Sonako Light Novel Wiki
Register
Advertisement

10-42. Thẻ Mithril

Satou đây. Thông thường, tôi không thể chạm tay vào thứ gì đó bất kể tôi có cố gắng đến thế nào đi chăng nữa. Tôi không thể chạm vào nó mặc dù tôi thấy người khác có nó quá dễ dàng. Có lẽ chính tại vì cái cảm giác nóng ruột cho nó tỏa sáng khi sự nỗ lực đơm hoa kết trái chăng? Đây chắc là đồ hiếm rơi trong net game rồi.

--o0o0o--

Đã hai tuần trôi qua kể từ khi chúng tôi trở lại từ rừng Boruenan, thăng cấp cho mọi người và dự án mê cung triển khai tốt đẹp.

“Nó rộng hơn em nghĩ nữa.” -Arisa

“À, bởi vì tôi nhận nó từ mảnh đất đã được đảm bảo bởi nhà phân phối.” –Satou

Hôm nay tôi cùng Arisa đi thị sát vùng quy hoạch nơi mà trại mồ côi tư thục và trường huấn luyện thám hiểm giả sẽ được xây dựng. Nó lớn cỡ trường tiểu học bình quân, khá là lớn ở bên trong thành phố. Nhờ vào trung gian Nữ hầu tước, tôi thu được nó như một món hàng, nhưng tôi phải đưa lại bà tất cả các loại nữ trang với cùng giá trị như là phần thưởng.

Từ khi hầu như sắp tới hội nghị vương quốc, tôi làm một số trang sức bóng loáng cho Hầu tước và vợ, nhưng bất kể là dùng kim loại quý thông thường hay châu báu, món đồ trang sức đã biến thành thứ mà kĩ năng Định giá (Giá thị trường) của tôi không thể phán xét. Tôi không thể nào không cảm thấy rằng bán nữ trang cho quí tộc còn kiếm lời nhiều hơn là giam mình trong mê cung nữa. Tôi bảo Nữ hầu tước là tôi có chúng từ thương nhân ngoại quốc khi tôi ghé thương thành. Tôi đã đặt một vài cái tên phù hợp ở cột người tạo ra. Thành thật tôi chả nhớ nó là Michaelangelo hay Da Vinci nữa.[1]

“Kế tiếp chúng ta chỉ cần một quản lý cho giáo viên hở.” -Arisa

“Đúng vậy, tôi muốn một lãnh đạo cho cơ sở và một kế toán, nhưng khó mà tìm họ.” –Satou

Thực ra, tôi đã phỏng vấn thành viên gia đình Miteruna, và vài quý tộc mà Nữ hầu tước giới thiệu, nhưng chẳng có bất cứ ai thích hợp để trở thành lãnh đạo hay kế toán, mặc dù mọi chuyện sẽ khác nếu mà tôi thuê họ làm giáo viên. Có rất nhiều người có vẻ đủ năng lực làm lãnh đạo, nhưng từng người trong số họ nếu không là kiểu xem thường trẻ mồ côi và thường dân, thì cũng là kiểu người xem trại mồ côi và ngôi trường như là bệ đá lót chân để nâng cao địa vị của họ, nên tôi không thuê họ.

Nói mà, vì sẽ xấu mặt người giới thiệu họ nếu tôi không thuê ai, tôi lựa ba người hợp lý ít chỗ chê nhất, rồi cử họ tới học viện vương đô dưới danh nghĩa tập huấn. Trông như là tôi đã trút bỏ được phiền toái, nhưng vì tôi cho họ mỗi người 10 đồng vàng trong hai tháng ở và chi tiêu thực phẩm, họ không phàn nàn gì.

“Hình như có rất nhiều người mướn một nô lệ để làm việc như kế toán để ngăn việc biển thủ đó anh?” -Arisa

“Thật hết cách, tôi sẽ tìm một người ở thành phố láng giềng vậy.” –Satou

Do Tifaliza không có kĩ năng Tính toán, giao phó công việc kế toán cho cô ấy là chuyện bất khả thi. Coi bộ Arisa và tôi phải chia việc trong một thời gian.

Công trình trại mồ côi vẫn đang được xây dựng, nhưng chúng tôi đã bắt đầu nhận người. Tôi lên kế hoạch bắt đầu nhận người sau khi tòa nhà hoàn thành, nhưng do Pochi nhặt vài đứa trẻ hấp hối trong hẻm sâu[2], nên tôi bắt đầu việc quản lý từng chút một.

Do không có nhà, chúng tôi dựng lều tạm thời trên chỗ dự tính làm sân vận động của trường, và thêm tấm trải tạm thời làm giường bằng đống (rơm) phơi khô mua từ nông trại. Tôi không biết liệu cơ tim Arisa có bị lay động bởi giường rơm hay không, mà cô bé vui đùa rồi ngủ cùng đám trẻ trên giường rơm ngày đầu. Sáng hôm sau, cô bé yêu cầu một số món lạ như là sữa dê và bánh mì nhúng trong phô mai chảy. Do bởi là Arisa, cô bé ắt là tái hiện khung cảnh từ một số anime hay manga, không hề nghi ngờ gì.

Tôi không biết chúng đến từ đâu nhưng mới chỉ vài ngày, hơn 100 trẻ đến sống ở trại mồ côi. Không ai phàn nàn mặc dù bữa ăn chỉ đơn sơ ngoài mấy món ở ngày đầu. Thực bí ẩn, không có đứa trẻ nào kén ăn hay để lại đồ thừa.

Tôi định thuê hầu gái của chúng tôi như nhân viên thường trực của trại mồ côi, nhưng quả thật, họ không đủ với nhiều trẻ thế này.

Theo đề nghị của Cô Miteruna, tôi quyết định mướn các bà vợ láng giềng làm bán thời vụ để bắt kịp sự thiếu hụt. Họ là nữ giới có độ tuổi từ 20-50 tuổi. Tôi cũng để họ tham gia phát chẩn cho người nghèo.

Lulu điều tra nguyên do tại sao có nhiều trẻ em tụ tập ở đây bằng cách dùng mạng lưới người làm. Bởi phí tin tức chỉ là bánh qui mật kiến, nên nó rẻ rề. Quả là Lulu.

Giờ thì, lý do đơn giản thôi. Chúng là trẻ con thừa mứa từ các trại trẻ khác.

Ban đầu, có ba nhà trẻ tư và chính quyền quản lý trong mê cung thành. Tuy nhưng, vì đây là một thành phố có rất nhiều thương vong, vì vậy có rất nhiều trẻ mồ côi, thế nên mỗi trại trẻ bị quá tải. Hai trại trẻ chính quyền quản lý thì vẫn tốt, nhưng cái tư thục điều hành thì còn không thể cho đủ thức ăn, đừng nói chi là giường.

Vì có tình trạng như vậy, trại trẻ sinh muộn của tôi hết sức được chấp thuận. Tôi cảm thấy là họ đẩy những đứa trẻ có vấn đề và những đứa thể chất phát triển tệ cho chúng tôi, nhưng chuyện đó không thành vấn đề. Những đứa trẻ nghịch ngợm được THUMP (đánh túi bụi) bởi Arisa và Tama ngay từ đầu, chúng đang giúp đỡ người lớn quán xuyến bây giờ.

Dường như bởi từ đó, cho tới giờ, những đứa trẻ thừa được lựa chọn bởi các hội tội phạm của khu ổ chuột, chúng sẽ đi con đường bi kịch của việc bị bán cho người buôn nô lê. Và thế là, Kuro đi loại bỏ những hội tội phạm khu ổ chuột kiểu thế đó cùng một băng đảng ác nhân làm nòng cốt. Tôi để lại một số tương đối những người ít chướng mắt từ khi những kẻ ác nhân mới từ thành phố khác sẽ tới nếu tôi nhổ bật gốc chúng hoàn toàn.

Như một bổ sung, tôi cũng hoàn thành một số chuyện linh tinh trong thời gian này.

Tôi mang mê tặc mà tôi bỏ trong nhà tù mê cung cho chính quyền, rồi phân phó xác của thám hiểm giả đã hóa đá tôi thu được từ vùng cockatrice cho gia quyến của họ thông qua hội thám hiểm.

Tôi không ra mặt vì tôi không muốn nhìn cảnh bi thảm, nhưng hội chủ cảm ơn tôi. Về phần thưởng, sau khi nhận chúng, tôi liền đưa nó cho nhà thờ và trại trẻ khác ở mê cung thành như là Satou.

--o0o0o--

“Phụ chương báo?” –Satou

“Phải, tôi mua chúng từ khi chúng đang bán ở trước hội tây.” –Miteruna

“Gì đó gì đó?” -Arisa

Tôi đọc phụ chương báo từ Cô Miteruna mà tôi đã nhờ đi tới hội tây cho một số việc. Trên báo Pera được viết bằng mực là—

“Kuh, chủ tầng của em đã bị diệttttttttttttttt!” -Arisa

--tin tức về nhóm [Sư tử Hống] lãnh đạo bởi một ma kiếm sĩ gọi là Hồng Công tử hồi trước đó đã tiêu diệt chủ tầng của tầng giữa.

Arisa, tôi biết cô cáu, nhưng xin đừng có bóp và lắc vai tôi như thế.

“Arisa~?” -Tama

“Chuyện gì nodesu?” –Pochi

Pochi đang chơi bên ngoài dường như nghe tiếng Arisa la, cô bé quay lại bên trong thông qua cửa sổ. Đừng nói thứ nhàm chàn kiểu như đây là tầng hai. Đó là vì sao, Tama, làm ơn ngừng quay về nhà từ trên mái trần, Lulu sẽ nổi khùng với em vì để sàn nhà đầy bụi đó biết chưa?

“U, công nhận ngắn nhất để kiếm Mithrillll!” -Arisa

“Thất vọng.” -Mia

“Thật đáng tiếc.” -Liza

Không chỉ Arisa, ngay cả Mia và Liza trông cũng thất vọng.

Họ thực sự muốn thẻ Mithril nhiều đến vậy sao?

“Tất nhiên bọn em muốn. Ý em, đó là [Một triển vọng] và mọi thứ. Em muốn được TUEEE[3]~” -Arisa

“Để ghi nhận vào công trạng của chủ nhân, nó là thứ tự hào ngay cả cho một nô lệ.” -Liza

Bỏ Arisa sang bên, tôi hiểu Liza thấy thế nào.

U~N, dù tôi không muốn đứng ra. Mà thôi, tôi cho là ổn. Dù sao mọi người đã mạnh dần lên, họ có thể xử lý những ai nhe nanh với họ.

Có quí tộc thượng đẳng ở vương đô là kẻ địch sẽ phiền phức, nhưng tôi chỉ cần tranh thủ sự giúp đỡ của những người đầu vương quốc như là Nanashi. Un, trông như nó được quán xuyến phần nào.

Tôi chắc quá mềm lòng, nhưng người nằm thẻ Mithril không phải tồn tại đặc biệt như anh hùng Saga hay Nanashi.

“Rồi, vậy thì nhắm nó đi.” –Satou

“Eh? Được không vậy?” -Arisa

“Có được với anh không chủ nhân?” -Liza

“Đấu với một kẻ địch mạnh mẽ một lần cũng là một kinh nghiệm tốt.” –Satou

Tôi gật đầu với Arisa người chụp tay tôi và nhìn tôi từ bên dưới.

Hấp dẫn bởi Arisa nhảy cẩng lên tới trần, Pochi và Tama cũng nhảy lên theo.

"Yay!" -Arisa

"Gaishu isshoku[4]~" –Tama

"Kenkoichitekina[5] nodesu!" -Pochi

Tôi đoán chúng là “bằng mỗi một đòn” và “cược hết luôn”? Tama thì được, nhưng trường hợp Pochi sẽ thành trận đấu chìm hay nổi, thế được không đó?

Pochi và Tama quá hào hứng, họ trèo lên từ hai bên tôi, nên tôi đặt họ lên vai và đỡ bằng tay.

Giờ thì, vấn đề là chủ tầng ở chỗ nào.

Không có bất kì quái vật kiểu-chủ-tầng nào ở lớp giữa khi tôi xem nó cách đây ba ngày. Nên chắc là có một số thủ tục để làm chủ tầng xuất hiện.

Trước tiên, tôi nên hỏi người mà biết.

--o0o0o--

“Gì đây, cậu cũng mù quáng bởi tiền bạc và danh vọng hả?” –hội chủ

Người đáp lời tôi khi hỏi về điều kiện POP chủ tầng trong ngữ điệu ghê tởm là hội chủ phóng hỏa.

“Tôi đã có đủ cả hai rồi. Tùy tùng của tôi muốn đấu với một kẻ địch mạnh mẽ.” –Satou

“Thiệt tình, mấy cậu làm nhóm thứ bảy đó biết chưa.” –hội chủ

Tôi cho là như mong đợi về thám hiểm giả.

Tin tức mà tôi nhận từ hội chủ không nhiều.

Bạn có thể khiến chủ tầng xuất hiện bằng cách đợi 10 năm kể từ lần cuối chủ tầng bị diệt, hoặc không thì triệu hồi nó bằng cách để một ma hạch từ một quái vật từ cấp 50 trở lên trên tế đàn và đọc lớn [Triệu hoán chú].

“Chủ tầng tầng trên đã bị tiêu diệt bởi [Ma nữ Phá thiên] Công chúa Ringrande cách đây 8 năm. Con kế sẽ xuất hiện trong 2 năm nữa. Ma hạch của quái vật cao hơn cấp 50 là thứ mà tự nó đã có giá trị. Khó có ai sẽ dùng nó như mồi để có một trận với [Chủ tầng] mà cậu còn không đoan chắc có thắng nổi hay không.” –hội chủ

Nếu tiểu thư Ringrande tiêu diệt chủ tầng 8 năm trước, nghĩa là khi đó cô ấy mới 14 tuổi. Để thực hiện thành tựu lớn như vậy mà không cheat, tôi đã nghĩ cô ấy chỉ là một nữ nhân siscon bạo lực, nhưng phải thay đổi ấn tượng về cô ấy.

Tôi có khoảng 20 ma hạch của quái vật trên cấp 50, nên chẳng hề gì cả khi tôi dùng 1 hay 2. Tôi nghĩ có thể làm nhiều trận với cỡ chừng này, nhưng dường như bạn không thể triệu hoán chủ tầng lại trong một năm một khi bạn tiêu diệt nó. Tôi đã nghĩ cách dùng ma hạch chủ tầng bị tiêu diệt để triệu hoán tiếp và chiến đấu nhiều lần, nhưng vẻ như tôi hơi ngây thơ.

Hinh như một chủ tầng không bị diệt sẽ ngự trị trong một năm rồi tự nó quay về. Suốt thời kì chủ tầng ngự trị, quái vật sẽ cường hóa và kích động, mà sẽ tăng lên tỉ lệ tử vong của thám hiểm giả, nên trong trường hợp thất bại, thánh hiệp sĩ của vương đô sẽ tới diệt trừ chủ tầng.

“Không phải quân đội mê cùng, mà là thánh hiệp sĩ à?” –Satou

“Ờ, quân đội mê cung là một lực lượng thuần chất hành động để ngăn chặn quái vật tràn lên mặt đất. Họ không thể để bất cẩn đấu với Chủ tầng đến nỗi để chính họ kiệt lực.” –hội chủ

Thế làm kiệt lực thánh hiệp sĩ thì được á?

--o0o0o--

“Thưa quí ông quí bà, cảm ơn vì đã tham dự khải hoàn trở về của chúng tôi hôm nay!” –Hồng công tử

Một người điển trai và bảy thám hiểm giả lv cao đang đứng đắc thắng trên cái bệ mà đã chuẩn bị ở trước hội tây. Tôi bỏ qua nó từ khi không có ai ở trên bệ khi tôi đến hội, nhưng vẻ như thành viên cốt lỗi của thám hiểm giả đã diệt trừ chủ tầng đang diễn thuyết ở đó.

“Giờ thì, sau khi du ca đã kể chuyện về hình ảnh hào hoa của chúng tôi trong trận chiến, đây là thời gian đợi đã lâu để trưng bày chiến lợi phẩm khi giành thắng lợi từ [Chủ tầng].” –Hồng công tử

Người mê cung thành đã tập hợp trong quảng trường và được đãi thức ăn và đồ uống miễn phí bởi thám hiểm giả trong vai trò đầu tàu reo hò vui sướng.

Anh đẹp trai lấy ra một thanh kiếm.

“Đây là viêm kiếm, [Viêm Xà Nha= Răng của rắn lửa].” –Hồng công tử

Khi anh đẹp trai vận ma lực vào nó, lửa bắt đầu hiện trên lưỡi đỏ, mọi người cổ vũ điên cuồng lên cao mà có lẫn lộn tiếng oán giận. Cái đó nhìn như sẽ làm bỏng bạn nếu bạn dùng nó lâu. Tôi cho là có thể dùng nó kết hợp với găng tay chống cháy.

Ngoài ra, họ còn cho thấy nhiều vật ma thuật khác họ thu được như một cây kích phát lửa. Khi một vương miện bạch kim có viên lục bảo cỡ quả trứng được chưng ra, tiếng hét chói tai đến từ chỗ ngồi các nữ quí tộc, và tiếng giận dữ vang lên từ mấy lão già thương nhân râu quai nón khi họ xem thấy khoáng orihalcon và thỏi sắt Damascus. Tôi sẽ reo hò cùng họ nếu là cách đây nữa tháng trước.

Nhưng mà, không phải nó.

Vật phẩm hút linh hồn tôi không phải cái đó.

Không có bất kì ai ngoài tôi ra chú ý gì đến vật đó. À không, duy chỉ có Arisa xoay mặt cô bé tới tôi và cười mỉm khắc đó.

Tên vật đó là [Bảo châu ban phúc].

Có ba viên Phúc châu.

Trước nhất, Phúc Châu [Quang thuật].

Bắt đầu từ quí tộc, rất nhiều người lên tiếng ghen tỵ.

Cái khác là, Phúc Châu [Kháng độc].

Nó đủ để làm một số quí tộc cao đẳng đứng bật dậy khỏi ghế của họ.

Còn cái cuối, hầu như mọi người lúng túng.

「1. Thiệt hả? Chả là cái thá gì với tôi!

2. Làm ơn đưa nó cho tôi đi mà!

> 3. Giết người cướp của 」

Arisa cho xem một số nhánh lựa chọn kì quái trong bàn tay con bé, làm bởi quang pháp. Ừm, tôi sẽ không giết, nhưng tôi sẽ dùng hết tiền tôi có, sự quan hệ và năng lực để lấy nó.

Đó là, Phúc Châu [Niệm chú].

Đó là tạo vật thần kì mà sẽ ban tặng cho tôi kĩ năng tôi ao ước nhất[6].


Chú thích

  1. Vic: Anh đặt tên thật là bá đạo =))))
  2. med: Xem ngoại chương 10-2.
  3. med: Nhìn xem ta mạnh thế nào!, hoặc điều gì từa tựa vậy
  4. med: vòng tròn ngoài đơn sắc
  5. med: giọt máu lành mạnh
  6. med: Đây là khởi nguyên một loạt sự kiện kéo dài từ tập 10 cho tới tận cuối tập 13. Chỉ 1 viên ngọc, mà anh phải lao đao vượt qua muôn trùng sóng gió quỉ dữ tràn lan =))

Theo dõi & Thanh chuyển trang

Bỏ theo dõilatest?cb=20190220103837&format=originalbộ truyện này
► Xem lại Chương 10-41♠   Death March  ♠► Xem tiếp Chương 10-43
Advertisement