Sonako Light Novel Wiki
Advertisement

2.1[]

Hôm đó là ngày thực tập thứ ba. Sau khi ba tiết đứng lớp, Hirose cũng vừa hoàn thành báo cáo thực tập của mình. Khi anh định ra về thì học sinh lớp 11-6 đến tìm thầy Goto, chúng nó bảo khi đang đem mấy tấm bảng vào để chuẩn bị cho Đại hội Thể thao thì vô ý làm vỡ cửa sổ. Anh vội vàng chạy đến phía sau Nhà Thể dục, mấy đứa học sinh vẫn đang dọn dẹp theo hướng dẫn của thầy Goto. Tất cả những học sinh ở lại chuẩn bị cho Đại hội Thể thao đều đã tụ tập về đây. Chỉ cần còn học sinh ở lại trường sau giờ học, nhất định thầy Goto sẽ ở lại cùng, mà nếu thầy đã ở lại thì Hirose cũng không ra về.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Hirose liền gọi cho giáo viên phụ trách khoa. Khi đang quay lại văn phòng thì anh thấy vẫn còn học sinh trong lớp 11-6. Không có đứa nào xin ở lại sau giờ học cả, anh lo lắng nhìn vào trong lớp và nhận đó không ai khác ngoài Takasato.

Hirose cũng không biết đứa trẻ ấy làm gì trong đó, cũng như nó nghĩ gì khi nhìn vào khoảng không. Nó cứ ngồi đấy, hai tay đặt trên bàn, nhìn về phía cửa sổ, cảm giác duy nhất nó tạo cho người ta chính là nó chỉ đơn giản ở đó.

“Em chưa về à? Có chuyện gì sao?” Hirose đứng ở cửa lớp hỏi vọng vào.

Takasato chợt quay lại và khẽ gật đầu. “Vâng.”

“Ở lại chuẩn bị à?” Hirose như muốn tìm một chủ đề gì đó để trò chuyện cùng Takasato nên anh liền đi vào phòng học.

Takasato nhìn về phía Hirose và trả lời: “Không ạ.”

Vừa lúc đó, Hirose có cảm giác có thứ gì đó đang quấn lấy chân Takasato, anh dừng lại và nhìn về phía bóng đen thoáng qua ấy nhưng nó đã nhanh chóng biến mất, nhanh đến nỗi anh không kịp nhìn ra đó là gì, nhưng trông nó có vẻ giống như một con vật. Hirose ngây người nhìn về hướng bóng đen biến đi, nơi đó đã không còn dấu vết gì.

Em có nhìn thấy không? Hirose muốn hỏi thế nên anh nhìn về phía Takasato, nhưng ánh mắt cậu học sinh ấy vẫn vô hồn như trước. Hirose cảm thấy hơi khó xử nên nhìn về phía góc phòng. Cái hơi nóng mùa trè đã tràn khắp lớp học.

Hirose bật cười rồi lại nhìn Takasato, lúc này đã quay lại nhìn anh. “Ở lại làm bài cho xong à?”

“Không ạ.”

Lại là những câu trả lời của Takasato ngắn gọn. Hirose nhìn đôi mắt đang nhìn lại mình, gương mặt Takasato vẫn vô cảm như trước, yên bình như một người đã mới thức dậy.

“Em là Takasato, phải không?” Hirose xác nhận lại cái tên vốn đã khắc sâu trong tâm trí anh.

Takasato khẽ gật đầu.

“Em không tham gia câu lạc bộ nào à?”

“Không ạ.”

“Tại sao vậy?” Hirose cố tình hỏi để nhận được câu trả lời dài hơn.

Takasato nghiêng đầu và hồi đáp bằng một giọng trầm tĩnh hơn cái tuổi mười bảy của cậu. “Em không có hứng thú với bất cứ câu lạc bộ nào.”

Tuy Takasato đã nói nhiều hơn nhưng vẫn có điều gì không hợp lý lắm. Đứa trẻ ấy không hề tỏ ra lạnh lùng trước Hirose, nhưng nó cũng không hề đón chào anh, nó chỉ đơn giản trả lời vì nó phải trả lời, chỉ có thế.

“Vậy em ở đây làm gì? Không phải thầy đang chất vấn em, chỉ là thầy có chút tò mò.”

Takasato hơi nghiêng đầu trả lời: “Em nhìn ra ngoài.”

“Chỉ nhìn ra thôi sao? Em đang nghĩ gì thế?”

“Không có gì.”

Thật là một đứa trẻ kỳ lạ. Hirose không cảm thấy có gì hấp dẫn ngoài cửa sổ, nhưng anh vẫn nhìn về phía ấy. Từ góc độ này, anh chỉ thấy một phần mái Nhà Thể dục và chân trời xa xôi, như một tấm bàn làm từ cỏ xanh. Có lẽ tất cả những gì Takasato nhìn thấy khi ngồi đây chính là bầu trời.

“Chỉ có mỗi bầu trời.”

“Vâng.”

Takasato cũng quay về phía cửa sổ, theo góc nhìn ấy, có vẻ như cậu chỉ nhìn bầu trời. Thời tiết bên ngoài khá tốt dù đã sang tháng chín, trên trời không hề có một gợn mây đen. Bầu trời màu xanh lạnh lẽo không một áng mây ấy cứ kéo dài mãi.

“Trông chẳng có gì hấp dẫn cả.”

Giọng điệu của Hirose có vẻ thắc mắc nhưng Takasato vẫn không trả lời, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười yếu ớt.

Bỗng dưng, Hirose cảm thấy khó chịu, nhưng anh vẫn không muốn trời khỏi đây nên đành hỏi Takasato vài câu vô nghĩa. Cậu định tham gia môn nào trong Đại hội Thể thao? Cậu có thích thể thao không? Ở trường có vui không? Cậu thích nhất môn gì? Giáo viên chủ nhiệm năm lớp 10 của cậu là ai? Cậu học cấp Hai trường nào? Gia đình cậu có bao nhiêu người?

Takasato nhìn thẳng vào mắt Hirose rồi trả lời mọi thứ thật gọn gàng. Cậu cũng chưa biết sẽ tham gia môn nào? Cậu không thích nhưng cũng không ghét thể thao. Cậu không cho việc đi học là đáng chán nhưng cũng chẳng giỏi môn nào… Tất cả câu trả lời đều ngắn gọn và đơn giản.

Takasato cũng không nói thêm gì ngoài những điều được hỏi và cũng không hỏi gì về Hirose. Mỗi khi được hỏi về một điều gì đó, cậu sẽ trả lời, nhưng nếu không có câu hỏi nào được đặt ra, cậu chỉ im lặng. Cậu không tỏ vẻ gì bị Hirose làm phiền nhưng cũng không hứng thú với cuộc trò chuyện này.

“Nói thế này có chút khiếm nhã, nhưng thầy thấy em hơi kỳ lạ. Có ai nói với em điều đó chưa?”

Hirose biết câu hỏi này có vẻ bất lịch sự nhưng anh không thể không hỏi. Kết quả, anh lại nhận được một câu trả lời vô cùng ngắn gọn và đơn giản, “Vâng.”, không một chút xúc cảm.

“Thầy cũng nghĩ vậy.” Hirose mỉm cười.

Takasato lại khẽ cười, cái nụ cười xã giao của những người lớn. Biểu lộ của cậu không hề giả tạo nên cũng không khiến người đối diện cảm thấy khó chịu nhưng vẫn không xua được cái cảm giác làm người khác không thoải mái. Thái độ và giọng nói của cậu đều rất trầm tĩnh, có lẽ khiến người ta cảm thấy như từ một người tràn đầy kinh nghiệm hơn là từ một đứa trẻ tỏ vẻ người lớn so với cái tuổi của mình, nhưng tất nhiên, tất cả những điều này đều không phù hợp với gương mặt tuổi mới lớn của cậu. Sự mâu thuẫn ấy luôn thể hiện trong từng cử chỉ và lời nói của Takasato, khiến Hirose vô cùng thắc mắc.

Cuối cùng, Hirose cũng hiểu được cái sự kỳ lạ mà thầy Goto đã nói đến, đúng hơn là ‘kỳ lạ’ chứ không phải ‘bất thường’. Cậu bé ấy không làm người đối diện cảm thấy ‘khó thở’, mà có lẽ chính xác hơn thì nên gọi là ‘có một cảm giác kỳ lạ’. Anh không thể đọc được suy nghĩ của Takasato nhưng lại cảm thấy dường như trong đầu đứa trẻ ấy không nghĩ gì cả.

“Xin lỗi vì đã làm phiền em.” Hirose nói.

Takasato nở một nụ cười và trả lời: “Không ạ.”

2.2[]

“Takasato thật sự không bình thường.” Hirose nói khi đang nghỉ trưa trong văn phòng khoa vào ngày hôm sau.

Thầy Goto đã ra ngoài ăn trưa. Có bốn học sinh khác ngồi kế anh. Hirose nhận ra rằng dù là thời nào thì cũng có những đứa cứ ở mãi trong văn phòng khoa, có lẽ chúng cảm thấy quá nhiều hoặc quá ít khi ở lại trong lớp học. Thời Hirose còn học cấp Ba, tất cả những học sinh đến đây đều khá xuất sắc trừ anh. So với lúc ấy, những đứa ngồi bên anh ăn cơm trưa hiện giờ làm anh cảm thấy mình lớn hơn hẳn.

“Vâng, tất cả chúng em đều biết Takasato không bình thường.” Cậu học sinh đang nói bằng cái giọng ngạc nhiên ấy ngẩn đầu lên, tên cậu ta là Tsuiki.

Tsuiki cũng là học sinh lớp 11-6 như Takasato, xem ra cậu ta không phải chỉ mới cắm dùi ở văn phòng khoa này năm nay.

“Ừ, thầy có nói chuyện với bạn ấy hôm qua.”

Không gì thích hợp hơn ăn cơm trong văn phòng khoa, không những sáng sủa mà còn có máy lạnh. Thầy Goto thường hào phóng đãi lũ trẻ trà bằng những chiếc cốc của thầy.

“Thoạt nhìn trông nó có vẻ ôn hòa, đúng không?” Tsuiki nói bằng một giọng mỉa mai.

“Vậy bạn ấy không ôn hòa sao?”

“Có lẽ không.” Câu trả lời của Tsuiki pha chút bất mãn.

Chẳng lẽ còn có cách nhìn khác?

Một đứa học sinh khác tên Iwaki liền nhìn về phía Tsuiki. “Sao vậy?”

“Không có gì.”

Trước câu trả lời cụt ngủn của Tsuiki, Iwaki trông có vẻ thất vọng. Cậu ta là học sinh lớp 11-5 nhưng chọn cùng môn học với lớp 11-6.

“Sao thế? Cậu ghét Takasato à?”

“Không có gì.”

“Nào, nói đi.” Iwaki kiên quyết không bỏ qua chuyện này.

Tsuiki quay mặt qua một bên, tỏ vẻ không muốn trả lời trong khi Nozue học lớp 10 và Hashigami học lớp 12 đều trông rất có hứng thú.

“Thằng đó không đơn giản chỉ là một đứa u ám thôi sao? Đúng là nó tạo cho người ta ấn tượng đầu tiên không tốt, bộ nó lén lút làm gì hả?” Iwaki hỏi.

“Không có gì, chỉ là nó kỳ lạ thôi.” Tsuiki xua đi.

Giọng nói của Tsuiki có vẻ lo âu khiến tất cả mọi người đều cảm thấy e ngại.

“Kỳ lạ là kỳ lạ thế nào?” Hashigami vẫn tiếp tục hỏi.

Tsuiki càng trầm tư hơn khi lẩm bẩm bằng một giọng quả quyết. “Bởi vì nó khác người.”

Ngữ điệu của Tsuiki khiến Hirose phải suy nghĩ, anh nghiêng đầu hỏi: “Nhiều người ghét Takasato lắm à?”

Trông Tsuiki càng khốn khổ hơn. “Em không nghĩ có ai ghét nó.” Sau đó, cậu nhìn Hirose. “Tốt hơn là đừng dính dáng gì đến nó.”

“Tại sao?”

Tsuiki không trả lời.

“Có vấn đề gì à?”

“Chỉ là nó rất khác…”

Iwaki thở dài thất vọng.

“Nó rất ít nói. Bộ giờ này vẫn còn nạn bắt nạt à?” Iwaki nói một cách trêu chọc.

Tsuiki lại cúi đầu, sau khi ngây người một lúc, cậu nói bằng một giọng rất nhỏ: “Đừng kể cho ai nhé, Takasato từng bị thần ẩn[1].”

Trong khoản khắc ấy, Hirose ngây người không hiểu ‘thần ẩn’ là thế nào? Sau một hồi suy nghĩ, anh nhận ra đó là hiện tượng ‘biến mất’, miệng anh há hốc ra vì ngạc nhiên.

“Thần ẩn? Ý cậu nói là đột nhiên biến mất đó hả?”

Tsuiki gật đầu. “Chuyện xảy ra lúc Takasato còn học tiểu học. Một ngày nọ, nó bỗng dưng biến mất rồi đột nhiên quay trở lại một năm sau đó. Không ai biết nó đã làm gì trong suốt khoảng thời gian ấy.”

“Takasato nói thế nào?”

“Nó chẳng nhớ gì cả.”

“Thật ư?”

Hashigami chồm lên. “Có chắc là không phải bắt cóc không? Vậy là hiện tượng thần ẩn có thật?”

“Có lẽ vậy. Vì thế nên Tasakato học trễ một năm.”

“Buồn cười.” Hashigami chế giễu. “Là tin đồn thôi chứ gì!”

Tsuki quắc mắt nhìn Hashigami. “Là thật. Chuyện này ai cũng biết cả, vì thế nên Takasato mới kỳ lạ như thế.”

Hirose thật sự kinh ngạc. Vùng này đã phát triển rất nhanh trong mấy năm qua nhưng anh nghe nói Tsuiki và Takasato đã sống ở đây từ lúc nó vẫn còn chưa phát triển. Chuyện ‘ai cũng biết’ không có nghĩa là ‘ai trong trường cũng biết’ mà là ‘ai trong vùng cũng biết’, đến đây thì mọi chuyện vẫn còn nghe bình thường, nhưng ‘biến mất’…

“Vô lý!” Iwaki kết thúc buổi trò chuyện.

Nhưng từ ‘thần ẩn’ đã khắc sâu vào trong tâm trí Hirose. Anh vốn không quan tâm đến mấy chuyện thần bí cũng như hiện tượng siêu nhiên, nhưng không có nghĩa là anh hoàn toàn không tin vào chúng. Chưa kể chuyện này liên quan đến Takasato, anh không thể xem nó như chủ đề tán gẫu như Iwaki.

2.3[]

Sau tiết thứ năm là hoạt động ngoại khóa. Thầy Goto đã trở về sau bữa trưa, Hirose đi cùng thầy đến Phòng Mỹ thuật, phần lớn học sinh cũng đã đến.

Tuy gọi là hoạt động ngoại khóa nhưng nó cũng không khác gì Câu lạc bộ Mỹ thuật. Sau khi thầy Yoneda phát biểu qua loa vài lời, lũ học sinh rời phòng thành từng nhóm hai ba đứa. Hirose biết rằng cho dù kẹp theo tập vẽ dưới cánh tay nhưng phần lớn chúng sẽ không đến thư viện hay phòng trống học bài mà đến đâu đó chơi. Các giáo viên cũng im lặng trước những việc này, lũ học sinh cũng hiểu, phần lớn đều đã tham gia những câu lạc bộ khác. Tất nhiên, những học sinh ở lại đều là những đứa thật sự yêu thích hội họa. Chúng bắt đầu vẽ trong khi thầy Goto và thầy Yoneda dùng thời gian rảnh rỗi này để tán gẫu.

Takasato cũng ở lại. Cậu lấy giá vẽ của mình ra và đặt vào một góc phòng, rồi rút ra một tấm vải từ ngăn kéo chung.

“Tranh sơn dầu à?” Hirose đoán.

Có lẽ vì đứa trẻ ấy tạo ra một bầu không khí tương tự như màu nước. Bằng những động tác quen thuộc, Takasato lấy ra một cái hộp vẽ và mở ra. Hirose lặng lẽ đi về phía cậu.

Sau khi đến chỗ có thể nhìn toàn bộ bức tranh, anh chào Takasato. Nghe thấy tiếng Hirose, Takasato quay lại và nhận ra anh, cậu khẽ gật đầu, gương mặt vẫn tươi cười như hôm trước. Hirose vẫy tay lại rồi nhìn về phía bức tranh của Takasato, ngắm nhìn cậu vẽ.

Bức tranh này quả khiến người ta cảm thấy rất sâu. Hirose cứ hết nhìn Takasato lại nhìn bức vẽ như thế.

“Có lẽ hơi bất lịch sự…” Hirose không biết phải nói thế nào, nhưng anh không thể không hỏi. “Nhưng đó là gì thế?”

Những sắc màu trên bức tranh ấy không hề có chút trật tự nào, tất cả chỉ là màu sắc. Có lẽ anh thấy vài đường nét mờ ảo, nhưng đó là khi anh tập trung để đoán xem đó là gì, rồi lại nhận ra đường nét của chúng quá mờ nhạt, mờ nhạt đến nỗi không thấy được đó là hình thù gì. Màu sắc được dùng vô cùng phức tạp, tuy phần lớn là màu sáng nhưng lại đem đến cái cảm giác mờ đục, khó mà nói được chúng có đẹp hay không. Cho dù chỉ là màu sắc hòa vào nhau thì bức trang này cũng không thể khiến người ta cảm thấy đẹp, cũng như không hề có kết cấu gì.

“Là khung cảnh gì đó à?” Hirose khỏi một cách bối rối.

Mắt Takasato mở to. “Vâng.” Cậu khẽ cười, một nụ cười gần giống với nụ cười thật sự.

“Ở đâu thế?” Hirose tỏ vẻ hứng thú.

Takasato lắc đầu. “Em không nhớ.”

“Không nhớ mà em vẫn vẽ được ư?” Hirose hỏi một cách lịch sự.

Takasato ngần ngại, tỏ vẻ tập trung hơn rồi gật đầu. “Vâng.”

“Tại sao?”

“Em nghĩ, nếu vẽ được thì em sẽ nhớ ra.”

“Ra vậy.” Hirose trả lời.

Đứa trẻ này luôn khiến anh ngạc nhiên. Hirose rời khỏi chỗ Takasato, lòng đầy ngổn ngang, anh chợt nhớ ra những lời của Tsuiki, cậu ấy đã từng biến mất và bỗng dưng xuất hiện trở lại một năm sau đó, chẳng nhớ gì.

Hirose quay lại nhìn Takasato, anh thật sự muốn hỏi liệu đó có phải khung cảnh cậu đã từng thấy qua trong thời gian bị biến mất không, nhưng lại lập tức ngăn mình lại. Anh không thể hỏi một điều mình chưa cân nhắc cẩn thận cũng như không thể hoàn toàn tin vào điều Tsuiki nói, mà cho dù chuyện ấy đáng tin thì cũng không nên hỏi một câu khiếm nhã như thế.

“Đúng là kỳ lạ.” Hirose lẩm bẩm.

Nếu Takasato ta thật sự biến mất và không nhớ được những gì xảy ra trong khoảng thời gian ấy, giống như một người tự quên đi phần ký ức về khoảng thời gian đau khổ của mình. Nhưng Takasato vẫn mong muốn nhớ lại, điều đó khiến Hirose ngạc nhiên.

Con người là một sinh vật rất dễ bị tổn thương. Cái giọng điệu của Tsuiki tiêu biểu cho việc ấy. Takasato từng biến mất nên cậu ấy hơi kỳ lạ, và vì khác người nên cậu ấy không thể làm người khác có cảm giác tốt về mình.

Nếu một người cố tình giấu đi những điều mình yêu và ghét thì người khác vẫn cảm nhận được những thứ ấy. Nhưng Takasato không hề để tâm đến những việc như vậy. Cậu ấy có thật sự muốn xóa đi cái danh mình đã từng ‘biến mất’ không? Cậu ấy có từng nghĩ sẽ hoàn toàn vứt bỏ cái quá khứ ấy không? Cậu ấy có từng mong muốn hoàn toàn quên đi những việc đã qua không? Và liệu sự việc được gọi là ‘biến mất’ ấy có thật sự tồn tại không?

oOo

Suốt buổi học, Takasato cứ im lặng vẽ. Lâu lâu cậu lại dừng lại, dường như suy nghĩ một chút rồi vẽ tiếp hoặc đơn giản là lấy thêm màu. Điều duy nhất Hirose có thể hiểu về bức tranh này, khi anh nghĩ lại, là nó rất quan trọng với Takasato.

2.4[]

Tiết thứ năm của ngày thứ năm kể từ khi Hirose bắt đầu thực tập là giờ tự học, tất nhiên, chủ đề lần này là Đại hội Thể thao chỉ còn một tuần nữa là đến. Sau vào lời cảnh báo đơn giản, tất cả những việc học sinh lớp 11-6 phải làm chỉ là đứng qua một bên và lắng nghe lớp trưởng phân công công việc.

Vì không có giáo viên trên bục giảng nên cả lớp đều nói chuyện riêng khi buổi họp diễn ra. Đến khi mọi người phải quyết định xem sẽ tham gia môn nào và phân công nhiệm vụ ra sao thì cả lớp đã thành cái chợ.

Hirose đứng đằng sau quan sát toàn bộ lớp học. Takasato không tham gia trò chuyện, cậu bị cô lập khỏi phần còn lại của lớp, tựa như không khí xung quanh cậu hoàn toàn khác biệt. Không ai đến trò chuyện cùng cậu cũng như cậu không hề chủ động bắt chuyện với những học sinh khác, cậu cứ ngồi đó, quan sát mọi người bàn bạc. Thái độ của những học sinh khác cũng giống như cậu không hề tồn tại.

Sau khi cuộc họp đi đến hồi kết, tất cả môn thi và người tham dự đều đã được quyết định, trưởng ban tổ chức Gotanda đếm tên và số lượng học sinh tham gia mỗi môn trên bảng để xác nhận lại và bất chợt nhận ra một việc.

“Hả? Còn thiếu một người.”

Hirose biết đó là Takasato, nhưng anh không nói gì, Takasato cũng vậy. Những đứa ngồi bàn trên liền thì thầm vào tai Gotanda và cậu ngập ngừng nhìn về phía Takasato,

“Takasato, cậu có muốn tham gia môn nào không?” Giọng của Gotanda có vẻ hồi hộp.

Takasato chỉ trả lời đơn giản: “Không.”

Gotanda ngại ngùng nhìn Takasato từ phía bảng đen. “Chỉ còn mỗi môn chạy 200 mét. Được không?”

Takasato gật đầu, gương mặt cậu không hề có chút cảm xúc nào. Gotanda thở phào nhẹ nhõm.

Hirose quan sát tất cả và cố gắng nắm bắt bầu không khí của cả lớp. Takasato bị cô lập, những học sinh khác đều cư xử như cậu không tồn tại. Điều kỳ lạ là đằng sau đó không hề có ác ý, không đứa nào cố tình cô lập cậu cả, tất cả dường như chỉ né tránh Takasato.

oOo

Sau đó, tất cả học sinh rời phòng học và bắt đầu làm những việc mình đã được phân công. Theo thể lệ, học sinh từ lớp 10 đến lớp 12 được chia làm ba đội theo chiều dọc để so tài trong Đại hội Thể thao. Lớp 5 và 6 của các khối lớp được nhập chung lại thành một đội, được gọi là Quân Xanh. Tiết thứ năm của ngày thứ sáu là buổi tự học đối với toàn trường nên học sinh lớp 10 và 12 cũng thường xuyên ra vào lớp.

Thầy Goto ngáp dài khi vừa về đến văn phòng khoa, trong khi đó Hirose vẫn ở lại lớp, lơ đễnh quan sát lũ học sinh vừa làm việc vừa trò chuyện.

“Thầy Hirose, nếu rảnh, thầy có thể giúp chúng em được không?”

Bị gọi như thế nên Hirose đành cười trừ. “Vậy thầy có thể làm gì?”

“Cắt cái này.”

Một học sinh đưa cho anh vài tờ giấy báo, có lẽ để làm mô hình giấy. Takasato cũng ngồi gần đó và đang cắt thứ gì đó theo phân công.

“Ồ, cả thầy Hirose cũng được tuyển vào luôn à?”

Hirose ngẩn đầu lên và thấy Hashigami học lớp 12 đang thò đầu vào.

“Giáo viên thực tập cũng phải làm cả mấy việc này?”

“Dù gì học hành lúc nào chẳng cực khổ… À, ở đây ai phụ trách đội cổ vũ thế?” Hashigami vừa nói vừa nhìn những học sinh còn lại trong lớp.

Một đứa giơ tay lên và Hashigami trao lại danh sách các hạng mục và dặn dò cậu ta sau giờ học phải ở lại trường để trao đổi về việc của đội cổ vũ.

Takasato gật đầu và nhận lấy một mảnh vải. Hashigami liền nhìn về phía cậu. “Cậu là Takasato?”

“Vâng.” Cho dù là giáo viên thực tập hay đàn anh thì thái độ của Takasato cũng không hề thay đổi, gương mặt vô hồn ấy chỉ đơn giản nhìn lại Hashigami.

“À…” Hashigami trả lời, tỏ vẻ thú vị hơn. “Anh nghe nói khi còn nhỏ, cậu đã từng bị thần ẩn?”

Không thể nào diễn tả được sự thay đổi diễn ra khắp phòng học lúc này, Hirose cảm thấy như một sự lo lắng lập tức tràn khắp những học sinh ở đây. Một vài giây sau, mọi người liền quay lại làm việc và tỏ ra như không hề có chuyện gì xảy ra, nhưng tất cả đều mang cái vẻ cố tình nhìn về hướng khác khi phải đối diện với một chuyện khó xử.

“Thật không?” Giọng Hashigami đầy vẻ tò mò.

Takasato chỉ im lặng gật đầu.

“Không phải bắt cóc à? Anh nghe nói cậu không nhớ gì cả, thật ư?”

“Vâng.” Takasato trả lời đơn giản, cậu cũng không hề tỏ vẻ đặc biệt khó chịu.

“Vậy đó gọi là mất trí nhớ phải không? Không thể tin được…”

Đó là lần đầu tiên Takasato nhíu mày. Tuy cậu không tỏ ra không vui nhưng ai cũng biết cậu không thích nhắc đến chủ đề này.

“Bị UFO bắt cóc? Chắc cậu cũng nghe nói gần đây có khá nhiều chuyện như vậy xảy ra. Người ngoài hành tinh thí nghiệm trên cơ thể một vài người xong thì xóa toàn bộ ký ức rồi trả họ về.”

Takasato mở miệng, đó là lần đầu tiên Hirose thấy cậu chủ động trong một cuộc trò chuyện. “Anh nghe ai nói thế?”

Hashigami nghiêng cằm và không do dự nhìn về phía Tsuiki.

Đồ ác độc! Hirose thầm nghĩ.

Bất chợt, anh nghe thấy tiếng ghế ngã mạnh xuống đất và ngây người ra. Anh lập tức quay về phía nơi phát ra tiếng động và nhận ra thái độ của Tsuiki đã hoàn toàn thay đổi, cậu ta cũng đã đứng hẳn lên.

“Không phải tôi.”

Gương mặt kinh hoàng của Tsuiki khiến mọi người kinh ngạc.

“Làm ơn tin tôi đi! Không phải tôi mà!” Tsuiki kiên quyết phủ nhận.

Hashigami cười. “Vậy thì còn ai vào đây?”

“Không phải tôi! Tôi không nói gì cả!”

Takasato cúi đầu, lông mày cậu khẽ nhíu lại, nhưng vẫn không giúp người ta biết cậu đang cảm thấy thế nào.

“Không phải tôi, thật đấy, Takasato.”

Hashigami ngây người nhìn Tsuiki chạy khỏi phòng học.

“Thằng đó bị sao thế?”

Hirose cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tại sao Tsuiki lại bất chợt thay đổi và tỏ ra lo lắng đến thế? Lúc ấy, anh cũng nhận ra nét mặt của những học sinh khác trong phòng cũng vô cùng kỳ lạ.

Tất cả đều hồi hộp, và hơn hết là bọn chúng đều cố che giấu cảm xúc của chính mình, tỏ vẻ như không nhận ra phản ứng kỳ lạ của Tsuiki. Hirose có cảm giác chúng như những người qua đường tỏ ra dửng dưng khi nhìn thấy một tay say xỉn quậy trên xe lửa vì không muốn dây vào hắn.

Hirose nhìn Takasato, gương mặt cậu lại vô cảm như trước. Trông cậu không giống như một đứa bên ngoài tỏ ra ôn hòa nhưng bên trong hung dữ, cũng không giống loại người có thể làm người khác sợ hãi.

“Cái thằng Tsuiki này, càng ngày càng kỳ cục.” Hashigami lẩm bẩm. Nhưng tất cả những học sinh trong lớp đều không chú ý đến cậu.

2.5[]

Sau giờ học, sân trường vẫn không hề im ắng. Một nhóm học sinh đang đứng trước cửa sổ văn phòng khoa Hóa, chuẩn bị tấm bảng trong khi độ cổ vũ của Quân Đỏ đang tập luyện. Lớp 11-6 cũng đăng ký ở lại trường. Thầy Goto thảnh thơi vẽ còn Hirose thì vùi đầu vào báo cáo thực tập.

Lúc ấy, Gotanda của Hội Học sinh hoảng hốt chạy vào.

“Thầy ơi, có bạn bị thương.”

“Bị thương? Ai?”

“Tsuiki.”

Cây bút trên tay Hirose bất chợt rơi xuống.

“Tsuiki? Có chuyện gì thế? Đánh nhau à?” Hirose lo lắng hỏi, anh vẫn chưa thể quên được cái khung cảnh kỳ lạ khi ấy.

Gotanda thình lình lắc đầu. “Khi chúng em đang làm một tấm bảng thì chân cậu ấy bị cứa vào cưa.”

“Vậy à…” Chẳng hiểu sao Hirose lại thở phào nhẹ nhõm.

“Có nặng không?” Thầy Goto hỏi.

Gotanda nhún vai, ra vẻ không nghiêm trọng lắm. “Chúng em đã đưa bạn ấy đến Phòng Y tế rồi, cũng không chảy máu gì nhiều.”

“Để thầy đến xem xem.” Hirose đứng dậy, thầy Goto cũng gật đầu với anh.

oOo

Khi Hirose và Gotanda cùng chạy đến Phòng Y tế thì Tsuiki đã về nhà.

“Em ấy về rồi ư?”

Nếu Tsuiki có thể tự mình về được thì chắc chắn đó không phải là một vết thương nặng, Hirose cảm thấy như một gánh nặng vừa được dỡ bỏ khỏi vai mình, nhưng anh cũng chưa thể nhẹ nhõm hơn.

Thầy Totoki, bác sĩ trường cười khổ. “Tôi cũng không rõ thế nào, nhưng em ấy đã vội về nhà.”

Bác sĩ trường thời Hirose vẫn còn học tại đây đã về hưu và Totoki là một trong số ít giáo viên Hirose không biết.

“Thật ra vết thương của Tsuiki cũng không nặng đến mức phải khâu lại, nhưng tôi đã khuyên nó nên đến bệnh viên.”

“Vâng…” Hirose vẫy tay với Gotanda, cậu vô thức cúi đầu và rời Phòng Y tế, rồi anh khẽ gật đầu với Totoki. “Đã làm phiền anh.”

“Không có gì.” Totoki mỉm cười, anh chỉ lớn hơn Hirose vài tuổi. “Cậu có muốn uống trà không? Việc thực tập thế nào rồi?”

“Dễ hơn em nghĩ một chút.”

Hirose làm theo hướng dẫn của Totoki và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Totoki pha một ly Chilled Barley một cách thành thục.

“Thầy Hirose dạy môn gì?”

“Khoa học… À, Hóa học.”

“Giáo viên hướng dẫn của cậu là thầy Goto phải không?”

“Vâng ạ.”

“Có khó lắm không? Tôi nghe nói thầy ném tất cả học sinh cho giáo viên tập sự.”

“Vâng.” Hirose cười xã giao khi anh cầm tách trà lên.

“Thầy Totoki cũng ở lại trường làm thêm à?”

“Khi sắp đến Đại hội Thể thao hay Lễ hội Văn hóa, tôi thường phải ở lại cho đến khi học sinh cuối cùng ra về, phòng khi có việc cần.” Totoki mỉm cười và ngồi xuống.

“Mấy đứa trẻ thời này quả thật vụng về. Khi nãy…” Totoki vừa nói vừa nhìn về phía quyển sổ trên bàn. “Tsuiki phải không? Nó nói đã dùng chân chống tấm bảng và cưa một cách cẩn thận.”

“Dùng chân à?”

“Dùng đầu gối để đỡ tấm bảng, kết quả là bị cứa vào ống khuyển. Tất nhiên việc dùng chân đỡ tấm bảng cũng không hay ho gì cho lắm nhưng cái đứa phụ trách cưa cũng thật là hậu đậu.”

Hirose lại nhìn Totoki. “Không phải em ấy tự làm mình bị thương sao?”

“Không. Còn có những đứa khác giúp nó cưa.”

“Anh có biết tên đứa nào cầm cưa không?” Hirose hỏi.

Totoki lại ngập ngừng nhìn quyển sổ của mình. “Chắc là đứa đã đưa nó đến đây. Để xem nào, Seta.”

Hirose thở dài.

“Sao vậy?”

Nghe Totoki hỏi thế, Hirose lập tức lắc đầu. Totoki cúi đầu nghi ngờ. “Thật ra cũng không tệ lắm. Đứa học sinh lớp 12 đến trước đó đã bị cả cây đinh cắm vào bàn tay.”

“Lớp 12?” Hirose có cảm giác bất an.

Totoki gật đầu. “Chẳng biết nó nghĩ gì mà laị đóng cả cây đinh năm phân vào tay mình. Tôi cũng không biết nó dùng loại búa gì mà làm được việc ấy.”

“Nó…”

Totoki lại gật đầu. “Tôi đã đưa nó đến bệnh viện ngay, nó đã dùng một cây đinh cũ, điều tôi sợ nhất.”

“Ý em không phải thế.” Ngay cả Hirose cũng cảm thấy suy nghĩ của mình kỳ lạ, nhưng anh muốn biết tên cậu học sinh đó. “Tên em ấy là gì?”

Totoki tròn mắt rồi mở cuốn sổ ra lần thứ ba. “Hashigami, lớp 12-5.”

2.6[]

Trên đường quay lại văn phòng khoa, Hirose không biết phải làm thế nào.

Tsuiki và Hashigami, có gì đó không ổn. Tuy biết việc ấy cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt nhưng anh vẫn cảm thấy chúng như một chuỗi sự kiện: Hashigami, đứa học sinh nóng nảy, Tsuiki vội chạy đi… và Takasato.

Từ khu văn phòng chính, nơi tọa lạc Phòng Y tế, Hirose về thẳng khu lớp học đặc biệt. Anh chậm chạm leo lên cầu thang của khu văn phòng, đến tầng ba. Một chiếc chiếu nghĩ nằm giữa những bậc thang, nơi cầu thang rẽ hướng lên trên. Trên bức tường chỗ là một cửa sổ lớn, kéo dài từ sàn đến trần nhà. Qua tấm cửa sổ, anh có thể thấy sắc màu hoàng hôn đang phủ xuống toàn bộ ngôi trường. Anh nhìn về phía những phòng học xếp thẳng hàng của khu lớp học bên tòa nhà đối diện, ở giữa là sân trường và bãi cỏ.

Những cánh cửa sổ trên hành lang tạo thành một hàng kính ngang. Phần lớn các lớp học đều còn sáng đèn. Khi đưa mặt đến sát cánh cửa kính, anh có thể nhìn thấu khu lớp học, những học sinh đi lui tới trên hành lang, và ngay cả những đứa đang làm việc phía sau những cánh cửa để mở của các phòng học.

Hirose quên mất tâm trạng lo âu của mình và bất chợt nở một nụ cười vô tư lự. Sự náo nhiệt mà Đại hội Thể thao đem lại đã khiến học sinh toàn trường làm việc như những con chuột chăm chỉ, điều ấy khiến anh mỉm người. Khi đang ngắm nhìn đám học sinh, ánh mắt anh dừng lại ở một đứa trẻ đang đứng gần cửa sổ ở phía cuối tòa nhà.

Giữa không khí bận rộn này, chỉ có một người hoàn toàn không di chuyển. Cậu ta đứng trước một cánh cửa sổ ở tầng hai và có vẻ như đang nhìn xuống bãi cỏ.

Hirose chớp mắt rồi nhắm mắt lại, sau đó mở to mắt ra và nhìn về phía góc xa ở tầng hai ấy. Anh đưa tay lên chùi tấm kính cửa sổ và ghé mắt lại gần hơn.

Khoảng cách giữa hai tòa nhà không đủ gần để anh có thể nhìn rõ mặt cậu học sinh nọ, nhưng Hirose có thể thấy có hai cánh tay đang ôm lấy vai cậu ta, đó là một đôi tay trần. Đồng phục mùa hè vốn ngắn tay nên việc để lộ cùi chỏ là chuyện bình thường. Tuy nhiên, đôi tay trần trên vai như ôm lấy cậu học sinh ấy từ phía sau. Lúc đầu, Hirose cho rằng cậu ta quay lưng về phía ai đó, nhưng anh không thể thấy đầu cũng như phần thân thể còn lại của người ấy, chỉ mỗi đôi tay đặt trên vai cậu học sinh nọ.

Hirose không thể tin những gì mình đang chứng kiến. Tại sao anh không thể thấy đầu và vai của chủ nhân đôi tay kia. Phần trên của nó dường như đặt cả lên vai cậu học sinh nhưng nhìn thế nào cũng không thấy gương mặt phía sau. Tư thế của cậu học sinh nọ như không hề cảm thấy trọng lượng gì trên vai mình, đôi tay ấy như mọc ra từ phía sau cổ và treo lủng lẳng trước ngực cậu. Một vài học sinh khác nhanh chóng rảo bước ngang qua, không đứa nào trông số chúng cảm thấy khác thường.

Khi Hirose nhìn lại, cậu học sinh nọ đã quay qua một bên. Chỉ mỗi đầu quay về phía đó, cậu ta đang nhìn hai học sinh khác.

Hirose chỉ biết thở dài, lại là mấy trò nghịch ngợm. Chắc nó đã dùng dạo cụ cho cuộc thi hóa trang, phần khi nổi tiếng nhất của lễ hội này, treo trên vai mình để đùa nghịch, rồi mấy đứa khác thấy nên đã nhắc nhở.

Cậu ta nói gì đó và quay lưng về phía cửa sổ. Trong khoảng khắc ấy, khi cậu quay lại, hai cánh tay dường như rụt ra sau và biến mất, tất cả quá trình diễn ra như một con rắn thu mình lại rồi trườn đi. Tất nhiên, đằng sau vẫn không hề có ai và cậu học sinh ấy cũng rời cửa sổ.

oOo

Hirose ngây người một lúc. Anh áp trán vào cánh cửa kính và hình dung lại những việc đã xảy ra.

“Chắc là do khoảng cách.” Hirose tự nói với bản thân mình. “Là do khoảng cách và ánh sáng phản chiếu.”

Giờ đây, giữa không khí tấp nập của việc chuẩn bị cho Đại hội Thể thao, toàn trường đầy mấy thứ thế này, mô hình giấy, quần áo hóa trang và những thứ đội cỗ vũ dùng thoạt nhìn chẳng biết chúng để làm gì.

Có lẽ là những thứ như vậy nên anh mới nhìn nhầm.

Hirose tự nói với mình rồi thở dài. Khí nóng khiến trán anh ướt đẫm mồ hôi, anh buộc mình không được nghĩ về việc ấy nữa và quay đi. Nhưng hình ảnh ấy đã chiếm lấy một góc sâu trong anh.

* * *

Giữa đêm tối, một người đàn ông vội vàng trở về nhà. Gió đêm vỗ nhẹ lên làn da đẫm mồ hôi của ông, khiến chúng càng túa ra thêm.

Ông đã uống một ít và đang đi về dựa theo bản năng của mình, tuy nhiên, bản năng cũng chẳng giúp ông phân biệt được đâu là nhà mình giữa những tòa nhà giống nhau như đúc thế này. Ông đã nhất chuông nhầm vài lần.

Ít ra, ông vẫn còn nhớ được một chút nên lâu lâu lại dừng lại, ngẩn đầu nhìn lên. Những tòa nhà bên ngoài giống hệt nhau xếp thẳng hàng tựa như những bia mộ khổng lồ, ông thỉnh thoảng lại xác nhận lại xem đó có phải là khu nhà của mình không. Số của mỗi tòa nhà 12 tầng này đều có kích thước rất to, sơn màu gạch men và nằm một bên tầng cao nhất, đối diện thang thoát hiểm.

Nhìn đi nhìn lại rồi mà sao vẫn nhầm thế này? Ông thầm nhủ.

Lúc đó, ông chợt nhớ đến con quỷ makuragaeshi.

Ở quê nhà của ông, có một truyền thuyết về makuragaeshi, con quỷ ra ngoài vào ban đêm và di chuyển gối của người ta sang chỗ khác. Mỗi khi ông về nhà bà nội ở quê là quỷ makuragaeshi lại xuất hiện. Buổi sáng thức dậy, ông thường thấy chiếc gối đầu nằm dưới chân mình. Tuy vẫn còn uể oải sau khi mở mắt ra nhưng ông vẫn cảm nhận được vị trí chiếc đệm futon[2] cũng đã thay đổi. Nghĩ lại, ông cho rằng có lẽ tư thế ngủ của mình không tốt nhưng vẫn không thể quên được cái cảm giác bí ẩn hòa cùng khó chịu mỗi khi thức dậy trong căn phòng tatami[3] ở ngôi nhà cũ kỹ chốn quê mùa ấy. Nghĩ kỹ hơn,ông thấy tấm đệm futon cũng không hề bị dịch chuyển trong đêm qua, nhưng những thắc mắc ấy vẫn quẩn quanh trong đầu anh.

Ông cười trừ và đứng lại, nhìn tòa nhà trước mặt và xác nhận lại đây chính là nơi mình cần phải trở về.

Ông tùy tiện gật đầu rồi lại nhìn lên. Trên đường không có ai cũng như khu này cấm xe cộ đi vào. Bước chân ông vang những âm anh thanh loẹt xoẹt giữa con đường vắng, những tòa nhà cao vút cứ như muốn đổ xuống đầu. Ông quay đầu nhìn quanh, cảm thấy hơi choáng váng.

Ông lắc đầu và nhận ra có một ánh sáng trắng trên đỉnh tòa nhà mình đang nhìn lên.

Ánh sáng ấy rất yếu, như một vòng sáng mờ phủ lên mái nhà. Ông chớp mắt vài lần rồi quan sát kỹ hơn và nhận ra có gì đó đang xuất hiện từ giữa vùng sáng ấy.

Quai hàm ông rớt xuống vì ngạc nhiên. Dường như có một con thú bò ra giữa vùng sáng, tuy không rõ nó là con gì nhưng ông biết đó là một con quái vật bốn chân, to lớn hơn chó rất nhiều. Thân thể nó tối đen nên ông không nhìn rõ, nhưng sau lưng nó tỏa sáng mờ ảo.

“Cái quái gì thế?” Ông tự hỏi, nhưng trước khi ông kịp suy nghĩ kỹ hơn thì con quái vật đã phóng vào không khí. Nó chạy băng băng trên nóc nhà, đầu phi về phía trước nhanh như bơi trong nước rồi nhảy qua những tòa nhà cao 12 tầng.

Khi bóng dáng nó biến mất, ông vẫn ngây người đứng đó, nhìn về phía ấy.

Chú thích[]

  1. Hiện tượng thần ẩn (Kamikakushi, 神隠) là một từ dân gian của Nhật Bản chỉ việc một người tự dưng biến mất giống như bị thần thánh mang đi.
  2. Futon là một loại đệm truyền thống của Nhật dùng để trải xuống sàn ngủ.
  3. Tatami là một loại chiếu cổ truyền Nhật Bản được làm bằng rơm, phần lớn dùng để lát mặt sàn nhà theo kiểu truyền thống.

Theo dõi & Thanh chuyển trang

Bỏ theo dõilatest?cb=20190220103837&format=originalbộ truyện này
► Xem lại Chương 1♬   Thập Nhị Quốc Ký (The Twelve Kingdoms)   ♬► Xem tiếp Chương 3
Advertisement