Sonako Light Novel Wiki
Register
Advertisement

Chương 4: Sói, mèo và kị sĩ[]

Phần 1[]

(...Haizzz, từ lúc tới đây mình toàn gặp mấy chuyện nguy hiểm muốn chết.)

Một giờ sau, vừa xoa xoa cái lưng đau, Kamito vừa đi trong sân học viện.

Bị ngọn lửa roi của Claire quất cho một nhát mà Kamito không bị đốt trọi, hẳn là cô nàng vẫn còn nương tay. Nhưng chuyện nó vẫn rất đau là sự thật không thể tránh được.

Claire hiện tại hẳn là đang ở phòng giới nghiêm ứng phó bài thuyết giáo của cô Freya.

Vất vả lắm mới trốn khỏi các nữ sinh quấn quít lấy mình trong lớp học, cuối cùng Kamito cũng có một phút giây yên ổn.

Không giống các học viên khác, buổi chiều Kamito không có tiết, vì dù sao cậu cũng vừa mới chuyển đến, lịch học còn chưa được phân định rõ.

Chương trình học của học viện tinh linh Areishia áp dụng cơ chế học phần. Chỉ cần có thể lấy được số điểm cần thiết, học viên có thể tự do chọn khóa học mình thích.

Bởi vì năng lực sử dụng tinh linh của mọi người chênh lệch quá nhiều, thống nhất chương trình học sẽ làm cho các nữ sinh không thể phát huy tối đa khả năng của bản thân.

(Tạm thời đi chuẩn bị cho cuộc sống sau này một chút đã...)

Cuối cùng Kamito cũng đến”ký túc xá” của chính mình—— căn chòi bằng ván kế bên lán ngựa.

Vẻ ngoài của nó còn tàn tạ hơn so với lúc nhìn từ cửa sổ, ngoài ra còn có một”hương vị” khó quên của gia súc.

Khẽ đẩy cửa ra, cậu chàng dè dặt bước vào trong.

Cảm tưởng của Kamito là——

(Hử... Không ngờ là bên trong cũng không tệ lắm)

Đầu tiên, trên mặt đất rất sạch, hơn nữa nhìn từ bên trong có vẻ khá là rộng rãi.

Bàn, ghế dựa, tủ quần áo, còn có chiếc giường rơm… đủ thứ vật dụng đã được chuẩn bị sẵn. Dụng cụ làm bếp cũng có đủ. Xem ra sống trong này cũng không có mấy vấn đề.

Kamito lập tức nằm vật xuống giường rơm, tuy rằng trên lưng có hơi chút là lạ, nhưng dù sao mùi rơm phơi nắng cũng làm cậu dễ ngủ.

(... Thôi, chỉ ráng có hai tháng nữa là được.)

Nằm ở trên giường, Kamito nhìn chằm chằm vào tay trái mình.

Hai tháng sau, cuộc thi Tinh Linh Kiếm Vũ sẽ diễn ra ở Astral Zero.

Trước lúc đó, cậu phải tìm được bốn chiến hữu để lập thành một đội.

Không hiểu Greyworth muốn Kamito làm chuyện gì.

Nhưng chắc chắn có một việc cậu phải tận mắt xác nhận.

Một cái tên có liên hệ mật thiết đến Kamito.

Vũ cơ mạnh nhất, người sau ba năm lại tiếp tục tham gia cuộc thi Tinh Linh Kiếm Vũ.

Ngoài ra còn cả chiến hữu của cô ta —— tinh linh bóng đêm có hình dáng một cô gái —— rốt cuộc họ là ai chứ?

Ren Ashbell lẽ ra đã không tồn tại ở thế giới này nữa. Ngoài Greyworth , chỉ có một vài người biết rõ chuyện này. Dù người kia có là kẻ trộm danh tính của Tinh Linh Sứ mạnh nhất, Greyworth cũng không cần phải gọi Kamito tới. Ma nữ kia nhất định còn giấu bí mật gì đó rất lớn.

Dù thế nào, nếu muốn tìm ra sự thật, cậu chỉ còn cách giao chiến cùng người đó ở cuộc thi Tinh Linh Kiếm Vũ hai tháng sau.

“Với thực lực của cậu hiện tại, đừng nghĩ đến chuyện thắng cô ta” —— Greyworth đã nói thế.

Những lời đó không hẳn là sai. Phù thủy không biết nói dối. Nhưng tất nhiên bà ta cũng chẳng hề nói thật.

Rốt cuộc thì mọi thứ cũng ám chỉ”Kamito hiện tại”.

Nhưng chỉ trong hai tháng, cậu sẽ phải khôi phục lại những gì đã mất đi ba năm trước.

"..."

... *Grư*, bụng Kamito chợt sôi lên.

Tình trạng kiệt sức, cậu chàng rũ cánh tay đang giơ lên xuống sàn nhà.

Từ lúc lạc trong Rừng Tinh Linh sáng nay, cậu vẫn chưa ăn gì.

Nhưng cậu chàng lại quyết định chịu đói.

Nguyên do là Kamito không có tiền. Dù rằng trong học viện có căng tin, nhưng giá cả lại cao đến mức chóng mặt. Đẳng cấp này đã vượt qua cả”trường học của tiểu thư", phải gọi là”trường học của công chúa" mới phải.

Giá một ly nước ở đó tương đương tiền công một ngày của dân thường, thật là phi lý.

(... Chịu thôi, lát nữa nhờ Ellis dẫn mình xuống thị trấn dưới học viện vậy.)

Đến thị trấn dưới chân núi hẳn sẽ có nhà ăn rẻ mà lại ngon.

Vả lại có dụng cụ làm bếp, cậu cũng có thể mua nguyên liệu nấu ăn rồi tự mình làm. Đối với tài nấu nướng, Kamito cũng có chút tự tin, nếu cần mồi lửa thì ra Rừng Tinh Linh bắt vài con tinh linh cấp thấp đem về cũng được.

(Mì nấm thịt xông khói nghe cũng được đấy nhỉ...)

... Nghĩ đến đồ ăn, cái bụng rỗng của Kamito lại càng gào lên mãnh liệt.

(Chắc phải ra Rừng Tinh Linh hái chút nấm đã nhỉ?)

Đang lúc cậu chàng nghĩ ngợi vẩn vơ, một mùi canh thơm phức không biết từ đâu bay tới.

"... Hử?"

Kamito nhíu mày rồi đứng dậy.

Mùi vị kia hình như từ khe hở cánh cửa truyền tới.

Hít hà hương thơm ngọt ngào, Kamito mở cửa phòng…

Trước mắt cậu xuất hiện một bát canh nóng bốc hơi hầm hập. Bên trong phải đầy đến một đĩa cà rốt cùng thịt gà nguyên xương, trông rất ngon miệng.

(... Là ảo giác sao? Hay là ông trời thấy mình liên tục xui xẻo mà ban cho ân huệ?)

Đói đến mức mụ mị đầu óc, Kamito với tay cầm lấy bát không chút do dự.

Cái bát chợt nâng lên cao một chút.

Cậu lại với tay lần nữa.

Nâng.

Lần nữa.

Nâng.

"...”

Thế rồi trước mặt Kamito là——

Gương mặt xinh xắn của cô tiểu thư tóc vàng kia.

Nếu cậu nhớ không lầm, tên của cô ấy là Rinslet Laurenfrost.

Cô gái mặc trang phục nữ hầu tên Carol cũng đang đứng trang nghiêm sau lưng cô nàng.

"... Nè, cô định làm gì vậy?"

Kamito hí mắt nhìn Rinslet.

"Hừ, ngươi đói bụng rồi phải không? Kazehaya Kamito?"

"A, đúng vậy.”

Kamito thành thật trả lời.

"Nếu chịu sủa một tiếng rồi thề làm nô lệ của ta, bát canh này ta sẽ cho ngươi ăn.”

Một tay cầm bát, Rinslet vừa nói vừa ưỡn bộ ngực hùng vĩ.

"Xin từ chối. Tạm biệt nhé.”

  • Bang*.

"A, chờ, chờ đã. Nghe ta nói đã, đồ vô lễ!”

Có tiếng đạp cửa rầm rầm.

Để cô ta phá hư thì sẽ phiền lắm, nghĩ thế Kamito lại mở cửa.

"Sao nữa đây? Chịu để cho tôi ăn rồi ư?"

"Ừ, chỉ cần ngươi liếm chân của ta... A, tại sao ngươi lại đóng cửa nữa chứ!”

Rinslet nhanh nhẹn đưa chân cắm ở khe cửa, cứ như chuyên gia đòi nợ.

"... Oái, đau quá ~~"

Biết đau mà còn làm... Cô nàng rốt cuộc nghĩ cái gì thế không biết!

"Tiểu-tiểu thư không sao chứ?”

Cô hầu lo lắng hỏi Rinslet.

Không còn cách nào khác, Kamito đành phải mở cửa, Rinslet hai mắt đẫm lệ trừng mắt nhìn cậu.

"Dám, dám đối đãi như thế với người đã nhân từ cứu giúp như ta, tên nam nhân vô lễ!”

"Không... Cô nghĩ sao mà gọi đó là ‘nhân từ cứu giúp’?”

Cậu chàng chợt nhận ra là cô nàng nói thật lòng... Không hiểu sao đầu Kamito lại đau lên.

(... Thật là, cô gái nào trong cái trường này cũng đều phiền phức như vậy sao.)

Kamito thầm oán giận trong đầu.

"Á?”

Rinslet chỉ nhìn thoáng vào bên trong phòng, gương mặt đã bắt đầu run lên.

"Ngươi… tại sao ngươi lại ở trong cái chuồng heo này?”

"Là bên cạnh chuồng súc vật. Đây chính là ký túc xá của tôi. Tứ cố vô thân đâu đâu cũng là nhà mà.”

"..."

"Đừng, đừng dùng cái ánh mắt đáng thương ấy nhìn tôi được không. Cảm giác chẳng vui vẻ gì.”

Trông thấy Rinslet có vẻ vô cùng quan tâm đến mình, thái độ của Kamito cũng dịu đi một chút.

"Ở chỗ như thế này chi bằng đến nhà ta đi. Ta sẽ chiếu cố thuê ngươi làm người hầu.”

"A, xem ra dáng cậu ấy mặc đồ nữ hầu cũng rất hợp đó, tiểu thư.”

Carol mỉm cười đồng ý. (Cô nàng này cũng ghê gớm lắm đây)

Ừm, dù sao thì dường như Rinslet cũng thực sự lo cho tình cảnh của Kamito.

"Cảm ơn cô đã quan tâm, nhưng tôi chưa có ý định ném đi lòng tự trọng." Kamito lắc đầu.

Rinslet bĩu môi ra vẻ không vui.

"Không thích làm người hầu của người ta sao?”

"Ừ, chính là như vậy. Cô có dùng kế dụ dỗ cũng vô dụng thôi."

"Thật, thật không tự lượng sức! Rõ ràng thấy Claire Rouge đã vẫy đuôi mà còn mạnh miệng!”

"Tôi vẫy đuôi với cô ta bao giờ?"

Kamito bất đắc dĩ liếc xéo. Mà thôi quên, dù sao nhiều người cũng đã nghĩ như vậy ——

Mà có khi nào cô tiểu thư này vì có hục hặc với Claire nên mới đến lôi kéo Kamito?

(Haizzz, lại thêm phiền toái nữa đây——)

Kamito thở dài.

"Ta hiểu rồi. Ngươi không muốn thì thôi vậy.”

Rinslet khẽ ho lên một tiếng, rồi đặt bát canh xuống đất.

"Hử?"

"Ta sẽ để canh lại đây. Dù sao Carol cũng nấu hơi nhiều, bỏ đi thì tiếc. Ngươi nên cảm ơn sự nhân từ của ta đi!"

...Ể?

(Cô tiểu thư này, có khi nào ——)

Rinslet nhẹ nhàng xoay người, đang định rời khỏi.

"A, đợi đã, Rinslet!"

Kamito vội gọi.

Rinslet giật mình hơi rụt vai rồi dừng lại.

"Chuyện, chuyện gì đây? Đột nhiên kêu tên của người ta ——”

"Tôi không thể làm người hầu của cô, nhưng chúng ta có thể làm bạn."

"Oa?"

Rinslet kinh ngạc mở to cặp mắt xanh biếc.

"Cám ơn cô đã lo lắng mà đến thăm tôi."

"Hả? Vô, vô lễ! Người, người ta không có như thế đâu nha!”

Rinslet bỗng dưng đỏ bừng mặt rồi quay đi chỗ khác.

Carol lấy tay che miệng rồi cười khúc khích.

STnBD V01 113

Phần 2[]

Nhưng, đúng vào lúc này ——

"Rinslet Laurenfrost!"

Có thể nghe thấy một giọng nói khá quen thuộc.

Claire đang đi về hướng bọn họ, hai bím tóc đuôi ngựa màu đỏ đung đưa qua lại.

Xem chừng bài thuyết giáo của cô Freya đã kết thúc.

"Không được tùy tiện đem thức ăn dụ dỗ tinh linh giao ước của ta! Đồ cẩu vụng trộm!"

“Cậu… cậu gọi ai là cẩu vụng trộm đấy!?”

... Lại nữa rồi, Kamito lại chán nản thở dài.

"Không đúng sao? Trên gia huy nhà cô không phải có một con chó con sao?”

"Hả —— gia huy của nhà Laurenfrost là Bạch Lang cao ngạo!”

"Bạch Lang? Đổi thành Chihuahua xem ra còn hợp hơn."

"...!”

Trước lời khiêu khích của Claire ——

"Claire Rouge... Cậu đúng là muốn chọc giận tôi đây!" Rinslet thấp giọng lẩm bẩm.

Trong phút chốc, xung quanh chợt dâng lên khí lạnh như sương, nhiệt độ không khí hạ xuống nhanh chóng.

"Đợi. đợi đã, chẳng lẽ cô định dùng tinh linh ——”

Kamito vội lên tiếng khuyên can, nhưng cũng đã quá muộn.

Cơn lốc thổi quanh khiến mái tóc dài của Rinslet không ngừng phấp phới.

—— Hỡi kẻ săn mồi tàn bạo chốn sơn lâm, mãnh thú băng nha lạnh lẽo!

—— Giờ là lúc thực hiện khế ước của máu, mau nghe lệnh ta!

Ngay lúc Rinslet kết thúc thuật triệu hồi bằng ngôn ngữ tinh linh, không trung liền nổi lên một trận lốc băng tuyết.

Giữa cơn bão cuồn cuộn rít gào, một bóng hình dần hiện ra——

Là một chú sói vô cùng xinh đẹp, toàn thân phủ lông bạc.

Cơ thể của nó phả ra hàn khí như có thể khiến mọi thứ đóng băng.

"Đó là..."

"Tinh linh giao ước của tiểu thư Rinslet—— ma băng tinh linh ‘Fenrir’ ."

Carol cười tủm tỉm nói.

Bạch lang toát ra khí chất phi phàm, chắc chắn không thể đánh đồng cùng các loại tinh linh cấp thấp.

Xét về cấp bậc tinh linh, nhất định nó phải hơn tinh linh trung cấp. Có thể lập giao ước cùng tinh linh dạng này, cô nàng tiểu thư kia cũng không phải loại tầm thường.

"Hừ, chó con của cô cũng vẫn như xưa, chỉ có túm lông là xuất chúng."

Claire lắc hai bím tóc tỏ vẻ xem thường.

"Cậu… cậu lại gọi nó là chó con nữa. Giỏi lắm ngực phẳng, dám lăng nhục gia tộc Laurenfrost, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu!”

Bạch lang rít gào, cuốn theo hàn khí phóng đến hướng của Claire.

"Ai là ngực phẳng chứ! —— Mau hiện thân! ‘Scarlet’ !"

Claire quất roi xuống đất, hỏa miêu nóng rực liền xuất hiện từ vòng lửa cuộn trào.

Xem ra Claire đã gọi sẵn tinh linh từ trước.

"Này! Hai người các cô! Đừng dùng tinh linh đánh nhau ở đây!”

Kamito hét to. Lúc này đám ngựa trong lán cũng đồng loạt kêu lên sợ hãi.

"Dám giở trò với nô lệ của ta, không thể tha thứ được, hôm nay quyết thắng bại tại đây đi, cẩu vụng trộm!”

"Hừ! Xem tôi cướp người hầu của cậu đây!”

Giữa hai người giờ hệt như pháo bông đang cháy.

Nếu chỉ thoáng nghe qua mấy lời này, người ta sẽ liên tưởng đến hai cô nàng đánh ghen giành bạn trai.

"Hai vị tiểu thư sao giống như đang vì nam nhân mà ghen tuông quá!"

"Carol, cô không cần phụ họa thêm đâu."

Kamito bất đắc dĩ liếc nhìn cô hầu đang đứng bên cạnh.

"Nhưng mà này, không ngăn cản hai cô ấy có ổn không?"

"Không sao, trước nay vẫn đều như vậy mà."

"Vẫn đều như vậy mà đánh nhau sao? Hai người này..."

"Đúng vậy, mối quan hệ của hai vị tiểu thư rất là tốt."

"Ý cô là châm chọc sao?"

Kamito chỉ còn biết thở dài.

"Từ trước đến giờ cậu toàn khiến tôi chướng mắt thôi, Claire Rouge!"

"Cô mới chướng mắt đấy, Rinslet. Tại sao lúc nào cũng làm tôi thêm phiền toái!"

Ma băng tinh linh "Fenrir" ————

Hỏa tinh linh "Scarlet" ———

Cùng phóng lên không trung, kịch liệt hỗn chiến.

Băng và lửa xung đột lẫn nhau, thổi lên một trận lốc mãnh liệt.

Theo phán đoán của Kamito, cấp bậc tinh linh của hai người gần ngang nhau. Nhưng nếu tính đến khả năng của Tinh Linh Sứ, Claire có phần nhỉnh hơn đôi chút.

Thế nhưng hỏa tinh linh của Claire đã thấm mệt.

(Cũng khó trách, mới vài tiếng trước nó còn bị kiếm tinh linh đả thương——)

Thương tích lớn đến vậy, không thể hồi phục trong một sớm một chiều được.

Kamito còn đang chăm chú xem hai tinh linh đánh nhau ——

(Ừm, sao lại thế này.? … Có mùi khét?)

Cậu chàng nhíu mày và nhìn quanh.

Khi đã nhìn ra vấn đề, vẻ mặt Kamito ngây ra.

Cháy rồi.

“Căn phòng” của Kamito đang bốc lửa ngùn ngụt.

Số rơm rạ gần ngôi nhà của cậu không biết từ lúc nào đã bị luồng lửa quanh người hỏa tinh linh đốt trúng.

"Á, nhà, nhà của tôi!!"

Nghe thấy tiếng hét của Kamito, Claire quay đầu nhìn cậu.

"Rinslet! Dừng lại đã! Cháy nhà rồi!"

"Muốn gạt bổn cô nương thì còn khuya nhé... Hử? Là thật à!"

Lửa cháy hừng hực trên căn lều nhỏ, không sớm thì muộn sẽ lan sang lán ngựa kế bên.

"Nhà của tôi ——”

"Bình tĩnh, lửa loại này, tôi sẽ dập tắt ngay cho xem —— Fenrir!"

Rinslet vừa ra lệnh, bạch lang liền chạy tới bên cạnh.

Sau đó chợt biến mất, và chỉ trong nháy mắt, một cây trường cung nằm trong tay Rinslet.

Tinh linh ma trang —— dạng hình thái phụ của tinh linh.

"Sương hàn băng nha, xuyên qua mục tiêu đi! —— ‘Ma băng chi tiễn’ !"

Rinslet giương ra một mũi tên băng rồi bắn đi.

Băng tiễn hóa thành vô số mảnh băng tuyết đánh xuống, ngọn lửa đang hừng hực cháy liền bị dập tắt.

"Hừ, có ta ở đây là xong ngay thôi."

Rinslet đắc ý quấn mái tóc vàng, ưỡn ngực ra vẻ tự hào.

"..."

Còn Kamito thì đứng chết trân một chỗ, nét mặt thất thần ——

Sau cơn mưa băng tiễn, túp lều xiêu vẹo giờ đã trở thành một đống đổ nát.

Rinslet vội ho một tiếng.

"... Hình như mình có hơi quá tay."

"Cái gì mà có hơi quá tay! Chẳng phải là cô không kiểm soát được năng lực sao?"

"Nhiều, nhiều chuyện! Ngay từ đầu là cậu châm lửa chứ còn ai vào đây ——”

Không đểm xỉa đến Kamito vẫn đang bất động, hai vị tiểu thư lại bắt đầu cãi nhau.

Ngay lúc ấy ——

"Các cô đang làm gì đấy!"

Từ phía sân trường truyền đến tiếng bước chân của nhiều người.

Trong số đó là cô gái tóc đuôi ngựa mặc giáp ngực màu bạc.

Ellis Fahrengart, đội trưởng đội kị sĩ phụ trách duy trì tác phong và kỷ luật trong trường.

Ở sau lưng cô nàng còn có hai cô gái cũng với trang phục tương tự.

Claire tặc lưỡi, còn Rinslet rõ ràng không giấu đi sự chán ghét.

"Trong trường nghiêm cấm tư đấu... Hả!?"

Chạy tới trước hết, Ellis chợt dừng lại, mở to hai mắt nhìn ngôi nhà của Kamito giờ đã hóa thành một đống củi cháy khô, khói đen bốc lên lỗ chỗ.

"Chuyện này… rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì!?"

Ellis chất vấn Kamito, giọng nói không nén được cơn giận dữ.

Cô nàng lập tức rút ra thanh kiếm bên hông, chĩa vào cổ họng anh chàng.

"Ngươi, ngươi bất mãn với căn nhà ta làm cho ngươi sao? Đây là hành động kháng nghị của ngươi đúng không?"

"Không… tuyệt đối không có chuyện đó! Chuyện này là ——"

Kamito vội giải thích.

“Là do con cẩu ngu ngốc này gây ra."

"Nhưng trước đó ngực phẳng đốt nó trước!"

Nghe thấy tiếng nói chuyện sau lưng, Ellis quay đầu lại.

Claire và Rinslet cùng lúc đưa tay chỉ vào nhau.

"... Ra là thế. Cuối cùng vẫn là do hai người phá rối chứ gì."

Ellis thở dài như thể chuyện đã quá quen thuộc.

"Cách thức đội trưởng kị sĩ chào hỏi cũng rất nhiệt tình mà."

"Các cô còn không phải thích gây chuyện sao? Hai nhân vật tai tiếng của lớp Raven?” Ellis trừng mắt nhìn lại Rinslet.

Thế rồi người của đội kị sĩ cũng đuổi kịp đến, là một cô gái cột tóc đuôi sam màu trà và một cô gái tóc đen trông rất giống con trai.

Vừa nhìn thấy Claire và Rinslet, biểu hiện của họ liền tỏ ra như ăn nhầm sâu bọ.

"... Hỏa miêu Claire! Lại còn băng ma Rinslet!"

"Họ lại làm chuyện gì nữa, hai người ở lớp cá biệt này."

Trong mắt của hai người họ rõ ràng toát lên vẻ khinh miệt.

"... Cô nói gì?"

"Ngươi vừa nói gì thế? "

Claire và Rinslet đồng thời trừng mắt nhìn hai cô nàng kia.

Nhưng họ hoàn toàn không chú ý tới chuyện đó, chỉ chăm chú nhìn Kamito.

"Cậu là nam tinh linh sứ vừa mới chuyển trường đến sao?"

"Ô, cũng không tệ. Rất là điển trai."

Cô gái tóc đuôi sam cẩn thận xem xét Kamito như thẩm định hàng hóa.

Trước ánh mắt dò xét của một cô gái, Kamito không khỏi lùi lại vài bước.

"Đợi đã, người này là nô lệ tinh linh ta bắt được!"

"Là tôi đã thuần phục Kazehaya Kamito, cậu ta là người hầu của tôi!"

Claire và Rinslet đồng thời lên tiếng xác nhận “chính chủ”.

Cô nàng kị sĩ tóc đuôi sam khinh thường hừ một tiếng.

"À rồi, hai cái thứ không tìm nổi đội nên phải dụ dỗ học sinh chuyển trường đây mà. Không hổ là quý tộc nông thôn ở biên cảnh, quả nhiên thông hiểu cách đối nhân xử thế."

"Cô… dám gọi tôi là quý tộc nông thôn... !"

Vừa nghe những lời này, Rinslet tức giận phát run.

... Xem ra cô gái đã đụng phải bãi mìn không nên giẫm lên.

"Đâu có sai, gia tộc Laurenfrost được cái danh tiếng, chứ thực ra cũng chỉ là quý tộc ở nông thôn."

"Cô… cô…"

"Tiểu-tiểu thư bình tĩnh lại đã——”

"Hờ, ta đang rất bình tĩnh đây, Carol."

Rinslet liền cười tươi rói... Mặc dù trông ra dáng tiểu thư, nhưng gương mặt của cô nàng quả là đáng sợ.

Cô kị sĩ còn lại hướng phía Claire chế nhạo.

"Ha, còn có Claire Rouge, dù mang tiếng là quý tộc, nhưng không phải là em gái của kẻ phản loạn sao? Thật là, học viện tại sao lại cho phép người như vậy vào học chứ —"

Claire lập tức dùng roi quất mạnh xuống mặt đất.

"—— Câm miệng, nếu không ta sẽ đốt trọi ngươi."

Giọng hơi run lên, ánh mắt màu hồng ngọc dấy lên lửa giận, Claire nén giọng nói.

(... Claire là em gái của kẻ phản loạn?)

Kamito cau mày.

(... Chuyện này là sao?)

Chú ý tới không khí thay đổi, hai cô gái kia cũng im miệng.

"Hai cậu nói hơi quá rồi đó." Ellis trách cứ hai người họ, rồi hướng về phía Claire.

Cô khẽ ho một tiếng rồi nói. "Tóm lại, tôi sẽ báo cáo việc này với tổng hội của đội kị sĩ. Tội danh là dùng tinh linh gây ra hoả hoạn nhỏ, phá hoại tài sản chung. Hình phạt cụ thể sẽ được thông báo cho hai người trong thời gian sớm nhất. Lần sau đừng làm mấy chuyện ngu ngốc này nữa, chúng tôi đã đủ bận rộn rồi, hiểu chứ?"

“Đi thôi.” Nói xong, Ellis chuẩn bị cùng các đồng đội rời đi.

Nhưng phía sau chợt có tiếng gọi ——

"Đợi đã, Ellis Fahrengart. Định trốn sao?"

"Gì cơ?"

Ellis dừng lại, quay đầu nhìn Claire.

"Cô vừa nói cái gì?"

Giọng nói tuy bình thản nhưng lại tràn đầy tức giận, tay Ellis đặt ở chuôi kiếm trên thắt lưng.

"Ồ, còn muốn nghe thêm sao? Đội kị sĩ Sylphid không ngờ chỉ toàn lũ thỏ đế."

"Claire Rouge, tôi sẽ không tha cho kẻ dám lăng mạ đội kị sĩ đâu."

Ellis rút kiếm, hai người kia cũng rút kiếm ra.

"Mấy lời đó là ta nguyên dạng trả lại cho các ngươi. Muốn sỉ nhục ta bao nhiêu tùy các ngươi, nhưng ta tuyệt đối không thể tha thứ cho kẻ nào nói xấu chị hai."

Claire quất roi xuống mặt đất.

"Ellis Fahrengart, ta muốn quyết đấu, với cả hai người kia nữa."

"Tôi cũng đang có ý đó đây, Claire Rouge. Với bất cứ kẻ nào cả gan nhạo báng danh hiệu của gia tộc, chắc chắn phải lấy răng nanh đáp trả —— đây là gia huấn nhà Laurenfrost."

Rinslet vuốt ve tóc, lộ ra một nụ cười cao ngạo.

—— xoẹt, Ellis giương kiếm chỉ đến trước mặt hai người.

"Được lắm! Nếu bị mang tiếng là lâm trận bỏ chạy sẽ khiến tên tuổi của đội kị sĩ Sylphid bị hao tổn. Tôi chấp nhận lời đề nghị. Nói thật, tôi cũng chán dung túng cho học viên lớp Raven các người lắm rồi."

"Này! Không phải học viện nghiêm cấm việc tư đấu sao!?"

Giữa bầu không khí sặc mùi thuốc súng, Kamito bất giác can ngăn.

"Đúng là có luật cấm tư đấu trong học viện. Cho nên bọn tôi cũng không định đấu trong này."

"Tức là sao?"

Không để ý đến Kamito đang nghiêng đầu hỏi, Ellis đối mặt Claire.

"Thời gian là hai giờ đêm nay. Địa điểm ở "cổng" trước, hình thức đối chiến thế nào thì tùy các cô quyết định."

"... Một chọi một rất phiền toái. Đấu ba người cùng lúc thì thế nào?"

"Cũng được."

Ellis gật đầu, thu kiếm lại rồi rời khỏi.

Nhìn chằm chằm bóng dáng của đội kị sĩ, Claire mắng hùng hồn.

"Hừ! Các ngươi chuẩn bị hối hận đi! Nhất là cái ả tóc ngắn, ta nhất định không tha cho ngươi!"

"Quả là cơ hội tốt, với đám người của đội kị sĩ tôi từ lâu đã thấy chướng mắt."

"Rinslet, ngươi cũng đừng làm ta vướng chân đấy."

"Ờ rồi, không biết những lời này nên nói với ai đây."

"... Hai người các cô... Phá hư nhà rồi lại đi quyết đấu. Có thể tha cho tôi hay không vậy."

Kamito chỉ biết thở dài —— đột nhiên, cậu chàng nhận ra một chuyện.

Hình thức đối chiến là ba chọi ba, vậy còn một người nữa là ai?


"Tất nhiên chính là ——”

Claire chống nạnh chỉ tay vào người Kamito,

"Mau cho ta xem ngươi có bao nhiêu lợi hại đi, nô lệ tinh linh!”

"... Ài, biết ngay là cũng dính tới mình mà..."

Đứng trước “căn nhà” giờ đã hóa thành núi gỗ vụn, Kamito bất đắc dĩ mà rũ vai.


Theo dõi & Thanh chuyển trang

Bỏ theo dõilatest?cb=20190220103837&format=originalbộ truyện này
► Xem lại Tập 1 Chương 3♬   Seirei Tsukai no Blade Dance   ♬► Xem tiếp Tập 1 Chương 5
Advertisement