Sonako Light Novel Wiki
Register
Advertisement

Chương 4 - Những lá thư[]

"Iris, chị yêu em nhất." (Wendy von Umbrella)


Trích tin Oval thời báo bản tin cuối ngày; ngày 10 tháng 8[]

Lực lượng quân chính quy đã trấn áp thành công bạo loạn người máy.

Vụ việc robot đào tẩu hàng loạt xảy ra vào khuya ngày 9 tháng 8 tại công ty trách nhiệm hữu hạn xây dựng tổng hợp RL cuối cùng đã được trấn áp thành công.

Một robot cỡ lớn chống trả ở vùng ngoại ô thành phố Ovaltie đã được bắn hạ bằng sự tấn công từ phía quân đội. Qua điều tra, phát hiện robot này là một robot quân sự model "F-110" từng tham gia chiến trường miền bắc, và là lực lượng chủ lực của quân đoàn cơ khí mang tên "Ouroboros".

Về nguyên nhân tại sao robot quân sự đã bị bãi bỏ này lại được sử dụng tại một công trường, phía công ty RL từ chối công khai. Bên cạnh đó, nhà sản xuất khí tài quân sự và robot, công ty Galosh, có tham gia vào việc phát triển model "F-110" sẽ bị đình chỉ. ......


Trích tin Oval thời báo ấn bản xã hội ngày 14 tháng 8[]

Xác nhận những trang giấy tại hiện trường là tác phẩm văn học thiếu nhi.

Phát ngôn của quân đội đã đưa ra một tuyên bố chính thức về vụ việc robot đào tẩu hàng loạt xảy ra tại công ty RL vào ngày 9 tháng 8.

Khi cơ thể của robot cỡ lớn model F-110 chống trả đến giây cuối cùng rồi phát nổ, một lượng lớn những trang giấy rơi vãi khắp hiện trường. Vì sự quan tâm của người dân về những trang giấy ấy, nội dung của chúng đã được công bố.

Số giấy trên là từ một quyển sách. Những phần sót lại không bị cháy được xác nhận là từ bộ sách văn học thiếu nhi "Quỷ vương Visa Darke hạng bét" (Bộ tám cuốn, ấn bản High Cut[?]), được viết bởi Sandy Windbell.

Về mối liên hệ giữa bộ sách và sự kiện robot đào tẩu hàng loạt vẫn còn đang trong quá trình điều tra.


Trích tin Oval thời báo chuyên mục ngày 16 tháng 8[]

Người máy học hiện đại "Kết thúc của một robot."

Mọi chuyện xảy ra vào sáng ngày 10 tháng 8.

Tại quảng trường đài phun nước Venus trước của ga Oval, một người đàn ông đang hút thuốc giết thời gian trong lúc đợi tàu chứng kiến một cảnh tượng kỳ lạ.

Một robot ngã xuống trước tượng nữ thần.

Nếu đơn giản có vậy, thì đó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng sự kỳ lạ nằm ở những việc mà robot đó đã làm.

Con robot tàn tạ kia chỉ còn lại thân trên cùng đầu và cánh tay phải, dường như phần bên dưới của nó đã bị nổ mất.

Tuy nhiên, nó lê người đi bằng cánh tay sót lại, băng qua con đường chính của phố thương mại để đến bên tượng thần. Nó đã mất mười phút để bò qua khoảng cách một trăm mét hoặc hơn, và đặt một vật dưới chân tượng sau khi đến trung tâm đài phun nước. Đó là một hộp thuốc bằng bạc. Sau đó, robot kia tiếp tục lẩm bẩm gì đó cứ như nó đang nói chuyện với bức tượng. Và có lẽ vì hết pin, nó ngừng lại.

Sau khi nghe câu chuyện này, tôi hồi tưởng lại bài giảng của Giáo sư Umbrella danh tiếng, người đã qua đời sau vụ tai nạn vào tháng 5 vừa rồi. Giáo sư đã chỉ ra rằng robot nảy sinh "ảo giác" có thể là một trong những dấu hiệu xảy ra khi chúng nổi điên. Có khả năng đó là một ảo tưởng sinh ra từ ước muốn tìm kiếm chủ nhân yêu quý mãnh liệt của robot.

Sau khi Giáo sư qua đời, dù không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh được, tôi vẫn cảm thấy hứng thú với giả thuyết ấy của Giáo sư. Phải chăng con robot xuất hiện tại quảng trường cũng đã thấy ảo giác trong những phút giây cuối cùng của mình? Nếu Giáo sư Umbrella còn sống, tôi rất muốn được nghe ý kiến của cô ấy.

(đoạn dưới đây đã bị lược bớt)

Theo kết quả tôi đã hỏi được từ Cục quản lí robot chi nhánh Oval, tàn dư của con robot kia đã bị xử lí thành sắt vụn.

(Người viết - Karen Cloudy)

Thư của Giáo sư Wendy von Umbrella[]

Được tìm thấy khi thu dọn di vật của Giáo sư.

Iris yêu quý của chị,

Nếu em đang đọc những dòng này, điều đó có nghĩa là chị đã không còn trên cõi đời này nữa.

…Cách viết thư đầy tự phụ này sao giống như trong mấy bộ phim sướt mướt trên TV vậy, khiến chị xấu hổ quá đi mất.

Chị viết những dòng này với những xúc cảm đang rối bời trong lòng.

Thế nhưng, nói trực tiếp với em chỉ khiến chị khó kìm được thái độ (lí do là vì chị ngượng lắm), nên tốt hơn là chị sẽ viết vậy.

Bắt đầu từ chuyện này nhé.

Thực ra, chị không phải người đã tạo ra em.

Chị từng nói rằng em là sản phẩm của chị ba năm về trước, nhưng thực ra là chị nói dối đấy.

Xin lỗi nhé.

Nhưng chị có lí do để làm thế.

Ba năm trước, chị đã gặp em.

Chiều hôm ấy, chị vừa về đến nhà, bắt gặp một robot lạ hoắc bên dưới cánh cổng nhà mình.

Là em đó.

Lần đầu chị thấy em, em trông như một mớ sắt vụn sắp đem đi tái chế vậy. Cánh tay phải, chân trái em gãy rời, mạch điện, dây nhợ trào ra từ bụng em, rồi cả làn da cũng gần như bị lột trơn.

Ban đầu chị đã định phớt lờ em, dửng dưng bước qua.

Vẻ ngoài của em làm chị thấy khó chịu, và em xuất hiện ở đây có thể vì bị vứt đi một cách trái phép. Hồi ấy chuyện này xảy ra như cơm bữa. Chị định liên lạc với bên Cục quản lí robot để thu dọn.

Nhưng khi chị vừa bước chân qua cửa, em đã nói:

“Chị hai…”

Chị hoảng sợ.

Lúc ấy, em gái chị chỉ vừa mất được nửa năm.

Giọng nói của em lại rất giống em ấy.

Không, nghĩ lại thì, lúc đó nhất thời do chị bị cảm xúc chi phối quá thôi. Sau khi mất đi đứa em, chị đã rất cô đơn, đã rơi biết bao nước mắt mỗi khi nghĩ về nó.

Lúc ấy, chị đã nhìn em như thể em gái chị đang co ro vì lạnh như một con mèo nhỏ.

Cho đến khi nhận ra, chị đã đưa cây dù của mình lên che cho em. Chị không thể tiếp tục để người em ướt mưa thêm chút nào nữa.

Sau đó, chị mang em vào nhà. Chị thấy em nhẹ hẫng khi cõng trên lưng, có thể là do em đã mất đi những phần quan trọng. Mạch chính của em tắt ngúm, còn có vết xe cán qua bụng e. Mạch trí não của em hỏng nặng, những dữ liệu cũ hoàn toàn không thể khôi phục (em không nhớ chuyện cũ cũng vì thế).

Trong lúc sửa chữa em, chị đã cho em cái tên ‘Iris’, và biến em thành hình dạng của em gái chị. Chị cũng có lí do để làm thế này.

Chắc em cũng biết rằng có một hệ thống Đăng ký Robot ở nước này. Theo quy định, chủ sở hữu chỉ có thể có quyền và trách nhiệm sau khi đã đăng ký với Cục quản lí Robot. Hay nói cách khác, đây là một kiểu đăng ký hộ tịch cho robot.

Dĩ nhiên là chị đã điều tra người đăng ký em trước đây. Đó là cách mà chị biết được tên chủ cũ của em.

Y dường như rất giàu có. Vì những bộ phận trên cơ thể em đều thuộc hàng đắt tiền cả. Nhưng, đồng thời---chị đang phân vân không biết có nên viết ra chuyện này không, nhưng chị nghĩ rằng em có quyền được biết.

Khi tìm thấy em, trên người em chi chít những dấu vết bị hành hạ tàn bạo. Những vết thương trông như bị cái gì đó cùn hoặc dao đầy khắp người em. Chúng khiến chị nghĩ chủ cũ em là một kẻ rồ dại ám ảnh nặng. Nghĩ đến chuyện này làm chị muốn rùng mình. Lí do chị kiểm tra kỹ lưỡng da của em trong khi bảo dưỡng cũng vì thế mà ra. Sau một thời gian, những vết thương cũ lại hiện ra. Đây là hiện tượng chưa từng có trong ngành kỹ thuật robot, và chuyện này cũng vẫn đang được nghiên cứu.

Vì vậy, chị dùng cách ‘Đăng ký trên di chúc của người thân đã mất’. Miễn là trong khi chủ sở hữu còn sống, robot được tạo nên từ mô phỏng người thân đã khuất sẽ không bị đấu giá hay tịch thu. Chị khai thác những kẻ hở trong luật pháp, để họ không nhắm vào em, em sẽ không nằm trong danh sách điều tra của cảnh sát.

Đối với em, việc mang hình dáng em gái chị có thể khiến em cảm thấy không vui. Biến em thành kẻ thay thế cho em gái chị cũng làm em cảm thấy đau đớn.

Nhưng, xin hãy tin chị. Chị chưa bao giờ nghĩ về em như hình bóng của em gái mình. Với chị, em là Iris độc nhất trên thế giới này, thật đấy.

Có vẻ thư đã hơi dài rồi nhỉ, nhưng chỉ còn một chút nữa thôi.

Cho đến giờ, chị vẫn nói với em rằng em chị mất vì tai nạn giao thông.

Sự thật không phải thế.

Chiếc xe chở chị và nó không đụng phải một chiếc xe tải, mà là một robot đang nổi điên. Em chị đã trút hơi thở cuối cùng ngay bên cạnh chị sau đó.

Lí do chị tích cực nghiên cứu những robot nổi điên và tham gia vào những cuộc hội thảo tư pháp cũng vì thế. Để không còn những nạn nhân như em gái chị nữa, chị muốn cống hiến như một nhà nghiên cứu.

Chị viết lá thư này cho em cũng vì những hiểm nguy của việc nghiên cứu robot nổi điên này. Chúng rất bất thường, chị không thể nói trước sẽ có chuyện gì “không hay” xảy ra với mình hay không. Dĩ nhiên, ở đây có những phương cách phòng ngừa, nhưng đó vẫn là nơi mà khoa học còn chưa giải thích được. Nên chị viết lá thư này để phòng hờ---dành cho em.

Về món quà mà chị đã nói.

Chị nghĩ em cũng nhớ rằng ngoài nghiên cứu robot điên loạn, chị còn giúp đỡ những robot bị bỏ rơi như một cái nghiệp của cả đời của mình.

Công việc này bắt đầu từ sau khi chị gặp em. Trước đó, chị sẽ phớt lờ chúng khi thấy trên đường. Sau sự kiện làm chị mất đi đứa em gái, chị đã không muốn tiếp xúc với robot ngoại trừ khi làm việc.

Nhưng, chị đã thay đổi sau khi sống với em. Mỗi khi thấy một robot bị hỏng, chị lại nhớ về lần ta gặp nhau. Nên chị không đành lòng bỏ mặc chúng.

Đây là cách chị sống sau khi gặp em, cứu được em.

Iris bé bỏng, chị đã dành cho em một món quà nhỏ.

Không may thay, cơ thể em sẽ không trụ được lâu. Chị nghĩ những vết thương và bầm tím kia sẽ ngày một nặng hơn.

Cho nên, chị đã chuẩn bị cho em một cơ thể ‘dự phòng’. Nếu em gặp những điều kiện đặc biệt nào đó, em có thể hoán đổi sang cơ thể mới. Để em được sống hạnh phúc mãi mãi là tâm nguyện lớn nhất của chị.

Ngoài chuyện bảo dưỡng và sửa chữa, em có thể hỏi đồng nghiệp của chị, Ralph Ciel, khi có thắc mắc nào.

Cậu ta rất đáng tin cậy, nên sẽ có thể giúp em.

Trong lúc những dòng chữ này được viết ra, những giọt mưa nhỏ đã bắt đầu tí tách rơi bên ngoài.

Cũng giống như cái ngày chị gặp em, một ngày mưa lạnh giá.

Gặp em---Iris trong một ngày mưa như thế. Chị nghĩ phải chăng đó là thần nữ đã dẫn đường cho chúng ta.

Phải rồi, em cứ luôn miệng bảo chị giống như bức tượng Người.

Để một bức tượng thần hút thuốc nghe cũng hay hay đấy nhỉ.

Lần sau chị em mình cùng đùa một cái cho vui nhé, như đeo vào cổ Người hộp xì gà vòng chẳng hạn. Nhưng liệu chúng ta có bị trời phạt vì làm thế không nhỉ? --- nghe phản khoa học quá.

Ừm, dừng ở đây thôi.

Xin lỗi nhé, chị đã khóc, khóc đến mức làm ướt nhòe cả chữ viết.

Chị đã hứa sẽ đi xem phim với em vào ngày mai. Đó là một bộ phim kinh dị, em sẽ hét toáng lên cho coi. He he he, chị không thể chờ được nữa rồi.

Chốt thư.

Iris, chị yêu em nhiều nhất.

Wendy von Umbrella.

Thí nghiệm tái khởi động của Ralph Ciel[]

Cuối cùng, có tiếng nói từ cô gái.

Ralph rời ghế, đến bên giường. Cô gái chậm chạp mở mắt, đôi mắt xanh dương ánh lên vài tia sáng. Tuy là hai kẻ khác nhau, nhưng đôi mắt ấy làm Ralph nhớ đến Giáo sư Umbrella. Robot này được phỏng theo em gái của cô ấy, nên cũng dễ hiểu.

Với anh, sự tồn tại của người phụ nữ mang tên Umbrella rất quan trọng mà anh chỉ phát hiện ra sau khi cô ấy mất. Năm mười lăm tuổi, Ralph gia nhập trung tâm nghiên cứu này, và gặp được nàng. Umbrella là giáo viên của anh, cũng là đóa hoa anh chỉ dám e dè đứng từ xa nhìn ngắm. Và khi được nàng chọn làm phụ tá, thế giới của anh tràn ngập màu hồng, và anh còn tin vào sự hiện diện của thánh thần.

Thế nhưng, Ralph chưa bao giờ thổ lộ những tình cảm chôn sâu trong lòng mình, cho đến tận phút cuối. Bởi anh rõ hơn hết rằng trong mắt cô không hề có hình bóng của anh. Mà trong đó chỉ có một cô gái---số hiệu HRM021-α.

“Gi-giáo sư?”

Cô gái nằm trên chiếc giường lạnh toát lẩm bẩm.

Ralph tự hỏi, làm cô bé này tỉnh lại có ý nghĩa gì với anh? Tuy nhiên, câu trả lời đã rất rõ ràng. Ralph yêu Umbrella, và trân trọng cô bằng cả tấm lòng mình. Nên anh không thể bỏ mặc người mà Giáo sư yêu quý được. " “Em hiểu tôi nói gì không?”

Ralph hỏi, bằng giọng nói từ tốn, trầm.

Bờ môi hồng hào của cô gái khẽ lay động, “vâng…”. Nghe giọng nói êm tai của cô, Ralph không khỏi nghĩ, đúng là cô bé này rất giống Giáo sư Umbrella.

“Mạch điều khiển chuyển động vẫn còn đang khởi động. Ba mươi phút sau em sẽ di chuyển được, cứ chờ đã.”

Cô gái chớp mắt, lặng lẽ gật đầu.

Rồi, cô thì thầm.

“Mưa…dừng rồi…”

Khi cơ thể đã có thể chuyển động, cô ngồi dậy, thắc mắc.

“Sao…tôi lại ở đây?”

Cô nhìn chăm chú Ralph bằng đôi mắt xanh sâu thẳm.

Đó là lúc Ralph nhận ra một thứ. So với lần cuối cùng họ gặp nhau, màu sắc của đôi mắt cô bé đã thay đổi đôi chút. Từ màu xanh nhạt da trời ban đầu giờ đậm đà hơn, sâu sắc hơn, như một bầu trời sau cơn bão tố.

“Nhìn vào đây trước đã.”

Ralph trao tấm gương cho cô. Cô nhìn vào tấm gương với vẻ mặt sửng sốt. Trong tấm gương phản chiếu mái tóc nâu hạt dẻ dài chấm vai, làn da trắng, đôi mắt xanh biển --- là cô bé mười lăm tuổi Iris Umbrella.

“Vậy, để tôi kể mọi chuyện cho em nghe.”

Ralph nói trong lúc xích cái ghế lại gần cô. Sau đó, anh chậm rãi kể hết mọi chuyện đã xảy ra cho đến giờ.

Sau khi giáo sư Umbrella qua đời, Ralph được chỉ định đi thu dọn di vật của giáo sư. Vì thế, anh tìm thấy tờ ‘di chúc’ lẫn trong đống tài liệu ở phòng nghiên cứu. Đúng hơn thì, đó chỉ là một tờ nháp, có vẻ là chưa hoàn thành, cũng không được bao lại. Đó là ba ngày sau hôm giáo sư bị tai nạn.

Anh lập tức nhận ra chuyện của Iris, và nhanh chóng liên lạc với nhà Umbrella, nhưng cô bé đã bị dẫn đi bởi Cục quản lí Robot. Ralph không ngờ họ lại nhanh tay như vậy, sự đột ngột này làm anh cảm thấy rối bời.

Ngay sau đó Ralph đã bắt đầu điều tra nơi Iris đang ở. Tuy nhiên, bên Cục từ chối tiết lộ mọi thứ về Iris theo trách nhiệm bảo mật của họ. Cuối cùng, anh vẫn không thể tìm thấy Iris, còn cô bé thì bị phá hủy.

Ba tháng sau ngày Giáo sư mất, Ralph giờ đây đang tạm buông xuôi thì bất ngờ nghe tin lạ. Có người tìm thấy một robot bị hỏng ở quảng trường đài Venus, và nó đặt lên tượng một cái hộp thuốc.

Tin này làm anh nhớ lại di chúc của giáo sư, trực giác mách bảo Ralph đi tìm con robot ấy. Cuối cùng, bằng sự thuyết phục rất tâm huyết---và dĩ nhiên, một khoản đút lót hậu hĩnh---anh mang được xác con robot ấy về dưới danh nghĩa ‘đem dọn’. Thấy được tấm ảnh của giáo sư và Iris trong cái hộp, Ralph biết mình đã làm đúng.

Và như thế, anh có được xác của Iris. Rồi nhờ có cơ thể ‘dự phòng’ mà giáo sư đã chuẩn bị nên việc sửa chữa có thể xong nhanh.

“…Đây là di chúc Giáo sư để lại.”

Ralph đưa phong thư màu xanh cho cô. Cô đón nhận nó bằng đôi tay run rẩy, và bắt đầu đọc lá thư mở đầu bằng tên mình.

Một lúc sau, Ralph nói.

“…Giáo sư Umbrella đều thuộc về em cả. Tuy nhiên, luật pháp không công nhận quyền sở hữu của robot, nên số tài sản đó sẽ được đứng tên dưới quyền của phòng nghiên cứu Đại học Robot hàng đầu Oval. Ngoài ra..."

Nghe vậy, Iris chỉ lặng lẽ gật đầu.

Cô nức nở, nước mắt rơi lã chã xuống tờ di chúc trên tay. Nhìn thấy đôi mắt xanh màu biển ướt đẫm lệ, Ralph không khỏi nghĩ, thật xinh đẹp.

“Phải rồi, chờ một chút.”

Ralph nói rồi đứng dậy.

Năm phút sau, anh trở lại, Iris đã rời khỏi giường, đang dứng dựa vào tường, cô bé mặc một cái váy trắng, nhìn như một tấm rèm cửa. Trước mắt cô là một cái hộp trong suốt, bên trong là xác của một robot---cơ thể cũ của cô, chỉ còn lại đầu và tay phải, không hơn một mớ sắt vụn là bao.

“Em…chạm vào được không?”

Cô e dè hỏi. Ralph ấn cái nút, mở nắp hộp ra và nói, “Ừ.”

Như đang vỗ về một đứa trẻ say ngủ, Iris chạm vào má của con robot. Sau đó, cô cúi xuống, ôm lấy nó và dịu dàng nói.

“Đã vất vả cho mi rồi…”

Nước mắt lăn dài trên má cô, rơi xuống ngực con robot.

Ralph đứng nhìn không nói nên lời. Hình ảnh một cô bé ôm lấy xác con robot dường như không thật, khiến lòng người tràn ngập bi thương. Ba năm trước, lúc giáo sư Umbrella đem cô bé HRM021-α đến đây chắc cũng có cảm xúc như thế.

Chờ cho Iris lưu luyến nới lỏng vòng tay, Ralph hỏi.

“Phải rồi… Đây là thứ tôi vừa đi lấy.”

Anh chìa ra một cái hộp thẻ dính đầy dầu máy.

“Cái này nằm trong ngực của cái xác mà em vừa ôm lấy. Bên trong có một tấm bản đồ và thẻ tín dụng của một người nào đó, đây là…”

Ngay lúc ấy, nét mặt Iris lập tức thay đổi.

Đôi mắt cô mở lớn, cô giật lấy cái hộp và mở nắp ra. Một tấm ảnh chụp một cô bé mười hai mười ba tuổi cùng với ai đó trông như cha mẹ cô ở trong hộp.

“Thưa…!”

Cô đột ngột nói lớn. Sau đó, nắm lấy bờ vai Ralph, đưa mặt đến gần anh như muốn hôn. Ralph ngạc nhiên: “Sa-sao thế?”

“Đã bao lâu từ khi ngài đưa em về đây!?”

Ralph bối rối trả lời, “Ơ…Khoảng hai tuần…”

“Hai tuần…” Iris nắm chặt lấy cái hộp, ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy quyết tâm.

“Em đi đây!”

Nói xong, cô mở cửa và chạy ra ngoài chỉ với tấm váy mỏng.

Ralph đứng thẫn ra, rồi nhanh chóng đuổi theo cô.

Tôi chạy đi với đôi chân trần, Ralph đang nói gì đó ở phía sau, nhưng lại quá tầm tai tôi.

Pin đầy năng lượng. Tuy hệ thống chuyển động vẫn còn chút vấn đề, nhưng tôi không quan tâm.

Đã hai tuần trôi qua sao.

---Ôi, hỡi thần linh!

Tôi khấn liên tục, với bức tượng thần trông giống như Giáo sư. Tôi chạy điên cuồng, lao về phía trước với vận tốc một trăm mét trong chín giây. Như thể tôi đang chạy đến mừng Giáo sư yêu quý của mình trở về. Cơ thể tôi chỉ còn mỗi tấm vải trắng che thân, nhưng có hề gì.

Phòng nghiên cứu cũng gần với nhà Umbrella, và cũng không xa so với quảng trường có đặt tượng nữ thần.

Ngoài ra, cũng rất gần với nơi mà cô ấy đang ở.

Trong khi chạy, tôi tìm kiếm dữ liệu về bản đồ của thành phố. Dữ liệu trong bộ nhớ và bản đồ nhanh chóng ăn rơ với nhau. Tôi sẽ tìm được cô ấy sau khi đi ngược lại lộ trình mà mình đã đi qua.

Cuối cùng, tôi đến được phố mua sắm. Người bán cá ngạc nhiên lớn tiếng: “Hê, Iris?!” Tôi cười và vẫy tay chào với ông ấy rồi tiếp tục chạy.

Tượng thần lọt vào tầm mắt tôi. Những cụ già đang trò chuyện, những đứa trẻ đang chơi đùa và những cặp tình nhân đang thề non hẹn biển. Đó là cảnh tượng mà tôi luôn yêu thích. Trước mắt tôi là một mảnh đất còn sót lại của một cửa hàng phụ tùng cũ. Phải, tôi đã từng cạn sạch năng lượng ở đây. Thế nhưng, chuyện đó bây giờ không quan trọng nữa. Tôi tiếp tục chạy không ngừng nghỉ, qua góc đường kia, vào một khu dân cư---

Cuối cùng cũng đến được ngôi nhà ấy.

Tôi bước vào sân, ở đó một cái cống dầy những vết như có gì đó lê lết qua để lại, là tôi.

Ở sân sau, có những dây nhợ, ống nhựa rải rác khắp nơi. Đó là những phần cơ thể của tôi.

Sau đó, tôi quỳ xuống, lúi húi tìm kiếm trong bụi cây.

Tôi sốt sắng tìm kiếm.

Hỡi nữ thần.

Con xin cảm ơn Người.

"Lilith......"

Cô gái vẫn đang chờ đợi tôi trong tư thế ban đầu, đôi mắt nhắm lại như đang trong một giấc ngủ say.

Thư của Iris[]

Giáo sư yêu quý của em,

Giáo sư đã viết một lá thư cho em.

Nên em cũng sẽ làm thế với chị.

Nhưng nói là thế, thực ra em đang viết cho buổi ‘trò chuyện đặc biệt’ của chúng ta.

Giáo sư này,

Đầu tiên, em sẽ viết về những điều làm em vui.

Lilith đã tỉnh dậy hồi tuần rồi.

A, Lilith là bạn mới của em.

Cô ấy nói năng rất hay, dũng cảm và cũng rất đáng tin cậy.

Khi tìm thấy cô ấy trong bụi cây ở sau căn nhà ấy, em đã thở phào nhẹ nhõm.

Phải chăng đó là sự giúp đỡ của nữ thần? Hay là của Giáo sư nhỉ?

Sau khi có được cơ thể này, em nhận ra rằng tóc của cô ấy có màu vàng óng. Lúc trước em chỉ phân biệt được trắng và đen.

Như thế lại càng khiến cậu ấy xinh xắn hơn nữa. Cơ mà, cậu ấy vẫn không chịu đội băng đô cho hầu gái. Mà em cũng nghĩ thế hợp với cậu ấy hơn.

Giáo sư à,

Ngoài Lilith, em còn có thêm một người bạn nữa.

Cậu ấy là Volkov.

Để bảo về Lilith và em, cậu ấy đã hi sinh trong trận chiến với quân đội.

Nhờ sự giúp sức của Ralph-san, chúng em tìm được một phần xác của cậu ấy.

Các bộ phận của cậu ấy được gửi đến phòng nghiên cứu để điều tra.

Hiện giờ, Lilith đang giữ một mẩu của Volkov trước ngực cô nàng, rất trân trọng.

Giáo sư ơi,

Sau khi mất chị, em không biết mình sống để làm gì nữa cả.

Thế nhưng, sau khi va chạm với cuộc đời ngoài kia, làm việc không ngừng nghỉ, gặp Lilith và Volkov, tuy còn có chút bỡ ngỡ, nhưng em nghĩ mình đã tìm được thứ cần phải làm.

Giáo sư, chị có biết quyển sách văn học “Quỷ vương Visa Darke hạng bét” không?

Nó nói về câu chuyện của một gã quỷ vương cà lơ phất phơ và chiếc nhẫn phép Flo Snow cùng những rắc rối với các công cụ ma thuật của họ.

A, đúng rồi. Darke giống Giáo sư lắm. Cả hai người đều có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng thực ra lại rất tình cảm. Cuối truyện, Darke cho Flo Snow một cái nhẫn mới. Và chị cũng cho em một cơ thể mới nữa.

Gã quỷ vương tốt bụng ấy đã chết vào tập cuối, Flo đã rất đau đớn, khổ sở trong một thời gian dài vì mất gã. Tuy nhiên, cô ấy đã đứng lên từ đau khổ, bắt đầu những thử thách mới. Như cách mà Darke đã làm trong quá khứ, cô thu thập những công cụ bị hỏng và sửa chúng, tạo ra một ngôi nhà cho những công cụ ma thuật đã mất đi sức mạnh của chúng. Cô kế thừa di nguyện của Darke, và tìm được ý nghĩa mới cho cuộc sống của mình.

Vì vậy, em cũng muốn tạo ra một ‘ngôi nhà’ như thế. Nói đơn giản hơn, đó là một ‘chỗ trú thân’ cho robot. Em muốn tập hợp những robot mất chủ, bị bỏ rơi, bị mất chỗ đứng trên chiến trường hay không thể làm việc nữa về căn nhà này. Sau đó, chúng em sẽ làm việc kiếm tiền. Số tiền kiếm được sẽ dùng để chi trả cho sửa chữa và nạp điện.

Ralph-san đồng tình với em. Anh ta sẽ sửa chữa và bảo dưỡng em trong thời gian rỗi. Quả là một người tốt.

Sau khi em đề cập chuyện này với Lilith, điều đầu tiên cô ấy nói là “Làm việc này, có đến cả đời cũng không xong được, nên thôi đi”. Cô ấy nói rằng có hàng vạn, hàng trăm ngàn robot bị bỏ rơi mỗi năm, rằng việc em làm chỉ như xe cát dã tràng, lãng phí tiền bạc và thời gian.

Tuy nhiên, sau khi em đặt quảng cáo, số Hai mươi tám và Năm mươi lăm---à, đó là tên của những đồng nghiệp cũ của em, đã gọi cho nhà mình sau ba ngày. Lilith là người nhận điện thoại, cũng là người ngạc nhiên nhất. Số Tám mươi sáu cũng vừa gọi đến ngày hôm qua. Mọi chuyện cũng đã ra thế này, nên cứ để họ làm việc ở đây---Lilith đã quyết định thế. Cô ấy thì muốn chăm chỉ làm ở công trường để kiếm tiền.

Em có cảm giác rằng những ngày sắp tới sẽ bận rộn lắm đấy.

Chị có nhớ gã robot ở hiệu đồ cũ không? Gã robot to lớn đã nổi điên ở quảng trường và được đưa tin trên truyền hình ấy.

Lilith nói với em rằng tên của cậu ta là Lightning o’ Milber.

Sao cậu ta lại nổi điên.

Em rất muốn biết câu trả lời, nên em đã hỏi mấy người bán hàng ở phố mua sắm. Chủ hàng lương thực nói với em thế này.

Chủ của cửa hàng phụ tùng cũ ấy mất mất ngày trước khi xảy ra sự việc. Quan hệ chủ tớ giữa họ rất khắng khít.

Giáo sư đã từng nói thế này, đúng không ạ? Rằng robot cũng có ảo giác.

Cho nên, tuy có hơi kỳ cục, nhưng em nghĩ thế này.

Ngày ấy khi cậu ta chạy đến quảng trường, phải chăng là để tìm chủ của mình.

Em đã từng trải cảm giác mất đi chủ của mình như cậu ấy. Cho đến giờ mỗi khi nghĩ về Giáo sư, em không thể ngăn lại sự cô đơn và đau khổ chiếm lấy mình, ngực em muốn thắt lại. Bây giờ, khi viết những dòng chữ này, tay em vẫn đang run lẩy bẩy.

Vậy, Giáo sư ơi. Em dừng bút nhé.

Em sẽ lại viết cho chị vào lần sau.

Kính thư,

Iris của chị.

A, còn nữa,

Giáo sư, Giáo sư ơi!

Hãy nhìn bên ngoài ô cửa sổ xem!

Bầu trời thật sự rất, rất đẹp....

Em yêu những ngày nắng ấm áp thế này.

Nhưng Giáo sư à,

Em cũng yêu cả những ngày đổ mưa nữa.

Vì sao ư?

He he, chị cũng biết còn gì?

Bởi em đã gặp chị yêu quý vào cái ngày mưa ấy.


Chú thích[]

Theo dõi & Thanh chuyển trang


Advertisement