Sonako Light Novel Wiki
Register
Không có tóm lược sửa đổi
Thẻ: Soạn thảo trực quan
Không có tóm lược sửa đổi
Thẻ: Soạn thảo trực quan
 
Dòng 26: Dòng 26:
 
Mái tóc mang sắc bạch kim gắn liền với dòng máu nhà Công tước Bạch Long phất phơ trong ngọn gió phản phất mặt hồ.
 
Mái tóc mang sắc bạch kim gắn liền với dòng máu nhà Công tước Bạch Long phất phơ trong ngọn gió phản phất mặt hồ.
   
Đến lúc Bạch Long Công tước cùng hôn thê kết hôn, không, cả sau khi hai người đã thành hôn vẫn chỉ có độc nhất một tiểu công chúa xinh đẹp tuyệt trần với sắc vàng kim long lanh sâu thẳm từ cặp mắt cùng khuôn mặt trắng tuyết vẫn còn đọng lại đâu đó đường nét diện mạo mỹ miều khả ái của mẹ.
+
Đến lúc Bạch Long Công tước cùng hôn thê kết hôn, không, cả sau khi hai người đã thành hôn vẫn chỉ có độc nhất một tiểu quận chúa xinh đẹp tuyệt trần với sắc vàng kim long lanh sâu thẳm từ cặp mắt cùng khuôn mặt trắng tuyết vẫn còn đọng lại đâu đó đường nét diện mạo mỹ miều khả ái của mẹ.
   
 
Kết hợp cùng bộ y phục tông màu trắng ưa dùng, hình ảnh tựa nữ thần của nàng vẫn thường xuất hiện trong lời ca của những gã hát rong.
 
Kết hợp cùng bộ y phục tông màu trắng ưa dùng, hình ảnh tựa nữ thần của nàng vẫn thường xuất hiện trong lời ca của những gã hát rong.
Dòng 174: Dòng 174:
 
tròn xoe, lúc này dường như đã nhận thức được cậu.
 
tròn xoe, lúc này dường như đã nhận thức được cậu.
   
“HI—-HIME-SAMA!!” <ref>Hime: Công chúa</ref>
+
“QU—-QUẬN CHÚAAAA!!” <ref>Hime: Công chúa</ref>
   
 
“!!”
 
“!!”
Dòng 182: Dòng 182:
   
 
Tiếng bước chân và âm
 
Tiếng bước chân và âm
thanh gọi “Hime-sama” kia xa dần đến khi biến mất.
+
thanh gọi “Quận chúaaa” kia xa dần đến khi biến mất.
   
 
“?”
 
“?”

Bản mới nhất lúc 01:06, ngày 14 tháng 5 năm 2020

Chương 1: Bạch Long Quận chúa[]

Phần 1[]

Ở <Alter Destinia>, được tôn sùng ngay sau Đức vua chính là Tứ Long Công tước. Tọa tại một góc hoàng quốc là lâu đài của Ngài Bạch Long(Hakuryuu-kou) - Bạch Long Điện (Hakuryuu-kuu) hay còn được biết đến với tên gọi Crystal Palace(Điện Pha lê).

Hắc Long Điện của Hắc Long Công(Kokuryuu-kou) - Obsidian Palace(Hắc Diệu Điện)

Thương [1] Long Điện của Thương Long Công(Souryuu-kou) - Saphire Palace(Lam Ngọc Điện)

Hồng Long Điện của Hồng Long Công(Kouryuu-kou) - Ruby Palace(Hồng Ngọc Điện)

Bốn lâu đài được đặt theo tên bốn loại Ma châu vốn là nguyên liệu ma thuật cơ bản nhất có thể được khai thác ở những mỏ đá khắp nơi trên thế giới: Bạch châu, Hắc châu, Thương châu và Hồng châu, đồng thời cả bốn cung điện này cũng có cùng lịch sử lẫn cách bài trí tương xứng với Cung điện Hoàng gia nơi đức vua của vương quốc trị vì - Diamond Palace(Tinh Thiên Điện).

Tuy nhiều người cho rằng cả bốn lâu đài ngang hàng nhau nhưng các thế hệ bốn Công tước đều cho rằng chỉ có lâu đài của gia tộc bản thân xứng đáng xếp hàng hai ngay sau Hoàng vương của mình. Thế nên, mỗi khi họ họp mặt cùng nhau mỗi người theo lẽ tự nhiên bắt đầu khoe khoang về lâu đài nhà mình.

Thậm chí không ngoa khi nói chúng đã thành thông lệ.

Bạch Long Điện, một trong bốn lâu đài kể trên, tọa lạc một góc giáp với một mặt hồ tĩnh lặng được dân chúng gọi với cái tên Hồ Thủy Tinh theo tên của vị Tinh linh cư ngụ ở đây.

Bên bờ hồ có một hải cảng nơi sức người và sức của được đổ vào không ngớt… nơi có khả năng cho cả những chiến hạm lẫn tàu cỡ lớn neo đậu và sửa chữa; Thời bình, cảng trở thành nơi neo đậu của tàu thuyền lớn nhỏ, còn chiến thuyền cỡ lớn sở hữu bởi gia tộc Bạch Long - Alumina - phương tiện di chuyển của Công tước hiện đang du hành đến thành phố khác, đang tọa lạc ở cảng đối ngạn. Còn lại gần như toàn bộ các thuyền cỡ vừa và nhỏ đã đến các cảng khác, nếu là hôm nay thì chỉ có một số nhỏ tàu thuyền không sử dụng được kéo lên bờ.

Đứng trên bến tàu đó lúc này là một cô gái.

“Haa…”

Mái tóc mang sắc bạch kim gắn liền với dòng máu nhà Công tước Bạch Long phất phơ trong ngọn gió phản phất mặt hồ.

Đến lúc Bạch Long Công tước cùng hôn thê kết hôn, không, cả sau khi hai người đã thành hôn vẫn chỉ có độc nhất một tiểu quận chúa xinh đẹp tuyệt trần với sắc vàng kim long lanh sâu thẳm từ cặp mắt cùng khuôn mặt trắng tuyết vẫn còn đọng lại đâu đó đường nét diện mạo mỹ miều khả ái của mẹ.

Kết hợp cùng bộ y phục tông màu trắng ưa dùng, hình ảnh tựa nữ thần của nàng vẫn thường xuất hiện trong lời ca của những gã hát rong.

Thế nhưng, nét mặt của dung mạo tuyệt sắc ấy hiện tại lại đang chìm đắm trong một màu u ám.

Thở dài, từ chỗ bến thuyền nàng đưa mắt liệng khắp mặt hồ. Một ánh mắt khiến những kẻ bồng bột có thể lầm tưởng đang ẩn chứa ý định tự vẫn.

Thực tế, đâu đó sâu thẳm trong tim người thiếu nữ quả thật tồn tại một ý định cứ như thế biến mất dưới lòng hồ kia. Tuy ánh sáng của lý trí còn sót lại trong cô đã kịp ngăn hành động đó diễn ra khi nghĩ về những hậu quả đằng sau, và sức mạnh của thứ ý chí đó cũng chỉ vừa đủ để ngăn cản khao khát ấy lại.

“Aaa… Thật là…”

Sống theo lý trí hay theo khát khao của bản thân, đâu mới khiến con người ta cảm thấy vui vẻ?

Với một kẻ mà cả nghĩa vụ của con gái một Công tước phải quản lý lãnh địa của mình lẫn vai trò của một quân nhân Hoàng quốc đều không thể hoàn thành, nàng thậm chí chẳng thể thừa nhận chút gì giá trị bản thân và cũng không xứng đáng để được thừa nhận.

Mỗi khi nghĩ đến việc mình chẳng còn mặt mũi đối diện với dân chúng trong thành, mọi ánh sáng trên gương mặt nàng lại vụt tắt.

Dù tốt hay xấu, với một người luôn đặt nặng nghĩa vụ nên làm của quý tộc như nàng, bấy nhiêu đó đã đủ khiến nàng mất đi giá trị của cuộc sống bản thân. Thế nhưng, nghĩ đến vô vàn những rắc rối sẽ nảy sinh nếu mình tự vứt đi sinh mệnh của bản thân, nghĩ đến những người sẽ bị cuốn vào theo đó khiến nàng không thể dại dột tự kết liễu đời mình.

Nàng, quận chúa của công tước Bạch Long, đã sống quá nửa đời người nhờ sự giúp đỡ của những người xung quanh. Chuyện đó đã được quyết định từ khi nàng sinh ra, ý muốn bản thân không thể tự định đoạt.

Dẫu vậy, đã không biết bao lần suy nghĩ muốn tự vứt bỏ bản thân ấy vẫn cứ xuất hiện. Những dòng suy nghĩ tự hỏi liệu sự tồn tại của bản thân liệu có gì quan trọng với thế giới này chỉ một lần xuất hiện cũng thật khó mà vứt bỏ. Thế nhưng, khi đã thực sự sắp làm được, một mảnh lý trí đâu đó bên trong vẫn giữ chân nàng lại. Biết bao lần đã như thế? Nàng nghĩ lại rồi tự thất vọng về cái tôi của mình.

Tựa hồ để thay đổi tâm trạng, ánh mắt nàng bắt đầu đưa lên cao phóng ra xa khung cảnh bên ngoài không hề chủ đích, bao lấy khung cảnh tường thành kéo dài đến tận bờ hồ.

(Gì vậy? Thứ gì trông khả nghi thế kia? Có vẻ không phải là thuốc nổ nhưng…)

Trong phút chốc suy nghĩ quay cuồng, nàng hướng mắt nhìn chằm chằm đầy lo ngại nửa tự hỏi nửa nghi vấn về phía vật thể, cùng lúc thi triển trong đầu nghi thức một loại phép viễn thị rồi vận một lượng ma thuật tương ứng để tiến hành. 

Lập tức, một khung cảnh hiện lên trong tâm trí nàng song song cùng với thị giác thực tế. Chính giữa đó là một vật thể có vẻ không phải đồ vật nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn phủ định. Nàng tiến gần hơn, mắt mở to, bất giác hít sâu một hơi thật lớn.

Rồi phút chốc như nín thở, hít một hơi thật sâu rồi thở một hơi thật mạnh ra ngoài.

Đó là tiếng gọi ai đó hay chỉ đơn giản là một tiếng thét kinh hãi, không ai biết rõ nhưng chắc rằng cô gái lúc ấy đã hoảng loạn đến thét to.

Phần 2[]

Bừng tỉnh từ cơn mê sâu, trước mắt cậu là một khoảng không trống rỗng.

Không đúng, chính xác mà nói phải là do mắt cậu không thu nhận được chút ánh sáng nào từ mọi thứ xung quanh.

Thế nhưng, cùng với thị lực mờ nhạt đó chỉ có một cảm giác suy yếu u mê kỳ lạ. Đến cả suy nghĩ của cậu cũng chẳng hoạt động như bình thường. Liệu ý thức cậu đang tồn tại hay không vẫn còn là một câu hỏi. Thời gian cứ thế chầm chậm trôi đến lúc thị giác cậu hồi phục trở lại.

Thế giới trước mắt cậu sáng rõ, sự tồn tại của cậu cũng bắt đầu in đậm hơn. Ngay cả suy nghĩ đã dừng lại cũng bắt đầu hồi phục nhưng với cậu mọi thứ đều chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Ngồi dậy, mặt cậu khẽ rên rỉ, mặt co lại vì từng cơn đau từ cơ thể rã rời.

“Đã tỉnh lại rồi à?”

Đó là câu đầu tiên cậu thốt lên dù lời nói tự vấn bản thân đó rõ ràng có chút vấn đề. 

Mình đã tỉnh lại hay chưa, lúc đó mình đang làm gì nhỉ?

Dứt lời, tâm trí cậu cũng bắt đầu tỉnh táo trở lại và cuối cùng bắt đầu nhận thức được tình cảnh hiện tại của mình.

Kiểm tra cảm giác từ tay chân… Không thấy tê. Mũi hít thử một hơi, cậu nhận ra một hương thơm thoang thoảng. Tiếp đến, cậu liếm cặp môi khô ráp của mình… lập tức, một cảm giác đau nhói ập đến. Nhăn mặt vì cơn đau không thốt nỗi nên lời, cậu cuối cùng cũng nhận ra nơi mình đang nằm nghỉ lúc này là một phòng ngủ vô cùng tráng lệ.

Trừ việc tắm chăn mình đang đắp phải nói là loại thượng hạng mềm mại đến lạ kỳ, cậu không biết thông tin gì hơn.

Bẽn lẽn nhìn một vòng căn phòng cho cậu cảm giác nội thất bên trong được bày trí tinh tế, và đều chắc chắn là những bảo vật tuyển chọn đắt tiền.

“...”

Thật đáng sợ

Cậu chỉ bất giác cảm thấy vậy, chẳng vì lý do gì cả.

Có thể đây được gọi cảm nhận khi con người bước qua khỏi lằn ranh của những cảm xúc hỗn độn.

“Đây là đâu?”

Hơn nữa, kẻ vừa tự hỏi đây là đâu, là ai?

Vẫn là bản ngã của cậu nhưng ký ức lại mơ hồ. Cảm giác này, thật kinh tởm.

Tuy đã biết nhưng vẫn như mơ hồ. Không thể hiểu nổi. Tâm trí mộng mị lúc này của cậu dù cố tìm kiếm nhưng không tài nào trả lời được.

Đó là bản thân kỳ lạ lúc này của cậu.

Bằng đầu óc đang rối tung như mớ bòng bong ấy, giữa lúc đang mải mê cố vứt bỏ những ký ức xáo trộn, từ sau cánh cửa nằm ở góc phòng vang lên một âm thanh tuy nhỏ nhưng không dễ phớt lờ.

“--!!”

KON KON, hai lần. Cùng với đó là tiếng gõ cửa.

Cậu mất vài giây lo lắng không biết nên trả lời hay không, giữa lúc đó cảnh cửa tự mở ra.

Nói đúng hơn, nó được một cánh tay trắng trắng nõn nà thon thả mở ra.

“Làm phiền anh”

“...”

Người mở cửa là một cô gái trạt độ mười tám với mái tóc xanh biếc của nền trời, là những gì cậu cảm nhận.

Phải rồi… theo cậu nhớ… trong trang phục vốn được gọi là Maid [2] đó, cô gái dù sở hữu một vóc dáng hoàn mỹ có vẻ chẳng định chờ câu trả lời nào từ cậu - người đang ở trong phòng, chỉ thông báo trước rồi bước vào phòng. Ánh mắt cô không một lần hướng về phía cậu như thể xem sự tồn tại của cậu không khác gì vật dụng trong phòng, cứ thế đi về phía cửa sổ trên bức tường đối diện cửa ra vào.

Âm thanh từng bước đi của cô vốn thanh thoát được thảm hấp thụ lại càng nhỏ thêm. Đến nơi, cô thong thả vén tấm màn mỏng treo trên cửa, thong thả nhìn về phía cậu vô cùng tự nhiên. Ánh mắt hai người chạm nhau, khóa chặt không chớp mắt.

Trong khoảnh khắc, cả không gian không một tiếng động, và rồi… cặp mắt màu nâu thẫm của cô nở to, tròn xoe, lúc này dường như đã nhận thức được cậu.

“QU—-QUẬN CHÚAAAA!!” [3]

“!!”

Cô hét to rồi lao ra khỏi phòng khiến thần thái thanh lịch đến tận lúc này sụp đổ hoàn toàn.

Tiếng bước chân và âm thanh gọi “Quận chúaaa” kia xa dần đến khi biến mất.

“?”

Để lại trong căn phòng trống lúc này cùng chàng thanh niên càng ngày càng bối rối.


Vang lên từ phía cửa là từng tiếng bước chân ầm ĩ phá tan bấu không gian tĩnh lặng của lâu đài. Một âm thanh nặng nề có thể nghe rõ mồn một dù hành lang đã được trải thảm cách âm khiến cô gái cùng các quan chức điều hành trong thành lúc này đang tập trung tại văn phòng, không khỏi chau mày. Kinh nghiệm mách bảo cô gái rằng theo sau những bước chân ấy rất có thể là một tin chẳng lành. Tiếng bước chân hối hả ấy vẫn tiếp tục vang lên tựa hồ trêu ngươi khiến con người ta không khỏi cảm giác trốn tránh.

Biểu cảm đó rõ nhất có thể nhận ra từ chính là nữ chủ của căn phòng với cặp chân mày đậm nhất trong căn phòng.

Bằng âm thanh làm rung chuyển cả đồ đạc trong phòng, cánh cửa mở toang bởi một cô hầu gái khiến cô gái ấy- lúc này đang triệu tập các quan quản đốc để thảo luận ý kiến từ đó tổng hợp thành thư gửi cho cha mình lúc này đang không có mặt trong thành, gằng giọng:

“Ta đang họp, nhỏ tiếng chút đi!”

“Meriera-sama!”

Mặc cho lời khiển trách, người hầu gái gọi tên cô - Meriera, rồi tiếp tục. Khoảnh khắc người hầu gái dứt lời cũng là lúc gương mặt điềm tĩnh của Meriera vụt tắt.

“Anh ta, tỉnh dậy rồi!”

“Ể?”

Đứng hình một hồi lâu, vừa nuốt trôi từng lời của người hầu gái, Meriera chạy vụt ra khỏi phòng mặc cho tà váy tung bay lướt theo sau. Bị bỏ lại trong phòng, những quản đốc không giấu nổi sự ngơ ngác khi chứng kiến sự thay đổi ấy của Meriera.

Theo ngay sau nữ hầu gái, Meriera mở cửa bước vào, hướng về phía cô là một khuôn mặt tràn đầy ngạc nhiên, không sai vào đâu được của chàng trai bên bờ hồ lúc đó.

Ban đầu với Meriera, chàng trai này chỉ là một người nằm gục trên đường giữa lúc cô tản bộ. Một mối liên hệ không có gì đặc biệt, tất cả chỉ là một cuộc chạm mặt tình cờ.

Thế nhưng, vài ngày trước đó khi quan y báo cho cô biết “sự thật” về chàng trai này, tình hình lập tức thay đổi. Tình trạng của chàng trai ngày qua ngày khiến Meriera phân tâm, trở thành một câu hỏi chưa có lời giải trong tâm trí cô. 

Từ một góc nhỏ cho một “thứ gì đó” mà cô cần tìm hiểu, nó lớn dần, cuối cùng đến mức khiến cô không thể tập trung soạn thảo báo cáo trị an trong thành. Việc đó bằng một cách tự nhiên đã thu hút hoàn toàn sự chú ý của cô. Chứng khiến tình trạng hiếm thấy của một Meriera vốn rất mực công tư phân minh như vậy khiến bề tôi trong lâu đài cũng không khỏi lo lắng.

Và cuối cùng, ngày đó cũng đến, chàng trai đã tỉnh.

Trong cuộc họp lúc nãy, tuy không có công vụ gì mới - một dấu hiệu đáng mừng, nhưng các quan viên sau khi chứng kiến vụ việc cùng một phen ngẩn người, đã quyết định giải tán. Ai nấy đều nghiêng đầu khó hiểu trước điệu bộ hoảng hốt lúc ấy của Meriera, họ vừa rôm rả bàn tán mỗi người một dự đoán trong đầu với nhau vừa bắt đầu tiếp tục công việc của mình.

Với họ, một cô gái nghiêm túc thái quá thường ngày lại quên cả lời chào khi rời cuộc họp quả là một hình ảnh hiếm thấy.

Không hề hay biết dù chỉ một chút về điều này, Meriera, bằng một giọng dõng dạc, cất tiếng hỏi chàng trai lúc này vẫn đang ngồi trên giường.

“... Anh kia! Ổn cả rồi chứ!?”

Sắc ửng hồng hiện rõ trên khuôn mặt với làn da trắng tuyết của cô.

Cặp mắt màu vàng kim óng ánh đầy mơ mộng hướng thẳng về phía cậu cùng hơi thở dài say cảm mang một sắc thái không thể diễn tả thành lời.

Bộ y phục màu lục nhạt cô khoác bên ngoài nom được thiết kế trông không thích hợp cho vận động mạnh, tuy giản đơn nhưng khiến người ta cảm nhận được nét diễm kiều đâu đó xứng với một lệnh nữ nhà đại quý tộc. 

Chân mang hài cao gót chạy thẳng đến đây thật không biết phải khiến người ta nên khen hay khiển trách. Thực tế lúc đó, cô đã lao hết tốc lực về hướng căn phòng, đến mức thuộc hạ ai ấy cũng có vài người đã muốn nhắc nhở, nhưng chỉ trong phút chốc đã mất dấu.

Chứng kiến một người đẹp như vậy ngay trước mắt, hiển nhiên không một từ ngữ có thể thoát khỏi cuống họng cậu.

“À, vâng…”

Như thể đã bị hút hồn bởi dáng hình ấy, mắt cậu mở to rồi lại lảng đi đầy bối rổi.

“Tôi nói cậu hiểu chứ?”

“Vâ… vâng”

Khó khăn lắm mới có thể thốt lên câu trả lời, cô gái kia lại tiến sát mặt về phía cậu. Cảm nhận sức ấm từ hơi thở ấy khiến cậu bất chợt nhớ lại một thứ cảm giác sai trái khó tả. Bởi vì cậu đang nói chuyện khoảng cách gần sát nhau của các cặp tình nhân, với một cô gái thậm chí mình còn chưa biết tên. 

(Eeto… không lẽ là may mắn? Rốt cuộc biết nói gì với cô gái này đây?)

Tuy chưa nắm rõ tình hình cho lắm nhưng có vẻ không phải là kẻ thù.

Thế nhưng với cậu - người vẫn chưa hiểu chút gì về tình thế mình đang mắc phải, ‘liệu chừng đó có đủ để thở phào chưa?’ là một câu hỏi vẫn nằm trong vùng xám.

“Được rồi, vậy anh có thể trả lời giúp tôi một vài câu hỏi được chứ?”

“Vâng, không vấn đề gì.”

“Cảm ơn.”

Nói rồi, Meriera an tọa xuống chiếc ghế cạnh giường, ra hiệu cho người hầu gái đằng sau chuẩn bị giấy viết để ghi chép. Sau khi nhận một bảng kê giấy được đính kèm họa tiết trang trí, Meriera lệnh cho người hầu gái ra khỏi phòng rồi bằng một vẻ mặt nghiêm nghị hướng thẳng về phía cậu,

Dù không kể đến mối quan tâm lớn nhất của cô về “sự thật” kia, Meriera - vốn từ nhỏ đã được nuôi dạy phải đánh cược tất cả để bảo vệ an nguy cho người dân thì chàng trai gục ngã bất tỉnh trong lãnh địa gia tộc cô đương nhiên chính là đối tượng cần được bảo vệ bằng danh tiếng và niềm tự hào của gia tộc.

Có thể sau khi tiếp nhận, cách đối đãi sẽ thay đổi, nhưng trước hết không thể không bảo vệ họ.

Khi ấy cô thực sự đã nghĩ không lẽ có người định tự vẫn xuống lòng hồ trước cả mình. Qua nhiều chuyện lúc đó, tận mắt thấy được thực tại một người trôi dạt vào bờ khiến cô bất giác nhận ra thật tốt vì mình đã không làm điều dại dột.

Nếu may mắn không được tìm thấy cứ vậy trở thành thức ăn cho sinh vật dưới lòng hồ thì không nói, tưởng tượng đến cảnh trở thành một xác chết đuối phình trương tàn nhẫn trôi dạt trở vào bờ rồi bị người khác tìm thấy thực sự khiến người ta phải dè chừng. Bởi lẽ Meriera, suy cho cùng vẫn là một thiếu nữ sở hữu lòng tự tôn và thể diện của bản thân.

Tạm giấu đi những suy nghĩ đó, Meriera đến gần, tay đặt lên giường bệnh, khuôn mặt lộ rõ không muốn nghe nửa lời dối trá tiến sát về phía chàng trai.

Có vẻ y chỉ vừa mới tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch trọng vẫn chưa ổn định. Tốt nhất nên cố gắng thẩm tra khẩn trương để có thể gọi bác sĩ đến.

“Đầu tiên, tên anh là gì? Có phải đến từ thị trấn Criard bên kia hồ không?”

“Cr.. ard?”

Chàng trai nghiêng đầu. Cách phát âm rõ vẻ vụng về, nghe có vẻ không biết tên ấy nhưng để chắc chắn cô xác nhận kỹ lại lần nữa.

“Vậy, đó có phải nơi anh sống không?”

“À vâng không… có lẽ, không phải”

Ít nhất cậu biết đó không phải là tên gọi của thành phố mình lớn lên. Tuy chính cậu cũng bối rối vì trí nhớ bất ổn của mình nhưng điều đó là chắc chắn.

Dù trong tình trạng đa phần trí nhớ bất ổn thì mảnh ký ức về thành phố mình sinh ra cũng khó mà mất đi.

“Nếu vậy, anh từ đâu đến? Mà trước hết, tên họ là gì?”

Trông có vẻ không phải nói dối,

Cô lại tiếp tục hỏi để xác nhận.

“Tên?”

Nghe câu hỏi ấy, một phần ký ức bên trong cậu như trỗi dậy khi nghe thấy từ đó.

“... u”

Thế nhưng, cổ họng lại không thể phát thành tiếng.

Không, chính xác hơn là cả thanh âm cũng không thể rung lên.

“Cá…?”

Môi mấp máy cử động nhưng không phát ra âm thanh. Không phải, đó không phải là tên mày - như thể có một thứ gì đó rất to lớn sâu thẳm bên trong cậu phủ nhận khiến miệng nói ra nhưng bị cơ thể khước từ. Từ đó ký thức và ký ức không thể hợp nhất.

Không, cả mảnh ký ức đó cũng đã mất. Dù cậu suy nghĩ, lục lọi trong tiềm thức để đặt cái tên ấy lên đầu lưỡi thì đến lúc nói ra tựa như đã rơi đâu mất chỉ để lại một khoảng trống.

Cậu bàng hoàng nhận ra đó chẳng phải do mất trí nhớ mà ngay từ đầu cái tên ấy đã không tồn tại.

“...?”

Meriera ngẩn ngơ trước sự im lặng của chàng trai. Tay cầm bút cô ngừng lại, nhìn cậu với vẻ nghi hoặc. Cậu nhận ra điều đó nhưng không biết phải làm gì hơn.

Thế nhưng, vào khoảnh khắc cậu bắt được ẩn sâu trong cặp mắt trong veo hơn cả tự nãy giờ hai đôi ngươi dát vàng kim của cô, cuống họng cậu lại chợt bật ra thành tiếng.

“Lecti.. val. Lectival”

“Lectival? Là tên anh sao?”

Không, không phải. Nhất định không phải.

Khi nói ra cái tên ấy, môi cậu muốn dừng hành động sai trái đó, nhưng não cậu lại cho đó là đúng.

Không mảy may hay biết điều đó, Meriera mỉm cười gật đầu. Tay sột soạt viết lên trên cùng tờ giấy cái tên.

“‘Người mặt trăng’ trong tiếng cổ đại, một cái tên thật đẹp. Tuy không rõ là do phụ mẫu hay Tư tế của thần điện nhưng hẳn nó được đặt dựa theo màu đáy mắt hiền từ ấy cùa ngươi.”

Có thể nếu truy vấn thần điện sẽ tìm ra thêm manh mối nào khác. Cô ghi chú thêm cạnh cái tên lúc nãy.

“Đáy mắt?”

Tuy nghe cô gái bình luận về sự liên hệ đằng sau tên của mình nhưng với cậu - Lectival, người vẫn chưa một lần nhìn vào gương vốn chẳng hề hay biết gương mặt mình thế nào.

Dù có cảm giác đôi chút kỳ lạ trước thái độ của chàng nhưng Meriera vẫn hí hoáy ghi chú, cùng lúc đó đáp lại.

“Phải, con ngươi của anh mang một màu bạch kim óng ánh rất đẹp. À thực ra ta còn một câu hỏi nữa nhưng…”

Nói đến đây, vẻ mặt cô chợt nghiêm lại, mắt cúi gầm xuống tấm bảng ghi chú một chốc, rồi tựa như đã quyết định xong, cô ngửa mặt trở lại nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi.

“Mái tóc trắng đó của ngươi là sinh ra đã có sao?”

Lectival chỉ biết ngẩn người ra do không hiểu ý nghĩa của câu hỏi. Vào khoảnh khắc ấy, cậu vẫn chưa hề biết chính câu hỏi ấy sẽ thay đổi vận mệnh của cô gái mãi mãi.

Và đến khi nhận ra thì cậu đã đứng ở một nơi không còn có thể quay lại.

Trong căn phòng im ắng chỉ hai con người, Meriera kể còn Lectival lắng nghe.

Không chỉ dành cho cậu, có thể đó là những lời cô muốn dành cho bản thân. Rằng với cô, tổ quốc là gì, rằng mình phải làm gì cho tổ quốc. Lạc lối, đau khổ để rồi cuối cùng cô đã phải thổ lộ, mong cầu một câu trả lời mà không ai trong đất nước này biết đáp án. Và giả như có nhận được một câu trả lời thì cũng chưa chắc nó đã được chấp nhận.

Nói gì thì nói, người phụ nữ tên Meriera là một người nhận thức rõ giá trị và nghiêm túc với bản thân.

“Ngày xửa ngày xưa, thuở đất nước này vẫn chưa thành hình hài một đất nước…”

Giữa lúc thế giới chìm trong loạn lạc, một vị anh hùng màu trắng bỗng xuất hiện.

Người anh hùng tham gia từng trận đánh nhỏ rồi lớn dần lớn dần, cuối cùng tạo nên một làn sóng lớn của thời đại.

Kề vai chiến đấu cùng những kẻ bị áp bức, lập quan hệ với kẻ mạnh, thấu hiểu kẻ thù bằng lưỡi gươm, rồi cuối cùng chàng đã dựng lên một “đất nước”. Đất nước đó được đặt cho cái tên “Bạch Quốc” còn người anh hùng lên ngôi, trở thành Hoàng đế trị vì.

Vì những kỳ tích của người anh hùng đó, đối với thế giới này mái tóc màu trắng mang một ý nghĩa đặc biệt.

Từ xa xưa, dù là nhân loại hay á nhân như tộc Elf tất cả đều sở hữu thứ gọi là ma lực trong người. Chính xác hơn đó chính là do ma lực tồn tại trong không gian được hấp thụ và dần khiến cơ thể phát triển khả năng sản sinh nguồn năng lượng này.

Và vì một lượng lớn ma lực luôn ào ạc chảy qua mái tóc một người - một bộ phận có khả năng truyền dẫn ma lực tốt, mà ánh sáng của ma lực… chính ra mà nói bản chất ma lực vốn không màu, vì được con người hấp thụ và tái sản sinh mà đổi màu… từ đó bộc lộ ra ngoài thông qua mái tóc. Tùy “đặc tính” của mỗi người mà ma lực không màu sẽ mang một màu sắc riêng, không thể giữ được bản thể ban đầu. Do đó không thể nào có thể có một mái tóc màu [Trắng] cùng màu với ma lực thuần khiết.

Kể cả tộc Bạch Long được lưu truyền có mái tóc gần với màu trắng nhất thực ra vẫn không thể trắng hơn một màu bạc được người đời ví như “Nguyệt kim tơ” (tsuki no ginshi - tơ bạc của mặt trăng)

“Mái tóc màu trắng là thứ trong ma pháp học hiện đại cho rằng không tồn tại trên lý thuyết.

Nhưng trên lịch sử đã từng ghi nhận. Dù bất kể thời đại nào luôn chỉ xuất hiện duy nhất một người với mái tóc trắng như vậy. Ít nhất đó là những gì Thần điện nói.”

Mà trắng ra đó là một thông báo rằng Thần điện thường chỉ công nhận một người màu [Trắng] tồn tại - cô nói rồi cười nhạt.

Tóm lại, dù trong số các màu của ma lực mang đặc điểm và thuộc tính đa dạng thì chín người mười vẻ và trong số đó trên lý thuyết không tồn tại màu [Trằng].

Kể cả một mái tóc có đặc điểm tựa như ánh sáng cũng chỉ có thể mang màu vàng kim hoặc bạch kim.

“Thế nhưng, tạm gác lại những lời từ Thần điện thì một người với mái tóc trắng là vô cùng hiếm gặp. Một người nhìn từ xa đều sẽ cho rằng nó đã có một chút pha tạp nên dù có trông thấy cũng khó mà nhận ra đến.”

Sở dĩ mái tóc trắng này được tìm thấy vì đây là cung điện của Ngài Bạch Long. Lúc được kiểm tra điểm bất thường của cơ thể bằng ma thuật, thuộc tính ma lực của chàng trai xuất hiện với một màu [Trắng] được cho là không thể tồn tại. Nếu đây là một bác sĩ địa phương thì đã chưa chắc có thể thực hiện kiểm tra toàn diện, dù có thực hiện thì hẳn cũng sẽ không chắc chắn được thuộc tính cũng như màu của ma lực một cách chính xác. Điều duy nhất có thể biết được là người này sở hữu màu rất gần với màu [Trắng].

Nói cách khác, chỉ nhờ việc được kiểm tra bởi đội ngũ y sĩ tinh anh phục vụ Công tước họ mới có thể tìm ra sự thật và cô có cơ hội chất vấn chàng trai.

(Mang màu tóc [Trắng] vốn không thể tồn tại, rốt cuộc anh là ai…)

“Tuy khó để nghi ngờ anh có ý định phương hại Gia tộc Công tước Lindwyrm[4] của ta nhưng với việc sở hữu mái tóc trắng kia khiến ta cũng không thể đơn giản yêu cầu thả anh ra về. Nếu hiện tại anh đang có mục tiêu nào khác, ví dụ như đang trên đường đến đâu đó và không may trượt chân rơi xuống hồ thì thành thật xin lỗi.”

Gia tộc Công tước nhiều năm bảo hộ cho đất nước này giờ có cơ hội bảo hộ cho người mang mái tóc trắng.

Đâu đó trong cô xuất hiện một niềm tin đây gần như là sự an bài của vận mệnh.

Cho bản thân cô cũng như đất nước này.

“Hừm…”

Meriera tiếp tục giải thích cho chàng trai, người hết lần này đến lần khác chăm chú kiểm tra màu của mái tóc dài đến bả vai. Phải chăng gần đây cô đang phải chịu một áp lực vô hình. Và giờ đây mọi thứ đã có thể chuyển sang trang mới. Cô vẫn luôn suy nghĩ về chúng… về tình cảnh bế tắc cho đến hiện tại.

Âu cũng là một phần may mắn khi chàng trai trước mặt không có vẻ là loại người sẽ lợi dụng dù có nhận ra tâm ý hiện tại trong lòng cô.

Còn Lectival cho đến tận lúc này vẫn đang chăm chú lắng nghe cô gái trước mặt mình.

“Vị anh hùng ngày xưa xuất hiện ấy, nói cách khác là Hoàng Vương đầu tiên của đất nước chúng tôi không phải là người của bất cứ xứ sở xung quanh đây và cũng không ai biết từ khi nào mà chàng tai tóc trắng ấy đã đặt chân lên thế giới này.”

“Chính Hoàng đế từng tự bạch rằng cũng không rõ khoảng thời gian cụ thể, và không biết kể từ lúc nào nó ít nhất đã trở thành một sự thật không thể bàn cãi. Có thể cũng chính sự trùng hợp kỳ bí ấy khiến con người ta cảm thấy một gì đó tương tự như vận mệnh”

“Vì câu chuyện được lan truyền bị pha lẫn vài chi tiết phóng đại nên ta sẽ chỉ kể cho anh nghe những chi tiết được xem là chắc chắn.”

Sau khi chắc chắn chàng trai vẫn đang tập trung lắng nghe, Meriera lại tiếp.

Đó là một thời kỳ hỗn mang sau khi Đại Đế quốc cai trị khắp các cõi trên lục địa Armanda sụp đổ. Quả thật đã xuất hiện một anh hùng tóc trắng dẫn lối cho những con người chìm trong đau thương và tạo ra đất nước này.

Về sau, người ta thay từ [Anh Hùng] bằng [Hoàng Vương] và với mọi người [Trắng] trở thành một màu đặc biệt gắn bó không thể tách rời với vị anh hùng kia. Từ đó, một thứ gần như tín ngưỡng đã được sinh ra.

Thứ niềm tin ấy mãnh liệt đến nỗi nếu một đứa bé được sinh ra với mái tóc gần với màu trắng sẽ lập tức thu hút ánh nhìn ghen tị của mọi người xung quanh, thậm chí nếu có đủ mối quan hệ thì dù thuộc tầng lớp nào cũng sẽ có cơ hội được gả cưới và nhận vào một nhà quý tộc. Trong số đó có cả một người xuất thân từ nô lệ nhưng nhờ trí tinh anh và màu sắc của mái tóc mình mà lọt vào mắt xanh của Hoàng Vương đương thời, từ đó thậm chí được đứng trong hàng ngũ Hiệp sĩ Ngự lâm vốn là mục tiêu ghen tỵ của biết bao quân nhân Hoàng quốc. Tuy hiện tại không còn nhưng vì từng có thời kỳ có những kẻ sẵn sàng bắt cóc những đứa trẻ có mái tóc gần với màu trắng rồi đem rao bán với giá cao, có thể nói màu [Trắng] được thần dân của Hoàng quốc khao khát mãnh liệt.

“Tuy tình hình đã trầm xuống nhưng mọi thứ đã từng như vậy, màu [Trắng] thực sự mang một ý nghĩ đặc biệt với đất nước này. Và rồi, chính vào ‘thời điểm này’ mà anh với một mái tóc trắng xuất hiện.”

“Thời điểm này, ư?”

Chàng trai với vẻ mặt rất đỗi ngạc nhiên nhìn Meriera hỏi.

Vẻ mặt không có dấu hiệu của diễn xuất khiến Meriera thầm thở phào nhẹ nhõm. 

Thế nhưng cảm giác nhẹ nhõm ấy chỉ như một cơn gió thoáng qua khi để trả lời câu hỏi của anh, cô lại nghĩ về tình trạng đất nước mình lúc này mà tâm trạng không khỏi u sầu trở lại. Khi kể ra lúc nào kết cục cũng không thay đổi. Đa phần mọi người nghe xong sẽ muốn bỏ chạy… Hoặc cũng có thể tìm chọn đến cái chết như sự giải thoát giống cô chẳng hạn.

Dẫu vậy cô vẫn phải nói ra. Đó là trách nhiệm của cô.

Nhưng nếu được ban điều ước và điều ước có thể trở thành hiện thực thì cô chỉ muốn kết thúc mà không phải nói gì. Vì một khi đã nói ra sẽ vĩnh viễn không thể quay lại. Rằng nó chắc chắn sẽ làm biến đổi con người của chàng trai trước mắt cô hoàn toàn.

Chỉ đến lúc này Meriera mới cảm nhận cảm giác tội lỗi trước điều mình sắp làm.

Cổ họng cô đau nhói, mắt không còn có thể nhìn thẳng vào chàng trai trước mắt.

Nhưng nhờ vào phần nhỏ ý thức trách nhiệm của một quý tộc vẫn còn đọng lại đâu đó bên trong, miệng cô từ từ khẽ mở lời.

“Trước cuộc xâm lược từ nước láng giềng cùng sự băng hà của Tiên hoàng. Đất nước với chiều dài 2000 năm từ lúc lập nước này đang đứng trước bờ vực sụp đổ.” - Đồng tử giãn to hết cỡ, cô nói bằng một giọng dõng dạc, trông bộ dạng như thể người đang muốn tìm đến cái chết.

◊ ◊ ◊

Phần 3[]

“Khởi đầu của mọi thứ, phải, nhất định đó là từ lễ đăng quang của Tiên hoàng hiện tại”

Cách mà Hoàng vương đương triều lên ngôi có một điểm khác biệt với tất cả Hoàng vương các đời trước.

Đó là việc Bệ hạ kế thừa nối dõi ngai vàng từ Hoàng vương tiền nhiệm, một việc trái với lịch sử truyền ngôi của Hoàng tộc từ trước đến nay.

Về cơ bản, khác với vua của các nước khác, Hoàng vương - người lãnh đạo của đất nước này, không theo tục cha truyền con nối.

Ở đất nước này, quá trình truyền ngôi bằng việc đăng quang ngai vàng diễn ra cùng lúc khi tiên hoàng đời trước băng hà, thông qua việc kế thừa [Sức mạnh] và [Hiện thân] của một Hoàng vương từ tiên hoàng tiền nhiệm bởi Hoàng vương đời kế tiếp - người làm làm việc bên dưới Hoàng vương và đã được giáo dục để trở thành người kế nhiệm, nói cách khác là Hoàng thái tử với dòng máu [Trắng] trong người. [Sức mạnh], như tên gọi, để chỉ sức mạnh khủng khiếp mà Hoàng vương nắm giữ, nhưng còn [Hiện thân], không ai biết về nó ngoài việc là nhân tố cần thiết cho sự hiện diện của Hoàng vương ở thế giới này. Kể cả gia tộc Lindwyrm có quan hệ mật thiết với Hoàng gia, Mariera không biết thêm gì về chi tiết.

“Không ai biết về nó, quả thật có thể vì sự thần bí đó mà mọi người trong tim đều có cảm giác tôn sùng. Tuy nhiên, tùy tình huống mà điều này có thể khiến sự tồn tại ấy trở nên cực kỳ mơ hồ.”

Hoàng thái tử - kẻ nắm giữ nguyên tố [Trắng], chỉ bằng việc thông qua một nghi lễ phức tạp để thế giới định nghĩa sự tồn tại của người kế nhiệm Hoàng vương, từ đó cuối cùng truyền đi thông điệp rằng mình đã có thể tạo lập chỗ đứng được công nhận là chủ nhân của bốn thế giới chung quanh[5]. Nhưng trước hết, các yếu tố và điều kiện phát sinh để khẳng định một người có phẩm chất [Trắng] lại không hề được ghi chép lại cả trong đại pháp điển của Hoàng quốc lẫn pho ký lục của Thần điện. Có thể nó đó là điểm yếu duy nhất đe dọa đến sự tồn tại của Hoàng quốc.

Cô nói bằng một giọng thều thào, tay siết chặt mép áo.

Chỉ nghĩ lại điều này khiến họng cô như đắng nghẹn, có thể là một cách tự trừng phạt bản thân trước hành động trốn chạy thực tại lúc đó. Cắn chặt môi, giữa lúc cảm nhận rõ mồn một nỗi đau ấy, cô tiếp lời.

“Bệ hạ hiện tại nắm giữ hoàng vị là người không mang tư chất [Trắng], vốn lên ngôi chấp chưởng hoàng vị như một đối sách tạm thời, không được Thần điện bốn giới cũng như Tứ giới xung quanh công nhận do Tiên hoàng băng hà mà vẫn chưa tìm được người có tố chất [Trắng] thay thế ngoài dự tính. Tuy nhiên trong dân chúng rộ lên mối nghi ngờ rằng Bệ hạ đương nhiệm có thể đã mưu sát truyền nhân nguyên tố [Trắng] vì dục vọng của bản thân. Nỗi ngờ vực ấy lớn đến độ tại buổi đăng cơ của Bệ hạ thậm chí đã xuất hiện những bình luận không hay khiến cho cả bốn gia tộc Công tước đều đang cho rằng đó là sự thật.”

Không bàn về dân chúng, những người với tâm lý đám đông, việc Tứ đại gia tộc Công tước vốn là trụ cột của giới quý tộc đang cân nhắc về điều đó đồng nghĩa với việc đại bộ phận các quý tộc có dòng dõi kéo dài từ thời điểm lập nước cùng các quý tộc có tiếng nói được phong tước sau này đều có chung suy nghĩ.

Hoàng vương cũng hẳn hiểu mối nghi ngờ xung quanh, một lượng lớn quý tộc yêu nước và có quyền lực lộ rõ mối nghi ngờ sâu sắc có khả năng trở thành chướng ngại với mình lập tức bị chuyển phong đẩy ra những vùng biên cương. Viện dẫn ngoài mặt cho việc chuyển phong để nhằm khai khẩn khu vực đất hoang vùng biên ứng phó với kẻ thù giả định xung quanh và thiết lập mạng lưới phòng vệ quốc gia, tuy nhiên nếu xét về những quý tộc vào lúc này được ban lãnh địa mới và xét cả việc chỉ số ít một bộ phận ủng hộ Hoàng vương hiện tại vì việc kế thừa hoàng vị không chính thống thì cả một đứa trẻ tiểu học cũng hiểu đây là một hành động củng cố địa vị chính trị hiện tại.

“Tứ Công tước chúng tôi được đích thân Hoàng vương đời đầu ban cho lãnh địa cùng quyền tự trị với điều kiện cho đến khi ‘đất nước này còn tồn tại’. Nhờ đó, ngay cả Hoàng vương đương thời cũng không thể di dời lãnh địa mà không có sự thông qua của Quốc hội. Tuy nhiên, vì biến cố ồn ào này mà Từ Công tước cũng trở nên giữ khoảng cách với Hoàng gia còn các quý tộc khác cũng theo đó ai nấy đều tập trung cố thủ trong lãnh địa của mình. Mọi người đều bị tình cảnh rối ren hiện tại tung hứng cho mụ mẫm cả đầu óc.”

Về phần lãnh địa của bốn Công tước, một điều khoản trong luật cho phép di phong với điều kiện phải có sự đồng thuận của cả Hoàng vương lẫn Quốc hội. Nhưng trước món nợ của Hoàng vương đương nhiệm khi đăng quang không theo luật lệ, cũng như khó có thể nghiêm nhiên chống lại điều khoản trong pháp điển mà việc di phong bố Công tước đã không xảy ra. Dù vậy sự kiện này càng làm tâm ý càng xa rời với Hoàng tộc.

Trước mặt Hoàng gia đã xem họ căn bản như kẻ thù, bốn Công tước nhằm bảo vệ lãnh địa đã giữ khoảng cách nhất định.

Tuy tự nhận thức được đó là hành động bỏ bê nghĩa vụ của mình nhưng họ cũng không còn cách nào khác.

Nhưng Mariera lại không khỏi nghĩ ra đó chỉ là một cái cớ. Nắm tay siết chặt đến mức móng ghim sâu vào lòng bàn tay, vai cô khẽ run lên bần bật.

Chứng kiến bộ dạng ấy của cô khiến Lectival cũng cảm thấy đau nhói ở lồng ngực. Cậu tự hỏi liệu phải chăng cô đang khóc. Lectival định bụng lên tiếng thì Meriara bằng một giọng đầy căm phẫn cất lời.

“Nếu chỉ cần đương kim Bệ hạ có một chút sáng suốt, không, thậm chí chỉ cần ngang mức bình thường thì cuối cùng vẫn sẽ nhận được sự giúp đỡ từ các quý tộc. Vì lợi ích Hoàng quốc có thể ông ta vẫn có thể được xem là cầu nối cho đến khi tìm thấy màu [Trắng] kế nhiệm… Nhưng nhìn thế nào cũng nhận thấy đương kim Bệ hạ không xứng với vị trí Hoàng vương.”

Lắng nghe từ nãy giờ, Lectival không khỏi có cùng suy nghĩ.

Thực tế, dẫu bỏ qua cả vấn đề khởi đầu lùm xùm thì chính sách của Hoàng vương đương nhiệm cho thấy sự hà khắc và tàn nhẫn chưa từng có.

Quốc hội của Hoàng quốc bao gồm Nghị viện Quý tộc và Nghị viện Quốc dân. Tại mỗi đợt bỏ phiếu kiểm duyệt, Quốc hội căn bản không bao giờ phản đối Hoàng vương. Nhưng với Hoàng vương đương nhiệm, vốn không phải Hoàng vương đích thực và không được sự tín nhiệm của Quốc hội, để có thể theo đuổi địa vị của mình, đã cưỡng chế giải tán Quốc hội  giữa cuộc họp định kỳ theo quy định rồi tự nộp các bản dự thảo có lợi cho mình lên các quý tộc ủng hộ, cộng thêm việc lấy người thân trong gia đình các quý tộc phản đối làm con tin hòng âm mưu thu gom quyền lực vào trong tay và ép mọi người phải thừa nhận. Lẽ dĩ nhiên, nhiều dự thảo trong số đó mang hướng có lợi cho giới quý tộc chống lưng khiến lòng dân ngày càng xa lánh.

Hoàng vương - người trị vì đất nước đứng trên cả luật pháp và có thể tùy ý soạn thảo luật theo ý định của bản thân… Theo lẽ thường hành động này cần phải dè chừng để tránh tiếng nói phản đối không cần thiết. Dù vậy việc Bệ hạ có quá nhiều quyền lực dẫn đến việc mất đi hoàn toàn lực lượng tộc ủng hộ vốn đã ít ỏi. Chính vì lẽ đó, một mặt để mớm kẹo cho thế lực ủng hộ mình, mặt khác để được công nhận sự hiện diện của mình thông qua việc đăng quang theo thủ tục hợp pháp dù bản thân không phải là Hoàng vương và thực hiện được định hướng củng cố quyền lực của mình rất cần sự ủng hộ của Quốc hội.

Không chỉ thế, ông ta cho bãi nhiệm Thống đốc Viện Tư Pháp Hoàng quốc vốn dưới quyền trực tiếp nhưng lâu nay vẫn hoạt động đặc biệt độc lập rồi thay thế bằng thuộc cấp thân tính. 

Tiếp đến y thuyên chuyển các lãnh đạo cấp cao của quân chính quy thuộc phái chiếm chủ phái đang thịnh hành phê phán nhà vua đến các tổng bộ rải rác của quân thường trực hoặc quân ở các quận, tại các vị trí này sau cũng được bố trí người thân tín để tăng cường kiểm soát.

Theo một cách nào đó có thể nhờ thực tài mà y có thể giành lấy quyền lực văn võ bằng cách thức thần tốc đến thế. Một bộ phận dù nhỏ trong giới quý tộc trong nước đối địch cũng không khỏi có nhận xét như vậy.

Nếu Hoàng vương hiện tại biết chỗ đứng của mình có thể y đã để lại tiếng thơm trong lịch sử… một Hoàng vương hào sảng đã cứu Hoàng quốc khỏi bờ vực diệt vong.

Nhưng thực tế lại khác.

Xu hướng chính trị của y rõ ràng là của một kẻ chuyên quyền.

“Hệ quả khiến các thương nhân nước ngoài dần rút khỏi thị trường khiến nội thương thoái trào, tiêu dùng trong nước cũng giảm dần ngày từng ngày, thậm chí đến cả những cửa hàng tại chính Hoàng đô cũng đóng chặt cửa, các con phố thương sắm không còn một bóng người.

Các nhà quý tộc thận trọng và người có ảnh hưởng trước sự bạo ngược của Hoàng vương đang lên đối sách ứng phó để ngăn cản.

Cả Ngài Bạch Long chủ trương ôn hòa dù đang giữ khoảng cách với Hoàng vương cũng không hề khoanh tay đứng nhìn trong im lặng. Bằng nhiều biện pháp khác nhau ông cũng đang cố hòa giải những đồng cấp đang ngày càng lộ rõ sự bất mãn, chuẩn bị một nơi để cả hai thế lực ngồi vào bàn đàm phán, đồng thời lộ rõ thái độ nhượng bộ của mình với nhà vua.

Ngược lại, Hoàng vương - một người chưa từng nghi ngờ về sức mạnh huyết thống và tài năng bản thân nắm giữ không một phút mảy may nhìn lại những công sức các hạ thần phải bỏ ra. Chứng kiến hành động của chủ công theo hướng có lợi cho mình, chư hầu của Hoàng vương mải đắm chìm trong cuộc đua vơ vét tiền tài, không kẻ nào can ngăn những hành động sai trái ấy.

“Có thể nói tại thời điểm này Hoàng quốc đã trở nên suy tàn trong dục vọng của đương kim Hoàng vương” - Meriera mỉm cười đầy cô đơn. Cô hướng mắt trở ra phía cửa sổ. Tại nơi đó từng là đất nước mà cô muốn nhưng đã không thể bảo vệ.

“Độc tài tàn ác, cụm từ này quả không sai. Đất nước này được đặt dưới sự lãnh đạo hoàn toản của duy nhất của Hoàng vương, có lẽ cũng vì lẽ đó có thể nói đây cũng là một cách trị vì. Nhưng…”

Nếu nhưng hành vi ích kỷ dưới góc nhìn hạn hẹp lặp đi lặp lại tự nhiên sẽ dẫn đến việc hình thành một vực thẳng không thể vượt qua giữa chủ quân và thần dân. Trong lòng dân giờ đã xuất hiện một nỗi ngờ vực khó xóa bỏ với dòng dõi Hoàng vương đã hai nghìn năm bảo vệ Hoàng quốc.

Cuối cùng số lượng người di tản ra khỏi trung tâm Hoàng quốc đến các vùng ven và lãnh địa của bốn Công tước ngày một tăng. Mặc dù vậy vua cùng các quý tộc ủng hộ vẫn không hề tìm hiểu nguyên nhân để ngăn chặn, thay vào đó thực hiện áp thuế nặng hơn để bảo toàn của cải của riêng mình.

Kết quả là một hệ lụy tất yếu…

“Các quý tộc bị đẩy ra ngoài các vùng ven đã từ bỏ Hoàng gia. Họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay lưng đi để có thể bảo vệ đất nước này.”

Cắn chặt môi, cô đan hai bàn tay vào nhau như đang nguyện cầu sự tha thứ.

“Và, cả chúng tôi cũng vậy…”

Giọng nói đầy bi ai nhưng đang bị xé toạt bởi từng cơn đau.

Nghe những lời ấy khiến Lectival bất giác với tay hướng đến bờ vai Meriera. Nhưng chợt, cánh tay ấy như mất hết sức lực, rơi bộp xuống nệm.

“Gr…”

Dù có chạm vào cô ấy cậu cũng chẳng biết phải nói gì.

Nếu một người chẳng biết gì như cậu buông những lời an ủi vụng về cũng sẽ không thể chạm đến cô ấy.

Người phụ nữ xinh đẹp trước mắt cậu đang từ dằn vặt mình trong thân tâm. Lý do đằng sau là thứ cả cậu cũng không nắm 

Tuy giận mình nhưng cậu quyết định không nói gì. Thật thảm hại mà, cậu nghĩ thầm. Còn cô tiếp tục lời thú tội của mình.

“Đến phút cuối, tứ gia tộc Công tước đã không làm gì khác ngoài dương mắt nhìn dân chúng hứng chịu đau khổ.”

Bốn Công tước được trọng vọng rốt cuộc chỉ biết làm ngơ đối với người dân. Hắc Long, Hồng Long và Thương Long, ba gia tộc tuyên bố độc lập với gia tộc Thiên hoàng. Thời điểm đó Hoàng quốc không còn là Hoàng quốc mà mọi người nhắm đến. Nước đi mang ý nghĩa li khai của ba Công tước vốn chiếm được lòng tin sâu sắc của dân chúng khiến sự phản đối với Hoàng gia càng dữ dội hơn.

“Tuyên ngôn độc lập cảu ba nhà Công tước tuy chỉ mang ý nghĩa tách rời với Hoàng gia chứ không phải với cả đất nước, nhưng cả Hoàng vương không được công nhận và giới quý tộc chúng tôi đều đã lao vào một cuộc nội chiến mà không hề có dấu hiệu muốn ngồi vào bàn thương lượng. Chúng tôi hiểu rõ những người bị tổn thương nặng nhất chính là dân chúng… nhưng ngoài nó ra làm gì còn con đường nào khác cơ chứ.”

Tuy nói là nội chiến nhưng thực sự không hề có xung đột quân sự. Làm như thế chỉ cắt ngắn phần lớn thời gian còn lại của đất nước này, cả hai phe đều hiểu được điều đó.

Dẫu vậy, cuộc nội chiến đã khiến Hoàng quốc không thể duy trì hệ thống phòng vệ và biến thành miếng mồi ngon có thể dễ dàng vồ lấy với các nước láng giềng.

Phần biên giới lãnh địa của Hoàng vương và quý tộc luôn sở hữu một lượng lớn quân đồn trú, tại đây được đổ dồn cả lực lượng vốn duy trì trị an lẫn quân chủ lực của quốc gia, lẽ dĩ nhiên, khiến các nước lân bang bắt đầu mỉm cười chuẩn bị.

Dù thế, đâu đó trong suy nghĩ của Hoàng vương có lẽ vẫn còn sự lạc quan.

Những quý tộc trung thành sâu đậm với đất nước có biên giới sát với những thế lực lân bang nhất định sẽ không để chúng đặt chân được vào Hoàng quốc. Đó là suy nghĩ của y.

Thế nhưng, sự thật vượt ngoài dự tính đó của y.

“Tuy những quý tộc nguyên thủy tuy có lòng yêu nước sâu sắc với Hoàng quốc nhưng không hề trung thành với đương kim Bệ hạ. Chủ quân không có sự kính trọng lẫn trung thành từ họ.”

Có thể nói khuyết điểm lớn nhất của Hoàng vương nằm ở việc không đọc vị được tâm ý người khác. Dù hiểu rõ không phải ai cũng chạy theo một chữ “Lợi”, nhưng y lại không hiểu rộng ra rằng chữ “Lợi” của vạn người không ai giống nhau. Giả như hiểu được điều này hẳn y đã trù bị được hành động của giới quý tộc nguyên thủy.

Nhưng, mọi giả định lúc này đều vô nghĩa.

Kết quả đã không còn cách nào khác để vãn hồi…

“Các quý tộc nguyên thủy, để bảo vệ Hoàng quốc đã mở cửa cho quân đội nước láng giềng vượt qua”

Phải, với họ, kẻ thù không phải ngoại bang mà là chính quân chủ của đất nước này.

“Các quý tộc nguyên thủy nhất quyết không để lãnh địa và người dân bị xâm hại, ngoài ra không có động thái gì hơn.”

Yêu nước, nhưng bị chủ quân phản bội, họ đã quyết định cách để bảo vệ được nước là cải chính.

Nên cũng vì vậy không ai đứng ra chặn địch. Vì họ khăng khăng việc làm đó là đúng đắn.

“Hãy để đây là mơ. Rốt cuộc không biết bao người đã có suy nghĩ đó.”

Nhưng, nó không phải mơ.

Thực tế, lãnh thổ của Hoàng quốc đã bị xâm lược.

Hiện tại quân xâm lược là liên quân các nước dân chủ phía Tây mà nòng cốt là <Alstromeria> [6] - vốn đã không ngừng tranh chấp khu vực biên giới phía tây từ lâu. Thời bình, Tổng bộ lục quân phía Tây nhất định đã chặn đứng không để điều này xảy ra, thế nhưng sau khi bất mãn vì nguyên Tổng tư lệnh bị Hoàng vương thuyên chuyển sang một vị trí bù nhìn, Tổng bộ phía Tây đã hoàn toàn phớt lờ chỉ thị của Bộ tư lệnh trung ương. Trước những dấu hiệu của những động thái ngầm của giới quý tộc gốc Tây, liên quân băng băng tiến qua vùng đồng bằng không một bóng người.

Tuy không có chứng cứ xác thực nhưng nếu xét về khả năng lẫn tốc độ hành quân của liên quân có thể khá chắc chắn rằng đã có một thỏa thuận ngoại giao bí mật giữa giới quý tộc miền Tây và Liên bang dân chủ Alstromeria. Dù vậy, với vấn đề trước mắt rằng một đạo quân hàng vạn người đang tiến vào lãnh thổ mình, các quý tộc Trung ương… những người ủng hộ nhà vua không có đủ thời gian để quan tâm về chúng.

Dĩ nhiên cả Hoàng vương đang ở Hoàng đô đồng thời là mục tiêu chính của liên quân xâm lược, cũng không còn đủ thời gian để ân hận.

“Quân đội của các quý tộc ngoài miền Tây cũng rục rịch, nhưng hoàn toàn để tự bảo vệ lãnh thổ bản thân. Không một ai tỏ ý định kéo về chi viện cho khu vực Trung ương.”

Hoàng vương đã ra chiếu chỉ cho các quý tộc vùng ngoài bao gồm cả miền Tây rằng sẽ trọng thưởng cho những ai đến cứu mình. Một thái độ bối rối đến hài hước. Meriera hẳn sẽ cười phá lên nếu đây đơn thuần là một trò đùa hay một vở kịch nào đó. Nhưng đây hoàn toàn không phải trò đùa hay kịch nghệ.

Các quý tộc vùng ngoài đáp lại chiếu chỉ bằng sự im lặng. Không có lý do gì để họ muốn cứu một chủ công đã đẩy họ ra vùng ven rồi dùng cường quyền vắt ra máu và nước mắt người dân mà đáng ra phải được bảo vệ. Tuy quặng lòng vì không thể bảo vệ được đất nước nhưng họ không hề ngần ngại bỏ rơi chủ công của mình. Điều đó là lẽ dĩ nhiên một khi họ đã quyết định người chủ quân ấy không xứng đáng.

“Nhà vua đồng thời nhiều lần mở yêu cầu đàm phán với Alstromeria thông qua bộ ngoại giao. Nhưng Liên bang dân chủ Alstromeria đáp trả bằng viện lý do rằng Hoàng vương hiện tại thi hành nhiều chính sách ngược đãi bất công với dân chúng và lên ngôi không theo đúng lễ nghi, do đó chúng tôi (Liên bang) không công nhận ngài là nguyên thủ của một quốc gia đồng minh.”

Chính việc trở thành Hoàng vương không theo thứ tự chính thống đã cắn trả. Các nước láng giềng không có quá nửa công nhận đương kim Hoàng vương là chủ nhân của Hoàng quốc. Các nước có trong liên quân của Liên bang dân chủ Alstromeria không một ai công nhận Hoàng vương.

Đây một phần vì lý do chính trị như một cái cớ để hợp thức hóa hành động xâm lược quân sự, nhưng quan trọng hơn, việc công nhận Hoàng vương sẽ đồng nghĩa với việc làm phật ý các quý tộc ở biên giới giáp ranh với họ. Gây mất thiện cảm với các quý tộc này sẽ khiến lưu thông hàng hóa đình đốn gây ra tổn thất kinh tế lớn. Tổn hại sẽ nhỏ nếu chỉ đơn thuần trên một vài lãnh địa, nhưng còn trên quy mô toàn lãnh thổ thì đó sẽ là một tốn thất khó mà đong đếm xuể. Thực tế chính phủ Liên bang đã liên tục chịu sức ép từ các nghiệp đoàn cũng chính vì lẽ đó.

Ngoài ra, các tiểu vương quốc xung quanh nếu bị cản trở lưu thông cũng sẽ gây ảnh hưởng đến mức độ sống còn. Do nhiều yêu cầu xuất phát từ các nước nhỏ vốn lợi ích bị trói chặt với Hoàng quốc trên cả khối công và tư, khiến các quốc gia như Liên bang Alstromeria cuối cùng đã phát binh thảo phạt trên danh nghĩa đánh bại một “Kẻ độc tài lạm dụng quyền lực quốc gia”... đó là cách bọn họ thêu dệt lên câu chuyện. Chính phủ Liên bang không những có thể bán ân huệ cho các quý tộc quyền lực mà thông qua thái độ cứng rắn với một “Độc tài bạo ngược của nước láng giềng” họ cũng sẽ nhận được sự ủng hộ của người dân chịu sự thống trị. Cuối cùng, ngoài khoản bồi thường do các nghiệp đoàn lớn mang lại, dù không có được lãnh thổ trực tiếp nhưng chỉ với việc nhận được các ký ước về đặc quyền sau khi kinh tế Hoàng quốc phục hồi cũng đả đủ thúc đẩy nền kinh tế Liên bang phát triển.

Thực tế chính cảm tính của bộ phận dân chúng thân Hoàng tộc đã xúc tiến suy nghĩ của Chính phủ Liên bang rằng nếu kinh tế quốc nội Liên bang có thể phát triển trở lại thì chiếc ghế của chính quyền đương nhiệm sẽ trở nên chắc chắn hơn.

Tuy trên phương diện quốc gia, họ giữ lập trường đối địch, nhưng với các tầng lớp dân chúng vốn đã giao thương và có mối quan hệ hợp tác lâu đời với người dân Hoàng quốc, người dân Liên Bang xem họ là những người hàng xóm tốt bụng. Việc phần lớn lãnh thổ là đất liền khiến hoạt động giao thương đường biển của Liên bang khá khó khăn và đa phần thương mại xuất nhập khẩu phải thông qua Hoàng quốc vốn có vị trí giáp đại dương và nổi tiếng giao thương đường biển. Lẽ tự nhiên mà người dân cũng có nhiều cơ hội tiếp xúc với hàng hóa nhập khẩu từ Hoàng quốc và có quan hệ mật thiết với các thương nhân Hoàng quốc.

Hơn nữa, vài thập niên trước do khí hậu khắc nghiệt chưa từng có tiền lệ là Liên bang lâm vào cuộc khủng hoảng lương thực, vào lúc đó Tiên Hoàng - cha của Hoàng vương đương nhiệm chính là người đầu tiên quyết định hành động bằng nhiều biện pháp hỗ trợ. Chứng kiến cử chỉ đó của Hoàng quốc khiến các nước lân bang cũng thay phiên nhau bắt đầu viện trợ, nhờ đó Liên bang hầu như không ai chết vì nạn đói. Nói cách khác, với người dân Liên bang, Hoàng quốc là một quốc gia quan trọng mà họ vừa mang ơn vừa gắn kết. Chính vì lẽ đó mà sự bạo ngược của Hoàng vương đương nhiệm nếu không tính nội trình trong nước, có thể nói cũng chịu nhiều làn sóng chỉ trích từ các nước khác bao gồm Liên bang Alstromeria. Điều này đặc biệt nổi bật ở các quốc gia dân chủ phương Tây.

Tình hình này khiến người dân càng điên cuồng ủng hộ hành động xuất quân chinh phạt của chính phủ. 

Giờ đây đã đến lượt chính họ cứu rỗi người dân Hoàng quốc - giọng nói đồng thanh vang dội từ thị dân đổ về quảng trường trước tòa quốc hội nghị viện ở thủ đô Annua [7] từ khắp các nẻo đường của đất nước.

Được ủng hộ bởi người dân, liên quân lẽ dĩ nhiên có nhuệ khí ngút trời với mục tiêu đánh bại “quân phản tặc”, băng băng tiến về Hoàng đô.

“Những quý tộc Trung tâm thân tín với nhà vua tuy dựng nên không biết bao nhiêu tuyến phòng thủ nhưng sau cùng những binh sĩ đảm nhận công việc ở tuyến phòng thủ đó chính là dân quân xuất thân từ thường dân. Tất nhiên trong hàng ngũ này không có cái gọi là sĩ khí. Đâu đó trong số họ thậm chí có người còn công khai ủng hộ Liên quân. Có thể nói đó là hệ quả tất yếu nhưng với chúng tôi đó thật là một điều đáng hổ thẹn.”

Cô cười cay đắng tự mỉa mai. Duy chỉ có đáy mắt cô rung động một nỗi buồn man mác.

“Các tuyến phòng thủ mục rữa từ bên trong quả nhiên đã không thể ngăn các binh đoàn Liên quân.”

Vì các hành động nội ứng và làm phản mà hệ quả làm hàng phòng thủ lần lượt sụp đổ. Cuối cùng các quý tộc thân vua để tự bảo vệ chính mình bắt đầu kéo nhau về trú ở Hoàng đô. Trước tình hình cả đồng minh cũng không còn có thể tin cậy khiến việc dựng lớp phòng thủ hay tổ chức lại quân đội cũng trở nên khỏ khăn.

Nếu có thể củng cố hàng phòng thủ Hoàng đô với nòng cốt là quân đội hoàng gia trực tiếp dưới quyền Hoàng vương để có thể cầm cự cho đến khi may mắn có cứu viện từ các quý tộc đàng ngoài… là kỳ vọng mỏng manh mà các quý tộc thân vua thầm nghĩ khi cùng quân lực còn lại của mình tập trung về Hoàng đô, nhưng họ không biết rằng nỗi bất hạnh thực sự chỉ vừa mới bắt đầu. 

“Giữa lúc quân đội của các quý tộc thân vua đang tập trung quân lực làm thành hàng phòng thủ cuối cùng, một buổi sáng vào khoảng sáu tháng trước, Hoàng vương đương thời đột nhiên qua đời”

Tuy không rõ là do tự vẫn, bị ám sát hay bệnh mà chết, nhưng sự thật vẫn còn trong bóng tối khi mà lúc đó Liên quân đã đang bao vây Hoàng đô khiến người ta không có cách nào nắm rõ nội tình đằng sau.

“Nhưng Liên quân cũng phải chịu khó khăn tương tự trước sự kiện này” - bởi dù gì lý do chính đáng cho cuộc xâm lược lần này cũng đã tự biến mất.

Liên quân dự định đánh bại quân vương độc tài để đổi lấy đặc quyền từ Hoàng quốc và khi không còn kẻ độc tài thì cũng chẳng có lý do cho việc xâm lược vũ trang. Trường hợp không còn lý do chính đáng nhưng vẫn tiếp tục vũ trang leo thang thì chính họ sẽ trở thành kẻ xấu trong mắt dân chúng. Chính phủ các nước cũng đang nhận ra việc các thể lực chống đối trong nước đã nắm được thông tin về cái chết Hoàng vương và manh nhe lên kế hoạch hòng hạ bệ họ.

Bằng mọi giá họ phải dành một chiến thắng thuyết phục được người dân. Nhận được chỉ thị đó từ chính phủ các nước, Liên quân tiếp tục vây hãm Hoàng đô với lý do duy trì trị an trong thành sau cái chết của Hoàng vương. Từ đó đến nay đã khoảng một tháng.

Dù trong một tháng này các nước gửi binh lực cho Liên quân và giới quý tộc đàng ngoài đã mời họ tới, nhất định đã thống nhất một thỏa thuận ngừng bắn, nhưng lúc này vài vấn đề mới lại xuất hiện.

Các quý tộc đàng ngoài đã đồng ý chi trả khoảng bồi thường theo tỉ lệ đã ký kết từ trước nhưng không chấp thuận yêu cầu về các đặc quyền kinh tế từ chính phủ các nước.

Đáp lại phản ứng của chính phủ các nước về chi tiết không giống thỏa thuận, các quý tộc đàng ngoài khẳng định cứng rắn cho rằng họ không có lý do để giữ đúng lời hứa khi Liên quân chưa giao ra thi thể của Hoàng vương như đã giao kèo. Tình trạng tương tự cũng xảy ra đối với các quý tộc lâu đời đàng ngoài khi chính họ cũng mất đi lý do chính đáng khi không thu hồi được thi thể của Hoàng vương. Lãnh thổ và nhân dân không thể tiếp tục bị vắt kiệt thêm chút nào nữa.

Chính phủ các nước hiện tại đã nhượng bộ theo quan điểm của giới gốc quý tộc đàng ngoài. Do việc bàn giao được người là một điều khoản nằm trong thỏa thuận và đã được chấp thuận.

Thế nhưng tại thời điểm này, thi thể Hoàng vương đã được chôn cất bởi các quý tộc thân vua.

Hơn nữa, Lăng của Hoàng vương vốn nằm sâu bên dưới lòng Hoàng đô, và ngoài Hoàng vương đương nhiệm, hoàng thân và một bộ phận quan viên của Lễ Nghi Viện không một ai được vào trong.

“Nói cách khác, để có được người là đương kim Bệ hạ thì buộc phải chiếm được Hoàng đô và phá vào trong Lăng bằng vũ lực.”

Thế nhưng, lần này nếu họ dám ra tay thì quân của các quý tộc đàng ngoài sẽ tấn công quân Liên minh. Các quý tộc đã nhiều lần gián tiếp nhấn mạnh về thông điệp trên, hơn nữa quân đội của họ hết lớp này đến lớp khác đã được tập kết quanh Hoàng đô và không biết từ khi nào đã áp đảo Liên quân về cả quân số.

Nếu tự tay mưu hại Hoàng vương thì bọn họ sẽ chịu tội sát chúa. Vì lẽ đó mới phải mượn sức mạnh của nước ngoài, thế nhưng giờ thì chẳng còn lý do gì để giữ chân bọn ngoại bang trên mảnh đất Hoàng quốc mà họ luôn kính yêu. Với giới quý tộc, Liên quân lúc này chẳng khác gì một vật cản. Cục diện kết hợp mới đã được sinh ra bởi một bên là quân đàng ngoài nói rằng “Các người xong việc ở đây rồi, mau rút quân đi” và một bên là chính phủ các nước phản đối rằng “Nếu không nhận được gì ngoài khoảng đền bù ít ỏi kia mà chỉ đơn thuần tiêu tốn khoảng chiến phí vô ích cho chiến tranh thì tín nhiệm từ người dân về bọn tôi sẽ tiêu tan mất”. Dựa trên tình hình lúc này có thể nói mọi thứ đã leo thang đến mức hỗn loạn.

Viễn chinh là một hoạt động cần một lượng khổng lồ tiền bạc và vật tư. Dù có là nước lớn thế nào thì đó không phải một hoạt động có thể luôn sẵn sàng thực hiện. Từ phương diện chính phủ các nước đã đóng góp vào ngân sách chiến phí thông qua các hoạt động như phát hành trái phiếu dĩ nhiên sẽ không bao giờ chấp nhận một khoảng bồi thường bé nhỏ thậm chí không đủ bù đắp chi phí tác chiến cho cuộc xâm lược lần này vốn đã bắt đầu đổ bóng lên nền kinh tế quốc nội của họ. Chiến tranh suy cho cùng vẫn nhằm mục đích để những con số trở thành đen vì màu đỏ sẽ là tiền đề báo hiệu sự suy tàn của quốc gia dám thực hiện hành động đó. Tuy nhiên, giả như phe Liên minh có thể thấy được góc nhìn dài hạn hậu chiến tranh thì họ hẳn đã chấp nhận lời đề nghị từ giới quý tộc. Thế nhưng giới chức cấp cao của Liên quân vốn được bầu chọn thông qua tuyển cử. Nếu được hỏi họ có chấp nhận hi sinh chiếc ghế nhiệm kỳ tiếp theo để bình thường hóa quan hệ với Hoàng quốc không thì chắc chắn số gật đầu sẽ cực kỳ ít ỏi.

Đến cuối cùng, về phía Liên minh mà nói, có thể khẳng định trừ khi họ moi được từ Hoàng quốc một khoảng ít nhất cân bằng với chi tiêu đã bỏ ra thì nhất định họ sẽ không rút lui.

Phía bên kia, phe quý tộc Đàng ngoài vẫn đang tiếp tục đối đầu với Liên quân cũng đang ôm kha khá vấn đề nội bộ.

“Phải, vấn đề ở khắp nơi”

Meriera tiếp lời tựa như muốn cho thấy cô không hề ngại phơi bày bộ mặt đáng xấu hổ từ phe chính mình.

Nhưng, giữa lúc cô đang sắp sửa tiếp lời, vài tiếng gõ cửa vang lên.

Meriera sững người hệt như vừa bị tạt một gáo nước lạnh. Tuy vậy khi cảm nhận được ánh mắt Lectival đang nhìn mình lập tức cô giấu đi vẻ thoáng bối rối kia và ra lệnh cho phép người còn lại vào phòng.

“... Hime-sama, trà đã chuẩn bị xong ạ.”

Người mở cửa bước vào không ai khác chính là thị nữ ban nãy.

Từ trên xe đẩy chở bình nước nóng giữ nhiệt cùng bộ ấm trà, bánh ăn kèm và kẹo đúc lò được dọn ra trước mặt hai người.

“Cả… cảm ơn chị, nhưng...”

“Chẳng phải chủ nhân vẫn thường nói việc kiểm soát nhịp độ cũng rất quan trọng sao ạ? Hơn nữa chàng trai này cũng vừa mới tỉnh dậy. Nếu thúc ép quá độ thần e rằng…”

Nhận sự chỉ điểm từ người thị nữ, cô tỏ vẻ kinh ngạc quay trở lại nhìn Lectival.

Nhìn kỹ thì sắc mặt của cậu có vẻ tệ hơn trước.

“Thành thật xin lỗi anh. Có vẻ tôi đã hơi quá hấp tấp.”

“À không, không có gì đâu…”

Lectival vốn đang định bảo mình không sao và muốn nghe tiếp câu chuyện, nhưng khoảnh khắc cậu nhìn thấy ánh mắt sắc cạnh như thể đang khiển trách mình không nên cố quá sức từ cô gái kia khiến cậu không thể nói gì hơn.

“Nghỉ ngơi một chút thôi nào.”

Nhờ những lời ấy từ Meriera mà bầu không khí trong phòng cũng đôi chút dịu lại.

Chú thích[]

  1. Thương sắc: Xanh da trời
  2. Hầu gái
  3. Hime: Công chúa
  4. Lindwyrm: hay Lindworm (rắn biển trong Thần thoại Bắc Âu) hoặc Lindwurm (rồng) trong tiếng Đức
  5. Tứ giới: Bốn cấp bên dưới Cây Sự Sống trong Kabbalah
  6. Alstromeria (アルストロメリア): Hoa thủy tiên
  7. Annua: tiếng Latin chỉ các loại cây quanh năm


Theo dõi & Thanh chuyển trang

Bỏ theo dõilatest?cb=20190220103837&format=originalbộ truyện này
► Xem lại Tập 1 Mở đầu♬   Shirokoku   ♬► Xem tiếp Tập 1 Chương 2