Sonako Light Novel Wiki
Advertisement

Chương 5: Ngọn lửa diệt vong

Phần 1

“Vileena-sama! Vileena-sama!”

Theresia lớn tiếng gọi. Dẫu đã quá quen với việc nàng công chúa nhỏ thỉnh thoảng lại biến mất khỏi tầm mắt nhưng tình hình bây giờ lại khác xa. Họ vừa nhận được tin báo rằng hoàng tử Gil đang mất tích. Phần lớn quân lính trong thành Apta đều đã được huy động tham gia công tác tìm kiếm. Tuy chưa có thông báo chính thức nhưng không sớm thì muộn người dân Apta cũng sẽ biết. Chuyện bé dần xé ra to, dân thành Apta đã bắt đầu bàn tán rồi sau đó cả đất nước Mephius sẽ hay tin.

An nguy của hoàng tử Gil hiện còn chưa rõ, nhưng sự việc lần này chắc chắn sẽ gây tổn hại đến vị thế của ngài. Chợt nghĩ đến khả năng cực kỳ hãn hữu rằng công chúa cũng đã rời thành đuổi theo hoàng tử vì muốn vớt vát thanh danh cho hôn phu, nét mặt Theresia ngay lập tức tái nhợt đi.

Ngờ đâu…

“Vileena-sama!”

Bà bất giác ngã vật xuống sàn. Cuộc tìm kiếm đã kết thúc sớm ngoài dự kiến.

Lúc đó, công chúa Vileena đang đi lang thang trong khu huấn luyện quân sự. Cô dành thời gian ngó nghiêng từng ngóc ngách, dò xét từng ngọn cây, kiểm tra mọi đống trang bị, rảo bước đến chuồng ngựa rồi săm soi so sánh các con ngựa với nhau. Người ngoài nhìn vào ai cũng cho rằng cô đang đi tìm một thứ gì đó.

“Công chúa à, Người nghĩ gì mà lại đến đây tìm hoàng tử vậy? Ngài đấy không chơi trốn tìm đâu.”

Lời lẽ của Theresia pha lẫn vài phần chua chát. Dẫu biết là không nên nhưng là không kìm chế được.

“Biết đâu đấy…”Vileena đáp mà không ngoái lại nhìn người hầu gái của mình lấy một cái. “Hoàng tử…hừ, có khi hắn đào hố trốn cũng nên. Phải kiểm tra…Theresia, chỗ ngươi đang đứng đó, đào lên thử xem. Hắn sẽ nhảy bật lên rồi hét ‘ú òa!’ không chừng.”

À ha!

Giọng điệu thờ ơ này, Theresia còn lạ gì nữa. Vileena đang giận và cơn giận này không hề bình thường chút nào. Thỉnh thoảng, khi cơn nóng giận đã che mờ lí trí, công chúa thường làm những việc kì quặc mà bản thân không sao lí giải nổi.

Theresia ngẫm lại, công chúa lúc đó mới khoảng 7 - 8 tuổi thôi. Vileena hồi ấy rất thích chú cún con mà công chúa Lula, chị gái cô, mua được tại một gian hàng ngoài chợ trong dịp lễ hội. Ngặt nỗi, con chó lại sợ công chúa và không bao giờ bén mảng đến gần cô hết. Nguyên nhân là vì Vileena còn nhỏ tuổi mà đã học ở đâu phương pháp huấn luyện thú cưng tàn khốc không khác gì bạo chúa.

“Ta không thấy con chó nào không thích chơi với người hết á. Hay có khi nào nó thực ra là con mèo? Đúng không? Khi không có ai xung quanh nó sẽ kêu meo meo?”

Dĩ nhiên, Vileena vì chuyện này mà giận dỗi. Cô mò ra vườn thượng uyển gần chỗ chú chó ngủ và ngắm nghía nó suốt đêm. Do chính miệng mình đã tuyên bố về vụ ‘chó là mèo’ này nên cô rất không muốn nhượng bộ hay nhận sai, cách lí giải này vẫn có chỗ không đúng. Tuy còn bé nhưng Vileena cũng không ngây thơ đến mức ấy. Chỉ là cá tính mạnh mẽ đã thôi thúc cô phải theo đuổi nghi vấn đến cùng, cho dù nó chẳng đem lại kết quả gì.

“Hoàng tử điện hạ, ngài đâu rồi? Em đang đi tìm ngài đây.”

Vileena gọi to với thái độ y hệt như lúc theo dõi con ‘chó hóa mèo’ ngày xưa. Cô lật tung sân tập lên rồi chuyển hướng về phía sân vườn. Đúng như Theresia lo ngại, công chúa đang giận cành hông.

Cái đồ…đồ hoàng tử bỉ ổi, đê tiện, hèn nhát!

Vileena vô thức giậm chân huỳnh huỵnh xuống sàn, vừa đi vừa tích tụ cơn bực tức trong lòng.

Lúc nghe tin hoàng tử Gil chỉ đem theo đúng một sĩ quan tên là Bane rời thành Apta, Vileena thoạt đầu chỉ phản ứng ‘Lại nữa à?” Hôm trước, chính hoàng tử đã lưu ý cô phải kiên nhẫn chờ thêm ít lâu khi hai người tình cờ đi ngang qua nhau. Cô tin tưởng anh ta, thầm nghĩ chuyện này ắt phải có nguyên do. Cũng không cần phải điều động quân trong thành Apta đi tìm kiếm làm gì. Đằng nào thì mọi người cũng bị hoàng tử làm cho một phen kinh ngạc nữa thôi.

Ấy vậy mà…không, chính vì thế nên Vileena lại càng bực tức.

Lại nữa, hắn không thèm bàn bạc gì với mình.

Hoàng tử đã từng tiết lộ đường đi nước bước của mình cho Vileena trong cuộc chiến với thành bang Taulia. Cô những tưởng mình đã tiến gần hơn đến với những tâm tư thầm kín trong đầu hắn, thế rồi lần này hoàng tử lại quay về với phong cách kín đáo không nói không rằng. Không thể nào chấp nhận được.

Ta còn nghĩ rằng mình sẽ có thể đặt thêm chút niềm tin nơi hắn. Bất kể hắn hành xử quái gở đến đâu đi nữa, ta cũng sẽ không nổi giận, không trách mắng hay tranh cãi như trẻ con với hắn…

Niềm tin vào hoàng tử luôn là vấn đề quan trọng. Tuy nhiên, Vileena nhận ra là khi đã đặt niềm tin vào hắn thì cô thường chẳng làm được gì ngoài chờ đợi và chờ đợi lại càng làm cô thêm khó chịu.

Đây không phải là ta. Nếu hoàng tử lại tiếp tục trốn trong phòng lần nữa thì ta cần phải tấn công mạnh mẽ hơn.

Sự tin tưởng có thể được thể hiện qua nhiều cách khác nhau. Vileena hào hứng với ý tưởng mới này. Cá tính cô không chấp nhận việc ngồi không một chỗ, thế nên cô sẽ chủ động hỗ trợ - hoặc cưỡng ép nếu cần thiết – tạo điều kiện cho hoàng tử được tự do hành động.

Lũ ngựa trong chuồng đột nhiên trở nên bồn chồn. Con nào con nấy đều giật mình, vội vã lùi xa khỏi hàng khỏi hàng rào.

“Công chúa!” Theresia thét lên.

Vileena ngoảnh lại. Một con rồng Baian cỡ vừa đang áp sát cô. Nó không mang yên cương hay bị gắn xích. Tuy không dễ bị hoảng hốt nhưng Vileena cũng đã uốn mình toan nhảy sang một bên theo phản xạ, đúng lúc ấy cô trông thấy bóng dáng Hou Ran trên lưng con rồng Tengo ở phía bên kia. Thoạt đầu cô cho rằng Ran đang đuổi theo con rồng Baian vừa bỏ chạy. Tuy nhiên, cô ta không tỏ ra vội vàng gì, trái lại còn để con rồng Tengo ung dung tản bộ, cho phép con rồng Baian lên dẫn đường.

Vileena nhíu mày lại. Cô đã quên bẵng mất nỗi sợ trong lòng, thay vào đó là nghi vấn. Bãi tập và chuồng rồng ở hướng ngược lại với chuồng ngựa cơ mà?

“Ran!”

“Công chúa?”

Ran ghìm cương con Tengo. Con rồng Baian ngoảnh lại, trông thấy cô dừng lại nên cũng đứng yên tại chỗ. Theresia ở đằng xa dường như đã cứng họng không nói nên lời, chỉ thấy bà vẫy vẫy tay tựa hồ như đang ra hiệu bảo Vileena tránh xa ra.

“Ngươi đang đi đâu thế?”

“Đến chỗ… hoàng tử.” Ran trả lời thẳng tưng, ý như muốn nói ‘quá rõ ràng rồi còn gì’.

Về phần Vileena, cô không hiểu tại sao Ran lại hơi ngập ngừng trước khi bật ra từ ‘hoàng tử’, hay đúng hơn là cô không nhận ra.

“Hắn đã thông báo với ngươi rồi mới đi à?”

“Không,” Hình bóng Vileena phản chiếu rõ ràng trong ánh mắt xanh biếc như mặt hồ của cô gái miền biên cương. “Chỉ đơn giản là đứa nhỏ này biết thôi. Một khi trái tim nó đã kết nối với một người thì nó sẽ luôn cảm nhận được vị trí của người đó, bất chấp khoảng cách. Loài người gọi hiện tượng này là dẫn đường bằng Ether thì phải.”

‘Đứa nhỏ’ ở đây nhất định là con rồng Baian to tướng đang lặng lẽ đứng ngay đằng trước Ran.

“Lần đầu tiên ta nghe có chuyện như vậy đấy.”

“Thế à?”

Ran tỏ thái độ không quan tâm. Dẫu vậy, Vileena biết vốn hiểu biết về rồng của cô ta là rất lớn.

Nghĩ lại thì…

Chuyện kể rằng Vua Pháp Thuật Zodias năm xưa đã khám ra sự tồn tại cũng như cách thức sử dụng Ether tại một vùng phế tích của Long Thần. Về sau, Zodias bắt đầu tin rằng Long Thần, bằng công nghệ điều khiển Ether, đã thiết lập một nền văn minh vĩ đại trên hành tinh này.

Những truyền thuyết như trên thường bị coi là vô căn cứ ở Garbera. Đến cả việc Zodias có thực sự tồn tại hay không cũng bị đặt dấu hỏi. Tuy nhiên, từ khi đặt chân đến Mephius, Vileena được biết về giả thuyết rằng loài rồng ngày nay là một dạng thoái hóa của Long Thần cổ đại.

“Nghĩa là…nếu đi theo ‘đứa nhỏ’ này, chúng ta sẽ tìm ra vị trí của hoàng tử?”

“Không chính xác lắm đâu, nếu ở gần đây thôi.”

“Nhưng…sao bây giờ ngươi lại muốn đi tìm hoàng tử? Chẳng phải chính ngươi đã nói nên để mặc hắn sao?”

“Tôi không nhớ là mình từng nói câu gì tương tự như thế. Cá nhân tôi không chịu nổi khi thấy đứa trẻ này phải chịu cảnh cô đơn nên tôi mới đi tìm.”

“Đứa trẻ…”

Vileena cẩn thận sờ đầu con Baian. Con rồng hơi há miệng, hàm răng nhọn hoắt nhe ra, cái lưỡi chẻ đôi thò ra thụt vào.

Xúc cảm trong lòng Vileena xao động dữ dội. Cô không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa. Vì thế nên khi chất giọng cô mang tính khẩn trương cực độ.

“Chỉ mỗi nó thôi à?”

“Ý cô là sao?”

“Ý ta là chỉ có mỗi đứa trẻ này cảm thấy cô đơn và lo lắng cho hoàng tử thôi à?”

“Tôi không cần phải báo cáo chuyện đó cho Vileena.”

“Vileena.” Nàng công chúa xứ Garbera nhắc lại tên mình cùng một cái tặc lưỡi. Xem chừng sự thay đổi trong lối xưng hô từ ‘cô’ thành ‘Vileena’ đánh dấu chút tiến triển trong mối quan hệ giữa hai người.

“Vậy à…Cô đúng là khó hiểu y như lũ rồng vậy. Ừm, mà ta cũng không khác gì, cũng đang tìm một cái cớ để thuyết phục bản thân thôi.”

“…?”

Ngồi trên lưng rồng, Ran hơi nhăn mặt, thoáng lộ vẻ khó xử. Vileena tiếp lời, không nhận ra là Ran hiếm khi tỏ thái độ rõ ràng như vậy.

“Tốt thôi. Đã vậy thì ta sẽ đi cùng.”

“Công chúa à!” Theresia kinh hãi kêu lên.

“Vui lòng chờ ta chuẩn bị một chút. Sẽ xong ngay thôi.”

“Quan trọng là đứa nhỏ này chịu chờ bao lâu thôi. Không đợi lâu được đâu.”

“Đã rõ, ta sẽ làm khẩn trương. Nói sao cho dễ hiểu hơn đi.”

“Công chúa! Người không thể…”

Vileena vù chạy như bay. Cô không có thời gian chơi đuổi bắt với Theresia.

Cùng lúc đó…

Tuy tung tích hoàng tử Gil vẫn còn chưa rõ nhưng tướng quân Oubary không có hứng tham gia hỗ trợ công tác tìm kiếm.

“Hoàng tử gia đúng là thích đem mấy trò quái đản ra mua vui cho thuộc hạ.”

Oubary châm biếm mấy câu rồi dàn quân ra nhiều hướng, tham gia tìm kiếm cho đủ nghĩa vụ trong khi bản thân về thành làm thêm vài cữ rượu rồi vào rừng săn bắn.

Tuy chẳng buồn bận tâm đến chuyện an nguy của hoàng tử, nhưng vấn đề ở đây là Oubary đã có mặt tại Apta, nghĩa là lão rất có thể sẽ bị hoàng tộc truy cứu trách nhiệm. Không để nhắm mắt làm ngơ được.

Rõ là phiền phức. Oubary nghĩ thầm. Lão chợt nhớ đến một tin tức không mấy hay ho. Bane, một sĩ quan dưới quyền lão, được cho là người đã đi tháp tùng hoàng tử trước khi mất tích. Qua điều tra mới thấy tên này đã trở thành một thân tín của hoàng tử trong thời gian đóng quân tại Apta.

Thằng khốn. Được hoàng tử chiếu cố tí chút đã toan vẫy đuôi đổi chủ rồi à?

Vừa nhớ đến bản mặt béo phị của tay đại úy Bane là Oubary đã phải với lấy bầu rượu rồi tốc một ngụm đầy. Lão giương súng nhắm vào một con heo rừng đang bị dồn vào góc cách đó không xa. Một cú bắn chốt hạ có thể sẽ làm tinh thần lão khá lên.

Oubary vốn không ưa gì tính cách Bane. Nếu hoàng tử muốn chiêu nạp y làm thuộc hạ thì quân đoàn Giáp Đen cũng chẳng mất mát gì cho lắm. Mặt khác, nếu Bane muốn về làm đầy tớ cho hoàng tử thì lão sẽ cho phép ngay lập tức.

Mắt nhìn người còn kém lắm. Oubary cười mỉa mai, mắt nhắm vào một con mồi khác.

Chiều hôm ấy, Oubary vừa về đến pháo đài đã thấy một binh sĩ đang quỳ gối đợi sẵn. Anh ta báo cáo là Bane đã trở về.

“Tại sao thằng đó không tự vác mặt đến đây?”

Oubary cáu giận quát, hơi thở nồng nặc mùi rượu.

“Vâng…chẳng là…. Đại úy có việc muốn mật báo với tướng quân nên mới không tiện ra mặt.”

Người lính giải thích là Bane đang chờ trong một quán rượu tại khu dân cư. Thêm nữa, gã không muốn ai khác biết mình đã về Apta nên mới nhờ người khác báo tin.

“Rốt lại là có chuyện gì?”

Ánh mắt đờ đẫn vì hơi men của Oubary trợn ngược lên rồi mở lớn khi nghe người lính nọ thì thào tin nhắn của Bane. “Có thật không?”

“Dạ, đại úy đúng là đã nói như vậy…”

Vẻ say xỉn trên mặt Oubary bay biến không một vết tích. Lão lập tức tìm đến chỗ Bane đang chờ cùng với vài thuộc hạ, một quán rượu rách nát nằm xa khu phố chính. Gã ngồi co ro trong góc, không động đến cốc đồ uống nào. Vừa thoáng thấy Oubary là gã đứng phắt dậy, đẩy ngã cái ghế.

“T-tướng quân.”

“Điều mi báo cáo có đúng không?”

Oubary vào đề thẳng luôn mà không chờ chào hỏi lôi thôi. Bane gật đầu lia lịa.

Gã báo với Oubary là mình cưỡi ngựa tháp tùng hoàng tử đi chơi xa rồi bất ngờ bị giặc cướp phục kích. Hai người bị bắt và gã bị nhốt riêng rẽ trong một hầm ngầm dưới lòng đất. Thế rồi, nhân cơ hội bọn cướp lơ là cảnh giới, hoàng tử lẻn xuống cởi trói cho y.

“Bên ngoài hiện không có ai canh gác. Chúng ta phải đào tẩu ngay.” Hoàng tử nói. “Có điều, ta và ngươi khó lòng cùng nhau thoát ra được. Chúng ta chia nhau ra. Ta sẽ cố ý chạy về một hướng, đánh hạc hướng chúng, còn ngươi phải về Apta báo lại sự việc cho tướng Oubary. Nhớ kĩ, trước khi mặt trời lặn Oubary phải biết tin.”

Sau đó, Bane đào thoát thành công, nhảy lên lưng con ngựa đang buộc bên một thân cây rồi phóng một mạch về thành Apta.

Oubary nghĩ ngợi. Hoàng tử đã điều hầu hết quân trong đội Cận Vệ đi chi viện cho Garbera rồi. Apta bây giờ chỉ còn mỗi đạo quân Giáp Đen 500 người của lão thôi. Phải truyền tin này đến tận tay lão âu cũng là bình thường.

“Chúng ta có nên báo động cho đội Cận Vệ không?” Một tên thuộc hạ ngồi bên cất giọng.

“Không.” Oubary liếm môi đáp. “Hoàng tử điện hạ đang gặp nguy hiểm. Thời gian cấp bách. Nếu bây giờ quân lính ào ạt rời thành, lũ cướp kia nhất định sẽ phát giác ra và bỏ trốn. Tốt nhất là đem 150 lính Giáp Đen thân cận của ta đến giải cứu Điện Hạ. Sarne!”

“Có!”

Oubary giao cho phó tướng Sarne nhiệm vụ chọn ra 150 binh sĩ. Tiếp theo đó, sau khi đảm bảo toàn quân khẩn trương hành động, nét mặt lão dần nhăn nhở thành một điệu cười.

Thân là hoàng tử mà lại ngu đần đến mức ra ngoài chơi bời rồi bị lũ cướp đường bắt được. Đúng là cơ hội trời ban cho ta lập đại công đây mà. Ha, ngu đần đôi lúc cũng có chỗ hữu dụng.

Hộ giá cứu mạng hoàng thân quốc thích, thậm chí còn là hoàng thái tử kế vị ngai vàng, công trạng này là quá đủ để gột sạch vết nhơ trong vụ nổi loạn Solon của Oubary. Còn tuyệt vời hơn nữa, hoàng thái tử nhất định sẽ hào phóng báo đáp lão. Dù gì thì y cũng ngu đến mức đem bọn nô lệ ra làm lính Cận Vệ cho bản thân cơ mà.

“Ta chán săn thú hoang rồi. Tiếp theo nên săn thêm mấy đứa nô lệ, hoặc không thì bọn giặc cướp cũng tạm ổn.”

Sung sướng nhất chính là cảm giác máu nóng hừng hực trong cơ thể. Đối với Oubary, cuộc sống thiếu đi chiến tranh thật quá sức vô nghĩa.

Phần 2

Bane dẫn đường đưa Oubary cùng 150 lính thuộc quân đoàn Giáp Đen áp sát hang ổ bọn cướp khi trời đã gần tối.

Dĩ nhiên là đoàn quân cố gắng hết sức để di chuyển trong lặng lẽ, không đèn đuốc, không lộ hành tung. Binh sĩ chậm rãi mở đường qua những hàng cây, xung quanh chỉ vang lên tiếng vó ngựa, tiếng khịt mũi hay tiếng áo giáp kêu leng keng. Một biệt đội nhỏ đã được cử đi trinh sát từ lúc nãy. Tất cả những căn nhà trong làng đều thắp đèn, đều thấy đàn ông và phụ nữ đang ăn uống hay nhảy múa. Ngoài ra còn có cả lính canh mang súng nhưng đoàn quân có thể dễ dàng lọt qua mạng lưới cảnh giới này bằng cách men theo đường mòn.

Nhấp nhổm trên lưng ngựa trong bộ áo giáp hạng nhẹ trang trí cầu kì, ánh mắt Oubary đang sáng long lanh đầy phấn khích trên đường đến với trận chiến và chiến lợi phẩm của lão.

Bên dưới là một đoạn đường nhỏ hẹp, hai bên đường đều là vách đá cao. Oubary ra lệnh cho toàn quân xuống ngựa, ẩn mình trong các bụi cây ven đường mà đi xuống. Bane sẽ đi đầu.

“Hành động!” Oubary ra hiệu cho binh sĩ rút vũ khí.

Trong khi lính trên hàng đầu vác búa lao lên phá hàng rào, các xạ thủ ở phía sau dàn đội hình hàng ngang và đồng loạt nổ súng. Kế hoạch là dụ dân trong làng lộ mặt và dùng hỏa lực để giành lấy lợi thế. Trong khi đó, một nhóm quân khác sẽ theo đường mòn vòng xuống cuối làng, chờ khi thời cơ chín muồi sẽ cùng phối hợp tấn công từ hai hướng. Có điều…

“Khoan!”

Oubary ra lệnh ngừng bắn. Trong làng không thấy có dấu hiệu đáp trả nào.

Đừng nói chúng nó trốn hết rồi nhá.

Oubary cắn môi. Ắt hẳn bọn chúng đã tháo chạy ngay khi phát hiện ra Bane đã trốn thoát. Mà không, vừa nãy trinh sát vẫn báo là trong làng có người cơ mà. Nếu là như thế thì chúng nó chưa chạy xa được đâu. Cũng không loại trừ khả năng chúng sẽ nghĩ hoàng tử đã thành cục nợ vướng víu và bỏ ngài lại.

“Vào trong làng. Lật tung từng nhà một cho ta. Không bỏ sót cái gì hết.”

Oubary ra lệnh rồi bước qua hàng rào đổ nát. Khu vực xung quanh tỏa sáng nhập nhoạng dưới ánh đuốc. Những mái lều rơm xếp thành hàng. Trong bếp hãy còn vương mùi khói, vẫn còn dấu tích của đồ ăn. Ngoài trời cũng có không ít dấu vết củi lửa, nghĩa là mới đây thôi trong làng còn có người ở.

Oubary đang cố nhận định tình hình trong lúc quân lính tiến hành lục soát. Đột nhiên-

“Tướng quân!”

Một binh sĩ chạy tới. Mặt mũi y đỏ tía vì hưng phấn.

“Chúng thuộc hạ đã tìm thấy hoàng tử!”

“Cái gì?”

Lòng tham hiện lên rõ rành rành trên mặt Oubary. Tuy thất vọng vì không có chiến trận nhưng chí ít thì lão vẫn chiếm được phần thưởng và công trạng hiển hách.

Nằm kế bên một khoảng đất trống cùng một giếng nước là một ngôi nhà lớn với sức chứa dễ đến hàng chục người. Chỗ này nhiều khả năng là nơi dân làng tổ chức hội họp. Oubary tiến vào với quân lính hộ tống hai bên.

“Oh.” Lão nheo mắt lại.

Sâu trong căn phòng lớn nọ, một bóng người đang bị trói ngồi, mặt cúi gằm như thể đang ngủ gật.

“Điện hạ! Điện hạ Gil!”

Oubary giật lấy ngọn đuốc trên tay thuộc hạ và tiến tới.

Người bị trói từ từ ngẩng lên, gương mặt hiện rõ dưới ánh đuốc. Đó chính là hoàng tử Gil Mephius chứ không phải ai khác.

“Quanh đây im lặng quá.”

Công chúa Vileena vừa thúc ngựa tăng tốc vừa đảo mắt quan sát xung quanh. Đoạn đường này, hai bên trái phải đều là vách đá.

Ở đằng trước cô là con rồng Baian còn phía sau là Hou Ran cưỡi trên lưng con rồng Tengo. Xung quanh tối mịt mù. Con rồng Baian cứ đi một đoạn lại dừng bước, hít ngửi, đánh hơi tìm đường, thành ra tốc độ di chuyển khá chậm.

“Cô sợ à?”

“Làm gì có chuyện đó.”

Vileena đáp ngay, ngụ ý bảo Ran đừng coi thường cô. Về phần mình, Ran chỉ cười nhạt.

“Xung quanh đây im ắng thật nhưng vẫn có dấu hiệu của sự sống. Hình như đứa bé này vừa đánh hơi thấy khá nhiều mùi khác nhau.”

“Cô ‘nói chuyện’ với nó hồi nào vậy.”

“Luôn luôn.”

Ran trả lời êm ru, ngặt nỗi ý nghĩa đằng sau nó thì lại không sao hiểu nổi. Vileena đã phải xoay sở nhiều lần để tạm nắm bắt tính cách của cô gái này. Hai người giờ đã hiểu nhau đến mức không cần giao tiếp bằng lời.

Đoạn đường này cũng chính là đoạn đường Bane và Oubary đã đi qua. Chừng một giờ trước, hai người đã dừng lại nghỉ chân bên bờ sông và cho rồng và ngựa uống nước. Vileena có ý muốn cảnh báo Ran nhưng bản thân cô cũng không khỏi cảm thấy bất an trước bóng tối tĩnh mịch xung quanh. Tuy vậy, cô chỉ lặng lẽ đi theo Ran, người đang để con rồng Baian đi dẫn đường, mà không đề cập gì đến vấn đề này hết.

Vileena bỗng nghe thấy tiếng động. Nghe từa tựa như tiếng súng bắn đồng loạt. Hai cô gái quay sang nhìn nhau rồi cùng ghìm ngựa đi chậm lại.

“Vừa rồi là…”

Vileena lập tức dừng ngựa và ra hiệu cho Ran làm theo. Một nhóm lính có vũ trang đang ở ngay phía trước. Nhóm này đang quay lưng lại với hai cô gái, dường như đang tập trung chú ý đến các động tĩnh bên dưới con dốc. Ánh đuốc chiếu lên trang phục của họ, Vileena nhận ra đó là lính Giáp Đen dưới quyền tướng Oubary.

“Bọn họ đã tìm ra hoàng tử rồi à?”

“Chờ đã.”

Lần này Ran là người phất tay ra hiệu dừng ngựa. Con rồng Baian bị hai người vượt qua lúc nãy cũng đã dừng bước. Không, đúng ra là nó đang nhấp nhổm, vẫy vẫy hai chi trước mà lần lữa không chịu tiến lên. Con rồng tỏ vẻ như đang đối mặt với thứ gì đáng sợ lắm.

“Có chuyện gì vậy?”

“Hình như đứa bé vừa ngửi thấy mùi gì đó đáng ghét. Hoàng tử nhất định đang ở dưới kia nhưng bản năng lại ngăn cản không cho nó đi. Bản năng của loài rồng không chỉ đơn thuần là kinh nghiệm thôi đâu. Nó giống như một dạng linh cảm bồi đắp qua nhiều thế hệ.

“Linh cảm…” Vileena nghĩ ngợi một chút rồi…”Không lẽ nào…dưới kia có cạm bẫy?”

“Có lẽ. Đứa nhỏ này rất nhạy bén với mấy thứ như thế. Ê này, cô đi đâu thế?”

“Ta phải đi cảnh báo cho Oubary. Cô cứ chờ ở đây đi.”

Vileena nói đoạn rồi thúc ngựa chạy tới. “Công chúa!?” Nhóm lính canh ở phía trước hốt hoảng kêu lên. Ran toan đi theo nhưng con rồng Tengo bỗng nhiên đứng thẳng dậy, ngăn không cho cô đi. Con rồng Baian ở phía sau đã quay vòng lại. Ran cắn môi. Rất nhiều người đang tiến về đây từ hướng đó.

“Oubary?” Giọng Gil khàn khàn. “Tạ ơn Long Thần, ngươi đến rồi. Xem ra Bane đã làm được việc.”

“An nguy của Điện Hạ quan trọng hơn tất thảy. Có điều, bị bọn thảo khấu hèn mọn bắt trói thế này thật không giống với hoàng tử trứ danh kiêu hùng của Mephius.”

Lâu nay Oubary vẫn ôm bụng thù ghét hoàng tử. Lão cong môi cười chế giễu. Dễ gì kiếm được cơ hội để hạ nhục y chứ. Hoàng tử Gil vẫn bị trói, chỉ thều thào nói.

“Lỗi là ở ta. Chỉ là… hình như đám người đó ban đầu vốn không phải là giặc cướp. Bọn chúng nói là làng của mình bị thiêu rụi, vì cùng quẫn nên mới làm liều.”

“Ắt hẳn là hồi bọn man rợ Garbera chiếm thành Apta. Hoàng tử điện hạ có tấm lòng độ lượng, Người có thể thương xót cho chúng chứ thần hoàn toàn không muốn nghe bọn tội phạm trình bày hoàn cảnh. Lũ chúng nó chạy hướng nào rồi? Lũ thối tha dám cả gan bắt cóc hoàng thái tử của vương triều Mephius, phải giết sạch không tha đứa nào.

“Không phải quân Garbera.” Đôi mắt mệt mỏi của Gil ngước lên nhìn chằm chằm vào Oubary. “Bọn chúng kể hết. Oubary, những tai họa xảy đến vơi làng này là do ngươi làm.”

“Không. Điện Hạ nói gì lạ vậy?”

Oubary nhất thời tỏ ra nao núng, nhưng rốt cuộc lão vẫn là kẻ lì lợm. Lão tự tin là lúc này mình đủ sức trấn áp hoàng tử.

“Ngôi làng này, cùng tất cả các làng mạc quanh đây, đều do tay ngươi thiêu rụi.”

“…”

Đám thuộc hạ của Oubary quay sang nhìn nhau. Mặt mũi đứa nào đứa nấy đều xanh lét. Bọn chúng ắt hẳn vừa giật mình nhớ lại ‘chiến tích’ năm xưa. Oubary lẳng lặng phất tay xua bọn chúng ra ngoài.

“Tại sao ngươi lại làm thế? Những người đó dĩ nhiên là con dân Mephius, còn ngươi là tướng quân của Mephius. Tại sao-”

“Thật đáng buồn thay.”

“Cái gì cơ?”

“Buồn thay cho ngài, hoàng tử điện hạ. Lẽ nào Người lại tin vào những lời tráo trở của lũ khố rách áo ôm hơn cả hạ thần, vị tướng luôn tận tâm phụng sự cho hoàng tộc? Thề có Long Thần Mephius chứng giám, Oubary Bilan này chưa bao giờ làm việc gì như vậy.”

“Mà kể cả khi…Thần xin mạn phép đặt giả thuyết, giả sử như đúng thế thật…”

Thấy hoàng tử im lặng không phản bác, Oubary chắc mẩm mình đang nắm thế thượng phong, lòng tham trong lão trỗi dậy. Bậc vua chúa làm sao hiểu được thế giới xoay vần như thế nào. Dĩ nhiên, Oubary nhớ mình đã đích thân phóng hỏa đốt làng này và lão định ‘giải thích’ rõ đầu đuôi cho hoàng tử, dùng nó để tập nát cái đầu óc ngây thơ ngờ nghệch của hắn, tạo thêm vị thế để lão tiếp tục khinh nhờn y thêm nữa.

“Kiểu như…không phải thần mà một tên chỉ huy khác tại thành Apta hồi ấy đã ra tay. Có điều, thần lại không coi đó là hành vi phạm pháp.”

“Tại sao?” Gil hỏi, nét mặt đầy vẻ băn khoăn. “Vì cớ gì mà ngươi lại cho rằng mình cần phải đốt làng của người dân?”

“Xin thứ lỗi cho lời nói mạo muội của thần. Tuy tài hèn sức mọn nhưng Oubary này có nhiều kinh nghiệm hơn Người, thưa hoàng tử, và việc đốt làng chỉ đơn thuần là một góc nhỏ trong cuộc chiến lớn mà thôi.”

“…”

“Điện hạ vẫn còn trẻ tuổi. Trước nay Người vẫn luôn giành thắng lợi bằng những chiến công anh dũng. Nhưng chiến tranh lại làm nảy sinh nhiều vấn đề và kết cục của chiến trận thường không mấy khi được rõ ràng. Lúc đó, thần quả thực đã bất lực không bảo vệ được thành Apta khỏi quân Garbera và cũng không được Mephius chi viện đầy đủ. Ngặt nỗi, nếu thần cứ đơn thuần rút quân thì bọn Garbera sẽ càng thêm đắc ý, bọn chúng nhất định sẽ đem quân đi chiếm các vùng lân cận rồi cuối cùng sẽ tạo ra một bàn đạp vững chắc để tấn công vào các vùng lãnh thổ trọng yếu ở trung tâm Mephius."

Cùng lúc đó…

Vậy à.

Người đang bị trói, hoàng tử Gil – hay thực ra là Orba – cảm thấy thời cơ mà chờ đợi đã ở rất gần.

Tâm trí cậu đã sẵn sàng. Không chần chừ, không do dự. Đây chính là cơ hội có một không hai để cậu đoạt mạng kẻ tử thù mà không làm bại lộ danh tính.

Thế nhưng, trong những phút cuối cùng, Orba cực kỳ muốn nghe chính miệng Oubary thú nhận việc phóng hỏa đốt làng. Chính bản thân cậu cũng không hiểu tại sao. Nỗi căm thù lớn đến nỗi cậu không muốn thẳng tay giết Oubary hay đơn giản là đâm một nhát sau lưng lão. Không, cậu quyết tâm phải chờ thời cơ đối chất với lão, chĩa kiếm vào mặt lão.

Nếu không thì sáu năm chất chứa thù hận sẽ hóa thành vô nghĩa.

Tâm trí cậu giờ đây chỉ có đúng một ý nghĩ: báo thù.

“Chiến tranh luôn có cái giá của nó. Phải có sự hi sinh cần thiết, bằng cách này hay cách khác.”

Oubary đắc thắng tiếp lời. Lão làm sao nhận ra được là ‘hoàng tử Gil’ đang nắm lấy chuôi thanh kiếm hay sợi thừng đang trói quặt tay ngài ra sau chỉ đơn giản là trò ngụy trang và hoàng tử có thể tự thoát ra bất cứ lúc nào.

“Để tổ quốc Mephius không phải trả thêm cái giá nào đắt hơn và đem về thêm lợi ích, người ta phải sẵn sàng chấp nhận hi sinh, đem vài thứ ra làm mồi cho lửa.”

“Ta hiểu rồi.”

Orba đáp, gương mặt cậu như vừa bừng sáng. Quả thật, cả tâm hồn lẫn lí trí của cậu đều đã tỏ tường và đi kèm với nó là lòng quyết tâm và sức mạnh trào dâng trong cơ thể.

“Oubary, nhờ công lao của những chiến tướng dày dặn như ngươi mà Mephius mới có được hòa bình. Ta sẽ ghi nhớ công lao cứu mạng của ngươi ngày hôm nay và nhất định sẽ bẩm báo lại với Phụ Hoàng. Nào, lại đây cởi trói cho ta.

“Vâng, hẳn rồi.”

Nghe hoàng tử hứa hẹn chính những thứ mà mình mong mỏi, Oubary hớn hở ra mặt. Lão bước tới và toan cúi xuống.

Chính là lúc này!

Orba siết chặt chuôi kiếm. Cậu nhận ra cơ bắp nơi bờ vai và lưng mình cứng đờ. Oubary đã ở gần đến mức cậu có thể cảm thấy thân nhiệt lão. Ngay lúc đó, cậu sẽ đạp ghế đứng bật dậy và lia một đường kiếm kết liễu Oubary, không để lão thốt lên câu nào.

“Hoàng tử, ngài có ở đó không?”

Chợt nghe giọng nói nọ vang lên ngoài kia.

Vileena!?

Orba đang uốn lưng toan hành động thì bị giật mình và phải dừng lại giữa chừng. Oubary đã đến ngay sát nhưng lão chợt khựng lại. Lão chưa động vào mà sợi dây trói đã tự tuột khỏi người hoàng tử.

Và còn đáng ngạc nhiên hơn nữa, vì đã chuyển động quá lố nên Orba bị tuột tay, thanh kiếm giấu sau lưng rớt xuống đất.

Cộp. Tiếng kim loại rơi xuống sàn nghe rõ mồn một.


Phần 3

Bỗng thấy công chúa Vileena từ đâu phóng ngựa tới gần, nhóm lính canh của quân Giáp Đen ai nấy đều ngỡ ngàng.

“Tướng quân Oubary đâu rồi?”Công chúa cất giọng hỏi trên lưng ngựa rồi cùng một nhóm binh sĩ tìm đến ngôi nhà lớn trong làng. Cô thở phào nhẹ nhõm khi biết hoàng tử tuy bị bọn cướp bắt giữ nhưng đã được giải cứu an toàn. Có điều, cảm giác bất an vẫn còn lởn vởn trong tâm trí Vileena khi cô nhớ đến tiên đoán hồi nãy của Ran.

Và rồi…

“Hoàng tử? Ngài có trong đó không?”

Vileena gọi rồi toan bước vào. Đó cũng là lúc mọi sự bắt đầu diễn biến ngoài tầm kiểm soát. Bên trong vang lên tiếng kim loại va chạm.

Ngay lúc đó…

Một nhóm lính cầm đuốc vào lục soát căn nhà nọ. Tuy đã xong việc tìm kiếm hoàng tử nhưng những căn nhà quanh đây ắt phải có vài thứ của cải có giá trị chứ.

Thế rồi, người đi đầu bỗng ngã nhào sang bên phải, trông cứ như thể vừa bị đấm vậy.

Tiếng súng bắn liên thanh. Người đi ngay phía sau bị đạn găm trúng cằm, lực tác động khiến y bị gãy cổ chết ngay tại chỗ. Hết người này đến người khác ngã xuống, xác nằm chồng chất lên nhau. Vileena giật mình ngoảnh lại.

“Ối!”

“Ch-Chân tao!”

Quân lính hốt hoảng trước cơn mưa đạn không biết từ đâu bắn tới. Họ đang bị phục kích. Bọn cướp một mặt giả bộ bỏ trốn, mặt khác lại bí mật dàn xạ thủ bao vây làng. Tuy nhiên, dù có nắm bắt được tình hình hiện tại đi nữa thì quân Giáp Đen trong làng cũng không dễ gì phản công trong đêm tối mù mịt như thế này.

“Là ánh lửa!” Phó tướng Sarne gào to. “Mau tắt hết đuốc đi! Lũ khốn đó đang dựa vào ánh lửa để nhắm bắn!”

Một đối sách khôn ngoan. Binh sĩ vội vàng thổi tắt hết đèn đuốc. Ngặt nỗi, ngay khi lửa tắt…

“Á!”

Ánh sáng đỏ lập lòe hiện lên trên bầu trời đen ngòm. Quân lính gào lên. Là cung tên! Bọn chúng đang bắn tên lửa vào trong làng. Những mái lều nhanh chóng bốc cháy.

“Cái-!”

Đám cháy làm lộ rõ vị trí của Sarne. Gã chỉ huy chưa kịp hốt hoảng thì đã trúng một phát đạn ngay giữa ngực, ngã xuống mà không kịp kêu tiếng nào.

Tên lửa vẫn tiếp tục bắn tới tấp vào làng. Các mái nhà tẩm dầu bén lửa cháy dữ dội cùng những tiếng nổ nghe tựa như tiếng gầm thét. Màn đêm đen rực sáng như ban ngày, như một thế giới khác.

Vileena nghẹn thở đứng chôn chân tại chỗ.

Lần này, nhiều vật thể trông như bình đựng nước bị ném vào làng từ mọi hướng. Đám cháy nổ to như sấm rền. Bình chứa dầu. Chờ đến lúc này mới ra tay, bọn chúng hẳn đã tính đến khả năng quân lính sẽ cảnh giác khi phát hiện ra toàn làng đã bị tẩm dầu.

Trong khi Vileena còn đang phân tâm, một bóng đen lặng lẽ áp sát cô từ phía sau rồi bất thần tóm lấy vai cô rồi kéo cô chạy.

“Là ai-“

“Chỗ này nguy hiểm quá! Chạy mau!”

Giọng nói thuộc về một thanh niên trẻ, nhìn ra mới thấy người đang kéo tay cô là lính của đội Cận Vệ. Shique. Anh chàng dẫn Vileena luồn lách qua các đám cháy đang bùng lên khắp nơi, nét mặt căng thẳng khác hẳn mọi khi.

“Cái gì đang-“

Những tiếng la hét hoảng loạn vọng đến tai Oubary Bilan khiến lão khựng lại. Vừa thoáng thấy vẻ khác lạ trong thái độ của hoàng tử là lão đã ngay lập tức nhảy lùi lại. Suy cho cùng thì Oubary cũng là một chiến tướng từng trải.

Mặt khác, hoàng tử Gil Mephius –hay thực ra là Orba – cúi xuống nhặt thanh kiếm lên.

Mồ hôi trên trán Oubary vã ra như tắm. Lão mơ hồ nhận ra trước mặt mình là một kẻ địch bí ẩn.

“Chó chết! Thực ra mày là ai?” Oubary quát, nét mặt biến dạng khi ngộ ra sự thật. “Mày không phải là hoàng tử!?”

“Tướng quân à, tại sao ta lại không phải?”

Orba hất sợi dây trói vướng víu sang một bên, đứng dậy và tiến tới gần Oubary với điệu bộ hòa nhã thân quen tựa như đang muốn vỗ vai lão. Về phần mình, tướng quân Oubary lùi bước. Cùng lúc đó, lửa bắt đầu bén vào tường phòng họp. Mặc dù không bị tẩm dầu nhưng sớm muộn gì căn phòng này cũng bốc cháy. Sức nóng hừng hực xung quanh hun đốt những người đang có mặt trong phòng.

“Chậc.”

Oubary giơ cao tay lên che đầu, toan chạy thẳng ra ngoài nhưng Orba đã nhanh chân chặn đường lão.

“Bah, tránh ra!”

“Đi đâu mà vội mà vàng thế hả tướng quân?”

Size7

Orba cười cợt đáp. Vừa nãy cậu thoáng nghe thấy tiếng Shique.

Làm tốt lắm. Orba thầm cảm ơn anh chàng. Shique cố ý to tiếng để cậu nghe thấy. Sự hiện diện của anh chàng chính là một thông điệp: công chúa đã có tao bảo vệ, mày làm gì thì làm mau đi.

Lửa cháy phừng phừng, lan khắp một góc trần nhà, hoa lửa rơi lộp độp tựa máu chảy.

“Vui lòng nán lại thêm chút nữa đi, Oubary Bilan. Lần này cũng giống năm xưa thôi mà.”

“Năm xưa?”

Oubary cho rằng mình không thể chậm trễ hơn được nữa, lão gầm lên, vung cánh tay lực lưỡng ra đánh tới. Orba nhanh nhẹn né đòn rồi đạp cho lão một cú vào bên hông. Cậu đè lão ngã xuống. Cùng lúc đó, một đoạn xà nhà bốc cháy rơi xuống sàn.

Tiếng súng rền vang khắp nơi. Lính Giáp Đen cố tìm chỗ ẩn nấp sau tường nhà hay cây cối, ngặt nỗi hỏa hoạn lan rộng khiến tình thế càng lúc càng trở nên bất lợi. Còn tệ hơn nữa, không có vị trí khuất nào để trú ẩn khi xung quanh đang sáng rực như ban ngày. Lại thêm một người nữa trúng đạn, lảo đảo ngã nhào sang một bên.

“Đằng kia kìa! Bắn! Bắn!”

Các nhóm lính bắt đầu tổ chức kháng cự. Kẻ địch cuối cùng cũng lộ diện. Nhiều người có vũ trang đang ẩn nấp trên đồi hay giữa các hàng cây. Phải đến lúc này quân Giáp Đen mới có cơ hội bắn trả.

Bỗng rộ lên những tiếng gào thét giận dữ. Hàng chục người xông ra từ chỗ ẩn nấp trong những đống rơm và rác thải ngoài rìa làng. Tay lăm lăm rìu và kiếm, băng cướp lao vào tấn công.

“C-Có phục kích!”

“Mau rút gươm! Bọn trộm cướp mạt hạng này sẽ không…“

Hỏa hoạn lan rộng. Trong lúc đang cố đào thoát khỏi làng, những toán lính Giáp Đen còn sống sót chạy đúng vào chỗ băng cướp đang chờ sẵn. Bọn cướp này đều là dân bản địa, hiểu rõ gió đêm nay thổi hướng nào, mạnh yếu ra sao và tận dụng nó để tính toán các vị trí phóng hỏa, đốt dầu và sắp xếp mai phục ở nơi lửa sẽ không cháy tới.

Tiếng vũ khí va chạm vang lên chát chúa. Các xạ thủ ẩn nấp ngoài rìa bắn yểm trợ, cứ thế tỉa dần từng lên lính Giáp Đen một, trong khi những kẻ xấu số khác không bị rìu bổ vỡ đầu thì cũng bị kiếm đâm thủng ngực.

“Báo thù! Báo thù cho cha mẹ!”

“Giờ thì chúng mày thấy thế nào hả lũ chó Mephius!”

Dưới ánh lửa, nét mặt của những kẻ tấn công hiện lên dữ dằn như ác quỷ. Còn trong mắt những kẻ tấn công thì quỷ dữ lại chính là đám lính Giáp Đen kia.


Orba và Oubary, con mồi và kẻ đi săn nay đã hoán đổi vị trí cho nhau sau sáu năm trời. Cả hai cùng lăn lộn ra khỏi ngôi làng trong lúc cố dập tàn lửa cháy trên quần áo. Và cả hai cùng đứng dậy, mặt mũi đen nhẻm đầy bồ hóng, duy chỉ có ánh mắt là đang sáng một màu đỏ rực của lửa.

“Hoàng tử, ngài đã sắp đặt hết sao!?”

Oubary gầm lên. Trong lòng lão vẫn đang phân vân liệu kẻ địch trước mặt mình có phải hoàng tử Gil Mephius hay không. Tuy nhiên, nghi vấn đó không còn là vấn đề nữa. Bất kể y là hoàng tử thật hay là kẻ mạo danh, đã dám gài bẫy hòng hủy diệt quân đoàn Giáp Đen thì chỉ có con đường chết mà thôi.

“Giả dụ như đúng là ta làm đi, thế ngươi định làm gì ta?”

“Ngài điên rồi!”

Oubary rút thanh trường kiếm đeo bên hông ra. Trong quân đội Mephius, lão được ví như một gã khổng lồ. Thanh kiếm đặc chế của lão dài hơn loại trường kiếm phổ thông chừng hai nắm tay.

“Nếu kẻ như mi ngồi lên ngai vàng, Mephius sớm muộn rồi cũng diệt vong. Bằng thanh gươm này, ta sẽ chém tan tương lai ấy cùng với cái đầu của mi.”

Khung cảnh loạn lạc đang quay cuồng xung quanh hai người. Khác hẳn với Oubary đang giương kiếm thủ thế, Orba hoàn toàn thư thả, kiếm buông thõng, chân bước tới gần lão.

Thằng ngu!

Oubary nghĩ mình sẽ kết thúc việc này chỉ trong nháy mắt thôi rồi sẽ tìm đường bỏ trốn. Hai tay cầm chắc chuôi kiếm, lão ngạo nghễ ra đòn. Một cú bổ thẳng từ trên xuống.

Xoẹt!

Cùng với tiếng gió rít, Orba chặn đứng đường kiếm nhắm vào trán mình và lảo đảo lùi bước.

Cái gì!

Oubary sững sờ. Tâm trí lão nhất thời mờ đi nhưng lão ngay lập tức định thần lại rồi tung một kiếm phạt ngang. Đối thủ vẫn đang buông lỏng thể thủ, lần này lão nhất định sẽ chém thân xác gầy gò kia ra làm hai mảnh.

Gió lại rít lên.

“Guahhh!”

Lần này, cơn đau ập vào vai bên phải Oubary. Cảm giác tê tái như thể đòn tấn công đã đánh xuyên qua áo giáp. Lão rối trí thu kiếm về thế thủ. Gió rít lên liên tục. Một lần, hai lần… Sắt thép va chạm khiến cho hoa lửa bay tứ tán.

Th-Thằng khốn này!

Máu chảy đầm đìa trên lông mày Oubary. Tay phải lão tê tái như muốn vỡ ra vì phải chống đỡ những nhát chém của đối thủ. Lão đang dần mất bình tĩnh. Hoàng tử bề ngoài đang tỏ ra lơi lỏng không phòng bị, vậy mà hết lần này đến lần khác y lại tung ra những đường kiếm nhanh như chớp giật.

Dĩ nhiên, Oubary không cam chịu thúc thủ. Lão phản công nhưng không lần nào trúng đích. Câu hỏi ‘tại sao’ chồng chất trong đầu lão. Tại sao lão không đánh trúng? Tại sao lão không điều chỉnh được khoảng cách với đối thủ? Lão không nhìn thấu được nhịp điệu cũng như chuyển động của hắn và đòn đánh của hắn khác hẳn với mọi phương án phòng bị của lão.

“Kh-Khoan!” Đang đánh giữa chừng thì Oubary hét lên. Lão bị dồn ép liên tục, thở không ra hơi và phải vận hết sức bình sinh mới chống trả nổi những đòn tấn công hung hãn kia.

“Khoan đã!” Oubary gào to. “Đây không phải là một trận chiến. Như thế này thật quá kì lạ. Quân nhân nên chiến đấu công bằng với nhau!”

Mỗi lần đỡ đòn là vết thương trên trán Oubary lại vỡ ra, mặt lão giờ đây nhuốm đầy máu trông như một lớp trang điểm kinh dị. Giờ đây lão chỉ còn lại vài phần tỉnh táo trong đầu óc. Lão không sao hiểu được kẻ mang bộ dạng hoàng tử kia lại có kiếm thuật điêu luyện đến thế và cho rằng hắn đang dùng trò tiểu xảo hèn hạ. Nghi vấn đó đã vởn lởn trong tâm trí lão từ trước khi hai người giao đấu.

Còn Orba, cậu tiếp tục tấn công mà chẳng màng đến những lời vô nghĩa kia. Oubary xoay sở đỡ được một kiếm nhắm vào vai mình, nét mặt lão méo mó vì đau đớn.

“Khoan đã! Hoàng tử điện hạ, lẽ nào Người lại tự tay hạ sát một trung thần của mình hay sao?”

Câu tiếp theo của Oubary chìm lỉm trong tiếng lửa gầm rít. Một đường kiếm nhanh như cắt từ bên trái xỉa vào ngực lão, đánh văng thanh kiếm ra khỏi tay lão.

Oubary quỵ gối. Orba đạp một cú vào ngực lão. Vị chiến tướng lừng lẫy của Mephius ngã ngửa. Ngay sau đó, một nhát kiếm đâm tới, lưỡi kiếm cắm ngập xuống đất.

“Gyaaa!”

Oubary lăn mình, máu tuôn như suối trên trán. Lão vừa bị chém đứt một tai. Orba vận sức nhổ kiếm lên, quay sang nhìn Oubary đang nằm sõng soài như loài sâu bọ và đánh tới.

Cậu đập gãy đùi bên phải và đâm thủng vai trái Oubary. Lúc này, khi lão đã bị đánh què quặt, Orba lia kiếm chặt từng ngón tay một của lão bằng tốc độ kinh hồn.

Với mỗi nhát kiếm, Oubary lại gào lên thảm thiết.

Xung quanh không còn tiếng ai khác la hét nữa. Trận chiến đã ngã ngũ. Những thành viên trong băng cướp dần tụ họp lại quanh Orba, im lặng nhìn vào kẻ tử thù với ánh mắt trân trối như người mất hồn.

Trong ánh lửa cháy hừng hực, Oubary thấy bóng thanh kiếm đẫm máu của Orba vung lên ngang đầu mình.

“He-he-he…”Lão sùi bọt mép, mắt ứa lệ, há miệng cầu xin, giọng khản đặc. “C-cứu…làm ơn…”

“Ta…” Orba mở miệng nói, lần đầu tiên kể từ khi hai người chạm kiếm. “Ta đã nghe những tiếng la hét ấy vô số lần rồi.”

Nụ cười hiện lên trên gương mặt đẫm máu của Orba.Trông cậu như con ác thú đang cười trước khi kết liễu con mồi.

“Và rồi, khi không còn ai sống sót nữa thì cũng chẳng còn tiếng la hét nào cả.”

Orba ngẩng lên nhìn vào không trung, lững thững bước tới và đạp cả hai chân lên bộ mặt đang khóc lóc của Oubary. Lão nghiến răng chịu đựng bùn đất và máu.

Sáu năm, không, giờ đã ngót nghét bảy năm rồi.

Kí ức ùa về trong tâm trí Orba.

Những ngày bỏ lại ngôi làng cháy rụi, lập băng nhóm ở thành Birac, bị bắt làm kiếm nô, phải vật lộn với thanh kiếm hòng sống sót qua ngày. Không một đêm nào cậu không thầm nguyền rủa Oubary.

Khi lời nguyền trên chiếc mặt nạ hành hạ da thịt Orba, cậu những tưởng mình sẽ phát điên. Cậu đã từng sợ chết. Nhưng không.

Ta sẽ không chết đâu.

Lần nào cũng vậy, cậu luôn nhắc lại quyết tâm của mình.

Cuộc đời ta không phải là trò tiêu khiển của kẻ khác. Ta sẽ sống để đòi lại những thứ đã bị tước đoạt khỏi tay mình.

Thanh kiếm trong tay Orba đã trở thành kim chỉ nam dẫn lối cho cậu. Cậu đã hạ sát vô số người. Giết người để tiếp tục cuộc sống, sống đến ngày mai. Orba kiên trì sống tiếp. Khi giao chiến với Ryucown, cậu thực sự đã rơi xuống lằn ranh sinh tử. Dẫu vậy, cậu đã chiến thắng và đập nát ‘lí tưởng’ cao quý của y. Cậu làm mọi thứ vì một mục đích đơn giản: báo thù, hoàn thành tâm nguyện cả đời của mình.

Nhìn lại mới nhận ra Orba đang đứng trên một núi xác chết. Bây giờ đây, những linh hồn đã uổng mạng đang siêu thoát, rên rỉ trong cay đắng và đau thương.

Tất cả vì giây phút này đây.

“Hiiii!”

Lưỡi kiếm giơ lên, phủ bóng xuống đầu Oubary. Cái bóng chỉ vào nơi nó sẽ chém xuống. Oubary khản giọng hét trong khi những người xung quanh nín thở quan sát.

“Hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!”

Khi tiếng thét đã im, Orba quăng thanh gươm sang một bên.

Xung quanh không ai nói câu nào.

Quần áo Orba cháy sém, rách rưới, để lộ cả da thịt. Mọi người đều đang nhìn cậu. Khi nghe Doug nói kế hoạch này do Orba bày ra, ai ai cũng nổi cáu “Sao mày có thể tin được tên hoàng tử ấy cơ chứ?” Để đảm bảo lòng tin của họ, Orba đã tiết lộ bí mật của mình, thứ mà mọi người đều đang chứng kiến.

Khắc ấn nô lệ đang phập phù theo mỗi nhịp thở của cậu.

Khắc ấn tội lỗi, đỏ tía trong màu của máu và lửa, sáng lập lòe.

Tàn lửa tí tách trên trời cao, khói đen bốc lên không ngừng. Orba ngẩng mặt lên, thở dài khe khẽ.

Thứ sinh ra từ trong lửa cũng sẽ lụi tàn trong lửa. Thời đại máu me và tàn độc nay đã chấm dứt.

Advertisement