô ấy dán nhiều áp phích kendo, với băng thể thao, vải cũ rải rác khắp nơi. Bây giờ chúng đã được thay thế với túi dây, đệm và những thứ nhỏ như thế, đặc biệt là những chiếc gương được đặt khá nhiều. Cũng chẳng nhạc nhiên mấy vì một thời gian đã trôi qua.

Tuy nhiên, mùi thơm sữa ấm vẫn còn lưu lại.

Đó là mùi của Chiwa.

Chiwa đang ngủ trên chiếc giường giống như ngày xưa. Có vẻ cô ấy hơi khó thở và khuôn mặt lấm tấm những giọt mồ hôi.

Khi tôi định đi xuống để lấy một chiếc khăn tắm, tấm futon bắt đầu động đậy.

"Ah... Ei-kun?"

"Xin lỗi, Chiwa, tớ đã đánh thức cậu ?"

"... Err, là Ei-kun thật hả? Ei-kun trong phòng mình...?"

Sau khi tỉnh dậy, Chiwa trông như thể vừa bị hôn mê và chớp mắt liên hồi.

"Dì gọi tớ tới để chăm sóc cậu. Đừng có dậy làm gì, đi ngủ tiếp đi."

"Tốt thật đấy! Thực sự, mẹ..."

Dù đang nói kiểu đó, có vẻ Chiwa đang rất vui, đôi mắt nheo lại biểu thị niềm hạnh phúc.

"Cậu vẫn chưa khỏi ốm, vậy tớ có thể giúp gì không?"

"... Cậu có thể lau người giúp tớ được chứ?"

"——?!"

"Đ-Đ-Được."

Mặc dù tôi đã cố ý lờ đi nhịp tim của mình,  nhưng giọng nói của tôi dần trở nên yếu ớt.

Tôi lấy một chậu nước ở tầng một và vào phòng Chiwa với một cáikhăn.

Chiwa quỳ trên giường và đã kéo xuống khóa phần trên của bộ đồ ngủ màu hồng - lưng cô ấy nude về phía tôi.

"Hãy nhẹ nhàng, được chứ?"

"T-T-T-Tớ biết!"

Tôi giữ lấy chiếc khăn và ngồi xuống giường.

Đối diện với lưng Chiwa, tôi có thể thấy rõ làn da đẹp và mịn màng.Tôi đã nghĩ rằng cô ấy chỉ đơn giản là chưa phát triển hết, nhưng cơ thể cô ấy đã có tất cả các đặc tính ba vòng của một cô gái trưởng thành, đặc biệt là hai cánh tay trắng mềm mại. Nó khiến tôi cảm thấy rối bời.

"Fuhya!"

Khi tôi đặt khăn mặt lên lưng Chiwa, cô ấy khẽ rên lên.

"Này! Tớ đã nói là nhẹ thôi mà."

"X-Xin lỗi..."

Tôi thận trọng lau tấm lưng nhỏ của cô ấy. Tim tôi phát ra một tiếng nhói lớn và tôi lo là Chiwa sẽ nghe thấy nó. Mỗi lần Chiwa bẽn lẽn cử động lưng hay thở dài 'Nnnnn...', có cảm giác tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Cảm ơn, Ei-kun, tớ sẽ tự lau nốt phần còn lại."

"Ờ-ờ."

Cuối cùng cũng xong...

Trong khi Chiwa đang lau nốt, tôi quay lưng lại và nhìn vào góc phòng-có rất nhiều đồ vật nhỏ, như túi mỹ phẩm từ các tạp chí thời trang, manga shoujo, nến thơm và vân vân. Sở thích của cô ấy thực sự đã thay đổi so với trước đây.

Eh?

Cái thứ treo trên chiếc đèn bàn, trông quen quen...

"K-Không! Ei-kun, đừng làm thế!"

Tôi đứng dậy, và cầm nó lên.

Một đôi đũa màu đỏ.

Một dải ruy băng màu hồng dễ thương ràng buộc chúng với nhau.

Tại sao lại có một đôi đũa treo ở một nơi như thế này?

Và – chẳng ơhải đây là đũa của tôi sao?

"... Xin lỗi, tớ đã lấy chúng từ nhà Ei-kun mà không hỏi trước."

Khi nghe điều này, một ý nghĩ thoáng qua tâm trí tôi.

"Là đôi đũa từ đêm đó?"

Chiwa gật đầu.

Đúng như mong đợi từ người bạn thời thơ ấu. Chỉ cần nói một cái gì như  'đêm đó' là đủ để hiểu.

Bởi vì giữa chúng ta, chỉ có một ‘đêm đó’ mà thôi.

Đó là đêm mà cha mẹ tôi biến mất và đặt dấu chấm hết cho cuộc sống của tôi. Chiwa đã trốn ra khỏi bệnh viện dù đang bị ốm và chúng tôi đã ăn hăm-bơ-gơ với nhau. Đó là lần đầu tiên tôi nấu ăn trong đời.

Và đây là đôi đũa lúc đó.

"Nhưng tại sao cậu lại giữ thứ này...?"

"... Bởi vì đó là kỉ niệm quan trọng nhất của tớ."

Mặt Chiwa đỏ ửng lên.

Mắt cô ấy hơi ướt.

Là do cơn số—... Không, chắc chắn không phải.

"Ký ức đó mãi in sâu trong tim tớ, cho dù Ei-kun có bạn gái hay thích cô gái khác ."

"... Tớ hiểu."

Tôi gật đầu, tin vào những gì Chiwa nói.

Người đã viết bức thư không phải Chiwa.

Bởi vì chúng tôi không cần phải 'ràng buộc với nhau một lần nữa'.

Sau tất cả, mối liên kết giữa tôi và Chiwa đã luôn luôn, luôn luôn hiện hữu trong cả hai, kể từ lúc đó.


Cuối cùng, tôi đã ở lại qua đêm để chăm sóc cho Chiwa.

Cha mẹ của Chiwa gọi cho tôi và nói rằng họ sẽ không về nhà tối nay, một việc thường xuyên xảy ra. Những ngày như vậy, Chiwa thường qua ngủ lại nhà tôi... Nhưng đó là hồi tiểu học.

Mặc dù dì đã không ngừng xin lỗi trên điện thoại, tôi nghĩ điều đó không phải vấn đề quá lớn. Tôi đã lập kế hoạch cho việc chuẩn bị cho kỳ thi vào ban đêm và miễn là tôi mang theo sách vở, việc học ở đâu không quan trọng.

Chiwa đã ngủ suốt, cơn sốt chưa hề huyên giảm. Mới vài phút trước tôi đã thay khăn trên trán cô ấy, nhưng nó nhanh chóng ấm dần lên. Tôi cần thay nước trong chậu.

Khi tôi đứng cạnh giường, đột nhiên Chiwa nắm lấy cổ tay áo tôi.

"... Ở lại với tớ."

"Chiwa? Cậu tỉnh rồi sao?"

Không phải, mắt cô ấy vẫn nhắm, tức là vẫn đang ngủ.

Cô ấy gặp ác mộng sao?

"Cậu vẫn ổn với Natsukawa chứ?"

"Hả?"

Chiwa đau đớn lắc đầu:

"Cậu thích Natsukawa phải không? Cậu thích cô ta nhiều hơn tớ?"

Giọng cô ấy như nghẹn lại.

"Tớ không tốt sao? Tại sao chứ? Chúng ta đã luôn luôn, luôn luôn bên nhau mà..."

Giọt nước mắt lăn dài trên má Chiwa.

"Đừng đi đâu hết. Hãy luôn ở bên tớ, Ei-kun..."

Tôi một lần nữa ngồi xuống bên Chiwa.

Nắm lấy bàn tay bé nhỏ đang thò ra.

"Đừng lo lắng, Chiwa."

"[...]"

"Tớ đang ở đây, tớ sẽ ở đây với cậu."

Biểu hiện đau đớn của Chiwa dần mất đi.

Nhịp thở cũng trở lại bình thường, cô ây dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Tôi dùng tay còn lại với lấy quyển sách Tiếng Anh.

Tôi muốn nhân đôi và nhiều hơn nữa nỗ lực của mình trong việc học.

Để đạt được mục tiêu tôi đã hứa với Chiwa trong đêm đó.


Tôi tỉnh dậy dưới ánh nắng len qua khe cửa.

Có vẻ như tôi đã vô tình ngủ quên — trong khi đang ngồi, với khuôn mặt úp lên giường và vai được phủ bằng tấm chăn màu hồng.

Chiếc giường trống không.

"Chiwa?"

"Tớ đây mà, Ei-kun!"

Tôi quay lại, và thấy khuôn mặt tươi cười của Chiwa, cô ấy ngồi trên một cái ghế sau lưng tôi.

"C-Cậu đang làm gì vâyj?"

"Ehehe, tớ chỉ đang ngắm Ei-kun khi ngủ thôi mà♪."

"Đó không phải điều tớ muốn nói! Chẳng phải cậu đang sốt sao?"

"À, bây giờ tớ ổn rồi, nhờ có cậu..."

Chiwa trông khỏe mạnh hẳn lên và thậm chí còn đứng dậy quay một vòng cho tôi xem.

"Thật không đấy? Để tớ xem nào."

"Tớ đã nói là không sao mà! Thật đấy! Ei-kun lo quá rồi!"

Chiwa cười và chuẩn bị chạy đi, nhưng tôi đã nhanh chóng đặt tay lên trán cô ấy.

... Ồ, được rồi, nhiệt độ cơ thể đã trở lại bình thường.

Cô ấy làm một biểu hiện ' Thấy chưa? Đã nói rồi mà?' trên mặt, đặt tay lên ngực:

"Thực ra, có vẻ như Ei-kun sẽ bị cảm lạnh, vì vậy tớ đã đắp chăn cho cậu! Khi không có tớ ở bên, Ei-kun thật là vô vọng!"

"Ê, cậu đang nói gì vậy?"

Ổn rồi, kể từ khi năng lượng của Chiwa trở lại, sẽ chẳng có vấn đề gì cả.

Tôi nhìn vào đồng hồ và bây giờ đã là bả giờ mười phút sáng.

"Huh? Ei-kun muốn về sao? Mẹ tớ sẽ về sớm, vì vậy cậu nên ăn sáng và về sau đó "

"Không. Tớ muốn đi học sớm để có thể học và chuẩn bị cho bài kiểm tra trong lớp học yên tĩnh."

"Mồ?! Ei-kun chưa bao giờ lạnh lùng như vậy trước đây!"

"Chứ còn gì nữa."

Chiwa tỏ vẻ không hài lòng.


"Có lẽ, tớ nên cảm lạnh một lần nữa..."



"Aa? Nói cái vớ vẩn gì vậy?"

"Uun? Không có gì?"

Chiwa lắc đầu.

"Ei-kun, về hô hấp nhân tạo."

"Cái gì, cậu vẫn muốn nói về vấn đề đó sao?"

"Không, tớ nghĩ rằng cậu rất tuyệt, khi có thể thực hiện nó và thành công! Về kỹ thuật đó, ngay cả khi cậu biết làm thế nào đi nữa, rất nhiều người gặp phải khó khăn trong những tai nạn thực sự. Ei-kun đã học kỹ thuật đó ở đâu vậy?"

"... Ở đâu á? Từ một cuốn sách và chẳng phải chúng ta đã được học nó trong trong tiết Thể Dục sao? "

"Chỉ vậy thôi á? Cậu thực sự tuyệt vời đấy. "

"Fufun, tốt, khen tớ nữa đi."

—Mặc dù, thật lòng thì, điều đó không ấn tượng lắm.

Sau khi Chiwa phải nhập viện vì một tai nạn giao thông, tôi đã tới một phòng y tế thuộc sở cứu hỏa, để nhận được sự huấn luyện đầy đủ từ những nhân viên cứu hỏa cao cấp.

Chỉ trong trường hợp nếu Chiwa bị tai nạn, tôi sẽ không vô vọng như vậy một lần nữa.

Tôi cũng đã được dạy những phương pháp và kỹ thuật có liên quan đến chấn thương cơ thể.

... Tất nhiên, Chiwa không biết điều này.

Nếu tôi nói ra, hẳn cô ấy sẽ yêu cầu thanh toán.

"Tạm biệt, Chiwa. Hẹn gặp lại ở câu lạc bộ."

"Ah, chờ tớ chút, Ei-kun! Tớ cũng sẽ tới trường sớm. Cho tớ 5 phút chuẩn bị."

Một buổi sáng náo nhiệt.

Buổi sáng thông thường mà bạn có thể mong đợi với một người bạn thời thơ ấu.

1.    Cô ấy nói với giọng điệu trẻ con.

`