Sonako Light Novel Wiki
Register
Advertisement
https://farm1.staticflickr.com/578/23107072615_6501104edc_o.jpg


Chương 1 - Star Raid

Trước mặt tôi là một nhóm người cùng tuổi xa lạ. Người đó đang ở kia, tôi nghĩ thế, và mặt tôi hiện lên vẻ tò mò

Thực sự thì tôi không hề quan tâm, mà cũng chẳng thể. Chỉ là lúc này người ấy rõ ràng đang rất hoảng loạn, và tôi thực sự muốn cười và chế nhạo cái vẻ mặt ngu ngốc đó.

Kì lạ thay, tôi tìm thấy người đó mà chẳng gặp khó khăn là bao.

Cái khoảng khắc mà ánh mắt của chúng tôi chạm nhau---

Phần 1

Hoa anh đào đang nở rộ, nhuộm cả con đường Shibuya trong màu hồng của sắc xuân.

Một ngày xuân đẹp trời, với mùi hương dịu ngọt thoang thoảng trong gió. Cái thành phố lớn với sự vội vã và tẻ nhạt hằng ngày giờ lại dễ chịu đến lạ, một thứ cảm giác chỉ có thể trải nghiệm vào lúc này.

“Đây chắc hẳn là cái mà người ta gọi là niềm vui của mùa xuân.” Harutora vừa đi vừa nói vui vẻ trên con đường quen thuộc.

Đây là con đường tới cơ sở đào tạo âm dương sư – Học viện Onmyou. Cậu đưa ánh mắt nhìn lên những cây hoa anh đào dọc bên đường - một màu hồng dịu.

Cơn gió thỉnh thoảng lại thổi qua, những cánh hoa rời cành nhẹ nhàng rung rinh trong gió. Cứ như thể là những cánh hoa đang nô đùa mà tận hưởng ánh nắng mùa xuân.

Những bông hoa anh đào Yoshino thanh nhã rơi xuống một màu trắng thuần khiết. So ra thì, Harutora đang mặc bộ đồng phục học viện Onmyou xanh thẫm tối màu giống với y phục của đế quốc Heian-era. Lúc đầu, cậu chưa quen với việc mặc đồng phục học viện Onmyou, nhưng giờ thì cậu đã hoàn toàn cảm thấy thoải mái khi mặc nó.

“Mình còn tưởng một nơi như Tokyo sẽ ồn ào đông đúc với không cảm nhận được sự chuyển mùa nữa cơ…. Nhưng nó không thật sự đúng. Không chỉ có nhiều công viên, mà cái sắc xanh còn hiện diện ở mọi nơi nếu cậu để ý kĩ.”

“Thật không may là sắc xanh này lại do chính con người tạo ra.” Ato Touji đang đi bên cạnh và đáp lại cảm xúc của Harutora . Những từ ngữ thật châm biếm, thể hiện đúng phong cách độc nhất của cậu ấy. Touji cũng mặc đồng phục giống như Harutora và có một cái khăn quấn quanh đầu búi lại mái tóc dài. Mặc dù những lời nói của cậu ấy chua chát, nhưng cái nhìn của Touji vẫn hướng về những bông hoa anh đào trên đầu mình, thay vì nói rằng cậu ấy đang tán thưởng, thì nên nói là những cánh hoa anh đào đang hút lấy ánh nhìn của cậu.

“Đừng khó chịu như vậy. Mặc dù đây là thành phố, nhưng hoa anh đào vẫn đang nở rộ mà” Harutora nói và mỉm cười vui vẻ.

Harutora thích mùa xuân, có lẽ bởi tên của cậu chứa từ “Xuân” (Haru), và cũng bởi vì thời tiết thật dễ chịu và trong lành. Đặc biệt, đây là mùa xuân đầu tiên mà cậu ấy đón kể từ khi đến Tokyo, vì vậy nó tràn ngập cảm giác khoan khoái.

Nhưng thật lòng mà nói, cũng không chỉ vì mùa xuân đến làm tâm trạng Harutora vui vẻ như thế này.

“Harutora! Nếu không nhanh lên thì anh sẽ muộn đấy”

Cô gái đang đi trước hai cậu quay người lại, cảnh báo hai chàng trai đang thong thả đi bộ đằng sau cô.

Khi cô quay lại, cái ruy băng màu hồng buộc mái tóc dài cũng quật về đằng trước, và mái tóc cô cũng đưa hướng về những cánh hoa đang dập dờn trong gió . Những cánh hoa trình diễn một điệu khiêu vũ không tiếng động cứ như thể đang mời gọi mái tóc đen nhảy cùng.

“Anh còn định vui vẻ đến bao giờ, thậm chí anh đã là năm hai? Lễ khai giảng sẽ được tổ chức hôm nay khi mà chúng ta đến nơi, vì vậy đừng có nghĩ đến việc bị muộn học trước mặt các học sinh mới đấy nhé” Sự thiếu kiên nhẫn đang hiện lên trên mặt cô khi mà cô nghiêm túc mắng cậu.

Tính cách trẻ con của cô không bao giờ khá hơn, và cô thể hiện một khuôn mặt ngượng ngùng cùng với sức quyến rũ đầy nữ tính. Đôi mắt trong sáng của cô tỏa ra một ánh sáng mạnh mẽ, làm sức quyến rũ của cô càng rõ nét hơn. Cô là một cô gái đẹp, tuy nhiên cô lại phải mặc một bộ đồng phục nam màu đen giống như của Harutora và Touji. Cô bị trói buộc bởi cái gọi là “truyền thống gia tộc”, và ngày qua ngày cô phải sống như một đứa con trai che dấu đi cái sự thật cô là con gái.

Cô sinh ra trong gia tộc Onmyoudou danh tiếng, và là người thừa kế tiếp theo của dòng tộc Tsuchimikado - Tsuchimikado Natsume. Cô và con trai của phân gia Harutora là bạn thơ ấu, ngoài ra cậu còn coi cô là chủ nhân của cậu, và cậu là một thức thần cũng theo “truyền thống gia đình”.

“Với lại, chẳng nhẽ anh đã quên điểm số tồi tệ của anh cái hồi anh vừa lên năm hai rồi sao? Thực sự, bây giờ anh không có thời gian rảnh để vui đùa lúc này đâu. Thay vì đó anh cảm thấy khủng hoảng tinh thần chứ.” Natsume nhăn mày, hai tay cô chống lên vòng eo mảnh mai của mình.

Chỉ có Harutora và Touji biết sự thực Natsume là con gái. Họ liếc nhìn nhau sau khi nghe “lời tuyên bố”của Natsume.

"Hah.... Harutora, cậu nghe rồi chứ? Thiên tài 'yêu quý' của gia tộc sẽ không chịu từ bỏ đâu, cô ấy sẽ vẫn cố yêu cầu một thành viên trong phân gia như cậu cố gắng đạt điểm số tốt để không làm mất mặt cái “tên” Tsuchimikado đấy."

“Yeah…….Natsume thực sự khác biệt. Là bạn cùng lớp cả nửa năm trời mà vẫn còn nuôi cái hy vọng đó.”

“Cái này nên gọi là chủ nghĩa lý tưởng hay là ảo tưởng nhỉ?”

“Không Không Không, cậu nên nói em ấy thực sự có ý chí phi thường?”

“Chỉ là cậu ấy chưa nhìn rõ thực tại thôi.”

“Vô lý, đâu phải là hoàn toàn không thể.”

“…..Hai người…..” Trong cơn giận dữ, Natsume lườm vào hai cái người đang phấn khích kia. Đôi lông mày từng dựng lên vì giận dữ giờ lại khẽ run lên.

“Đừng có yêu cầu cậu ta thái quá, Natsume. Không phải Harutora không tự nhận thức được, nhưng cậu ấy lúc đầu chỉ là người "ngoài nghề" và cậu ấy cũng chỉ mới vào học viện Onmyou mới được có nửa năm. Cậu ấy đã xoay sở để vừa đủ lên lớp, và hôm nay cậu ấy có thể chính thức lên lớp còn gì, vì vậy em không thể khiển trách cậu ấy chỉ vì tỏ ra hơi phấn khích.” Toujo nắm lấy cơ hội và xen vào.

“Touji, cậu nói thế có ý gì vậy, tớ tưởng cậu cũng chuyển vào học viện Onmyou giữa chừng như tớ mà”

“Tớ ‘đã lên’ năm hai, khác hẳn cái cảm xúc mà ‘cuối cùng cũng lên được năm hai’ của cậu. Nó giống như một vở kịch có chút thích thú và cái cốt truyện xoắn cả lên”

“Huh, có thật không? Tớ thậm chí cảm thấy hơi xấu hổ khi cậu nói thế đấy.”

“……Tch….. Thật buồn cười, Harutora. Tớ không nghĩ rằng cậu có thể cảm thấy như vậy đấy”

“Cậu đang nói gì thế?”

Touji cười mỉa mai, tặc lưỡi tiếc nuối. Harutora thấy vậy đứng ngây ra, lúng túng, và không thể hiểu ý Touji.

Nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, Natsume bất lực thở dài. “Bakatora”. Rồi cô lẩm bẩm và mỉm cười.

“Nhưng…..”

“Hả?”

“Mọi thứ thật là thú vị. Em chưa bao giờ nghĩ rằng một sự cố bất ngờ lại xảy ra vào ngày thi đâu đấy” Natsume nói và thể hiện sự thành thật và một chút cay đắng. Nhìn thấy vẻ mặt của Natsume và nghe những lời đó, Harutora cũng vô thức đứng thẳng lưng lên

Sau một hồi “……Đúng thật vậy.” Touji cũng thể hiện sự đồng tình trong khi tiếp tục bước đi sau khi khựng lại. “Rốt cuộc thì nó cũng chỉ là một bài thực hành đơn giản, nhưng lại kết thúc bằng thảm họa tinh linh “Dạng Chimera” và Thập Nhị Thiên Tướng. Chúng ta đã bị kéo vào một vụ khủng bố tinh linh, và cuối cùng đến cả “trùm” nổi tiểng như Ashiya Doman cũng xuất hiện gây ra thêm bao nhiêu là rắc rối.

“Ừ, nghĩ lại thì thấy mấy chuyện đó thật đúng là khó tin mà.”

“Với lại”

“Với lại?”

"Một con oni [1] ngu ngốc cũng đã xuất hiện."

Touji nhe răng cười mỉa mia vẻ tò mò của Harutora, và ngay lập tức Harutora cũng đáp lại bằng một nụ cười giống thế.

Bài thi lên lớp của Harutora và những người khác - bài kiểm tra thực hành được tổ chức một tháng trước. Yêu cầu bài kiểm tra là thanh tẩy thảm họa tinh linh do giáo viên tạo ra, nhưng cùng lúc đó, những tín đồ Yakou lại phát động ma thuật gây ra cuộc khủng bố tinh linh trên toàn Tokyo, và bởi vậy cả học viện Onmyou và bộ âm dương sư đã rơi vào hỗn loạn.

Hơn thế nữa, di chứng còn sót lại trong cơ thể Touji từ sau khi tiếp xúc với thảm họa tinh linh – di chứng để lại bởi thảm họa tinh linh – lại một lần nữa phát tác, và con yêu tinh đang ngủ say trong Touji – thảm họa tinh linh “Dạng Quỷ” – phá bỏ phong ấn và thức tỉnh, thậm chí còn khiến cậu để lộ ra dấu hiệu chuyển hoá của thảm hoạ tinh linh

Sau đó, chúng tôi lại còn đụng độ với thành viên của Âm Dương Sư Hàng Đầu Quốc Gia – một trong Thập Nhị Thiên Tướng – người đến đầu tiên để thanh tẩy thảm họa tinh linh, tạo cho chúng tôi cảm giác ức chế. Sau đó, Natsume đã đồng ý với yêu cầu của Cục Trừ Tà, đứng ra giúp đỡ thanh tẩy thảm họa tinh linh di động trên diện rộng. Một trong số những thảm hoạ tinh linh đã trốn thoát, Natsume, Harutora, Touji và những người khác đã phải đối mặt với chúng, giải quyết tình huống nguy hiểm này bằng chính sức của họ. Nó thực sự là một ngày “điên đầu”.

“…..Tớ cảm thấy ngày đó đáng giá hơn cả nửa năm ở học viện Onmyou” Touji nhún vai, thản nhiên nói.

Cuối cùng, thảm họa tinh linh đã được thanh tẩy một cách triệt để trước khi chính phủ ban bố tình trạng khẩn cấp. Ngày hôm sau sự việc lan truyền khắp mọi nơi và rộ lên những tin đồn về nó.

Từ vụ việc đó, Touji không chỉ phong ấn được yêu lại trong người mình, mà nhờ có sự chỉ dẫn của ai đó, cậu đã học được cách điều khiển nó. Thầy giáo chủ nhiệm Ohtomo và cũng từng là một pháp sư trừ tà chịu trách nhiệm việc dạy và coi thi cậu trong bài kiểm tra thực hành.

“…..Sẽ lại có nhiều hơn những bài giảng dạy kỹ năng thực tiễn khi mà chúng ta học năm hai , vì vậy anh sẽ mất mặt nếu không điều khiển được nó đấy.”

“Nếu cậu thực sự không điều khiển được nó thì chỉ mất mặt sẽ không đủ đâu.”

Harutora cười nhăn nhó khi nghe Touji đáp lại.

Harutora không bao giờ sao nhãng trong việc luyện tập các kỹ năng thực tiễn. Là một thức thần, cậu phải bảo vệ chủ nhân của cậu – Natsume, và cậu không nghĩ rằng cậu có thể vượt qua những trở ngại phía trước nếu cậu không luyện tập chăm chỉ.

“Dù sao thì, Natsume, so với lúc chúng ta mới vào trường, chúng ta và Touji đã tiến bộ hơn một chút, em không nghĩ vậy sao? Anh không chắc nội dung chương trình giảng dạy kỹ năng thực tiễn của năm hai là gì, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta sẽ tiến bộ từng bước một, vì vậy em không cần phải lo lắng đâu” Harutora đặt tay sau đầu, ngẩng lên nhìn những bông hoa anh đào và ung dung nói.

Natsume lắc đầu bất lực, nhưng lại nhìn người bạn thơ ấu người có điểm số thậm tệ bằng ánh mắt dịu dàng và không giấu nổi niềm vui. Thậm chí nếu cô có phàn nàn thì cô vẫn hiểu hơn ai hết về việc cậu đã nghiêm túc luyện tập và cố gắng thế nào. Chỉ là hơi đen khi kết quả vẫn chẳng khá hơn.

“Để em báo cho mà biết, Harutora, dù các kĩ năng thực tiễn trong chương trình giảng dạy của năm hai có nhiều đến mấy cũng không có nghĩa là sẽ không hề có lý thuyết. Nhất là, chúng ta sẽ học nhiều vấn đề chuyên sâu hơn nên thời gian học lý thuyết sẽ ngắn đi. Chương trình giảng dạy trước đây thực tế sẽ chả thấm tháp gì nếu đem ra so sánh.

“Huh? Có nghĩa là nó sẽ khó hơn?”

“Chuẩn. Đừng có nghĩ là anh không cần phải lo lắng về năm hai nếu anh chỉ giỏi kĩ năng thực tiễn nhé – như vậy là nhầm to đấy. “Anh, Anh có nghĩ thế đâu....”

Có vẻ như cậu thực sự có ý đó trong đầu. Vẻ mặt của Natsume có chút lo lắng khi nhìn vào vẻ hoảng sợ của cậu

“Kĩ năng thực tiễn,Huh…..” Touji lẩm bẩm. “Tớ cũng tưởng là ít nhất mấy cái đó sẽ không tẻ nhạt như học lý thuyết..... Nhưng nói thật, cho dù cậu có giỏi thực hành ở trường thế nào đi chăng nữa, thì ra ngoài chưa chắc nó sẽ có ích.”

“Vấn đề không phải ở chỗ đó, Anh đang nói điều ngu ngốc gì thế, Touji?” Đôi mắt Natsume mở to hình quả hạnh, chuyển cái nhìn sang Touji. ”Học viện Onmyou như ‘bệ phóng’ cho các âm dương sư chuyên nghiệp, các học sinh ngay sau khi tốt nghiệp học viện sẽ có đủ khả năng để trở thành âm dương sư chuyên nghiệp. Thậm chí có cả những âm dương sư chuyên nghiệp đến Học viện Onmyou để học lớp năm ba đấy. Những bài giảng kĩ năng thực tiễn nói chung là khó kinh khủng.”

Những lời nói của Touji làm cho Natsume đã phải khiển trách cậu. Harutora, người đứng ngoài nghe phải trầm trồ kinh ngạc, gật đầu.

Nói thực. học viện Onmyou có lịch sử lâu đời về việc nuôi dưỡng tài năng trẻ, và cũng có thể được coi như là trường hạng nhất trong hệ thống giáo dục quốc gia.

Trong đội ngũ pháp sư quốc gia, tỉ lệ là học sinh học viện Onmyou cao hơn hẳn các trường khác.

“Điều đấy là chỉ đối với các âm dương sư bình thường….” Touji ném cái nhìn hiểu biết về phía cô nàng Natsume đang ngạc nhiên kia. “Một khi đối đầu với 1 âm dương sư huyền thoại thì cậu học tốt đến thế nào thì cũng chẳng có nghĩa lý gì đâu”.

“Cái đó …..” Natsume chẳng còn gì để nói, còn Harutora thì càu nhàu: ”Ông già đó...” và cau mặt.

Đột nhiên cả ba lại liên tưởng đến cái kết của sự cố. Sau khi thanh tẩy Nue - Thảm họa tinh linh “Dạng Chimera” – một xe limo đen đã xuất hiện từ trong bóng tối ra trước mặt Harutora và mọi người. Lão già trong xe limo đã nói chuyện với cả ba người và xưng tên ngay sau khi Natsume hỏi. Vào lúc đó. lão ta đã xưng tên mình là Ashiya Doman.

“…. Về việc lão ta tự xưng tên mình, rốt cục thì lão đang có mưu đồ gì?”

“Đó thực sự là ông ta?”

“B, Bakatora!!!!” Làm sao có thể được cơ chứ, Ashiya Doman là người từ thời đại Heian mà.”

“Bình thường điều đó là không thể, nhưng…..”

“Nhưng cả trong cái thời này, vẫn có những con quái vật như Thập Nhị Thiên Tướng hoạt động điên cuồng cơ mà, nên ông gì đó không nhất thiết... Em đâu thể phủ nhận điều đó, đúng không?”

"Mấy người đó không hẳn ở cái mức 'hoạt động điên cuồng'..." Natsume thực sự muốn khiển trách lại sự suy xét của Touji, nhưng cô lại nói một cách nhẹ nhàng. Mặc dù lão đã để lại ấn tượng mạnh cho họ , nhưng họ lại chẳng biết gì về lão ta.

Harutora nhăn mày khoanh tay lại.

“Natsume, Bộ Âm Dương Sư vẫn chưa giải thích lão ta là ai, đúng không?”

“Vâng… em đã nhờ Kurahashi-san liên lạc với họ và xác thực với bộ âm dương sư vài lần, nhưng Kogure-san và thậm chí cả Điều tra viên Ma thuật Hirata đều từ chối giải thích cặn kẽ về vấn đề đó”

“Có thể Bộ Âm Dương Sư không nắm nhiều thông tin.” Touji nói. Natsume mím chặt môi và gật đầu.

“Không hẳn là không thể. Chúng ta chắc chỉ có thể nói rằng lão là một âm dương sư hoạt động ngầm và….. lão ta nắm giữ một sức mạnh phi thường.”

Natsume luôn bị gán cho cái mác thiên tài ở học viện Onmyou, nhưng nói thực, cô chỉ là một học sinh và cũng không hoàn toàn độc lập. Dù cô ấy hiểu rằng không thể ước lượng đc sức mạnh của lão ta, nên cũng chỉ đành nhắm mắt đoán đại rằng lão 'mạnh' đến cỡ nào.

“Bất luận thế nào, không cần quan tâm lão ta là thật hay giả, nhưng chắc hẳn lão ta biết gần như chắc chắn rằng hai người là người gia tộc Tsuchimikado – con cháu Abe no Seimei. Nếu lão ta biết thì ngay từ đầu lão đã thận trọng trước khi xuất hiện trước mặt chúng ta và xưng tên Ashiya Doman rồi, và sau đó thì mọi chuyện sẽ không kết thúc dễ dàng như thế. Lão ta chắc chắn sẽ gây nhiều rắc rối cho chúng ta trong tương lai.” Touji nói với ánh mắt nghiêm trọng.

“…….”

“Đương nhiên rồi, lão ta không thể không biết được Natsume là hiện thân của Tsuchimikado Yakou.

“…… Có vẻ vậy” Natsume đáp lại cay đắng.

Tsuchimikado Yakou là trưởng gia tộc Tsuchimikado trong Thời kì Cuộc chiến Thái Bình Dương, và là người khai sáng ra âm dương thuật hoàng gia hiện đang chính thức được sử dụng như âm dương thuật cơ bản. Nói cách khác, ông là cha đẻ của nền ma thuật hiện đại, một pháp sư thiên tài. Mặt khác, chắc bởi vì đã thất bại trong một nghi thức ma thuật mà ông bị coi như là tội phạm đã mang đến sự xuất hiện thường xuyên của thảm hoạ tinh linh.

Theo lời ‘đồn đại’ từ bên ngoài, thì Natsume là hiện thân của Tsuchimikado Yakou. Chính bản thân Natsume cũng không chắc chắn về sự thật đó, nhưng cô đã phải chịu nhiều ‘cay đắng’ từ tin đồn và thường có những kẻ cuồng tín Yakou điên rồ cố gắng tiếp cận cô. Và đó cũng là lý do tại sao Harutora phải tích cựu luyện tập để có thể bảo vệ Natsume.

“Một ngày nào đó, em sẽ phải đối mặt với Ashiya Doman – như là tổ tiên của mình. Chỉ nghĩ đến đã làm em ớn lạnh rồi.” Natsume nói với sự thư giãn gượng gạo.

Thật lòng mà nói, đối thủ là pháp sư hàng đầu, nếu lão ta thực sự thử thách họ điều gì đó thì Natsume và những người khác khó lòng mà qua được. Điều duy nhất họ mong chờ là từ những tổ chức nơi họ thuộc về…. Lúc này, họ chỉ có thể đặt niềm tin vào học viện Onmyou sẽ đến và giúp họ.

“Ừm, sao cũng được – đừng suy nghĩ quá nhiều về điều đó.”

Harutora vang giọng, nhếch mép cười với hai người đằng sau cậu. “Phiền thật, nhưng suy sụp như vậy thì chẳng có ích gì. Quan trọng hơn hết là chúng ta nên tập trung vào những gì chúng cần làm lúc này.”

Vừa lúc đó, một cánh hoa anh đào bay nhẹ nhàng trong gió, khẽ rơi xuống trên đầu Harutora. Touji bỗng chợt như dịu đi phần nào, một nụ cười gượng hiện ra trên đôi môi của cậu.

“…..Hoa anh đào thực sự rất hợp với cậu , Harutora”

“Hử, Cậu….Cậu đang nói gì thế?”

“Tựa như một vườn hoa hay tiệc ngắm hoa vậy”

Trước sự chọc ghẹo của cậu bạn thân của mình, Harutora chỉ biết chớp mắt ngơ ngác với một cánh hoa vương lại trên đầu mình.

Natsume cũng thả lỏng, cười gượng và nói: “…..Đúng thật là vô ích khi nghĩ quá nhiều”

nhưng vì bi quan mà đánh mất sự đề phòng thì cũng chẳng có nghĩa lý gì cả. Tốt hơn là chinh phục cái thử thách trước mặt hơn là trở nên lo âu hay thậm chí từ bỏ chỉ vì những thứ vô nghĩa hay những điều mà họ chẳng thể làm gì hơn.

“A, chết rồi! Bây giờ không phải là lúc để nói về những chuyện như thế này”

“Có gì không ổn à, Natsume, sao em phải cuống lên như thế”

“Bakatora! Anh mới cần cuống lên đấy! Chúng ta sẽ muộn nếu mà cứ lề mề thế này”

Natsume thét lên, hối hả chạy tức tốc. “Hử?” Harutora lấy điện thoại ra kiểm tra giờ, và khuôn mặt cậu cứng đờ ra. Cùng lúc đó, Touji đã đuổi theo Natsume đang chạy trước mình.

“Chờ tớ với, Natsume! Touji!”

“Ôi không! Chúng ta sắp sửa muộn vào ngày đầu tiên của học kỳ mới!”

“….Cứ cúp cái lễ khai giảng thôi.”

“Không! Làm thế nào thành viên gia tộc Tsuchimikado có thể đến muộn hay bỏ lễ khai giảng được chứ?”

“Well, Harutora đã chuẩn bị tâm lý để trượt kỳ thi và ở lại học phụ đạo ”

Natsume chằng còn đủ sức để khiền trách lại lời chêu trọc Touji nữa, cô cố chạy trên con đường hoa anh đào với một cảm xúc max ‘thốn’. Touji chạy đằng sau còn Harutora thì đuổi theo cả hai.

Ánh nắng mùa xuân đang trở nên sáng sủa hơn.

Cả ba người họ đều không biết cái kết của mùa xuân đang ở trong học viện Onmyou, và chờ cả ba người họ với một nụ cười tươi như ông mặt trời.

Phần 2

Lễ khai giảng được tổ chức dưới sàn tập luyện ở phần dưới học viện.

Sân tập theo như thường lệ thì được dùng cho việc luyện tập phép thuật cấp 1, và nó được xây như một sân thể thao lớn, với người xem bao quanh khu vực chính giữa. Học sinh học viện Onmyou được xếp thành bốn nhóm trên sàn rộng bằng ba hay bốn sân bóng rổ, những người như cha mẹ hoặc họ hàng có thể trông thấy từ ghế khán giả.

Có những đàn tế được dựng lên bên trong sàn và được sử dụng như bục phát biểu trong lễ khai giảng. Hiện giờ, một giảng viên đang có bài phát biểu với các tân học sinh.

Harutora và Touji chuyển đến học viện Onmyou vào mùa hè, do đó năm nay là năm đầu tiên họ tham dự lễ khai giảng, và đây cũng là đầu họ nhìn thấy toàn bộ học sinh học viện Onmyou cùng tập hợp lại.

Nhóm các tân học sinh đứng trước bục phát biểu, học sinh năm ba ở bên phải còn học sinh năm hai ở bên trái. Harutora ngồi giữa Touji và Natsume đang nhìn về phía các tân học sinh với vẻ mặt lo âu.

“….Harutora, ngừng nhìn xung quanh đi”

“Uh…. Bộ em không thấy lo lắng à?”

Những học sinh có thể vượt qua được trở ngại của kỳ thi đầu vào học viện Onmyou là những học sinh có thành tích cá nhân vượt trội hơn cả trong số học sinh có mục tiêu trở thành âm dương sư. Mặc dù Harutora đang dần dần tự tin hơn, nhưng rốt cuộc cậu mới chỉ ở trong cái “thế giới” được nửa năm, và cậu vẫn không thể xóa bỏ được ý nghĩ rằng mình chỉ là kẻ “ngoài nghề”. Về một mặt, Harutora cũng rất muốn biết thực lực của “đàn em” mới, cậu cũng không thể không lo lắng liệu bản thân đã đủ trình độ để gia vẻ đàn anh của chúng hay chưa."

...Dĩ nhiên là em có lo lắng rồi…..

Cậu sẽ chắc chắn ko thắng nổi đàn em về mặt kiến thức, nghĩ về điều đó lại làm cậu sợ hãi hơn.

“Nhưng…”

“Hm?”

“Những học sinh mới năm nay trông căng thẳng bất thường. Tuy em không cảm nhận được, nhưng có vẻ ánh mắt của những các em thể hiện rõ điều đấy.” Natsume ngẫu hứng nói.

…Căng thẳng?

Harutora đặt ánh mắt lên các học sinh mới lần nữa – và để ý rằng thực sự có sự phân chia cảm xúc rõ rệt giữa các học sinh – đặc biệt là những học sinh đứng gần hàng đầu tiên – có vẻ mặt rất lo lắng.

Có phải là do đứng trước người đang phát biểu? Nhưng không chỉ có vẻ mặt căng thẳng, những học sinh đó trông như là đã chuẩn bị sẵn sàng bỏ của chạy lấy thân khi mà tôi để ý.

Tại sao…?

Cậu không thể nhìn ra lý do bởi vì cậu đứng cách khá xa, vì vậy Harutora đang tự hỏi, nhưng cậu vẫn chẳng tài nào hiểu được cái tình cảnh này. Ngoài ra, cũng không chỉ là do những học sinh mới đang làm cậu lo lắng.

“Natsume. Có phải em nói là những giờ học thực hành sẽ tăng lên khi chúng ta bắt đầu năm hai và chúng ta có cả tiết với năm ba, phải chứ?”

“Đúng, em có nói vậy.”

“Học viện Onmyou không hề có hoạt động câu lạc bộ nào, và như vậy cũng có nghĩa là sẽ không có cơ hội cho các học sinh năm nhất làm quen hay trao đổi với các “senpai”, chẳng nhẽ em ko quan tâm về điều đấy?” Sau khi nói vậy, Harutora hướng ánh mắt về phía nhóm học sinh năm ba. ”Họ thuộc hạng nào vậy….. Phép thuật của họ mạnh hơn chúng ta bây giờ rất nhiều, phải không?”

“….Em cũng ko chắc họ có những loại phép thuật nào. Thành thật, năm hai là năm nhiều học sinh chọn từ bỏ.”

“Không phải chứ?”

“Suỵt ttttt… Im lặng nào, đừng có hét lên thế?”

“Anh xin lỗi…. Nhưng, sao nhiều người phải rời đi đến vậy?”

“Bởi vì các giờ học thực hành ngày càng tăng.” Natsume nhỏ giọng, khẽ đáp lại câu hỏi của Harutora. “Nói thực, cái “nghề” như âm dương sư dựa phần lớn vào năng khiếu bẩm sinh. Dù anh có hiểu bài, thì “sự khác biệt” về năng khiếu ngay lập tức lộ rõ khi mà có giờ học thực hành. Dĩ nhiên, cũng không phải là không thể tạo ra sự khác biệt nhờ luyện tập chăm chỉ. Nhưng không đơn giản là cứ tiếp tục “try hard” sau khi thực sự thấy rằng khả năng của mình không bằng người khác."

Sau khi nghe về sự thật tàn nhẫn mà Natsume đưa ra, mặt Harutora có chút tái đi. Nhưng mà chỉ sau khi nghe Natsume nói, để ý thì đúng là có ít học sinh năm ba hơn so với năm hai. Số học sinh nhập học mỗi năm không thay đổi nhiều, sự thật có lẽ đúng như lời Natsume nói, đã có một số học sinh từ bỏ trước khi lên năm ba.

Harutora thực sự cảm thấy phiền lòng khi mà “năng khiếu” âm dương sư được kể đến. Harutora quả thực bẩm sinh đã không có năng lực nhìn thấy “tinh linh”, thứ gần như là “khả năng” quan trọng nhất để phân biệt âm dương sư với người khác. Bởi vì cậu thiếu mất cái khả năng này, nên cậu chỉ học ở một trường cao trung bình thường mặc dù cậu là thành viên của phân gia của gia tộc danh tiếng Tsuchimikado, và cậu chưa một lần tiếp xúc với ma thuật kể từ hè năm trước.

Hiện giờ, Harutora đã có thể nhận ra được linh quang, điều đó chắc hẳn là do ma thuật của Natsume đã sử dụng lên cậu.

Bên dưới mắt trái của Harutora là một ký hiệu ngôi sao năm cánh. Đó chính là hình mà Natsume đã vẽ khi chỉ định cậu là thức thần của cô, và cũng đồng thời là thứ đã giúp Harutora, người không có năng lực nhìn thấy “tinh linh” , nhận ra linh quang. Do đó, cũng có thể nói rằng Harutora sẽ không có khả năng trở thành âm dương sư nếu không nhờ trở thành thức thần của Natsume.

Bất chấp ý chí có kiên cường thế nào, năng lực đó vẫn là thứ quyết định sức mạnh.

Có lẽ trường hợp như vậy cũng thường thấy, nhưng đây là trường hợp rất đặc biệt đối với một pháp sư. Và đó cũng là nguyên do chính mà cả thế giới tin rằng cộng đồng phép thuật không chấp nhận một người “ngoài nghề”.

“…Và do cả nội dung giờ học thực hành học viện Onmyou cũng cực khó. Những học sinh năm ba hiện tại đều là những người đã từng được đặt dưới các thử thách của giờ học đó mà không hề bỏ cuộc, những người mới lên năm hai không thể đem ra so sánh với họ được. Mặc dù họ chưa được chứng nhận, nhưng họ cũng có thể được coi là những âm dương sư bán chuyên nghiệp."

“….B, Bán chuyên…” Harutora không nổi nuốt nước bọt. Hoc sinh năm ba giờ được xem như nơi tập trung các “thiên tài”, lời khuyên của Natsume lúc họ đang trên đường đến trường thấm sâu vào cậu.

…Mình thực sự không thể lơ là được…..

Tuy nhiên,"... mình ko biết mấy người đó mạnh đến mức nào." Harutora và Natsume lập tức quay lại nhìn Touji khi họ nghe thấy cậu ung dung mà lẩm bẩm như thế. "Khó mà tưởng được lại có nhiều người từng thanh tẩy Nue đến vậy." Không nói đến những học viên mới, mà cả những học viên năm ba chắc chắn cũng y chang. Cậu liếc nhìn hai người họ từ bên bìa và nở một nụ cười tự tin

Harutora và Natsume quay ra nhìn nhau, chữ “quả thật là vậy” hiện ra lên mặt họ, và họ cười phá lên.

“Ừm….Đúng vậy”

Mới được có nửa năm kể từ khi cậu quyết định trở thành âm dương sư, và cậu chắc chắn không thể dừng bước ở đây được.

….Mình không cần phải sợ hãi.

Từ khi cậu chiến đấu bằng tất cả sức mạnh của mình ở đây, cậu đã tích lũy được một ít kinh nghiệm thực chiến mặc dù kết quả không được như mong muốn. Điều mà cậu tự hào nhất là cậu luôn đứng vững mà đối mặt với bất kì tình huống mà cậu gặp phải. Mà dù cậu có thất bại thì cũng chẳng sao cả, tất cả những gì cậu cần làm là chấp nhận kết quả và tiếp tục cố gắng.

Ngay sau đó, tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên. Bài phát biểu của giảng viên chắc là đã kết thúc. Cả ba vội vàng hòa vào tiếng vỗ tay. Họ đã hoàn toàn không hề nghe một tí gì bài phát biểu của hiệu trưởng trên khán đài bởi vì họ đã quá mải mê tán gẫu. Thật đáng tiếc. Harutora cười méo mó.

Sau khi giảng viên bước xuống, hiệu trưởng Kurahashi Miyo bước lên khán đài.

Bà đứng trước micro, giới thiệu bản thân với giọng điềm tĩnh: “Hỡi tất cả học sinh, chào mừng đến trường. Ta là hiệu trưởng trường đào tạo âm dương sư, Kurahashi Miyo--“

Một người phụ nữ chững tuổi nhỏ nhắn mặc bộ kimono mang dáng vẻ tao nhã đứng trên khán đài. Từ cái nhìn bên ngoài và cử chỉ của bà, khó mà nghĩ bà ấy là người quản lý cơ sở đào tạo âm dương sư hàng đầu quốc gia. Và thực sự tích cách của bà cũng khá bất thường, và Harutora hiểu rất rõ. Ngoài ra, cậu cũng biết rằng bà là người rất kỳ bí, hoàn toàn khác với cảm giác mà cử chỉ của bà mang lại.

….Không có gì đặc biệt trong lời giới thiệu, nhưng nó có cảm giác như là có hàm ý.

Harutora “điên cuồng” nghĩ ngợi về điều đó khi nghe hiệu trưởng chào đón học sinh mới. Cậu đã từng gặp hiệu trưởng một lần trước đó, trong phòng của bà, và có lẽ đó là lý do cậu cảm thấy quen thuộc tính cách mà trong đầu hiện lên. Ngay bây giờ, Harutora cũng hiểu được bà là một hiệu trưởng đáng tin cậy.

“Màn chào hỏi của ta đến đây là kết thúc. Giờ thì, ta muốn động viên toàn bộ học sinh mới, cũng như các học sinh đã lên lớp, hãy tự tin vào chính mình, tiến bộ mỗi ngày, và trau dồi sức manh.”

Hiệu trưởng kết thúc màn chào hỏi và một tràng pháo tay lại vang lên.

Nhưng, “Ô dà, tệ quá, ta quên mất còn một việc cần phải thông báo.” Vừa lúc hiệu trưởng định bước xuống, bà sực nhớ ra điều gì đó, rồi quay lại trước micro. Tiếng vỗ tay đột nhiên ngừng lại, tiếng rì rầm rộ lên. Harutora và những người khác ném ánh mắt về phía khán đài trong sự khó hiểu.

"Các tân học viên của năm nay- khóa học thứ bốn mươi tám - đã đón nhận một học viên "đặc biệt". Học sinh này đã nhận chứng chỉ âm dương sư, và vì một vài lý do cùng với sự nài nỉ từ chính em ấy, học viện Onmyou đã nhận em ấy như là một học sinh đặc biệt.” Hiệu trưởng nói.

Sau khi nghe lời phát biểu từ hiệu trưởng, cả hội trường trước đó chìm trong sự im lặng bỗng náo loạn lên, đặc biệt là những học sinh ở hàng đầu tiên – những người có vẻ mặt “căng thẳng” khác biệt mà Natsume đã chỉ ra từ trước đó – và họ, tất cả đều như đang sợ hãi, thì thầm với nhau.

Không đời nào – Quả nhiên là…. – Chính cô ấy – Không thể tin nổi.

Những lời nói náo động tiếp tục rộ lên. ”… Điều gì đang xảy ra thế này?” Touji không thể không tự hỏi, và nhìn qua những người đó.

Hiệu trưởng đứng trên khán đài mỉm cười.

“Hiếm khi có cơ hội này, vì vậy ta sẽ mời em ấy lên đây và chào tất cả mọi người. Mọi người ở đây chắc hẳn đã từng nghe về cô ấy, nên ta sẽ giới thiệu đơn giản. Đây là học sinh mới và cũng là âm dương sư hàng đầu trẻ nhất hiện giờ, được biết đến với biệt danh “Thiên Tài”--."

Với những lời đó, đầu óc Haruto, Natsume, và Touji dường như mất phương hướng và thất thần trong phúc chốc.

Dairenji Suzuka-san.

Vụ việc bắt đầu từ hồi hè.

....'Tôi đã được nghe những lời đồn thổi về anh, và tôi cũng muốn gặp anh từ lâu rồi’

Cô bé mặc một bộ đồ goth-loli màu mè, hiện lên trên gương mặt ấy là một nụ cười kiêu ngạo lạnh lẽo đầy tính khiêu khích, trông cực kì hợp với cái vẻ ngoài chưa trưởng thành ấy, đến độ toát ra cả một luồng khí nguy hiểm, vừa quyến rũ một cách kì lạ, nhưng lại vừa thiếu hài hoà, như một bông hoa đang nở rộ ẩn chứa một thứ chất độc chết người.

….'Đừng có đùa! Tôi không cần anh thương hại đâu!'

Tự tin, mạnh mẽ, hung dữ, ngổn ngáo.

Bướng bỉnh, gắng gượng quá sức, đơn giản, cô độc.

...'....Một lũ ngu xuẩn.'

Cuộc gặp gỡ lộn xộn ấy đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời Harutora.


“…..What?” Cả ba đồng thanh thét lên.

Cả hội trường ầm lên trong tiếng la hét. Như thể được gọi ra bởi tiếng ồn, cô bé bước ra khỏi nhóm học sinh mới ở hàng đầu.

Tóc cô nhuộm màu vàng buộc thành kiểu đuôi ngựa, xõa xuống vai giống như cái kiểu mà cậu đã từng thấy. Cô không mặc bộ goth giống như trước nữa mà thay vào đó là bộ đồng phục nữ của học viện Onmyou trong màu trắng thuần khiết theo phong cách “hoàng gia”.(chém)

Cô bước lên khán đài, quay mặt về phía hội trường. Khuôn mặt nhỏ nhắn ấy không hề cân xứng với đôi mắt to, tròn. Cậu chắc chắn không thể nhầm được, cô chính là chủ mưu đằng sau vụ việc hồi hè mà đã khiến cho Harutora phải quyết định trở thành âm dương sư, Dairenji Suzuka.

“Uwah”. Tất cả học sinh không thể không thét lên.

“….Không đời nào….”

“….Ah….”

“….!”

Touji và Harutora há hốc mồm, như thể chưa qua được cơn shock. Mặt Natsume tái mét, mở to mắt.

….Người đó….

Suzuka kiêu hãnh duỗi thẳng hai vai, đến vị trí mà hiệu trưởng nhường lại, đứng trước micro. Cô nhìn xuống phía toàn bộ học sinh học viện Onmyou với vẻ khinh miệt, không hề sợ hãi chút nào.

Nó hoàn toàn khác so với cái đêm hè đang hiện lên trong đầu cậu. Lễ hội pháo hoa, trong cơn mưa bão, trên đàn tế Taizan Fukun. Cậu nhớ lại từng từ, từng lời và thậm chí cả từng hành động của Suzuka một cứ như thể nó vừa mới xảy ra hôm qua.

Một cô bé dễ nổi nóng, bộp chộp và dễ xúc động nhưng lại hoàn toàn tự tin vào sức mạnh của mình.

“Rất vui được gặp,mọi người, đã phiền hiệu trưởng giới thiệu cho mình, mình là Dairenji Suzuka!”

Một giọng nói lanh lảnh, nhẹ nhàng, ngọt ngào và sắc sảo ấy mang đến một tác động ở mức độ mà còn mạnh hơn lần xuất hiện trước đó của cô bé.

“…………………What?”

Harutora chẳng thể hiểu gì đã xảy ra nữa, còn Touji và Natsume thì cứ đứng ngây ra ở đó.

Suzuka khẽ khúc khích, để lộ ra một nụ cười thiên thần. Nhưng người có mặt - bất kể giới tính - cũng vui lây.

“Hôm nay mình đã rất sợ, nhưng mình rất vui! Ước mơ của mình là có thể thực hành ma thuật âm dương cùng với những người cùng lứa tuổi, hôm nay ước mơ đó đã thành sự thật!”

Phải, Phải rồi, đây chỉ là giấc mơ. Harutora cười trong vô thức. Không lạ gì khi cảnh tượng đó đã hiện lên và thậm chí cậu không thể không cảm thấy choáng váng. Tất cả chỉ là mơ…..

“Bạn cùng lớp và các anh/chị, còn rất nhiều điều mình chưa biết về ma thuật âm dương, vì vậy rất mong được giúp đỡ” Suzuka không hề nao núng nói, và nở một Snụ cười ngọt ngào.

Tràng pháo tay vang lên như sấm, to hơn hẳn so với sau khi lời giới thiệu của hiệu trưởng, và thậm chí còn có cả người huýt sáo trong phấn khích.

Suzuka cười e thẹn, nhẹ nhàng đưa tay phải ra vẫy để đáp lại sự phấn khích của mọi người. Cùng lúc đó, cô hơi nghiêng cằm, góc độ nghiêng chắc hẳn cũng được tính toán, như thể cô đang tự biến mình thành idol.

“….Đây là….Cái quái gì thế này…..” Harutora đang lung túng. Đột nhiên, ánh mắt Suzuka hướng thẳng về đám đông và dừng lại chỗ của Harutora. Cơ thể cậu như đông cứng lại và Suzuka cũng ngừng vẫy tay.

Hai ánh mắt chạm nhau, và Harutora theo bản năng dường như đang cảm thấy cái gì đó rất tồi tệ, nhưng cậu cũng chẳng thể chạy được. Suzuka ném cái nhìn về cậu, từ “đã nhận ra” hiện rõ trên mặt cô, chỉ giống như cách mà Harutora biết cô.

…Uh

Trong một thời gian ngắn, cậu đã dường như không thể chịu được nó. Suzuka ném cái nhìn làm cậu cứng đờ lại – mặt bỗng chuyển sang màu đỏ vì ngượng

…Huh?

Harutora dễ thở hơn, như chưa là lúc mà cậu có thể thảnh thơi. Chỉ sau một giây lát vừa nãy trông như đang xấu hổ thì vẻ mặt Suzuka bỗng thay đổi nhanh đến mức mà làm Harutora tưởng như mình đang nhìn nhầm.

Một nụ cười.

Hoàn toàn khác hẳn nụ cười đáng yêu ban nãy, nụ cười khinh miệt lén lút này trông giống như một con rắn đang chú ý đến con ếch. Nói thực, so với cái nụ cười giả tạo vừa khuấy động mọi người lên thì cái nụ cười này hợp với Suzuka hơn , chí ít là Suzuka trong tâm trí Harutora.

Lạ thay, thay vào đó thì Harutora lại cảm thấy thoải mái khi cậu trông thấy nụ cười của cô.

Cô thực sự là Suzuka mà cậu đã gặp.

Nhưng, có lẽ ý nghĩ đó lại là một tín hiệu cho thấy rằng Harutora đang bắt đầu vô thức bác bỏ thực tại.

Suzuka chầm chậm hít sâu vào.

“Senpai? Là anh phải không,Harutora-senpai?!”

Harutora cảm giác như toàn bộ ánh nhìn của cả hội trường đang hướng về cậu.

Suzuka mở to mắt.

“Em đã rất vui, vì em biết rằng em sẽ gặp anh nếu tới học viện Onmyou, em đã chờ ngày này lâu rồi! Nhưng em không nghĩ rằng em có thể gặp anh nhanh thế đâu.

Hey, nhanh lên và ngừng nói đi, đừng có mà nói thêm điều gì.

Harutora âm thầm cầu nguyện trong vô vọng, thật không may nó vẫn không thể thay đổi thực tại. Toàn bộ máu rút cạn khỏi người cậu và cả ý thức của cậu cũng rơi vào hư vô. Touji thì thầm “…Harutora” để vực cậu dạy, nhưng giọng nói đến tai cũng chẳng hề ăn nhập vào tâm trí cậu, như thể cậu là con ếch đang bị lườm huýt bởi một rắn xấu xa.

Nhưng so với điều đấy…. Còn Natsume thì sao? Em ấy còn ổn không? Trước mặt Suzuka… Ahh, tệ thật, cậu chẳng thể quay ra nhìn xung quanh. Hiện tại Harutora chẳng có thể đủ dũng khí để quay ra xem xét phản ứng của cô bạn thơ ấu.

Tiếng ồn trong đám đông ngày càng náo động lên.

Harutora – Cậu ấy – Tsuchimikado – Phân gia.

Một phần đoạn hội thoại truyền đến tai người khác, trao đổi và chia sẻ thông tin trong chốc lát. Sau đó, sự quan tâm của toàn bộ học sinh đặt ra dấu chấm hỏi lớn.

Rút cuộc giữa hai người có mối quan hệ gì?

Hiệu trưởng Kurahashi trên khán đài đến bên cạnh Suzuka, hỏi câu hỏi đang ẩn trong đầu các học sinh.

“Ồ, em biết em ấy à?”

Suzuka đáp lại”Yes.” Như thể cô chỉ chờ ai đó hỏi câu đó. Cô quay về hướng đám đông, tay giữ chặt micro.

“Anh ấy đã lấy nụ hôn đầu của em

Mớ hỗn độn học kỳ mới đã xảy ra như vậy.

Nôi dung dịch thuật

  1. oni nghĩa là quỷ

Nếu không comment được trên wikia thì bạn đừng ngại gửi comment ủng hộ, góp ý và hỏi ở {{ #NewWindowLink:https://goo.gl/wAvZOv | ĐÂY NHÉ!!!}}(Cả những đóng góp về sửa chính tả hay giao diện cần có thêm gì các bạn cũng gửi nhé!!!)


Bạn đang ở
Tokyo Ravens Vol 4 Chap 1
Bảng điều hướng cho điện thoại
Minh họa Trang chính Chương 2
Bảng điều hướng cho máy tính
Minh họa Trang chính Chương 2
Advertisement